Bạn đang đọc Tinh Tế Làm Ruộng Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh – Chương 106: Mưa Lớn
Thông báo này của Phó Vân Hà, khiến không ít người theo dõi hắn đều tràn vào bên dưới thông báo này, để lại bình luận.【Anh Tay, trong nhà có nghiêm trọng không? Ngày mốt có thể phát sóng không? Hạt dẻ ngập lụt? 】Truyện được đăng tại …..D truyen chấm com…..【Ha ha ha! Anh tay? Cái tên này còn rất chuẩn xác, ai bảo người dẫn chương trình lộ tay không lộ diện.
】【Không tệ! Luôn cảm thấy thân thiết hơn cả hô người dẫn chương trình.
】【Đúng, hơn nữa gọi Tiểu Hà cũng không quá thuận miệng.
】【Tôi không quan tâm bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn biết hạt dẻ có làm sao không? 】【Cùng hỏi! Hạt dẻ của ngày hôm qua, tôi đã ăn rồi, những người khác đều bị cướp bởi ông tôi! 】【Cút! Lầu trên à! Ít nhất anh cũng ăn được! Lần đầu tiên tôi xem phát sóng trực tiếp từ anh tay, tôi thậm chí không cướp được một túi muối.
】【Giống như trên lầu, thật thật thảm.
】Bình luận tiếp tục, Phó Vân Hà cũng kinh ngạc, sao lại nhiều người như vậy?Nhưng anh trả lời một tin nhắn nói: 7 giờ phát sóng trực tiếp, hạt dẻ rất ok.Sau khi trả lời xong, Phó Vân Hà liền mặc kệ, mà là đi ra khỏi phòng, cùng Niên Sơ Đồng đứng ở phòng khách, phía sau hai người còn có Ha Ha cùng Ngõa Lịch.Lúc này bên ngoài, mưa to, mưa to bằng hạt đậu, dày đặc không ngừng rơi xuống.Bên tai là tiếng mưa không ngừng gõ vào mui lớp bảo hộ, bùm bùm vang lên không ngừng.Lúc này còn chưa tới 0 giờ, nhưng cũng không kém mấy phút, dự báo của Ngõa Lịch cũng coi như chính xác.”Ngõa Lịch, sao mày dự đoán được vậy?” Niên Sơ Đồng nhìn mưa to trước mắt, thuận miệng hỏi một câu.Ngõa Lịch ở phía sau, vốn là khuôn mặt kim loại, lại lộ ra rối rắm cùng chờ mong, sau đó giống như gặp phải vấn đề nan giải, suy nghĩ một hồi, rốt cục mở miệng.”Cô Niên Sơ Đồng, Ngõa Lịch dựa trên khí tượng học để phân tích độ ẩm, nhiệt độ, bốc hơi, ánh nắng mặt trời, tốc độ gió, độ dày của mây để phân tích, lại nhắm vào vị trí địa lý, địa hình địa mạo.”Ngõa Lịch vẫn tiếp tục, khi hắn nói xong, đã hơn hai mươi phút trôi qua, vội hỏi: Bạn có hiểu không?Niên Sơ Đồng nắm một nắm tay, một tay lập chưởng, dùng lễ tiết giang hồ mà hành lễ.”Ngõa Lịch, cuối cùng là tao ngu dốt.
Tao không xứng, lần sau mày không cần phải nói với tao đâu.
“Cô ấy, mỗi từ đều biết, nhưng tổng hợp lại với nhau, một câu không hiểu.Ngõa Lịch ở phía sau quả nhiên là như thế, lại có chút không cam lòng nói: “Tôi đã tận lực nói đơn giản, nếu không tôi lại nói một lần nữa được không? Hiếm khi bạn muốn tìm hiểu một lần.
“”Không! Không, không!” Niên Sơ Đồng vội vàng cự tuyệt nói: “Ngàn vạn lần đừng, đừng mệt đến mày.”Cô trấn an Ngõa Lịch không cam lòng, một câu không dám hỏi thêm, mà nói với mọi người:”Nghỉ ngơi đi, tôi nhìn là được rồi.”Niên Sơ Đồng đứng lên là để nhìn dòng suối, không để nó dâng cao, ngập qua nhà gỗ.Bây giờ xem ra, không có chuyện gì xảy ra.Lúc trước chọn vị trí, vẫn có chút cao, nhưng vẫn chú ý một chút mới tốt.Ha Ha là nghe lời nhất, xoay người liền đi ngủ, hơn nữa sau khi nằm xuống ngủ, một giây sau, tiếng ngáy đều đều đi ra.Ngõa Lịch là bởi vì tiếng mưa quá lớn, không ngủ được, cuối cùng chính mình làm một cái túi bịt tai đơn giản, coi như là nghỉ ngơi.Chỉ có Phó Vân Hà vẫn không nhúc nhích, còn đứng ở bên cạnh Niên Sơ Đồng.Niên Sơ Đồng nghiêng đầu nhìn về phía Phó Vân Hà, “Anh đây là liều mạng bồi quân tử?”Phải biết rằng, thể chất Phó Vân Hà, không cho phép hắn thức đêm.Bản thân Phó Vân Hà cũng hiểu được, đầu tiên hắn đi mang một cái ghế đi ra, cho Niên Sơ Đồng.”Cô ngồi trước đi.”Phó Vân Hà nói xong, lại lấy ra một cái ghế dựa, tự mình ngồi xuống.”Tôi tạm thời ngủ không được, ngồi một lúc.”Niên Sơ Đồng cũng không khuyên, đều là người trưởng thành, mình có thể làm gì, không thể làm gì, tự mình hiểu rõ.”Cho.”Phó Vân Hà nhìn Niên Sơ Đồng đưa tới hai cây dưa chuột màu xanh lá cây, mặt trên còn mang theo cái gai nhỏ đâm tay.”Cám ơn, tôi đi rửa.” Phó Vân Hà hiểu rõ tiếp nhận dưa chuột, lấy ra nước bọn họ cất giữ xong, rửa sạch sẽ.Sau khi rửa sạch, hai người ngồi trên ghế, mỗi người một trái dưa chuột, cắn thành miếng.Phối hợp với tiếng mưa bên ngoài, mặc dù rất ồn ào, nhưng rất yên tĩnh.Một cửa cách nhau, nhưng lại giống như hai thế giới.Mưa lớn kéo dài hơn hai giờ, hơn hai giờ sáng cuối cùng cũng đã dừng lại.Niên Sơ Đồng nhìn dưa chuột trên mặt đất, hỏi Phó Vân Hà: “Anh đây là tới ăn ké dưa chuột? “”Ha ha…! Đều bị cô nhìn thấu rồi.”Phó Vân Hà khó có được lúc đùa giỡn, chậm rãi đứng dậy, vác ghế chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.Niên Sơ Đồng tiện tay xách lên một cái ghế khác, lại cầm lấy cái trong tay Phó Vân Hà, cùng nhau đặt ở trong phòng Phó Vân Hà, trước khi đi ra ngoài nói một câu: “Cám ơn.”Phó Vân Hà đưa lưng về phía Niên Sơ Đồng, đáy mắt có nụ cười nhợt nhạt, trả lời một câu: “Cám ơn yến tiệc dưa chuột của cô.”Niên Sơ Đồng không thèm để ý khoát tay áo, cũng không quay đầu, đi vào phòng mình.Về phần bên ngoài một mảnh lầy lội gì, để trời sáng lại nhìn sau.(chương này kết thúc).