Bạn đang đọc Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê – Chương 32
Chương 32:
Edit: Mỡ Mỡ
Thiên Cơ Tử chuồn cũng nhanh, bàn giao công chuyện xong xuôi là biến mất trong không khí.
Thương Lẫm phụng mệnh đóng trận pháp, mang theo hai người Sở Tịch và Lô Ác Ác rời khỏi hang động ngầm.
“Thương Lẫm, đóng hang rắn này đi.”
“Vâng.”
Ánh mắt rơi vào những hành động không khác gì người thường của chiến giáp đen tuyền, Sở Tịch đứng ở cửa động đăm chiêu.
Dọc đường đi anh đã thăm dò được đại khái nội tình của Thương Lẫm, chiến giáp này đã tiến hóa thành một sinh mệnh cơ giáp có trí tuệ, ba loại pháp bảo, yêu loại và cơ giới sống chính là những đặc thù, là kết quả chuyên biệt của nền văn minh tu chân khoa học ký thuật.
Lô Ác Ác vẫn kiên trì xem Thương Lẫm là yêu quái giống mình, nhón nhón chân thầm thì to nhỏ bên tai Sở Tịch: “Sở Tịch, anh đừng nhìn thấy cái tên khôi giáp tinh này là tiểu đệ ngốc nghếch không ra gì, thực ra nó rất lợi hại, ta phải vận dụng đến hóa thân mới có thể hoàn toàn đánh hắn quỳ bò ra.”
Lúc nói chuyện, tay chân cậu còn không thành thật, thỉnh thoảng muốn giật giật áo choàng trên người mình, lúc trước bị Sở Tịch cưỡng chế biến ra áσ ɭóŧ bên trong trường bào, lần đầu Lô Ác Ác mặc còn cảm thấy lạ lùng thế nào ý, cả người giống như lúc nào cũng bị đâm.
“Sở Tịch, ta có thể….” Hai mắt đảo một vòng, Lô Ác Ác cào cào trên người Sở Tịch, đáng thương năn nỉ, đáng tiếc mới nói một nửa thì đã bị Sở Tịch tàn nhẫn từ chối: “Không thể.”
Nhất định là hình người mình quá xấu, một lớp xiêm y không đủ, còn muốn mình bị gói kỹ lưỡng bằng mấy lớp! Lô Ác Ác ưỡn ưỡn ngực, lại so sánh hơn kém chiều cao mình và Sở Tịch, nhất thời bao nhiêu tức giận cũng bay biến – bọc càng nhiều lớp, hình thể con gà luộc ốm yếu của đại vương ta chẳng phải tráng kiện lên không ít sao!
Thương Lẫm thành thật đóng kín cửa động, sau đó đứng nghiêm thẳng tắp, giống y như một khúc cây bất động, chỉ có hai cái lỗ thủng đen sì nơi đáng lẽ là hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Tịch và Lô Ác Ác.
Lô Ác Ác yên lặng đánh giá chiều cao mình và nó, phát hiện ra muốn nhìn người ta phải ngửa đầu lên, tim nhất thời như bị ai nhét một cái nút vào.
“Hầm mỏ nguyên tinh này đợi khi chúng ta tìm đến Thương Lam rồi trở lại xem sau.” Sở Tịch nói xong, vươn cánh tay ra, cắp Lô Ác Ác lên rồi đi ra ngoài.
Lô Ác Ác đạp đạp chân, xong rồi bởi vị đói bụng mà cũng tự chán, tùy ý cho anh vác, còn không quên bắt chuyện với khôi giáp tinh phía sau: “Tiểu đệ, đi thôi!”
Nơi dưới vách núi lúc trước bởi vì Lô Ác Ác đại chiến cùng rắn khổng lồ mà phá hoại tan tành bừa bộn khắp nơi, cây ngã, núi vỡ đâu đâu cũng thấy mảnh đá, chỉ có chỗ con rắn bỏ mình thì nay chỉ còn lại tấm da lớn trống rỗng.
Bọn họ ở trong hang rắn ngốc đến hai ngày, trong khoảng thời gian này không có ai trông coi xác rắn nên nghênh đón từng đợt từng đợt động vật săn mồi gan lớn đến kiếm chác, hơn nữa trên bầu trời còn đầy rẫy những con chim ăn xác thối khổng lồ, khó trách thịt rắn sớm đã bị chia sạch sẽ.
Chỉ còn trơ trợi lại duy nhất tấm da này vì nó quá cứng quá dày, móng của những con thú ăn thịt lớn cũng không thể nào xé nổi, cũng chỉ có móng vuốt sắc bén mới có thể xé toạc vảy rắn.
Sở Tịch tìm một thứ lúc trước giấu ở ngoài động, thả Lô Ác Ác xuống.
Lô Ác Ác vội vã vồ tới, đem gùi dây leo kéo lại, may thật, cái gùi mình âu yếm còn tốt, không bị hỏng mất.
Cái gùi này là dựa theo hình thể gà ba mét mà làm, Lô Ác Ác hiện giờ trong hình người đứng đó, cái đầu cũng miễn cưỡng vừa tới miệng gùi.
Cậu nhón nhón chân bới bới đồ trong gùi ra xem, mấy thứ đồ dùng qua, trang phục, đồ gia vị, hộp gỗ đều ổn, khăng quàng cũng không bị động tới, nhưng mà thịt khô làm đồ ăn vặt mất tiêu rồi!
Kẻ trộm ở đâu ra, ta giấu ở chỗ bí mật như vậy mà còn có thể tìm ra! Lô Ác Ác chống một tay trên miệng gùi, thả người nhảy vào trong gùi, chổng mông lên cẩn thận tìm tòi một phen, không chỉ thịt khô, trái cây cũng không tránh được độc thủ.
Lô đại vương xù lông, đứng trong gùi mà nói vọng ra, cáo trạng với vợ mình: “Đồ ăn vặt của ta bị trộm mất rồi! Một cái cũng không để lại cho ta!”
Bên kia Sở Tịch bảo Thương Lẫm đi săn, nghe tiếng liền đi vào trong nhìn một chút, vuốt tóc Lô Ác Ác: “Đói muốn chết rồi hả? Ráng chịu khó một chút Thương Lẫm mang mồi về.”
“Sớm biết vậy đem theo gùi vào động luôn cho rồi.” Lô Ác Ác xoa xoa cái bụng, vốn còn khí thế hùng hổ muốn đi ra ngoài tìm hung thủ tính sổ, được Sở Tịch làm một màn như thế, sức lực toàn thân như bong bóng xì hơi, trong lòng cũng oan ức, treo mình lên miệng gùi rầm rì: “Thật ra cũng không đói đến mức đó….”
Trong mắt Sở Tịch mang theo ý cười, lại thuận tay vuốt tóc dỗ dành cậu mấy cái, sau đó quay người đi nhóm lửa chuẩn bị mọi thứ, cũng không thể để Lô Ác Ác ăn đồ sống được.
Gương mặt anh không cảm xúc đã quen, cũng không am hiểu thể hiện tình cảm của mình,…thời điểm chật vật nhất chính là lục lọi kiếm ăn trong bãi rác để không chết đói, cho nên đối với Sở Tịch mà nói, đối tốt với một người, chính là dùng món ngon làm cho người đó no bụng, để người nọ mãi mãi cũng không bị đói bụng.
Vừa mới quay người, cánh tay Sở Tịch đã bị kéo lại.
Anh quay người nhìn về phía Lô Ác ÁC, Lô Ác Ác thả tay thôi lôi kéo tay người ta, gò má hơi ửng hồng, từ trong tay áo mình lấy ra một miếng thịt khô lớn, một bên nhét vào trong tay anh, một bên vặn vẹo ngúc ngoắc đầu, nghểnh cằm lên làm ra dáng vẻ ngang nhiên lẫm liệt: “Anh cũng chưa ăn đồ ăn vặt, nhất định cũng đói.
Cho anh đấy, đây là lúc trước ta ăn để dành một chút, cho anh ăn trước!”
Ó o! Điểm này chứng to đại vương ta là một người đàn ông đích thực biết thương vợ, lúc chỉ có một miếng thịt duy nhất, cũng phải nhường vợ ăn!
Sở Tịch nhận thịt khô, sau đó cổ tay lật một cái nhét vào mồm Lô Ác Ác.
Cũng không phải là chết đói ngay lập tức, chờ một lát nữa là Thương Lẫm mang mồi vềm cũng chỉ có cái tên Ác Ác làm như việc gì đó sinh ly tử biệt tới nơi, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ như thế, khóe miệng Sở Tịch cũng không tự chủ mà nhếch lên, đuôi mắt đuôi mày sắc bén kiên cường cũng tràn ra ý cười mềm mại.
Chờ chút, để dành từ trước? Lén lút giấu thịt khô trong tay áo, đây là cái tật xấu gì của Lô Ác Ác đây!
“Ác Ác, thịt này em giấu lúc nào? Giấu trong tay áo, vậy lúc ở hình gà nó ở đâu? Dưới cánh?” Sở Tịch đen mặt, dứt khoát thò tay rút miếng thịt Lô Ác Ác chuẩn bị cắn xuống lôi ra, cũng không ghét bỏ nước miếng dính trên miếng thịt, cầm trong tay kiểm tra, không phát hiện thấy chỗ nào bị mốc meo biến chất mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày đó lúc nướng thịt rắn, ta thừa dịp anh không chú ý nên giấu đi, dự định giữ lại nửa đêm thèm thì lấy ăn, không có ý xấu…” Giọng của Lô Ác Ác càng ngày càng thấp, dương dương tự đắc khoe khoang đã biến thành chột dạ, rụt rụt cổ, tự mình rúc vào cái gùi, làm bộ vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, không thèm nhìn đến Sở Tịch.
Không cẩn thận đã để lộ, để vợ biết bản thân mình lén giấu đồ ăn, sau này tuy no bụng nhưng nửa đêm thèm ăn thì đại vương ta phải làm sao!
Ngắm sắc mặt Sở Tịch một chút, lại nghĩ đến những tháng ngày đen tối sau đó, Lô Ác Ác nhất thời ngã bồm bộp xuống đất, chỉ cám thấy “kê” sinh thực sự là quá thảm rồi.
“Sau này trước khi ngủ phải cho ta kiểm tra một lần.” Sở Tịch lạnh mặt, cầm miếng thịt khô tội ác trong tay đem hủy thi diệt tích, sau khi nói xong thì quay người đi làm chuyện của mình.
Nếu đợi chút nữa, anh có cảm giác mình sẽ không nhịn được mà kéo Lô Ác Ác uýnh cho một trận, chả trách trước đây luôn cảm thấy cái ổ cỏ của Lô Ác Ác trước sau gì cũng không tan đi vị thịt, hóa ra tên đầu sỏ ở đây.
Không dám phản kháng người vợ xấu tính, Lô Ác Ác ngồi xổm trong gùi, im lặng cầu may, lẩm bẩm trong miệng: “Hừ, để ta biết tên nào trộm thịt và trái cây của ta, xem xem đại vương ta có đánh cho bò đầy đất không nhá!” Thế mà bên trong còn dư lại quả vỏ tím đây!
Trên một cây đại thụ che trời, có con cọp răng kiếm lười biếng nằm nhoài trên nhánh cây, hơi híp mắt lại liếm liếm môi, bên môi còn lưu lại dư vị thịt khô ngon lạ lùng kia, trái cây ăn vào bụng như sưởi ấm.
Chỉ trách sao trong gùi của con gà kia toàn là đồ tốt, nó đã quan sát lâu rồi.
Bị đuổi đánh cho mấy trận, thân là một con mèo bự có cốt khí thì nó phải tìm về địa bàn của mình, tỷ như lại nói, thiên tân vạn khổ lao lực cũng phải đem cái gùi nhìn quen mắt kia lục ra.
Một khôi giáp cổ điển có thể tự mình đi lại đi ngang dưới tán cây, trên vai khiêng một con nai lớn, hai tay kéo vài con chim khổng ồ, ngẩng đầu lên nhìn con mèo lớn sặc sỡ trên cây, nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy số con mồi mình mang về tạm ổn nên tiếp tục huỳnh huỵch tiến về phía trước.
“Tiểu đệ về rồi!” Từ xa xa thấy Thương Lẫm thắng lợi trở về, từ trong gùi Lô Ác Ác như con chim cút tinh thần phấn chấn, vuốt vuốt ống tay áo, chạy tới phụ kéo con mồi.
Sở Tịch đã nhóm được một đống lửa, hướng về phía bọn họ mà kêu: “Đặt con mồi ở đây, ta xử lý cho.”
“Nga.”
“Màu lông chim này rất đẹp, nhưng sao cái đầu của chúng dài xấu quắc vậy?” Lô Ác Ác nói thầm, lật qua lật lại mấy con chim khổng lồ bị đánh bất tỉnh, lật tới một con đen tuyền cuối cùng, hơi ngạc nhiên kêu lên: “Ồ, cái con màu đen này trước đây chưa từng thấy, là chim điêu đúng không?”
Sở Tịch cũng thấy con điêu màu đen kia, lông mày nhăn lại, con điêu này nhìn quen mắt vô cùng, đặc biệt là trên vuốt phải có một chỗ thịt kì lạ màu hồng nhạt.
Lại gần, tên một người bị anh gọi ra.
“Vệ Long?”
HẾT CHƯƠNG 32.
**********
Mỡ: Thời gian qua đúng là tui chậm ra chương mới.
Sẵn đây tui cũng tâm sự mỏng luôn để mọi người rõ ràng một chút 🙂
Tui không còn là học sinh cấp 2, cấp 3, tui đang học đại học, tui học gây mê hồi sức.
Tui cũng chân thành mong mọi người thông cảm giúp, lịch tui gần như kín hết, tui còn đi dạy thêm nữa.
Tui có nói là 1 tuần ra mấy chương nhưng tui cũng có để hờ 1 câu là khi tui bận quá thì có lẽ lịch cũng không đúng.
Dạo gần đây không những tui bị áp lực học hành mà còn bao chuyện khác nữa.
Tui không thích kiểu dịch đúng tiến độ rồi làm qua loa để nguyên convert rồi sửa sơ sơ vài chỗ, một chương tui ngồi dịch khoảng 1,5 – 2 tiếng, đó là chương ngắn =)).
Mọi người ủng hộ thì tui cảm kích rất nhiều, tui đọc từng cái comment của mọi người mà thấy vui ơi là vui, và tui cũng mong mọi người đừng giục truyện tui quá, như vậy tui cảm thấy tui rất có lỗi.
Mong mọi người giục truyện một cách dễ thương, tâm hồn tui mong manh dễ vỡ, uy hiếp tui là tui drop á nghen =)))
Btw, chương này cả hai bợn trẻ đều dễ cưng quá hén