Tinh Tế Trúc Mã

Chương 25


Đọc truyện Tinh Tế Trúc Mã – Chương 25

Sau bữa sáng, hai người nằm dài ôm nhau nghỉ ngơi tới tận tối mới xuống nhà. Không phải vì Mạc Dương đã có thể đi lại tự nhiên, bắt buộc phải xuống, không thì cậu sẽ cảm thấy rất bất nhã với cha mẹ Celtic 囧

Hai cậu thanh niên vừa đặt chân vào phòng ăn, hai vị phụ huynh bốn mắt liền không kiêng dè sáng như tia laser, bắn thẳng về phía hai người (✧_✧) Sau đó đồng bộ chuyển hướng nhìn về phía bụng Mạc Dương, bốn mắt ánh sáng chớp lập lòe, đặc biệt là nụ cười tủm tỉm của phu nhân Léona khiến cậu cả người co quắp đứng khựng tại chỗ, mặt mũi đỏ lựng.

Celtic cau mày, đứng lên chắn trước mặt cậu, ngăn cản tầm nhìn của hai người, nói:”Cha mẹ, hai người đừng nhìn nữa, làm Dương sợ bây giờ. Dương vẫn còn đang lớn mà.”

Không chỉ như nam nhân xuất tinh đơn thuần, một ca nhi được tính là trưởng thành hoàn toàn là khi cửa vách nội âm của họ mỏng đi, có thể dễ dàng khai phá đi vào tử cung, làm họ mang thai. Do vậy, dù chưa biết xác suất thụ thai của ca nhi đó có cao hay không, nhưng rất nhiều gia tộc thích mai mối cho con từ lúc còn chưa “lớn” để bảo đảm trinh tiết.

Phu nhân bĩu môi:”Xùy, ai chả biết! Ghen thì cứ nói thẳng, muốn đùa Tiểu Dương Dương tí thôi mà cũng không cho.”

Tướng quân Brett ho nhẹ một tiếng, thu liễm tầm nhìn, nghiêm giọng nói:”Mau vào ăn đi.”

Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, hòa thuận. Điều ngạc nhiên nhất chính là trong lúc ăn, tướng quân có gắp một miếng thức ăn cho cậu, biểu cảm của ông tuy lạnh lùng không rõ cảm xúc, nhưng cậu vẫn có ảo giác giọng nói của ông có gì đó rất dịu dàng:”Ăn nhiều chút.”

Mạc Dương cực kỳ xúc động. Cậu vốn e dè vị tướng quân này nhất trong gia đình Welfen, một phần sợ cái uy của ông, phần khác chính là không biết ông có ưa thích người con rể này không. Lần này thì xem ra, ông đã chịu tỏ rõ quan điểm rồi.

Mạc Dương mỉm cười nhìn hai vợ chồng Welfen. Phu nhân Léona bĩu môi châm chọc chồng:”Gắp cho thằng bé cái miếng bé xíu thế kia thì án được gì chớ!” Nói rồi bà gắp cho Mạc Dương một miếng gà to ú ụ đè bẹp miếng của tướng quân, miệng vẫn không dứt nụ cười hài lòng.


————————————————————

[Tiểu kịch trường] Tại sao không thấy mấy bạn nhỏ trong tiểu đội đến tham dự lễ đính hôn?

Tina: Sai, sai!! Celtic báo đúng lúc lão nương đang đi du lịch. Vất vả lắm mới cùng Lina đến được bữa tiệc thì chưa gì đã thấy hai nhân vật chính lăn sàng, à nhầm, đang lên phòng “nghỉ ngơi” _(:3 」∠)_ Các ngươi bảo ta làm sao có thể nhảy ra chào họ được chứ?!”

Lina đỏ mặt lí nhí: “Đáng ra chúng ta không nên mặc váy ngắn chị ạ, ít nhất có thể giấu máy quay với dây cáp trèo tường trong váy (。•́︿•̀。)”

Tina:”Σ(°ロ°) Em nói chí phải! Chúng ta phải rút kinh nghiệm cho tới đám cưới lần tới của họ!”

Duke ỉu xìu:”Tôi không tìm thấy bộ quần áo nào phù hợp để đi dự lễ hết ( ╥ω╥) Mặc đồng phục quân sinh có lạc loài quá không?”

Nora xé toang tờ giấy thiệp mời tràn ngập chữ viết tay nắn nót “Cút đi”, “Khỏi đến” của Celtic:”Tức chết ta! Ai thèm đến lễ đính hôn của tên cẩu vàng yếu sinh lý kia chứ! Nghĩ mà tội cho Dương mỹ nhân! (╯°益°)╯彡┻━┻” [Celtic: Đi chết đi, con vẹt hường bệnh hoạn kia!”] (Sa: M.n còn nhớ màu tóc của Nora vs Celtic chứ:)))))

Simon:”A ư ư…Thằng nhóc khốn nạn, có chịu thôi đi không hả?!…Ưm a, dừng ngay, chúng ta muộn giờ rồi!”

Thanh Y:”Anh, đằng nào cũng muộn rồi thì khỏi đi luôn đi! Em gửi tin nhắn cho Dương là chúng ta bận công sự nên không đến “


———-Ta là phân cách tuyến xinh đẹp

Vào năm học mới thôi nào———

Mạc Dương căng thẳng cùng Celtic sóng vai bước vào lớp. Không biết có phải do ảo giác của cậu không, nhưng cậu có thể cảm nhận được hầu hết ánh mắt đổ dồn về cậu, có tò mò, có phấn khích, thậm chí là ghét bỏ. Điều này cũng là lẽ thường tình, bởi vì ở giữa một đám hùng nam, trước đây đã có Tina là tiêu điểm, nay mọc ra một ca nhi, các hùng nam trong lớp không tránh khỏi xôn xao.

Celtic im lặng nãy giờ bỗng vòng tay vỗ nhẹ eo cậu nhắc nhở:”Vào chỗ đi!” Rồi ở một góc cậu không nhìn thấy, y quắc mắt lườm các hùng nam thị uy. Mấy hùng nam trừ đám trong tiểu đội đều gục đầu xuống, ai nấy làm việc của mình.

Vừa ngồi xuống, Duke liền mang vẻ mặt áy náy nhìn hai người nói:”Xin lỗi, hôm nọ ta có việc bận (chọn quần áo) nên không đến được…Nora từ phía sau lưng cậu thò mặt ra, bĩu môi:”Ya, Dương mỹ nhân, sao em không đính hôn với tôi mà lại đi đính hôn với tên mặt trắng này chớ?! Thật phí phạm của giời!” (Sa: Trước mặt Celtic, Nora không dám mắng cẩu vàng:)))

Mạc Dương nghe thấy thế sợ sệt lùi sát về phía Celtic, miệng khiêm tốn nói:”Không dám, không dám, tôi nào dám đụng vào người kế thừa của tướng quân Hughes.” Celtic cũng thuận theo ôm eo cậu, ánh mắt sắc bén như ngàn mũi băng nhọn muốn xuyên thủng Nora. Nora từ bé ánh mắt đã to tròn, long lanh, ngây thơ (?), khả ái (?) như thế làm sao đấu mắt thắng nổi Celtic, đành bại trận mà phụng phịu quay sang làm nũng với Duke:”Duke ~~ Thằng đó bắt nạt anh ヽ( “д”*)ノ~~~ A! Em làm sao vậy?”

Nora vừa quay sang liền thấy Duke sắc mặt tái nhợt, cậu run rẩy nói:”Không có gì…Cậu muốn đính hôn với ai tôi…không có quan tâm…”

Nora ngay lập tức hô to trong lòng “Thôi xong rồi”, tá hỏa nhào vào xin lỗi Duke rối rít:”Phu nhân Duke, anh xin lỗi mà, anh chỉ nói đùa thôi ~ Đính hôn mà có phải kết hôn đâu, Duke thì anh cưới luôn không cần bước đính hôn nói suông như tên kia đâu~”

“Ai thèm cưới cậu chứ!” Duke sắc mặt lập tức chuyển đỏ hồng, vỗ ót Nora cái bụp, phản bác.” Mà đừng có “anh, em” với tôi! Ghê chết đi được!” Cậu vừa nói xong câu này, đám hùng nam phía sau lập tức gật đầu phụ họa, da gà của họ sớm rơi đầy đất rồi.


Nora ôm cái ót, hai mắt dưng dưng đẫm lệ:”Lão bà, em không thương anh~”

“Cút đi!” Duke dù mắt lườm nguýt Nora nhưng vẫn không thể che dấu được hai tai đỏ ửng.

Từ đầu đến cuối chỉ có Tina hai mắt sáng ngời cười tủm tỉm nhìn các thành viên trong nhóm hỗ động. Mạc Dương quay đầu, quẹt mũi ngượng ngùng nhìn nàng:”Xin lỗi cậu, hôm nọ không tiếp đón cậu chu đáo.”

Tina hất mái tóc đỏ quyến rũ ra phía sau, cười xòa, để lộ hàm răng trắng muốt như làn da của nàng:”Không sao, không sao, một phần lỗi cũng là do bọn tôi đến muộn mà.”

Nói xong nàng chợt nhớ ra cái gì đó, lục túi, lấy ra hai cái nhẫn bạc đưa cho Mạc Dương:”Cho hai cậu nè!”

Mạc Dương băn khoăn nhìn hai chiếc nhẫn một khắc họa tiết hình hổ một khắc rồng:”Đây là….” Này rõ ràng là túi cơ giáp không gian mà. Túi cơ giáp không gian đúng như tên gọi của nó là vật chứa cơ giáp, tùy cấp độ mà nó có sức chứa từ 1 đến 3 cơ giáp, chưa kể các vũ khí mà chủ sở hữu sử dụng. Tùy sở thích của chủ nhân, nó có thể ở dưới nhiều hình dạng trang sức khác nhau: Nhẫn, vòng, dây chuyền, khuyên tai, huy hiệu.

“Hai cậu vẫn chưa đăng ký cơ giáp thực chiến nào đúng không? Này là Cuồng long và Bạo hổ mà hai cậu dùng trên mạng đó, chúng là sáng chế của em gái tôi. Cuối cùng, Lina cũng tìm được chủ nhân thích hợp cho hai cơ giáp này nên nó muốn tặng lại nhẫn không gian cho hai cậu. Bên trong có con chip không gian, muốn đục khắc, nâng cấp cái nhẫn thành cái gì thì tùy hai cậu á.”

“A! Lina thật tuyệt!” Mạc Dương kinh ngạc thốt lên. Cậu không ngờ cô gái mảnh mai, yếu ớt ấy lại sáng tạo ra thứ tuyệt vời như thế.

“Hì hì, em gái tôi mà lị. Hai cơ giáp của các cậu tôi chưa dùng thử nhưng bảo đảm là thứ tốt đó. Chúng là một trong số những cơ giáp hiếm hoi có trí năng ở Đế Quốc này đó!” Tina mặt đầy tự hào khen ngợi em gái. Mặc dù bình thường nàng trông mạnh mẽ, bốc lửa là thế nhưng lúc này lại tràn ngập vẻ dịu dàng của một người chị.

“Cảm ơn hai chị em nhiều.”Celtic dù không biểu hiện ra quá kinh ngạc như Mạc Dương nhưng y lại cảm ơn hai người với vẻ mặt tuy đạm nhạt nhưng đầy thành ý.


Tina trong mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên rồi lụi tắt, nàng cười nói: “Không có gì, quà chúc mừng thôi!”

“Chà, túi không gian trông oách ghê nha~” Mọi người đang nói chuyện rôm rả, bất chợt một giọng nam trầm vang lên sau lưng Mạc Dương.

“À Simon, Thanh Y, sao đến muộn thế?” Duke ân cần hỏi han.

“Ừ, nay dậy muộn quá, may quá lão Khải chưa đến, ha ha” Simon gãi đầu, cười hì hì nhưng từ góc độ của Celtic vẫn có thể thấy, Simon dùng gót chân đạp thật mạnh lên bàn chân Thanh Y. Người phía sau đau đến run người nhưng không thốt lên một tiếng.

“Hai cậu đã có cơ giáp gì chưa?” Mạc Dương hỏi sang chuyện khác.

Simon cười:”Bọn tôi là thú nhân nên chắc chắn phải có cơ giáp riêng rồi.” Mặc dù người của Liên Minh suốt ngày ngầm mắng người Đế Quốc là một lũ lưu manh giả danh trí thức, nhưng không thể chối từ phát minh cơ giáp dành riêng cho thú nhân, biến hóa linh hoạt cho cả hình người lẫn hình thú của họ đều có thể sử dụng.

Sáng kiến này cũng kéo gần thêm quan hệ giữa hai phe. Song kẻ vẫn duy trì bất mãn, ích kỷ thì không thiếu, gây ra vô khối vụ xung đột, ảnh hưởng hòa khí giữa hai phe. Mà chuyện ai ghét ai, ai đánh ai, Simon cũng không quan tâm lắm, cậu cảm thấy có đồ tốt thì phải dùng thôi, không cần nghĩ nhiều.

“Reng——“

“Nào, mấy đứa kia về chỗ đi!”

Tiếng chuông reo chói tai cùng tiếng lão Khải thúc giục đánh dấu khởi điểm của một năm học mới, đồng thời đánh dấu cho sự bắt đầu của những sóng gió và thách thức với các thiếu niên….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.