Bạn đang đọc Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta – Vưu Tiền [full] – Chương 17: Ngươi Muốn Con Thỏ?
Ngoài thôn là một mảnh rừng rậm rất rộng rãi, có thể là vì để tân thủ dễ chơi, cây cối cũng không phải là rất cao. Trong bụi cỏ thỉnh thoảng đung đưa một chút, không tới một hồi con thỏ liền nhảy ra.
Không hổ là nhiệm vụ tân thủ, chính là đơn giản, nhanh như vậy liền gặp phải nhiệm vụ đánh quái. Diêu Tư nhanh tay lẹ mắt, đi qua mấy bước đã bắt được thỏ, bắt đầu tìm kiếm thỏ tiếp theo.
Không đến mười phút, Diêu Tư đã bắt được hai con. Lúc này mới xoay người về thôn, bay thẳng đến hàng thịt.
Đem hai con thỏ thả “phịch” xuống, đặt ở trên thớt lão bản!
Hàng thịt Tần lão bản: “. . . . . .”
Mắt to trừng đôi mắt ti hí của hai con thỏ đáng thương 10 giây, “Khách. . . . . . Khách quan ngài đây là ý gì?” Vì sao đột nhiên cho hắn thỏ a?
Diêu Tư: “. . . . . .” Ừ đã vào nội dung vở kịch rồi, không biết hai con thỏ có phần thưởng gì?
Tần lão bản ngây người hồi lâu, ngẩng đầu nhìn tên của đối phương, nhất thời sáng ngời, “Nga, thì ra là khách quan ngài làm “Thiện tâm” cần tu hành công đức, như vậy con thỏ này, tại hạ xin thu lại. Đa tạ khách quan!” Làm một NPC trí năng, Tần lão bản lập tức đoán được ý đồ của đối phương.
Nói xong, hắn trực tiếp đem thỏ nhận được cất đi.
Mà Diêu Tưmột mực chờ phần thưởng: “. . . . . .”
Di, xong rồi? Tại sao không có khen thưởng nhiệm vụ, chẳng lẽ thỏ không đủ? Nhưng không phải người vừa nãy cũng là cho hai con sao!
Diêu Tư có chút nghĩ không ra, nghĩ lại một lần chơi trò chơi trước kia, chẳng lẽ đó là một nhiệm vụ lặp lại? Mỗi lần số lượng thỏ cũng là tùy cơ ?
Ừ, nhất định là như vậy.
Nghĩ thông suốt mấu chốt, Diêu Tư quyết định trở về tiếp tục đánh thỏ.
“Chờ chút, khách quan!” Tần lão bản cuối cùng nhớ ra một chuyện, “Giấy chứng nhận vinh dự của ta a!”
Đáng tiếc Diêu Tư lại lần nữa không quay đầu lại tiêu sái ra khỏi thôn.
Tần lão bản: “. . . . . .”
Mất một giờ, tổng cộng tìm được rồi 5 con thỏ, cô mới trở lại.
Đem lệnh bài nhiệm vụ cùng thỏ đều đặt ở trên bàn NPC, lúc này hẳn là đủ rồi đi.
“Giấy chứng nhận vinh dự của ta!” Tần lão bản lập tức ôm lấy tấm mộc bài thở phào, “Khách quan ngươi hù chết tiểu lão nhân rồi, giấy chứng nhận vinh dự này ta là muốn đời đời truyền xuống. Nhiệm vụ Thiện tâm này rất đơn giản, rất dễ làm, ngài cần gì cùng ta đùa giỡn đây.”
Hắn lập tức thu hồi 5 con thỏ trên bàn, nghiêng về một bên lấy chén trà đưa tới, “Vất vả sao? Đến đây, uống chén trà giải khát.”
Diêu Tư toàn bộ hành trình không có nghe hiểu, nhận lấy trà.
Đây chẳng lẽ là. . . . . . Khen thưởng nhiệm vụ?
Quả nhiên nhiệm vụTân Thủ thôn chính là rất dễ a! Bất quá ở trường học bị giáo viên mang đi chơi trò chơi, xoát xoát thỏ giết thời gian cũng tốt.
Cho nên, cô trực tiếp uống cạn chén trà, xoay người trở về cánh rừng, tiếp tục bắt thỏ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi uống chén trà kia, cả người đều nhẹ nhàng hơn không ít. Cảm giác nặng nề mà Tên đỏ tiểu ca để lại đột nhiên biến mất.
Đây là. . . . . . Buff tiêu cực bị chén trà kia xua tan sao?
Không hổ là tương lai võng du a, đến NPC cũng có thể căn cứ vào người chơi cần mà đưa phần thưởng.
Nhất thời cô cảm thấy có động lực, tìm được nhiệm vụ thỏ, mất hai giờ, lúc này cô mang về 10 con.
Hàng thịt Tần lão bản: “. . . . . .”
Nhìn trên bàn, những con thỏ kia vẫn còn liều mình muốn thoát khỏi dây thừng, hắn cảm giác một trận đau tim, người này tại sao lại trở lại!
“Khách. . . . . . Khách quan, nhiệm vụ thiện tâm của ngài không phải đã giải sao?”
“. . . . . .” Chờ phần thưởng.
“Những thứ con thỏ này ngài là định ?”
“. . . . . .” Nội dung vở kịch thật dài.
“Khách quan, cửa hàng chúng ta đã không thiếu thịt thỏ, ngài xem?”
“. . . . . .” Còn chưa nói xong sao?
“Nếu không ngài bán cho nhà khác?”
“. . . . . .” Lúc này là phần thưởng gì a?
Tần lão bản hết chỗ nói rồi, cố tình là hắn vẫn không thể mạnh mẽ từ chối. Là trò chơi võng du lưu hành nhất tinh tế hiện nay, “Ngự Tiên Ký” vì tăng cường độ chân thật cho trò chơi, bên trong từng cái NPC toàn bộ đều có trí năng , hơn nữa toàn bộ đều có ý thức riêng. Cho nên ở trong trò chơi này, trừ Tân Thủ thôn ra, trừ phi xin hệ thống giám định, không thì rất khó phân rõ người chơi cùng NPC. Ở trong trò chơi, người chơi bị NPC đùa bỡn là chuyện thường xảy ra.
Nhưng dù NPC trí năng đi nữa, đều có một vài hạn chế tuyệt đối không thể làm trái với hệ thống, giữ trò chơi ổn định. Tỷ như Tần lão bản, hắn là chủ hàng thịt, hắn có thể đổi nghề đi bán rau dưa, nhưng vĩnh viễn không có khả năng giông như người chơi đi tu tiên.
Còn có một loại quy tắc chính, quy tắc này không chỉ NPC, mà ngay cả người chơi đều phải tuân thủ, điểm này là vì giữ cân bằng trong trò chơi, để tránh xuất hiện bug nặng, làm cho hệ thống hỏng mất.
Lúc trước Diêu Tư gặp phải “Treo máy” giám định, chính là trong Ngự Tiên Ký trên nguyên tắc chỉ cho phép một người một nhân vật, nhưng chỉ cần có trò chơi, liền tồn tại người chuyên luyện cấp. Một ít người chơi vì tiện cho việc thăng cấp, giao chút tinh tệ, đem tài khoản giao cho người khác luyện, người kia sẽ lấy phương thức đặc thù, ngụy trang ý thức tiến vào trò chơi thăng cấp. Loại này hành động ăn gian trong trò chơi có rất nhiều.
Loại người luyện cấp này có một điểm chung, chính là vì thăng cấp, lặp lại ở cùng một cái địa điểm, làm những việc tương tự. Tỷ như treo máy đánh quái ….
Điều này có ảnh hưởng nhất định đến cân bằng trò chơi, cho nên phía chính phủ mở ra hệ thốngphản treo máy, tất cả NPC đều cài đặt công nănggiám định này, rà quét ý thức người chơi từ hành động của đối phương mà phán đoán có phải treo máy hay không.
Mà thiện tâm chính là trường phạt thấp nhất đối với người treo máy. Tình huống như thế thường thường nhằm vào chính là ý thức, rà quét không thành vấn đề, nhưng người chơi có hành động khả nghi, tỷ như — Diêu Tư vừa mới xuất hiện ở điểm sinh ra liền ngồi hai giờ.
Nhưng NPC bị người chơi nhắm tới để làm thiện tâm, có quy định bậc nhất, đó chính là không thể mạnh mẽ từ chối thiện ý của người chơi, cũng cho khích lệ. Nếu trò chơi không dùng NPC trí năng, người chơi bị ngộ phán rất khó giải buff mà bắt đầu chơi một lần nữa, từ đó làm cho người giảm dần.
Đối với người chơi mà nói, buff tiêu cực mặc dù đáng ghét, nhưng đi làm một ít việc thiện liền có thể giải trừ, cũng rất dễ dàng. Đưa ít đồ cho NPC gần đó, là phương pháp thường dùng nhất. Dĩ nhiên sau khi giải trừ buff, không ai sẽ rãnh rỗi tới đau trứng tiếp tục đưa đồ. Hơn nữa còn là ở dưới tình huống NPC xác nhận tỏ vẻ không cần.
Dù sao đắc tội một NPC ở trong trò chơi cũng không phải là chuyện tốt.
Cái logic này là hoàn toàn không có vấn đề, mà Ngự Tiên Ký nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp phải sơ hở nào.
Cho đến. . . . . . Gặp Diêu Tư nghe không hiểu ngôn ngữ NPC.
Nhìn người chơi bị cự tuyệt, nhưng như trước không nói một lời đứng ở phía trước, Tần lão bản đành phải một đầu hắc tuyến nhận lấy 10 con thỏ hoang trên bàn — không thể mạnh mẽ từ chối thiện ý người chơi.
Xoay người lại phía sau, từ rương tạp hóa lấy ra một thanh thiết kiếm có chút linh khí, đưa cho Diêu Tư — cũng cho khích lệ.
Quả nhiên là phần thưởng nhiệm vụ khác nhau a! NPC nơi này thật trí năng.
Diêu Tư hoàn toàn không rõ ràng tình huống, mừng rỡ nhận lấy thiết kiếm, xoay người tiếp tục đi trong rừng tìm thỏ.
Nhưng là mới vừa bắt được quá nhiều, Diêu Tư lúc này ở cánh rừng phụ cận không có tìm được thỏ, không thể làm gì khác hơn là đi vào sâu trong rừng. Bởi vì có thiết kiếm giúp đỡ, lúc này bắt lại dễ dàng hơn.
Căn bản chỉ cần một kiếm, không tới một lát đã đánh ra 10 con.
Cô đem thỏ trói thành bó, lúc này trên đất đã tràn đầy các bó thỏ, cô vừa nghĩ nếu là có một túi đồ thì tốt rồi, lúc đưa tay định tha thỏ đi, thế nhưng thỏ trực tiếp không còn, thỏ lại ở trước mắt cô biến mất không còn.
Đệch! Chuyện gì xảy ra?
Thỏ đâu? Làm sao sẽ đột nhiên biến mất, đi đâu rồi? Làm sao tìm trở lại được a.
Nghĩ như vậy, đột nhiên mặt đất chợt lóe ánh sáng, thỏ xuất hiện lần nữa ở dưới chân.
Diêu Tư sợ ngây người! Chẳng lẽ cái này là. . . . . . Ba lô trò chơi? !
Tâm niệm vừa động, đặt thỏ vào ba lô, quả nhiên sau đó thỏ lại biến mất. Lần nữa mặc niệm đi ra ngoài, sau một giây thỏ xuất hiện ở trên cỏ.
Quả thực quá dễ dàng!
Thật tốt quá, xem ra lần này cô có thể đánh nhiều thỏ một chút.
Cho nên. . . . . . Cô bắt hai trăm con!
Nhận được một đống Thỏ rừng, Tần lão bản: “. . . . . .”
Tổ tông! Ngươi có thể gieo tai họa cho NPC khác, bỏ qua cho ta được không?
Hắn thật không cần thỏ nữa!
———
Mà lúc này tại nhà trẻ Hoàng gia.
Chúng Huyết tộc kiên quyết phản đối quấy rầy Điện hạ chơi trò chơi: Rốt cuộc lúc nào lão tổ tông mới nguyện ý từ trong trò chơi đi ra ngoài, tiếp kiến bọn họ?
*****************
Hôm nay hơi bận, tới giờ mới có chương mới. Có lẽ tối nay sẽ cố thêm 1 chương.
Cảm ơn những 🌟 của các bạn! ❤❤❤ Thân mến.
Hết chương 17.