Đọc truyện Tinh Tế Gieo Trồng Đại Sư – Chương 18
Thẩm Thận: Đắc tội dẫn đường của lão đại làm sao bây giờ? Đang online, gấp!!!!!!
Quang não của đám người trên Diên Vĩ hạm đột nhiên nhảy ra một câu như vậy, nhất thời như chảo dầu phựt lửa, một đám người ồn ào nhảy nhót nhắn lại.
Giang Ba: Cậu nhìn thấy dẫn đường của lão đại? Ở đâu vậy? Có thật là nhan sắc không thể nhìn thẳng như Liêu Khải nói không?
Liêu Khải: Xấu đẹp trước vứt sang một bên, lão đại ngay trước mặt cậu nhào vào dẫn đường?
Đổng Minh: Cầu livestream!
Du Sâm: Livestream +1!
Ngụy Na: Dẫn đường không trát bùn đầy mặt lão đại ư?
Thẩm Lỗi: Thì ra bùn trên mặt lão đại lần trước đúng là do dẫn đường bôi! Không thể tin được!
Đổng Minh: Không thể tin được +1!
Du Sâm: Không thể tin được +2!
Thẩm Thận:……!còn tôi!
Ưu tiên trả giá ngay tại chỗ kiếm lại tiền, toàn bộ Quân đoàn 7 đều am hiểu hành vi này của Lý Chấn Ngôn, Thẩm Thận tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là hắn không nghĩ tới ngay lúc này lại xui xẻo đụng trúng dẫn đường của lão đại.
Từ lúc Lục Ly bắt đầu không nói một lời, Thẩm Thận liền ý thức được có gì đó không đúng.
Ba người hai mắt nhìn nhau, Lục Ly đánh vỡ xấu hổ, nói với Tô Hòa “Đây chỉ là hiểu lầm……!Chúng ta cần nói chuyện”
Ha chữ “nói chuyện” tác động vào thần kinh nhạy cảm của Tô Hòa, khuôn mặt cậu bôi đầy bùn nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng không cản trở được cậu dùng ánh mắt biểu đạt sự khinh bỉ.
Lục Ly: “……”
Thẩm Thận yên lặng mà tiêu hóa một phen ánh mắt của Tô Hòa nghĩa là gì, an tâm thoải mái đem mình loại trừ ra bên ngoài.
Hắn ha ha cười gượng hai tiếng, lùi vài bước liên tiếp “Tôi đi dạo chút, hai người cứ nói” Thẩm Thận nói chưa hết câu, một tiếng vang thật lớn phát ra trong chợ đen.
Sóng xung kích do vụ nổ mang đến đập vào khiến toàn bộ sảnh to lớn một trận rung lắc, có người thét chói tai “Thú bóng đêm!”.
Trong lúc mất thăng bằng Tô Hòa theo bản năng muốn vịn lấy gì đó, Lục Ly chủ động vươn tay qua, kéo cậu lại.
Tô Hòa có chút không quen, Lục Ly nắm chặt tay, nhìn về phía sảnh lớn thả ra cảm quan.
Trong nháy mắt Thẩm Thận trở nên nghiêm túc, không biết từ lúc nào đã lấy ra vũ khí, lưng tựa lưng đứng cùng Lục Ly.
Điều họ lo lắng không phải là náo loạn ở chợ đen, mà là thú bóng đêm xâm nhập.
Trung tâm vụ nổ mạnh, Tiểu bạch gắng sức nhảy ra.
Tia laser màu đỏ bắn tới loạn xạ phía sau nó giống như tiên nữ tán hoa
“Là dẫn đường, bắt lấy nó!”
“Con mẹ nó chú ý chút đi, bắn chết dẫn đường liền mất giá tiền”
Giọng nam thô lỗ hô loạn lên.
“Hàn Thụy.” Tô Hòa thần sắc đại biến, lập tức giằng khỏi Lục Ly mà vọt qua.
Thẩm Thận không nghĩ tới nơi này thế mà còn che giấu một dẫn đường, hắn ngửi thử cũng không ngửi được mùi tin tức tố, nhưng khát vọng thiên tính của lính gác với dẫn đường khiến hắn chạy sát phía sau Tô Hòa.
Đương nhiên, Thẩm Thận không quên chia cho Lục Ly một ánh mắt đồng tình.
Hắn cảm thấy đám người trên Diên Vĩ hạm đều đã đoán sai.
Trong trận cờ giữa lính gác cùng dẫn đường này, nắm giữ quyền chủ động chưa bao giờ là Lục Ly, mà là vị dẫn đường đến bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy mặt.
Trong đám người, Hàn Thụy dựa vào tự bạo máy trí năng và Tiểu Bạch mà thoát khỏi xiềng xích, thân hình y giống như chú cá trơn trượt chui vào phía dưới một quầy hàng.
Chủ sạp bày bán các vật nho nhỏ, Hàn Thụy nói thầm một tiếng rất xin lỗi, xem xét vũ khí thích hợp liền cầm lấy.
Một bàn tay duỗi lại đây bắt được y, chủ sạp không có sự tồn tại đột nhiên xông ra.
Hàn Thụy nhận ra chủ sạp này, máy trí năng Tô Hòa đưa cho y chính là mua ở chỗ này.
Y khẩn trương giãy giụa “Buông tôi ra.”
Quán chủ thả lỏng tay, cuối người kịch liệt ho khan.
Vụ nổ mạnh khiến bùn đất văng khắp nơi, tro bụi bao phủ một khu vực nhỏ.
Chủ sạp sắc mặt tái nhợt càng thể hiện rõ bệnh trạng, im lặng nhìn Hàn Thụy, từ phía sau cầm lên một khẩu súng nhét vào trong tay Hàn Thụy.
Hàn Thụy: “……”
Y không nghĩ nhiều nữa, hướng nam nhân đuổi theo bắn loạn.
Gã run rẩy ngã xuống đất, lộ ra con mèo rừng màu đen thật lớn sau lưng.
Tạp Nhung, chủ nhân của mèo rừng huýt sáo một tiếng, ánh mắt tham lam mà nhìn chằm chằm Hàn Thụy.
Hàn Thụy liều mạng nổ súng, chùm tia sáng màu đỏ xuyên qua cơ thể mèo rừng.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tạp Nhung hiện ra tươi cười nắm chắc thắng lợi.
“Bảo bối, không cần giãy giụa.”
Tạp Nhung bước về phía Hàn Thụy, hắn cảm thấy gần đây thật là may mắn.
Ngắn ngủi một tháng, hắn đã phát hiện được hai dẫn đường.
Quả thật giống như ông trời đang đền bù hơn hai mươi năm qua hắn vẫn luôn không có dẫn đường.
Tuy rằng hắn càng thích dẫn đường thứ nhất hơn, nhưng tiểu bảo bối kia trốn quá sâu.
Hắn không phải loại lính gác quá chấp nhất, đối với dẫn đường cũng không bắt bẻ, chỉ cần tương thích, cao thấp đều không sao cả.
Hàn Thụy vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục bắn.
Tạp Nhung nhẹ nhàng tránh thoát, khuôn mặt hắn lộ vẻ mỉm cười hưởng thụ quá trình này.
Hắn nhìn dẫn đường trước mắt giãy giụa, tuyệt vọng, tưởng tượng chút nữa dẫn đường này ở dưới thân hắn rên rỉ khuất phục, tựa như một con sơn dương như nhược, từ thân thể đến linh hồn đều hiến tế cho hắn.
Loại cảm giác thỏa mãn cực lớn này lan tỏa khắp cơ thể, làm hắn không có cách nào khống chế mà cương lên.
“Bảo bối.” Tạp Nhung cúi người chuẩn bị chạm tới Hàn Thụy, một con sói màu bạc chậm rãi xuất hiện ngăn trước mặt hắn.
“Là ai? Là ai!?” Tạp Nhung thần sắc đại biến, nổi giận đùng đùng mà nhìn về phía lính gác dám cùng hắn tranh đoạt.
Chủ nhân của sói bạc, chủ sạp nét mặt bệnh tật tựa như bất kỳ thời điểm nào cũng có thể ngã xuống ho khan nói “Lính gác cùng dẫn đường kết hợp phải là sự tự nguyện giữa hai bên, tôi không thích nhìn thấy người khác bị cưỡng ép”
“Ha, mày không thích? Mày cho rằng mày là ai?” Tạp Nhung đối với chủ sạp trước mắt căn bản khinh thường nhìn lại, một tên lính gác ẩn thân phận? Hắn ở chỗ này năm sáu năm, còn không biết nam nhân tùy thời điểm sẽ chết trước mắt này lại là lính gác.
Tạp Nhung cười lạnh vung nắm tay đại biểu đáp án của hắn, không kiềm lại lực độ hung hăng đánh về phía chủ nhân của sói bạc.
Hàn Thụy giật mình nhỏ giọng hô lên, nhưng ngay sau đó, tay Tạp Nhung bị nắm chặt, ngón tay tái nhợt gầy yếu của đối phương giống như chiếc kìm dễ dàng giam cầm động tác của Tạp Nhung.
Ầm ầm một tiếng, mấy chục loại vũ khí với hình thái khác nhau nhắm vào chủ sạp.
Làm lính gác đứng đầu Trầm Mặc Đoàn đóng giữ Phá Tinh, thế lực của Tạp Nhung bao trùm toàn bộ chợ đen.
Một bên vách tường nứt ra, phía sau bùn đất ngụy trang là vách ngăn kim loại, cơ giáp màu xám khởi động một loại pháo đặc chế nhỏ, miệng pháo ngăm đen đối diện với Hàn Thụy, ý tứ uy hiếp vô cùng đậm.
Một loạt tình thế biến hóa có thể nói là như tốc độ ánh sáng, từ vụ nổ lớn đến sói bạc xuất hiện cũng chỉ ngắn ngủi hơn một phút thời gian.
Tức giận trên mặt Tạp Nhung thay thế bằng mỉm cười, hắn cảm thấy chính mình một lần nữa chiếm được thế thượng phong.
Hắn cười nhạo nhìn về phía nam nhân trầm mặc, đột nhiên ở giữa, một dây leo màu xanh lục phóng lên cao, hung hăng tát vào mặt hắn.
Kinh ngạc, nổi giận……!Sắc mặt Tạp Nhung liên tục biến ảo, sau đó hắn liền nhận ra dây leo này.
Hắn đã từng thiếu chút nữa là có thể bắt được Tô Hòa, chính thứ quỷ quái này đã cản trở hắn.
Tình thế lại lần nữa xoay chuyển, biểu hiện là vô số dây leo từ bên dưới mọc ra, điên cuồng vung về phía mọi người xung quanh.
“Chết tiệt, đây là cái gì!”
Ánh mắt Hàn Thụy sáng lên, cao giọng hô “Là thú bóng đêm, thú bóng đêm chưa bao giờ gặp qua!”
Bất kể lúc nào, chỉ cần cùng thú bóng đêm liên quan, luôn có thể tạo nên ầm ĩ thật lớn.
Mọi người theo bản năng mà tin lời Hàn Thụy nói, đem dây leo đang tuôn ra kia coi như thú bóng đêm chưa quen biết.
Người của Trầm Mặc Đoàn bắt đầu hỗn loạn, Hàn Thụy vừa hô vừa di chuyển về phía sau, đi theo đám người hỗn loạn ý đồ rời khỏi nơi này.
Mục đích của Tô Hòa đạt được, cậu nhìn chuẩn thời cơ lao ra kéo Hàn Thụy chạy “Đi mau, mấy dây leo đó chống đỡ không được lâu.”
Tình cảnh ầm ĩ che giấu rất tốt thân hình bọn cậu, nhưng đám người chạy loạn cũng trở ngại con đường chạy trốn của hai người.
Tạp Nhung nhận ra bóng dáng Tô Hòa, bản năng của lính gác cùng với bị giẫm đạp tôn nghiêm trước mặt mọi người làm hắn không chút do dự đánh về phía Tô Hòa.
Lúc này, ngăn lại hắn chính là Lục Ly.
Tạp Nhung phẫn nộ mà lớn tiếng rít gào “Dẫn đường kia rõ ràng là của tao!” Lý trí còn sót lại ép hắn nhớ kỹ mệnh lệnh của Trầm Mặc Đoàn, không được chủ động trêu chọc vào Diên Vĩ hạm.
Lục Ly nhướng mày, không hề báo trước mà đột nhiên ra tay, một quyền đánh vào khuôn mặt anh tuấn của Tạp Nhung.
Tạp Nhung còn chưa phản ứng lại, Lục Ly một bước nghiêng người, bắt lấy cánh tay Tạp Nhung, làm một cú quăng qua vai tuyệt đẹp.
Tạp Nhung ngã mạnh trên mặt đất, giãy giụa muốn bò dậy, Lục Ly bổ xuống một quyền cuối cùng.
Rắc một tiếng, đầu Tạp Nhung bị đánh đến nghiêng sang một bên, trước khi ngất xỉu nghe được Lục Ly bình tĩnh nói “Hắn là của ta.”
Toàn bộ quá trình chỉ tốn khoảng 30 giây, động tác của Lục Ly như nước chảy mây trôi, từ tĩnh đến động thay đổi tự nhiên, hoàn mỹ không tìm ra một chút sơ hở.
Hắn ngồi dậy, giấu đi sát ý trong mắt.
Tuy rằng không có kết hợp hoàn toàn, nhưng trên người Tô Hòa đã có đánh dấu của hắn, hắn không thể chịu được việc bất kì lính gác nào mơ ước đến Tô Hòa, ngay cả nói suông trên miệng cũng không được.
Lục Ly bất động như núi, giữa đám người hỗn loạn vô cùng nổi bật.
Hắn đá đá Tạp Nhung đã ngất, bình thản ung dung nhìn về phía cơ giáp màu xám.
Pháo đặc chế trong tay cơ giáp chần chờ buông xuống, dưới tình huống Lục Ly giữ lại một mạng cho Tạp Nhung, Trầm Mặc Đoàn lựa chọn nhượng bộ.
Chợ đen rối loạn rất nhanh bình ổn lại, trong đám người ở phía xa, Tô Hòa không chớp mắt nhìn Lục Ly.
Cậu cùng Hàn Thụy cũng không có rời đi, mà ở đi một vòng trong ống dẫn, ỷ vào thuốc quấy nhiễu lại nghênh ngang lăn lộn đi vào.
“Chuyện vừa rồi là sao?” Tô Hòa một bên chú ý tình thế phát triển, một bên nhỏ giọng hỏi.
“Tôi tìm được một quầy hàng thu mua đá năng lượng, lại bị người của Trầm Mặc Đoàn theo dõi..”
Hàn Thụy cảm thấy quả thật không thể xui xẻo hơn.
Y đã tận lực chú tâm cẩn thận tìm cái quầy hàng cùng Trầm Mặc Đoàn không có liên hệ gì, kết quả vẫn là bị bị Trầm Mặc Đoàn phát hiện.
Dưới tình huống tránh bị lừa cậu không thể không lấy ra máy trí năng, ai biết lại bị hai nam nhân chết tiệt của Trầm Mặc Đoàn nhận ra.
Cùng đường, Hàn Thụy chỉ có thể tự bạo máy trí năng, hy vọng có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy thoát.
Hai người nhỏ giọng giao lưu về kinh nghiệm chạy trốn như thế nào trong lúc hỗn loạn, Thẩm Thận cách đó không xa nghe thấy, khóe miệng giật giật.
Lục Ly cảm nhận được sự tồn tại của Tô Hòa, quay đầu lại nhìn cậu một cái, Tô Hòa thật lòng hướng tới Lục Ly lộ ra một nụ cười với vẻ mặt đầy bùn.
Lục Ly dừng một chút, khẽ bật cười.
Tô Hòa chớp chớp mắt, đáp lại một khẩu hình “Cảm ơn nhiều.”
Lục Ly nắm lấy cơ hội, “Chúng ta nói chuyện.”
Tô Hòa: “……”
Thẩm Thận khóe miệng lại giật giật, hắn cảm thấy một màn trước mắt này quả thật không nỡ nhìn thẳng.
Đám người xung quanh tốp năm tốp ba tản ra, giống như là cái gì cũng chưa phát sinh, lần nữa náo nhiệt lên.
Chủ sạp vừa rồi giúp đỡ Hàn Thụy im lặng mà thu dọn đồ vật, người đồng tình đứng một bên nhìn hắn.
Lục Ly đắc tội Trầm Mặc Đoàn thì không quan trọng, Trầm Mặc Đoàn căn bản không dám cùng quân đội Liên Bang ra tay.
Nhưng người Phá Tinh đắc tội Trầm Mặc Đoàn, sợ là khó ở nơi này tiếp tục sinh sống.
“Ai, Lâm Tế anh nói xem khi không……”
Lời tiếp theo đành thở dài giấu đi, nhưng cái tên Lâm Tế này lại rơi vào trong tai Lục Ly.
Hắn đang nhìn Tô Hòa, nghe thấy cái tên này theo bản năng xoay người, Lâm Tế vừa lúc ngẩng đầu.
Tầm mắt hai người giao nhau, đồng tử Lục Ly co rụt lại, ký ức xa xăm bị đánh thức, liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm Tế.
“Mày là Lâm Tế.
Mày còn sống.”
Giọng điệu Lục Ly trầm thấp, từng câu từng chữ nói ra mấy từ này.
Trên người hắn nhanh chóng bốc lên phẫn nộ ngập trời, cảm xúc nóng cháy tựa như có thể làm linh hồn bỏng rát.
Tô Hòa là người đầu tiên cảm ứng được thế giới tinh thần của Lục Ly, giống biển rộng cuồng bạo, giống dung nham phun trào, điên cuồng mà thuần túy, trong phẫn nộ ẩn chứa bi ai vô tận.
Cậu giật mình mà nhìn về phía Lục Ly, Thẩm Thận một phen giữ chặt cậu “Không hay rồi, lão đại cuồng hóa.”
– –
HERE: Đã thi xong, cùng mong chờ gặp hai bạn trẻ Ly Hòa nhiều hơn nhe
“Lục Ly.” Tô Hòa khẩn trương mà kéo lại Lục Ly, lớn tiếng nói: “Bình tĩnh lại.”
“Tô Hòa.”
Hắn gắt gao ôm Tô Hòa, dùng sức đem cậu ghì chặt vào trong ngực.
“Tô Hòa.”
“Tô Hòa.”.