Đọc truyện Tinh Tế Gieo Trồng Đại Sư – Chương 13
Tại thế giới ngầm dưới lòng đất, một bóng đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng le lói, chiếu sáng phạm vi vài mét xung quanh.
Tô Hòa và Hàn Thụy thu dọn tốt hành lý, đứng trước mấy cái rương kim loại chứa đá năng lượng có chút phát sầu.
Tuy hai người vội vàng chạy trốn, nhưng không có cách nào mang đi đống đá năng lượng này, tiếp tục ở lại phế tích lại cảm thấy không an toàn.
“Làm sao bây giờ?”
“Hay là đào cái hố giấu nó đi.”
Hai người lưỡng lự, giấu ở đâu đều là một vấn đề.
Sau một hồi thương nghị cuối cùng vẫn quyết định để Tiểu bạch đào một cái hố.
Tiểu bạch ai oán mà nhìn bọn cậu một cái, cần cù chịu khó bắt đầu đào đào.
Tốc độ của nó cực nhanh, sau vài phút một cái hố lớn sâu 5 thước, rộng 1 thước* xuất hiện trước mặt hai người.
*1 thước = ~33cm
Tô Hòa cùng Hàn Thụy nâng rương kim loại chuẩn bị bỏ vào hố, cùng lúc đó một con săn chuẩn màu đen lặng yên không tiếng động bay vào ống dẫn.
Bóng tối dưới thế giới ngầm hoàn mỹ che dấu thân ảnh của săn chuẩn, phi hành lại giúp nó tránh đi bẫy rập mà Hàn Thụy bố trí.
Rất nhanh, săn chuẩn phát hiện sự tồn tại của Tô Hòa, thu cánh lại đậu trên rương kim loại.
Tô Hòa: “……”
Hàn Thụy thét chói tai: “Tinh thần thể.” Y phản ứng cực nhanh mà thả rương kim loại trong tay xuống, tiện tay vơ lấy balo bên cạnh ném về phía săn chuẩn.
“Tiểu bạch, lên.” Tiểu bạch đỏ mắt vọt lên, xoay người nâng hai chân sau muốn đá săn chuẩn.
Tô Hòa: “……!khoan đã.”
Hai từ “khoan đã” vừa thốt ra đã bị nhấn chìm trong tiếng kêu cô cô phẫn nộ của Tiểu Bạch.
Săn chuẩn đối với công kích như vậy căn bản khinh thường nhìn lại, nhẹ nhàng giương cánh tránh đi tập kích Hàn Thụy và con thỏ, ở giữa không trung mà lượn qua một vòng tuyệt đẹp, lần nữa ngừng ở trước mặt Tô Hòa, buông xuống thuốc quấy nhiễu nó vẫn luôn gắp lấy.
Hàn Thụy: “……!Đó là cái gì?”
Tô Hòa mờ mịt lắc đầu.
Hàn Thụy bảo trì cảnh giác chậm rãi tới gần Tô Hòa, khi rõ đồ vật săn chuẩn đem tới, liền hô lên, “Thuốc quấy nhiễu!”
Tô Hòa sửng sốt, “Đúng là thuốc quấy nhiễu?”
Hàn Thụy thật nhanh gật gật đầu, biểu tình nhìn săn chuẩn trở nên cổ quái.
__
Bên ngoài phế tích, Lục Ly đang đứng ở tọa độ Triệu Cảnh Quang đã khai.
Đây là một căn phòng sụp mất phân nửa, bên trong chất đầy tạp vật.
Lục Ly không tìm được bóng dáng đá năng lượng, nhưng ngoài ý muốn phát hiện khí vị còn sót lại của Tô Hòa trong không khí, cách hiện tại khoảng 22 tiếng đồng hồ.
Tầm mắt hắn lướt qua cái hố lớn giữa phòng do vũ khí tạo ra, ngừng ở cửa sổ.
Nơi đó có một mùi hương xa lạ, cùng với một mùi máu tươi khô cằn.
Lục Ly khẽ nhíu mày, nhớ đến thời gian tinh thể khác thường, liền có thể xác định Tô Hòa từng bị tấn công ở đây.
Hắn tưởng tượng hình ảnh Tô Hòa vật lộn chống trả cuối cùng chiến thắng, hình ảnh này làm hắn vừa kiêu ngạo đồng thời lại có chút phẫn nộ.
Kiêu ngạo vì dẫn đường thắng, phẫn nộ vì có người dám ra tay công kích dẫn đường.
Có lẽ là do Tô Hòa từng sinh hoạt ở chỗ này, phế tích khắp nơi đều là hơi thở của Tô Hòa.
May mắn xung quanh hoang phế yên tĩnh không một bóng người, không có hơi thở người khác quấy nhiễu, giữa mùi hương tanh tưởi của hắc ám thú bên ngoài, Tô Hòa điềm mỹ nổi bật giống như ngọn hải đăng trên biển rộng đen mịt mờ, chỉ dẫn Lục Ly đi quanh phế tích, tìm kiếm dấu tích sinh hoạt của Tô Hòa ở đây.
Rất nhanh hắn đã tìm được căn phòng mà Tô Hòa bố trí trận pháp, trên sàn nhà đất đen phì nhiêu vẫn còn.
Thứ này không phải đất của Phá Tinh, nhưng Lục Ly cũng chỉ nhìn lướt qua.
Tầm mắt hắn rất nhanh liền dùng lại ở góc phòng, ở phía dưới một đống đồ gia cụ cũ nát, củ cải trắng đang tản ra thanh hương chỉ duy nhất rau dưa mới có.
Nhớ lại hình ảnh mà săn chuẩn nhìn thấy trước đây, Lục Ly rất có hứng thú mà nhướng mày, không ngờ Tô Hòa lại không gieo trồng củ cải bằng rương sinh thái.
Hắn đi tới giữa phòng ngồi xổm xuống, ngón tay vân vê một ít đất đen, từ bên trong phát hiện năng lượng dao động mỏng manh.
Là do mấy hòn đá năng lượng kia sao?
Hứng thú của Lục Ly hoàn toàn bị khơi dậy, không chỉ là xuất phát từ bản năng của lính gác đối với dẫn đường, mà còn có “Lục Ly” đối với “Tô Hòa”.
Với hắn mà nói, đây là một tin tức tốt.
Quay lại phía săn chuẩn, thế giới ngầm, Tô Hòa cùng Hàn Thụy đối với thuốc quấy nhiễu mà săn chuẩn đem tới có chút do dự.
Hai người thật sự khó có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của thuốc quấy nhiễu, nhưng lại không muốn thiếu ân tình này của Lục Ly.
Đặc biệt là Hàn Thụy vẫn luôn cảm thấy sau lưng chuyện này phải chăng có âm mưu gì đó? Y nghĩ nghĩ, lén nói nhỏ bên tai Tô Hòa “Tên lính gác cậu gặp liệu có phải “không được”* hay không?
*Ý ẻm là bất lực đó ạ:))))))))
“Hả? Cái gì không được?” Tô Hòa không load kịp ý tứ của Hàn Thụy.
Hàn Thụy chớp chớp mắt, ngại việc nói thẳng ra, dùng một loại ánh mắt “cưng hiểu mà” nhìn Tô Hòa.
Tô Hòa bừng tỉnh đại ngộ, mặt liền đỏ bừng, cậu nhớ lại phản ứng trước đó của Lục Ly, không giống dáng vẻ “không được” cho lắm “……!Hẳn là không phải đâu.”
Hai người vì tránh đi săn chuẩn, lúc này đang đứng ở bên cạnh ánh đèn.
Bóng tối che khuất đỏ ửng trên mặt Tô Hòa, cậu cảm thấy may mắn vì Hàn Thụy không nhìn được, nếu không thật sự quá xấu hổ.
Bản thân Hàn Thụy lại cảm thấy lý do này cực hợp lý, nhưng nếu Tô Hòa đã phủ định, thì hẳn là không phải……!Y thấu hiểu mà chuyển đề tài “Vậy làm sao bây giờ? Cậu muốn nhận mấy ống thuốc quấy nhiễu kia sao?”
Tô Hòa lưu luyến mà nhìn chằm chằm thuốc quấy nhiễu bên chân săn chuẩn, săn chuẩn chú ý tới ánh mắt cậu, dùng móng vuốt đẩy đẩy thuốc quấy nhiễu về phía Tô Hòa.
Nó thật sự là một tinh thần thể đặc biệt, an tĩnh, cao ngạo, lạnh nhạt, ưu nhã, chỉ lẳng lặng mà nhìn Tô Hòa.
Tô Hòa nhìn ánh mắt nó, nghĩ đến những lời Hàn Thụy vừa nói, không khỏi cảm thấy chột dạ.
Khi hai người còn đang do dự, săn chuẩn đột nhiên giương cánh bay đi, thân ảnh nó nhanh chóng hòa vào bóng tối, không phát ra một chút thanh âm.
Tô Hòa: “……”
__
Lúc săn chuẩn trở lại mặt đất, Lục Ly vẫn đang ở phế tích.
Hình tượng Tô Hòa trong đầu hắn có chút hấp dẫn, hắn dựa vào khí vị sót lại của Tô Hòa ở phế tích cùng các vật phẩm bị vứt bỏ, mô phỏng lại sinh hoạt của Tô Hòa ở nơi này.
Đây là một việc rất thú vị, cực kì khảo nghiệm năng lực quan sát và chú ý của lính gác.
Lục Ly còn chưa suy nghĩ xong việc làm thế nào để xử lý quan hệ giữa mình với Tô Hòa, nhưng bản năng làm hắn khát vọng cậu, muốn biết hết thảy về cậu.
Săn chuẩn bay quanh đỉnh đầu Lục Ly, so với Lục Ly thì phát hiện có người đang tới gần phế tích 36 sớm hơn.
Tuy nhận ra lãnh địa bị xâm phạm muộn, nhưng rất nhanh hắn đã nhận ra người tới – Renault cùng Ngụy Na đang dẫn theo Tiểu đội số 4.
Phía xa, Ngụy Na ra hiệu tổ viên sau lưng dừng bước chân.
Tiếp tục đi nữa thì chính là phế tích số 36, đó là cấm địa vẽ ra thuộc về Lục Ly.
Cô nhìn về phía Renault vì để không gây sự chú ý mà bao bọc toàn thân trong áo khoác đen, cả lá cây trên đỉnh đầu đều che kín, xác nhận hỏi: “Hơi thở của Tiểu thụ nhân ở phía trước sao?”
Renault run lá cây, áo khoác đen cũng rung động theo.
Hắn có chút kích động, “Tôi đã cảm nhận được hơi thở của nhóc ấy.
Nó còn quá nhỏ, chỉ vừa mới sinh ra.
Lẽ ra nó phải đang ở hành tinh mẹ hưởng thụ sự chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, mà không phải du đãng trong vũ trụ như bây giờ.
Cái tinh cầu này quá cằn cỗi, không có nguồn năng lượng thì nó không có cách nào lớn lên được.
Đúng là đứa nhỏ đáng thương, chúng ta phải nhanh lên, phải mau chóng tìm được nó.”
Ngụy Na: “……”
Trước khi quyết định đi hay không đi tiếp cô cần phải xác nhận một việc.
Ngụy Na nghiêm túc nhìn về phía thủ hạ “Các cậu nói thử lão đại đang làm gì?”
Một đám lính gác ánh mắt bay loạn, đồng thời lộ ra nụ cười ái muội.
“Rất tốt, thống nhất ý kiến.”
Ngụy Na quay đầu lại xin lỗi mà giải thích với Renault: “Xin lỗi, bởi vì một ít lý do cá nhân, chúng ta không có cách nào đi tiếp.
Renault tiên sinh có thể liên lạc với Tiểu thụ nhân, dẫn nhóc tới nơi này sao?”
Những lời này là Ngụy Na giảo hoạt thay Renault lựa chọn, Renault thật thà làm theo đề nghị của Ngụy Na, hoàn toàn quên mất hắn có thể để lại Ngụy Na mà một mình đi tiếp.
Hắn cởi áo khoác đen bên ngoài, lá cây trên đỉnh đầu sáng ngời, ánh sáng “Mặt Trời” chiếu xuống làm lóe lên ánh huỳnh quang.
“Để tôi thử xem, nhóc ấy tinh thần lực quá yếu, không chắc có thể nhận được tin tức của tôi.”
Ngân Hà Thụ Nhân có thể ở thực thể cùng tinh thần thể tách rời, giữa chúng có phương thức liên hệ giống như cảm ứng tinh thần của dẫn đường.
Lá cây trên đỉnh đầu Renault giãn ra, quang điểm màu xanh lục lơ lửng bay đi, râu tinh thần vô hình không ngừng kéo dài ra xa, tìm kiếm vị trí Tô Hòa.
“Tìm được cậu rồi, nhóc con.”
Âm thanh kinh hỉ vang lên trong đầu Tô Hòa.
Cậu hơi sửng sốt, trong cơ thể tràn ra vô số điểm sáng màu lục, xoay tròn thành hình trước mắt cậu, dần dần hình thành một cái cây cao tận 2 mét.
Tô Hòa giật mình, toàn cảnh xung quanh nháy mắt biến ảo, cậu giống như đang đặt mình trên một hành tinh kì lạ, gắn với hành tinh này là một thân cây vô cùng to lớn.
Cái cây này cành lá sum xuê, cả người tản ra ánh sáng xanh nhạt.
Nơi Tô Hòa xuất hiện là một cành cây, cậu mờ mịt mà ngồi ở đó, bốn phía biển sao xoay tròn, phảng phất vươn tay là có thể chạm đến tinh tú.
Hàng ngàn hàng vạn điểm sáng màu lục ngưng tụ thành tia sáng vờn quanh, ngẫu nhiên có vài điểm sáng nghịch ngợm rời khỏi tia sáng, chui vào trong cơ thể Tô Hòa, cho cậu một cảm giác cực kì thân thiết.
Mầm nhỏ tại thế giới tinh thần cao hứng mà run run lá cây, thuật gieo trồng trong cơ thể tự động vận chuyển, Tô Hòa cảm nhận được sự an tâm chưa từng có từ khi sư phụ qua đời.
“Nhóc con, chào cậu.”
Nói chuyện với Tô Hòa chính là một thân cây đang ngồi đối diện cậu, Tô Hòa rất khó hình dung mọi thứ trước mắt, thứ cậu nhìn thấy là một thân cây, nhưng qua hình ảnh thị giác gửi lại về não cậu, cái câu đối diện tựa như có cả đôi mắt, miệng, hướng cậu cười thân thiện giống như con người.
“Đứa nhỏ này, ta là Renault, là tộc nhân của cậu.
Tại sao cậu lại rời khỏi hành tinh mẹ, một mình phiêu đãng trong vũ trụ?”
“Tôi sao?” Tô Hòa ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên là cậu, nhóc con cậu đã quên lai lịch bản thân sao?” Renault có chút kỳ quái.
Tô Hòa: “……”
Cậu có lai lịch gì to lớn lắm sao? Cậu nhớ rõ mình tới từ một thị trấn nhỏ dưới chân núi Chung Nam ở Trái Đất.
Chẳng lẽ cậu thật ra không phải con người, bản thể của cậu là thụ yêu, sư phụ không nói cho cậu?
Cậu hold không nổi…..!
Biểu tình Tô Hòa quá mức mờ mịt, cành lá trên đỉnh đầu Renault vươn ra, giống như cánh tay của con người mà vòng quanh ôm lấy Tô Hòa, nhẹ nhàng vỗ vỗ “Đừng sợ, nhóc con.
Cậu là Ngân Hà Thụ Nhân đến từ hành tinh cây Sâm Lam.
Có lẽ do cậu rời hành tinh mẹ quá sớm nên đã quên đi ký ức ở đó, không sao không sao, ta sẽ bảo vệ cậu.”
Tô Hòa: “……”
Cậu nhất định là đang nằm mơ, mơ thấy chính mình biến thành Ngân Hà Thụ Nhân.
“Có phải ngài tìm nhầm người hay không?”
Renault khẳng định mà lắc đầu, lá cây trên đỉnh đầu một trận loạn run.
“Tuy rằng tên nhóc cậu thực thể ngưng tụ thành bộ dáng cư dân Hệ Ngân Hà, nhưng tinh thần thể của cậu vẫn là Ngân Hà Thụ Nhân.
Ta sẽ không nhận sai.”
“Tinh thần thể? Là mầm nhỏ sao?”
Tô Hòa vừa dứt lời, mầm non xanh biếc run rẩy xuất hiện ở đỉnh đầu cậu, thẹn thùng vẫy lá cây với Renault.
Renault vui vẻ chạm chạm lá cây của mầm nhỏ, lại lo lắng nói với Tô Hòa “Cậu còn quá nhỏ, hành tinh này lại quá mức cằn cỗi, cũng không thích hợp để Ngân Hà Thụ Nhân sinh tồn.
Nhóc con, ta có nghĩa vụ chăm sóc cậu, ta hy vọng cậu có thể cùng ta rời khỏi hành tinh này.
Hệ Ngân Hà còn có các tộc nhân khác của chúng ta, bọn họ nếu nhìn thấy cậu nhất định sẽ rất cao hứng.”
Hai chữ “rời đi” này lập tức hấp dẫn sự chú ý của Tô Hòa, làm cậu xem nhẹ chuyện mình rốt cuộc có phải Ngân Hà Thụ Nhân hay không “Có thể rời đi sao?”
“Đương nhiên có thể.” Renault thập phần có tình yêu mà vỗ Tô Hòa, nghiêm túc giảng giải: “Ngân Hà Thụ Nhân chúng ta có thể trực tiếp sinh tồn trong vũ trụ, rời khỏi hành tinh là một việc thực dễ dàng.
Nhưng nhóc con cậu còn quá nhỏ, chỉ sợ dựa vào bản thân thôi thì không có cách nào sinh tồn giữa vũ trụ.
May mắn là ta đã gặp một người tốt, hắn là người Hệ Ngân Hà, là bạn của Ngân Hà Thụ Nhân.
Hắn và tinh hạm của mình đang đáp tại hành tinh này, cũng hứa rằng sẽ mang cậu cùng rời đi.”
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, Tô Hòa có chút không thể tin được.
Cậu thử hỏi: “Tôi có thể dẫn theo một người bạn không?”
Renault chần chờ vài giây, “Ta cần hỏi người bạn hạm trưởng của ta một chút.
Tuy nhiên nhóc cứ yên tâm, hắn là một người phóng khoáng, hẳn là không có vấn đề, chờ tin tức của ta.”
Renault nói xong, cây to trước mắt, biển sao, ánh sáng xanh lục đồng loạt biết mất, Tô Hòa chớp chớp mắt, nhận ra mình vẫn đang ở thế giới ngầm.
Mọi chuyện cứ như ảo giác, nhưng……!Mầm nhỏ hoạt bát mà nhảy tới nhảy lui trên đỉnh đầu cậu, thế giới tinh thần cảm nhận được sự gần gũi cùng an tâm là thật.
“Tô Hòa.” Hàn Thụy vừa phun xong thuốc quấy nhiễu quay lại nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Tô Hòa, lo lắng gọi một tiếng.
Tô Hòa hoàn hồn, lập tức nhấn mở quang não tìm kiếm hình ảnh Ngân Hà Thụ Nhân.
Trên màn hình ảo hiện ra một thân cây, cùng với hình ảnh cậu vừa nhìn thấy không khác nhau nhiều lắm.
Tô Hòa ngẩn người, đem chuyện vừa rồi giản lược kể lại cho Hàn Thụy.
Cậu giấu đi tin tức mình là Ngân Hà Thụ Nhân, dù sao cậu vẫn cảm thấy chuyện cậu = Ngân Hà Thụ Nhân có chút không thể tưởng tượng, đại khái nói ra cũng chẳng ai tin.
Cậu chỉ nói là một tộc nhân vừa liên hệ mình, có thể dẫn bọn cậu rời khỏi Phá Tinh.
“Thật vậy ư? Đáng tin sao?”
Có đáng tin cậy hay không Tô Hòa cũng không xác định được, nhưng ý muốn rời khỏi Phá Tinh của cậu quá mức mãnh liệt.
Đặc biệt là dưới tình huống Lục Ly hiện tại cũng đang ở Phá Tinh, Tô Hòa hy vọng có thể trốn xa một chút.
“Tôi muốn thử xem, nếu tiếp tục ở lại đây, dù chúng ta có thuốc quấy nhiễu, đối với địa hình quen thuộc, nhưng đôi khi dù có chạy cũng không kịp.”
Rời khỏi Phá Tinh có sự dụ hoặc quá lớn, Hàn Thụy và Tô Hòa giống nhau, đều không có cách nào chối từ.
Tuy rằng có chút mạo hiểm, nhưng hai người vẫn cùng nhau thấp thỏm chờ tin tức từ Renault.
Bên cạnh phế tích số 36, Lục Ly điều khiển cơ giáp xuất hiện.
Một đám người nóng mắt nhìn chằm chằm cơ giáp, khi nhìn thấy chỉ có một mình Lục Ly, thì đồng thời lộ ra biểu tình thất vọng.
Lục Ly nhảy khỏi cơ giáp, đoán được nguyên nhân bọn họ tới nơi này.
“Tiểu thụ nhân ở bên trong phế tích?”
Ngụy Na gật đầu.
Lục Ly có chút ngoài ý muốn, hắn ở phế tích cái gì cũng không phát hiện.
Ngụy Na cười cười trêu ghẹo, tỏ vẻ lý giải, “Thời khắc lích gác đối mặt với dẫn đường, toàn thế giới chỉ có thể nhìn thấy một mình dẫn đường ấy thôi nha.”
Đám lính gác phía sau bật cười ha ha, cùng nhau đùa Lục Ly, “Lão đại, dẫn đường đâu rồi, không cần giấu như thế, để các anh em chúng ta nhìn thử nào.”
Lục Ly cười cười, cũng không buồn giải thích.
Renault hưng phấn nhìn Lục Ly, “Hạm trưởng, tôi đang muốn tìm ngài đây.” Hắn thật nhanh mà run rẩy lá cây, hướng Lục Ly biểu đạt rằng hắn đã tìm được tiểu thụ nhân.
Nhưng……!Renault có chút khó xử, “Tình huống của tiểu thụ nhân khá đặc biệt, mong hạm trưởng ngài giúp tôi chiếu cố nhóc một đoạn thời gian, chờ tiểu thụ nhân vượt qua kỳ sơ sinh.”
“Đương nhiên là được.” Lục Ly khẳng khái đáp ứng.
“Đúng rồi, cậu nhóc còn mong muốn có thể mang một người bạn Hệ Ngân Hà cùng rời đi.”
“Yêu cầu này càng không vấn đề gì.”
Renault kích động mà duỗi cành lá ôm lấy Lục Ly, “Hạm trưởng, ngài đúng là người tốt.”
Hắn lập tức liên hệ Tô Hòa, hẹn gặp mặt tại phế tích.
Tuy rằng mọi người đều tò mò Ngân Hà Thụ Nhân nhỏ tuổi trông như thế nào, nhưng suy xét đến tình huống đặc thù của Phế tích 36, chỉ có Ngụy Na đi theo Lục Ly, mang Renault tiến vào phế tích.
Dọc đường đi trong miệng Renault đều không ngừng nhắc về cậu nhóc, đáng yêu như thế nào, dễ thẹn thùng như thế nào, hắn tin tưởng ngài hạm trưởng nhất định sẽ thích tiểu thụ nhân.
__
Tại nơi nào đó trong ống dẫn dưới Phế tích, Tô Hòa toàn thân phun qua thuốc quấy nhiễu cẩn thận ló đầu ra.
Rất tốt, không có nhìn thấy con săn chuẩn kia, cậu yên tâm nhảy lên mặt đất, một đường cảnh giác mà theo chỉ dẫn của Renault chạy chậm về phía trước.
Tô Hòa có chút kích động, nếu bọn cậu không cần mua tinh hạm mà vẫn có thể rời khỏi Phá Tinh, vậy đá năng lượng giấu ở thế giới ngầm kia có thể bán trước một phần, coi như sinh hoạt phí của cậu và Hàn Thụy.
Hai người sẽ có thân phận mới, ở vũ trụ bắt đầu cuộc sống mới.
Tương lai tốt đẹp tựa như vươn tay một cái là có thể với tới, trái tim Tô Hòa bùm bùm nhảy dựng.
Cậu chần chờ dừng lại một chút, cảm thấy có chút không thích hợp, cảm giác hưng phấn của thân thể quá mức mãnh liệt rồi, là vì cậu có thể rời khỏi Phá Tinh sao? Tô Hòa áp xuống khác thường trong thân thể, râu tinh thần dò ra, cẩn thận xác nhận xung quanh không có mai phục.
Cậu gửi một tin ngắn cho Hàn Thuy, tiếp tực đi về hướng của Renault.
Vòng qua một ngả rẽ, Tô Hòa đi ra, “Rena……”
Lục Ly quay người lại, Tô Hòa kinh ngạc mà trừng lớn mắt, không nói hai lời quay đầu liền chạy.
Lục Ly: “……”.