Đọc truyện Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta – Chương 189: Đại chiến sắp đến
Diêu Tư đang nổi nóng, xuống tay không hề lưu tình, tinh thần lực từng phát từng phát hạ xuống, sau đó… Liền nát!
Khụ! Là Thân vương bị cô vỗ nát.
Nếu không phải Mộ Huyền đột nhiên chống đỡ không được hôn mê bất tỉnh, phỏng chừng cô cũng chưa dừng tay. Khi hồi thần lại, tên Thân vương vốn cuồng ngạo bá đạo ngút trời ấy, máu thịt mơ hồ đến mức cần phải dùng mosaic(* Hiệu ứng làm mờ hình ảnh che điểm nhạy cảm, kinh dị, không phù hợp lứa tuổi,…)
Mà Mộ Huyền vừa hôn mê, kéo dài suốt ba ngày vẫn chưa tỉnh lại, Diêu Tư gấp đến độ hận không thể quay về lại vỗ nát người nọ một lần.
“Yên tâm đi!” Nét mặt Lận Lung nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Chủng thuần huyết nếu là thật dễ dàng treo như vậy, chúng ta cũng không cần vất vả tìm khế ước giả như vậy. Cậu ta chỉ là tinh thần lực và dị năng đồng thời tiêu hao quá mức, tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say mà thôi.”
“Vậy khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại?”
“Cái này ta nào biết.” Lận Lung nhún vai, “Bất quá có cô ở đây, cậu ta tuyệt đối không nỡ ngủ say quá lâu. Chỉ là tiêu hao quá mức, lại không phải bị tổn thương, chờ dị năng của cậu ta khôi phục kha khá, tự nhiên sẽ tỉnh, so với Thân vương mà nói tình huống của cậu ta tốt hơn nhiều lắm.” Nghĩ đến cái này ngay cả hắn cũng không nhịn được run lên, “Lại nói, tinh thần lực của cô sao lại thế này, cũng quá khủng bố rồi? Cả Thân vương cũng bị cô tát nằm sấp xuống. Ta đi xem rồi, không đơn giản chỉ là phòng ngự tinh thần, toàn bộ tinh thần thức hải của hắn cũng đã hỏng mất. Về sau có thể khôi phục dị năng hay không còn không chắc đâu!” Tận mắt nhìn thấy cô trực tiếp nổi bão phế đi một Thân vương, hắn có nên may mắn lúc trước khi hắn cùng Mộ Huyền đối nghịch, cô không trực tiếp phế đi hắn không?
“Tôi cũng không biết.” Diêu Tư lắc lắc đầu, lúc ấy cô tận mắt nhìn thấy Mộ Huyền ở trước mặt cô bị ánh sáng đỏ đánh xuyên qua. Dưới sự sốt ruột và phẫn nộ, lý trí sớm đã không biết ném đi đâu, lúc ấy chỉ có một ý niệm chính là: Chơi chết hắn nha! Nào còn chú ý được cái khác, “Lúc ấy quýnh lên liền……” Khi hồi tinh thần lại thì, đã nát!
“Chẳng lẽ là tinh thần lực bộc phát?!” Lận Lung trêи dưới đánh giá cô một lượt, tinh thần lực chính là ý thức con người, người ở dưới thời khắc nguy hiểm, tinh thần lực đích thật rất có khả năng bộc phát kinh người. Nghĩ đến điểm này, hắn không có tiếp tục hỏi nữa, thu liễm thần sắc, khó được nghiêm túc nói, “Tuy rằng chúng ta đã thành công ngăn trở Thân vương trở về báo tin, nhưng chuyện này sớm muộn gì vẫn sẽ bị trong tộc phát hiện, chúng ta hẳn nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó phỏng chừng đến không chỉ là một Thân vương thôi đâu.”
“Không phải một?” Diêu Tư run rẩy khóe miệng, “Các anh rốt cuộc có bao nhiêu Thân vương?”
“Cho đến khi ta rời đi thế giới bên kia mới thôi, thêm ba vị Đại thân vương, tổng cộng có……” Hắn nghĩ nghĩ mới cho cô một cái đáp án chính xác, “56 vị.”
“56!” Diêu Tư cả kinh, đệch! Cô cho rằng nhiều lắm cũng chỉ mười vị, cư nhiên có 56. 56 dân tộc, 56 đóa hoa, 56 anh em…… A phi, “Sao lại có nhiều như vậy?!” Cảm giác thọc trúng một cái tổ ong vò vẽ tên là Thân vương.
“Sở dĩ gọi Thân vương, là bởi vì dị năng của bọn họ, vượt xa trêи các Huyết tộc chủng thuần huyết khác.” Lận Lung giải thích nói, “Mà người giống như hắn, ở tộc ta có 56 người, trong đó lợi hại nhất chính là ba vị Đại thân vương. Theo truyền thuyết dị năng của bọn họ còn trêи cả Thân vương.”
Diêu Tư nhíu nhíu mày, một Thân vương liền khó đối phó như vậy, nếu cùng nhau tới……
“Bọn họ vì sao chấp nhất chinh phục thế giới này như vậy?” Điểm này cô trước sau vẫn nghĩ không ra, “Nếu nói chỉ là bởi vì anh cùng…… Vương Nhị Ma, đều tìm được khế ước giả, cũng không thể cho rằng người khác cũng có thể ở chỗ này tìm khế ước giả?” Nghe khẩu khí trước đó của Thân vương kia, bọn họ là muốn dời toàn bộ chủng tộc đến thế giới này.
“Trước kia ta cũng cho rằng như thế……” Nét mặt Lận Lung trầm trầm, dường như nghĩ tới cái gì, trầm giọng nói, “Nhưng sau khi nhìn thấy Thân vương, ta cảm thấy khế ước giả của những người khác trong tộc, có lẽ thật sự ở thế giới này.”
“Gì! Gì?” Cmn, anh không cần làm tôi sợ, “Vì sao?”
“Bởi vì…… Nơi này có thể là thế giới song sinh của chúng ta.”
“……” Cái quỷ gì?
“Tất cả sự vật đều có tính hai mặt, có âm sẽ có dương, có ánh sáng sẽ có bóng tối, có sinh ra sẽ có chết đi.” Lận Lung giải thích nói, “Nhưng chủng tộc chúng ta lại ngoại lệ, chúng ta từ khi bắt đầu sinh ra sẽ không phải chết đi, thế giới ấy chỉ có vĩnh sinh. Cho nên thật lâu trước kia, tộc ta liền có một cái truyền thuyết. Trong vô số vũ trụ, nhất định sẽ có một cái thế giới song sinh với chúng ta, có thể giải trừ vĩnh sinh cho chúng ta.”
“Ý của anh là nói……” Lòng Diêu Tư trầm xuống, “Bọn họ cho rằng, thế giới này chính là thế giới song sinh của các anh.”
Hắn gật gật đầu, “Mỗi một tộc nhân xuyên qua đến vũ trụ khác, ngoại trừ tìm kiếm khế ước giả, kỳ thật đều mang theo hai nhiệm vụ. Trong đó quan trọng nhất chính là tìm kiếm thế giới song sinh, trong truyền thuyết phần lớn khế ước giả của tộc nhân đều ở trong thế giới này. Nhưng vẫn luôn không có người thành công, có thể ở trong đông đảo vũ trụ tìm được một khế ước giả đều đã là kỳ tích, nhưng……”
“Nhưng anh và Vương Nhị Ma, còn có Mộ Huyền đều ở cùng một thế giới tìm được khế ước giả!” Diêu Tư tiếp lời hắn, “Cho nên…… Bọn họ cho rằng, vũ trụ này, chính là thế giới song sinh mà bọn họ muốn tìm?!”
“Không sai!”
Cmn! Nói cách khác, mặc kệ tên Thân vương kia có trở về hay không, những người đó kỳ thật đều sẽ đến đây. Đơn giản là nơi này có khả năng thật sự sẽ có người bọn họ tìm cả đời.
Đây cmn là một cái tử cục mà!
“Khoan đã!” Diêu Tư đột nhiên nghĩ đến một chuyện, “Anh không phải nói, anh mang theo hai nhiệm vụ sao? Vậy một cái khác đâu?”
“À, một cái khác cũng không có quan hệ gì.” Hắn dường như nghĩ tới chuyện gì mà bản thân cũng không rõ ràng lắm, trầm giọng nói, “Chỉ là tìm kiếm Vương của tộc ta mà thôi, theo truyền thuyết y là Huyết tộc mạnh nhất, cũng là người duy nhất ngoại trừ khế ước giả có thể ban cho tộc ta cái chết. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, chưa từng có người nào gặp qua y, ngay cả Thân vương cũng thế. Cho nên người này có phải thật sự tồn tại hay không, chính chúng ta cũng không xác định.”
Diêu Tư gật đầu, không có tiếp tục hỏi, hiện tại quan trọng nhất chính là, làm thế nào giải quyết đại chiến sắp tới.
“Thật sự không có biện pháp khác sao?”
“Có lẽ……” Lận Lung nhíu nhíu mày, “Thân vương sẽ có biện pháp, chỉ là……”
Diêu Tư hiểu ý của hắn, tên Thân vương đó bị cô đánh thành như vậy, bây giờ cũng chưa có khôi phục hình người đâu, nói cho các cô mới là lạ.
“Hiện tại một chốc một lát cũng không thể nghĩ được biện pháp, ta đi qua Thân vương kia nhìn xem tình huống trước đây.” Lận Lung chỉ chỉ bên ngoài.
Diêu Tư gật đầu, nhìn theo hắn ra cửa, tâm lý lại bắt đầu không ổn, chẳng lẽ thật sự muốn đánh trận sao? Nhưng một đám Thủy tổ biến thái ở đó, cho dù toàn bộ Huyết tộc ở Hồng Tinh lên hết, phỏng chừng cũng là tiết tấu đưa đồ ăn. Chiến lực duy nhất, Mộ Huyền lại……
“Diêu Diêu?” Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng.
“Mộ Huyền!” Diêu Tư vui vẻ, quay đầu nhìn người trêи giường đã mở to mắt, không hiểu sao nỗi lòng vừa rồi còn như một cuồn chỉ rối, lập tức liền an tĩnh lại, xoay người liền nhào về phía anh, “Anh rốt cuộc tỉnh rồi!” Đột nhiên liền có chút ủy khuất, trong ba ngày này là khoảng thời gian gian nan nhất mà cô trải qua.
Nhớ tới vết thương của anh, cô nhịn không được ngồi thẳng xem xét, “Anh đã khỏe chưa, thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không.”
Mộ Huyền nương theo tay cô ngồi dậy, một tay ôm chặt một tay nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc cô, đáp lại, “Ừm, anh không sao! Chỉ là……Nhớ em.” Nói rồi, đột nhiên cúi đầu không kịp phòng bị hôn cô.
Diêu Tư lúc ấy liền ngây dại, nhìn gương mặt phóng đại trước mắt, nửa ngày không kịp phản ứng. Anh lại thừa dịp cô ngẩn ngơ, đầu lưỡi tiến quân thần tốc trực tiếp tiến sâu hơn. Khác với vẻ ỡm ờ trước đây, mang theo tràn đầy ngượng ngùng chạm chạm một chút rồi thôi. Nụ hôn này có vẻ phá lệ ôn nhu triền miên, giống như mang theo vô tận nhu tình, quý trọng, cùng nhớ nhung. Ngay cả Diêu Tư tài xế già cũng không nhịn được tim đập như sấm, trong đầu trống rỗng.
Mộ Huyền đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ ngủ một giấc, còn có thể ngủ đến thông suốt đầu óc sao?
Cô cũng không biết cụ thể hôn bao lâu, lúc dừng lại đều cảm giác có chút thiếu ô-xy. Bên tai là tiếng thở dốc của Mộ Huyền so với cô còn dồn dập hơn, dường như cực lực đè nén cái gì đó, một lát mới dùng ngữ điệu hết sức trầm thấp nói, “Xin lỗi.” Nói xong siết thật chặt tay bên hông cô, chậm rãi lấy ra một tay khác không biết khi nào đã duỗi đến trong quần áo cô.
Lấy lại tinh thần, Diêu Tư: “……” Xin lỗi cái gì? Tiếp tục đê! Đừng có ngừng!
“Diêu Diêu……” Anh nhẹ nhàng cọ sườn mặt cô, ánh mắt phá lệ sáng ngời, vẫn là dùng ngữ điệu khàn khàn trầm thấp của anh nói, “Anh đột nhiên nhớ tới một vài chuyện, chuyện ở Địa cầu trước khi tận thế.”