Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 22: Lần đầu tiên đối chiến (hạ)


Đọc truyện Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc – Chương 22: Lần đầu tiên đối chiến (hạ)

“ Thao túng cơ giáp trọng yếu nhất không phải chiêu thức, mà là tổ hợp từ động tác nhỏ.” Thi Nại Đức thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói.

Phương Minh Nguy ngẩn ngơ, lối suy nghĩ của Thi Nại Đức thay đổi cũng không khỏi quá nhanh a, như thế nào lại lập tức nói qua chuyện thao túng cơ giáp.

“ Tư thế cơ bản, tư thế tổ hợp, những động tác nhỏ này mới là mấu chốt nhất để thao túng cơ giáp.” Thi Nại Đức vừa giải thích vừa không ngừng làm ra động tác: “ Cơ giáp chiến chính là chú ý tùy cơ ứng biến, mà trong khi giao phong muốn trong nháy mắt làm được lựa chọn chính xác nhất, liền cần kinh nghiệm lâm địch phong phú, cùng với…tư thế cơ bản và tư thế tổ hợp đã ấn vào trong xương tủy.”

“ Ấn vào xương tủy?” Phương Minh Nguy kỳ lạ.

“ Đúng vậy, ngươi phải không ngừng làm những động tác này, thẳng đến khi đưa chúng ấn nhập vào trong cốt tủy của ngươi, dung nhập vào linh hồn của ngươi. Thẳng đến khi ngươi nhắm lại hai mắt, vẻn vẹn bằng vào bản năng có thể hoàn mỹ đem động tác này bày đi ra.”

Phương Minh Nguy hít sâu một hơi, không yên hỏi: “ Nhất định phải như vậy mới có thể đạt tới đỉnh thao túng cơ giáp sao?”

“ Không.” Thi Nại Đức vui vẻ cười, nói: “ Làm được việc đó, chẳng qua chỉ là một yêu cầu cơ bản nhất của một cơ giáp thao túng sư mà thôi. Nếu ngay cả việc này cũng làm không được, như vậy căn bản không xứng thao túng cơ giáp.”

“ Vậy như thế nào mới có thể đạt được trình độ yêu cầu đỉnh cao của cơ giáp thao túng sư?”

“ Kinh nghiệm, thiên phú cùng với cố gắng.”

Phương Minh Nguy như có điều ngộ ra nhìn hắn, trong mắt sự khiếp nhược và mờ mịt đã trở thành hư không, thay thế sự kiên định vô cùng: “ Ta hiểu được, Thi Nại Đức, ta sẽ luyện tập tư thế cơ bản cùng tư thế tổ hợp, đương nhiên, phương pháp ghi hình ta cũng sẽ xem.”


Thi Nại Đức không nói gì chỉ gật đầu, trên mặt phát ra vẻ tươi cười từ trong nội tâm: “ Ngươi luyện từ từ, ta có việc, đi trước.”

“ Được.”

Nhìn theo Thi Nại Đức rời khỏi phòng huấn luyện, Phương Minh Nguy tựa hồ mấp máy môi, theo hàm răng lộ ra hai chữ không thể nghe thấy: “ Cảm ơn.”

Gỡ xuống truyền cảm khí, thoải mái vặn người một cái thật mạnh, Thi Nại Đức phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.

“ Khi dễ tay mới cảm giác như thế nào?” Một trung niên đại thúc ngồi xuống bên cạnh hắn, trong tay cầm một ly rượu nho đỏ sẫm, mỉm cười hỏi.

“ Nga, Tạp Tu tiến sĩ.” Thi Nại Đức vội vàng ngồi thẳng lại, tuy rằng nơi này là nhà hắn, nhưng Tạp Tu lại là chú ruột của hắn, hơn nữa Tạp Tu tiến sĩ là giáo thụ thể thuật cùng lão sư cơ giáp cho hắn, cho nên trước mặt người chú nghiêm nghị này, từ trước tới nay Thi Nại Đức vốn có tính phóng đãng vẫn cố gắng bảo trì vẻ ổn trọng.

Lắc nhẹ ly rượu đỏ tươi, vẻ tươi cười của Tạp Tu không thay đổi: “ Cảm giác thế nào?”

“ Ân, lớn cực kỳ.” Thi Nại Đức gật đầu, nói ra cảm tưởng chính mình, trước mặt tiến sĩ Tạp Tu, hắn không có bí mật gì.

“ Thật không?”


“ Tuyệt đối đúng vậy.” Thi Nại Đức giống như đang nhớ lại mỗi một hình ảnh vừa rồi, ánh mắt của hắn lòe lòe tỏa sáng: “ Ngài biết không? Phương Minh Nguy là một thiên tài, không, hắn là quái vật lẫn thiên tài, là một người chân chính không có hạn lượng.”

Tạp Tu đem ly rượu nho trong tay mình đưa cho vị học trò đắc ý.

Thi Nại Đức tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch, tiếp tục nói: “ Ta dám đánh cuộc, đừng nhìn hắn hiện tại không phải đối thủ của ta, nhưng hắn rất nhanh sẽ đuổi theo hơn nữa vượt qua ta. Cho nên hiện tại ta phải luận bàn với hắn thật nhiều, nếu không đợi đến khi hắn vượt qua ta, ta sẽ bị đánh.”

“ Thật không? Thật sự là khó tin, thế nhưng ở trong miệng một thiên tài nghe được sự đánh giá về một thiên tài.” Tạp Tu cười lặp lại: “ Thật sự là khó tin.”

“ Không.” Thi Nại Đức nghiêm túc nói: “ Tạp Tu tiến sĩ, ở trước mặt Phương Minh Nguy, ta căn bản không xứng với hai chữ thiên tài.” Thanh âm của hắn kích động hiếm thấy: “ Ngài biết không, hắn thế nhưng ở ngày đầu tiên học tập thao túng cơ giáp mà bắt đầu dám cùng giả thuyết cơ giáp sư đối luyện. Đối luyện, ngài minh bạch chưa? Đây chính là cơ giáp thủ bình thường phải hai năm sau mới bắt đầu tiến vào chương trình học đó a.”

“ Vậy thì thế nào, còn không phải bị ngươi lập tức đánh ngã.”

“ Đúng vậy, mặc dù là lập tức giải quyết, nhưng ngài có từng thấy được biểu hiện của hắn? Hắn bại bởi ta, chẳng qua là bởi vì không có kinh nghiệm, không có chút kinh nghiệm nào mà thôi, nhưng ở việc thao túng cơ giáp thuần thục cùng với nắm giữ kỹ xảo, quả thực chính là kinh điển như trong sách giáo khoa. Thiên phú như vậy, ta dám cam đoan, tuyệt đối không có người thứ hai có thể đạt tới.”

Tiến sĩ Tạp Tu thở dài thật sâu, nói: “ Thi Nại Đức, ngươi rốt cục trưởng thành.”

“ Không, là thành thục.” Thi Nại Đức sửa lại.


“ Thành thục?” Tạp Tu kì quái nhìn hắn, theo sau vui vẻ nở nụ cười.

Nhưng sau khi hưng phấn của Thi Nại Đức trôi qua, lại là đem thân thể ngã vào trong sô pha, hắn dùng tay che mặt, trong thanh âm lộ ra tia chua xót nhàn nhạt: “ Khi ta chứng kiến Phương Minh Nguy, cho dù không muốn thành thục cũng khó a.”

Tạp Tu tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.

Hắn biết, vị thiên chi kiêu tử từ nhỏ được nhiều người ký thác cùng kỳ vọng thật cao này đang bị mất mác thật sâu.

Quả thật, sau khi xem qua biểu hiện ngày hôm nay của Phương Minh Nguy, cho dù là người có bao nhiêu tự phụ, không thừa nhận cũng không được, Phương Minh Nguy mới là thiên tài chân chính.

Hơn nữa có thể đoán được chính là, sau khi Phương Minh Nguy lớn dần lên, bất luận là kẻ nào cũng sẽ bị quang mang của hắn bao phủ, không ai có thể ngoại lệ, mà ngay cả Thi Nại Đức cũng thế.

Tạp Tu đối với Thi Nại Đức mang theo một tia tán thưởng, nếu hắn ở tuổi như Thi Nại Đức, gặp một nhân vật tuyệt đại thiên kiêu, thì biểu hiện của hắn sẽ không bằng vị tiểu tử trẻ tuổi này.

“ Tốt lắm, ngươi nói hắn bao lâu có thể lớn lên.” Tạp Tu chuyển hướng đề tài.

Thi Nại Đức do dự một lát, nói: “ Rất khó nói, nhưng là ta nghĩ, tiếp qua một năm, ta hẳn là cũng không dám cùng hắn đối luyện.”

Tạp Tu khẽ gật đầu, Thi Nại Đức suy đoán không sai biệt lắm với hắn. Có lẽ sau một năm, Phương Minh Nguy ở toàn bộ phương diện sẽ vượt qua Thi Nại Đức.

Tới khi đó, hắn đương nhiên sẽ không muốn tự mất mặt cùng Phương Minh Nguy đối luyện.


“ Được lắm.” Mạnh mẽ vỗ lên bờ lưng của Thi Nại Đức, Tạp Tu tiến sĩ nói: “ Đứng lên, chúng ta tiến vào Thiên Võng, đối luyện một hồi.”

“ Vì sao?” Thi Nại Đức lạ lùng nói: “ Hôm nay không phải đã huấn luyện xong sao? Ta không muốn bị đánh.”

Tạp Tu tiến sĩ cười cười nói: “ Ngươi không phải đã nói với Phương Minh Nguy, đã có thể trong mười giây đem đối thủ đầu tiên của ngươi đánh ngã sao? Hắc hắc, hiện tại ta cho ngươi một lần cơ hội.”

Thân thể Thi Nại Đức cứng đờ, trên mặt nhất thời che kín vẻ tươi cười nịnh nọt: “ Nga, thúc thúc yêu quý, kia chẳng qua là lời nói khích lệ Phương Minh Nguy mà thôi, ngài sao lại để trong lòng chứ?”

“ Ít nói nhảm, lên Thiên Võng cho ta.”

“ Không đi được không?”

“ Đương nhiên là được.”

“ Thật sự?”

“ Thật sự.” Tạp Tu tiến sĩ nâng cổ tay lên, đè xuống một dãy số, sau khi đánh thông, hỏi: “ Sân huấn luyện trong học viện còn chỗ trống không? Ân, tốt, lưu một chỗ cho ta, ta lập tức tới.”

Đem ly rượu trong tay đặt lên bàn, trên mặt lộ vẻ tươi cười ôn hòa: “ Thi Nại Đức, chúng ta đi tới sân huấn luyện bên trong học viện tiến hành thực chiến. Nhanh lên, ai thua người đó trả tiền phí dụng.”

“…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.