Tinh tế sủng thê chỉ nam

Chương 3


Bạn đang đọc Tinh tế sủng thê chỉ nam – Chương 3:

 
Tiếng chuông cửa vang lên, cánh cửa kim loại trượt qua hai bên, lộ ra một khuôn mặt lạnh băng.
 
Leach cầm theo một túi quần áo, báo cáo: “Chủ nhân, đã ký nhận quần áo cho cô bé kia. Fergus tiên sinh nói, lần sau nếu còn cần, cứ việc liên hệ với anh ta, mấy ngày nay là kì ngủ đông của anh ta, sẽ đợi ở Ural tinh, không xuất ra cửa buôn bán. À, đúng rồi, anh ta còn rất quan tâm hỏi sao đột nhiên cậu lại muốn mua quần áo ở chỗ anh ta, mua này mua kia, có phải cậu lén giấu giống cái của chủng tộc nào trong nhà hay không, còn hỏi tin tức tố* của hai người có hợp nhau hay không, nếu không hợp, cậu mau tỉnh lại, đừng trì hoãn lẫn nhau, sau này lại tiếc nuối……”
*Tin tức tố: mấy chương sau sẽ xuất hiện nhiều hơn, tác giả có giải thích, mọi người đọc dần sẽ hiểu vì mình hiểu nhưng không biết diễn đạt. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kloster không có kiên nhẫn nghe nó lải nha lải nhải, ngắt lời nói: “Đừng dong dài, sau đó ngươi trả lời thế nào?”
 
Đôi mắt người máy hiện lên ánh sáng đỏ, âm thanh đề cao thêm mấy đề-xi-ben: “Tất nhiên là nói, liên quan cái rắm gì đến ngươi, lăn nhanh đi!” Sau đó vui vẻ phấn chấn hỏi, “Chủ nhân, tôi trả lời như vậy khéo léo không?”
 
Kloster gật đầu, khuôn mặt lạnh lẽo hiện lên ý cười, hiếm hoi khích lệ một câu: “Không tệ, cực kì khéo léo!”
 
Cầm lấy túi quần áo trên tay Leach, muốn đóng cửa lại, nhưng Leach lại nói: “Chủ nhân, tôi phân tích được số liệu thân thể của cô bé rồi.”
 
Sắc mặt Kloster khẽ biến, âm trầm lạnh như băng, đôi mắt cũng biến thành màu đỏ sậm, âm thanh lạnh lùng nói: “Không phải ta nói ngươi đừng làm chuyện sao? Ngươi trộm cái gì của cô ấy? Tóc, mẩu da, móng tay, mồ hôi, hay là máu? Mặc kệ là cái gì, đều nhổ ra cho ta!”
 
Ánh sáng đỏ trong mắt Leach chớp nháy rất nhanh, điều này chứng minh cảm xúc của nó rất kịch liệt, “Chủ nhân, cậu đừng kích động! Tôi chỉ nhặt một chút máu của cô bé kia trên cỏ, ai bảo lúc đó cậu bế người ta đi, không chịu rửa sạch máu trên cỏ, lúc tôi rửa sạch thuận tiện thu thập một ít làm mẫu máu.”
 

Là một người máy quản gia bảo mẫu tiên tiến, trình tự hệ thống của Leach có một phần là phương châm ứng phó với ấu tể vị thành niên, bảo vệ chủ nhân chưa trưởng thành là chức trách của nó, đối với sinh vật mới hình người xuất hiện trên địa bàn của chủ nhân, đương nhiên nó phải điều tra rõ sự tồn tại của cô, có đặc thù nguy hiểm gì không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Kloster vẫn không vui, cậu không phải là người dễ nói chuyện. Mà ngược lại, tính tình cực kì nóng nảy, nếu Leach không phải là người máy bảo mẫu của cậu, cậu đã sớm hủy nó rồi đuổi về tinh cầu máy móc để cải tạo .
 
“Chủ nhân, phân tích được trong máu cô bé kia có gen trong danh sách giống cái của địa cầu thời cổ đại, hơn nữa máu của cô bé cực kì thuần khiết, không trải qua tiến hóa hỗn huyết, có thể nói là một nhân loại thuần khiết. Tuần nhân loại trên địa cầu cổ đại đều tiến hóa từ người vượn, cũng không có công năng biến hình. Qua phân tích, các chỉ tiêu số liệu về thân thể của thuần nhân loại không phù hợp nghiêm trọng với tiêu chuẩn của tinh tế. Bất kể là trí lực, sức chiến đấu, hay phương diện tinh thần lực, đều nằm ở tầng chót của tinh tế. Chẳng trách sau khi người địa cầu cổ đại tiến vào thời đại vũ trụ, đều lựa chọn tiến hành dung hợp với các giống loài khác, cải tạo lại gene của bọn họ nhằm tiến hóa. . . . . .”
 
Trải qua mấy ngàn năm tiến hóa, hiện giờ muốn tìm được một thuần nhân loại đến từ địa cầu cổ đại trong tinh tế là chuyện cực kì khó khăn. Mà Nguyên Đồng xuyên qua từ thế kỷ 21, hoàn toàn là một thuần nhân loại, từ góc nhìn của tinh tế hiện nay, người địa cầu thế kỉ 21, là nhân loại của địa cầu cổ đại, chưa trải qua quá trình dung hợp giống loài hình thành hỗn huyết.
 
Một thuần nhân loại a! Không biết nếu bị mọi người biết được, sẽ có phản ứng gì? Khẳng định cực kì đáng giá để nghiên cứu.
 
Leach nhìn về phía chủ nhân, hỏi: “Chủ nhân, cậu thấy việc này thế nào?”
 
Kloster mặt không đổi nghe xong Leach phân tích, ôm cánh tay suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Cô ấy là ta nhặt được, là của ta! Đây là chuyện không thay đổi, hy vọng ngươi nhớ kỹ!”. Rồi dặn dò tiếp: “Thân phận của cô ấy, đừng để lộ ra ngoài! Cho ngươi thời gian một tháng, xử lý tốt vấn đề thân phận cho cô ấy, tốt nhất là lấy gene của giống loài nào đó tương tự với gene của thuần nhân loại trong kho gene của đế quốc để lập hồ sơ.”
 
Đôi mắt người máy lại lóe lóe ánh sáng đỏ, tiếp nhận mệnh lệnh của chủ nhân, Leach đột nhiên nói: “Chủ nhân, cậu buồn sao.”
 
Kloster đen mặt, một cước đạp nó qua một bên, cầm túi quần áo, đến phòng cách vách ấn chuông cửa.
 

****************
 
Trong phòng, Nguyên Đồng khóc một hồi, rất nhanh đã điều chỉnh xong tâm tình.
 
Sau khi sinh cô không lâu, cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời, là bà nội nuôi lớn cô, có thể nói là cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Bà nội là một thầy thuốc trung y, dựa vào phòng khám trung y trong trấn kiếm tiền nuôi cô, thẳng đến khi cô lên trung học, thân thể bà có chút không tốt, mới về hưu dưỡng lão, mỗi tháng có thể lãnh một ít tiền hưu.
 
Mặc dù không có cha mẹ, nhưng Nguyên Đồng cũng không vì vậy mà oán trách trời đất. Bà nội là người rộng rãi hiểu lý lẽ, biết đối nhân xử thế, dạy dỗ cô rất tốt, hiểu lý lẽ mà rộng rãi, kiên cường mà lạc quan, gặp chuyện gì cũng không ôm mặt tuyệt vọng khổ sở, rất nhanh liền có thể điều chỉnh tốt tâm tình, vượt qua khó khăn.
 
Tuy lo lắng cho bà nội ở nhà, nhưng Nguyên Đồng cũng biết tạm thời có nghĩ cũng vô dụng, không bằng trước làm rõ ràng tại sao mình lại tới nơi kỳ quái này, sau đó mới tìm kiếm phương pháp về nhà. Nếu cô có thể đến, có lẽ cũng có thể trở về.
 
Sờ soạng các thiết bị trong buồng vệ sinh, Nguyên Đồng thành công rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương. Vì một lòng vùi đầu đọc sách chuẩn bị thi vào trường cao trung, chưa bao giờ trang điểm sửa soạn kỹ. Tóc suông mượt, thoạt nhìn là một học sinh quy củ. Mặc dù rất nhiều người nói bộ dáng cô xinh đẹp, giống bà nội thời tuổi trẻ, nhưng so với thiếu niên lúc nãy, cô chỉ là cặn bã mà thôi.
 
Nghĩ đến thiếu niên tên Kloster kia, nếu không phải thoạt nhìn cậu ta rất nghiêm túc, khí chất mạnh mẽ, Nguyên Đồng sẽ cảm thấy màu tóc và màu mắt như vậy rất giống mấy thiếu niên trong thời kì nổi loạn. Nhưng tóc và mắt của người nước ngoài màu nào cũng có, ngẫm lại cũng không kỳ lạ, có lẽ người ngoài hành tinh là người nước ngoài chiếm đa số.
 
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông leng keng vang lên, cô rời khỏi phòng vệ sinh, nhìn nhìn phương hướng cánh cửa, nhất thời gặp khó khăn, không biết làm sao để mở cửa. Lúc nãy khi Kloster rời đi, cô quá mức thương tâm, nên không để ý cậu làm sao khống chế cửa.
 
Lăn lộn một hồi lâu, mới mở được cái cửa công nghệ cao này. Cửa mở liền thấy một người và một người máy.
 
Mắt Nguyên Đồng lập tức mở thật to, người máy chỉ cao hơn cô một chút, vỏ ngoài bằng kim loại màu đỏ, đường cong tinh tế, thậm chí không thấy được đường nối giữa các khớp xương tay, hiển nhiên kỹ thuật chế tạo máy móc cực kì cao. Trên người nó mặc một bộ tây trang, ngũ quan giống với con người, nhưng khuôn mặt có chút dẹp, làm người ta vừa nhìn đã biết đây là người máy, không phải con người chân thật.

 
Pháp luật tinh tế quy định, phàm là người máy trí năng, không được có bộ dáng giống con người bình thường, để tránh lẫn lộn giữa người máy và con người.
 
“Cô bé, xin chào.” Leach rất lễ phép chào hỏi, “Tôi là người máy bảo mẫu của Kloster, tên là Leach. Chúng tôi đưa quần áo tới cho cô, đừng ghét bỏ.”
 
Lần đầu tiên Nguyên Đồng nhìn thấy người máy thông minh như vậy, nếu không nhìn bề ngoài của nó, phản ứng này rất giống một con người chân thật, còn chân thật hơn nhiều so với đám người máy trên TV. Nhất thời ngạc nhiên không thôi, vội trả lời: “Cám ơn.” Sau đó tặng kèm tươi cười.
 
Diện mạo cô thuộc dạng ngọt ngào thanh thuần, khi cười rộ lên có một lúm đồng tiền nhỏ, ngoan ngoãn đáng yêu đến mức khiến lòng người mềm nhũn, đúng là thiếu nữ thanh thuần động lòng người, rất dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm.
 
Kloster và người máy đều nhịn không được nhìn cô.
 
Đôi mắt máy móc của Leach lại lóe lên, mở miệng nói: “Chủ nhân, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao đám quý tộc của tinh tế lại thích nuôi sủng vật rồi, thật đáng yêu, trách không được chủ nhân. . . . . .” Vừa thấy đã muốn độc chiếm, ngay cả một sợi lông tóc cũng không cho nó thu thập.
 
“Câm miệng!” Kloster lạnh lùng đánh gãy nó không đoàng hoàng lãi nhãi, đưa túi quần áo cho Nguyên Đồng, tận lực dùng âm thanh ôn hòa nhất có thể: “Đây là quần áo Leach mua dựa theo số liệu thân thể của cô, cô có thể đi thử xem có vừa người không.”
 
Nguyên Đồng không nghĩ tới bọn họ chuẩn bị đồ đạc gì cho mình. Trong lòng cảm động, nhất thời bất an sinh ra vì ở nơi xa lạ giảm đi rất nhiều.
 
Túi quần áo này có mấy bộ, từ nội y đến áo ngủ, áo khoác, giày vớ đều có, cũng quá đầy đủ rồi. Nguyên Đồng có chút không được tự nhiên, nhưng quần áo trên người thật sự quá bẩn, đành mặt dày bỏ qua cảm giác không được tự nhiên kia, cầm một chiếc áo khoác kì lạ vào phòng vệ sinh thay đồ.
 
Kiểu dáng của quần áo có chút lạ, lấy trường bào là chủ, có chút giống phục sức của dân tộc ở Bắc Âu, ánh sáng màu trên quần áo cũng lấy màu đỏ tiên diễm làm chủ. Nguyên Đồng nhìn mà hoa mắt, trong lòng cảm thấy, có lẽ bọn Kloster rất thích màu đỏ ánh kim, nên ngay cả quần áo cũng lấy màu này làm chủ.
 
Nguyên Đồng đoán cũng không sai lắm. Khi Leach đi mua quần áo, Fergus tinh tế thương nhân nghe có liên quan đến Kloster, trực tiếp đưa một đống quần áo màu đỏ tới.
 

Nhìn thấy Nguyên Đồng đi vào phòng vệ sinh,  một chủ một tớ hai người đứng trong căn phòng to không biết làm gì.
 
Đột nhiên, Leach hỏi: “Chủ nhân, năm nay cô bé bao nhiêu tuổi ? Fergus nói kích cỡ quần áo là kích cỡ của ấu tế trên tinh cầu Andams, xem gene của cô bé, bây giờ cũng chưa thành niên.” Nói xong, mắt máy móc lại lóe lóe.
 
Kloster không hé răng.
 
Đến khi Nguyên Đồng mặc quần áo đi ra, Leach nghiêng đầu tới hỏi: “Cô bé, năm nay cô bao nhiêu tuổi ?”
 
“Mười sáu tuổi.” Nguyên đồng thành thật nói, cảm thấy cái này không có gì phải giấu diếm. Cô liếc nhìn Kloster một cái, bộ dáng cậu thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, tuổi cũng không lớn, lại rất lợi hại, khiến cô có chút hâm mộ.
 
“Oa ~~” Leach kêu lên, đôi mắt máy móc nhấp nháy lợi hại hơn nữa, “Thật nhỏ tuổi. Chậc, so với chủ nhân, tuy chủ nhân vẫn chưa thành niên, nhưng đã già như bã đậu !”
 
“Câm miệng!”
 
Nguyên Đồng mờ mịt nhìn mặt Kloster, rõ ràng là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà, sao Leach lại nói đã già như bã đậu chứ? Chẳng lẽ đây là truyền thống của người ngoài hành tinh? Là một người Trái Đất cái gì cũng không biết, Nguyên Đồng có chút gấp gáo, cảm thấy trước mắt cô cần thiết phải tìm hiểu thế giới này một chút.
 
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tốt hơn nhiều so với cái gì cũng không biết.
 
Mặc dù Kloster rất hung tàn rống lên với người máy bảo mẫu, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn nhìn Nguyên Đồng, đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô, không biết vì sao trên mặt có chút nóng lên, chỉ có thể nghiêm mặt làm cho mình thoạt nhìn nghiêm túc một chút, trong lòng càng cảm thấy Leach được chế tạo ra là vì muốn hãm hại chủ nhân, có lẽ nên đuổi nó về tinh cầu máy móc để cải tạo.
 
————————
*Lời của editor: Trái Đất hay địa cầu đều là một nhưng với Nguyên Đồng thì gọi là Trái Đất nhưng với mấy người Kloster thì đó gọi là địa cầu. Mọi người đừng thắc mắc vì sao chỗ thì mình để là địa cầu, chỗ thì để là Trái Đất nha.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.