Bạn đang đọc Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê – Chương 30
Chương 30:
Thực ra vợ lợi hại như vậy trông điệu bộ rất đẹp, hai mắt Lô Ác Ác dính vào màn sáng trên không, nhìn chằm chằm người đàn ông vẫn đang chăm chú lướt những ngón tay như bay trên quang não, nuốt nước miếng một cái, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình không chỉ đói bụng mà trong miệng cũng khô khốc kì lạ.
Lúc Sở Tịch nộp bài, màn sáng bỗng dừng lại ở hình ảnh của một vùng tăm tối.
Thương Lẫm giơ lên cánh tay giáp bên phải, đặt ngang trước ngực cung kính hành lễ trước màn sáng giữa không trung, chiếc mũ giáp cổ phác dày nặng cúi thấp xuống, mãi đến khi màn sáng biến mất mới nâng lên.
Nhìn thấy màn sáng biến mất, Lô Ác Ác lấy làm kì lạ hỏi nó: “Sao vậy?”
“Cửa sát hạch sẽ do thần niệm của Thiên Cơ Quân đại nhân lưu lại thực hiện.” Nhắc tới tục danh vị này, bên trong chất giọng ồm ồm của Thương lẫm cũng tràn đầy sự kính nể, “Ta không có quyền giám sát.”
“Thiên Cơ Quân đại nhân?” Hai mắt đảo tròn một cái, Lô Ác Ác lại gần, chụp lấy bàn tay giáp cứng rắn đặt trên đùi người ta, “Người đó chính là cao nhân đã bày ra trận pháp này?”
Thật ra, Lô Ác Ác muốn chụp bả vai Thương Lẫm, nhưng cậu quên bây giờ mình đang ở hình người, cái thân hình nhỏ xíu này đứng trước khôi giáp tinh cao ba mét, ngay cả vai người ta cũng không tới nổi.
“Đúng thế.
Trước khi Thiên Cơ Quân rời đi, để lại ta và Thương Lam trên hành tinh này, nhiệm vụ chính là chờ đợi một người chủ nhân mới có thể thông qua khảo hạch.” Nói xong, Thương Lẫm xoay người hướng về Lô Ác Ác, cho cậu xem kí hiệu màu đen trên góc phải giáp ngực của mình, “Ta là chiến giáp đời thứ ba của dòng Thương do chính tay Thiên Cơ Quân chế tạo ra.”
“Ồ, sao ta thấy cái kí hiệu này quen quen?” Bởi vì toàn thân Thương Lẫm là một màu đen tuyền, Lô Ác Ác đúng là không chú ý đến một kí hiệu nhỏ xíu như thế, bây giờ nhìn kỹ lại, bỗng kinh ngạc trợn to hai mắt: “Ta nhớ ra rồi, trên hạt châu của ta cũng có kí hiệu này!”
“Ồ.” Thương Lẫm sững sờ đáp một tiếng, nhìn Lô Ác Ác vẫn dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn mình chằm chằm, âm thanh cứng ngắc không chút gợn sóng truyền ra từ dưới mặt nạ: “Tinh Vân châu là tín vật thân phận của Thiên Công tinh Tuần Sát Sứ, đương nhiên cũng có kí hiệu của Thiên Công tinh.”
“Thì ra hạt châu này gọi là Tinh Vân châu.” Biết Thương Lẫm này phải chọt một hồi mới phun ra được một câu đàng hoàng, Lô Ác Ác vừa đi loanh quanh nó, vừa đặt nghi vấn: “Thiên Công tinh là nơi nào? Tuần Sát Sứ là gì vậy? Bởi vì ta có hạt châu này nên mới có thể tự do hoạt động trong ảo cảnh? Ngươi cũng vì hạt châu này mà khách khí với ta như vậy?”
Thương Lẫm trả lời đầu đuôi: “Thiên Công tinh là nền văn minh cấp chín trong thiên hà, từ 108 đại vực, 18000 trung vực cùng với hằng hà sa số tinh vực tạo thành, thế lực bao quát một phạm vi gồm mười hai vị diện vũ trụ.”
Nói xong, cánh tay giáp phải nhấc lên, trên hòn đảo trống giữa hồ xuất hiện một màn hình, tinh không mênh mông vô biên vô tận, từng quả cầu hành tinh như một chuỗi hạt xếp ngay ngắn chỉnh tề trong vũ trụ, vô số đường truyền ánh sáng nối qua lại từ hành tình này đến hành tinh khác lưu chuyển không dứt, tạo thành một bức tranh phồn hoa khó có thể tin được, không thể nhìn đến phần cuối dù chỉ một chút.
“Đây chính là Thiên Cơ vực, một trong 108 đại vực của Thiên Công tinh.”
Đồ sộ như vậy mà chỉ là một vực của Thiên Công tinh? Cái tên Thiên Công tinh này nghe qua không phải là một hành tinh sao? Mắt trợn tròn, Lô Ác Ác há hốc mồm một câu nói cũng chẳng xong.
Cậu nghe Sở Tịch có nhắc tới, Hoa minh ngoài kia là một nền văn minh cấp hai, muốn lên cấp ba, theo sự phát triển trước mắt thì ít nhất cũng phải 700 năm nữa.
Càng lên cao, thăng cấp đẳng cấp văn minh càng khó hơn.
Nền văn minh cấp chín thì sẽ phồn vinh hưng thịnh đến mức nào, bằng với trí tưởng tượng nghèo nàn của Lô đại vương, chỉ có thể nghĩ đến một từ – không tưởng.
“Thân phận Tuần Sát Sứ đặc biệt, giữ quyền hạn giám sát các vực, được chọn ra từ ý của Thiên Công tinh, không chịu bất kì một sự can thiệp nào.
Cho dù là Thiên Cơ Quân đại nhân, cũng không tùy tiện đắc tội một Tuần Sát Sứ.” Chưa đợi Lô Ác Ác kích động mà phản ứng lại, khôi giáp tinh thật thà phá vỡ mộng đẹp của cậu, nói tiếp: “Có điều bây giờ ngươi chỉ là chủ nhân của một viên Tinh Vân châu, còn không phải là Thiên Công tinh Tuần Sát Sứ, chỉ có thể được xem là một người dự bị.
Luyện hóa hoàn toàn Tinh Vân châu, đồng thời phải quay về đúng Thiên Công tinh và thông qua kì sát hạch mới có thể chính thức nắm giữ thân phận Tuần Sát Sứ.”
Trong lòng Lô Ác Ác nổi lên một dự cảm chẳng lành, gãi gãi bộ tóc ngũ sắc rực rỡ, hỏi tiếp: “Làm sao để luyện hóa hoàn toàn Tinh Vân châu?”
“Căn cứ vào tình hình tu luyện hiện nay của ngươi mà đánh giá tổng thể, dự là cần ít nhất hai thế kỷ Thiên Công, chính là hai triệu năm ở nơi này.”
Hai triệu năm, Lô Ác Ác suýt té sấp mặt, lúc đó không chừng xương mình thành hóa thạch luôn rồi quá?
Cùng lúc đó, Sở Tịch còn đang trong trận pháp đi đến một không gian khác, phóng mắt nhìn tới, là một vũ trụ rộng vô biên cùng với những hành tinh chi chít như sao trên trời, vô số đường ánh tráng lưu chuyển giữa các hành tinh liên tục không ngớt, anh một mình đứng trong tinh không, dưới chân là một mảnh hư vô.
Nhìn về phía xa, đôi ngươi Sở Tịch co lại, trong lòng kinh hãi không ngớt, anh từ trước tới nay chưa từng thấy một nền văn minh có phạm vi đồ sộ như vậy, nếu như đặt hành tinh Thâm Lam và hành tinh trung ương ở nơi này đúng là bé xíu không đáng một góc.
Một bóng người thon dài xuất hiện từ trong hư vô đi về phía Sở Tịch.
Là một thanh niên khí chất ôn hòa, mặc một trường bào đen tuyền, tóc đen mắt đen, mi nhãn cong cong, làm cho người đối diện có cảm giác đầu tiên chính là tính tình rất tốt và là người lương thiện.
Y đi đến trước mặt Sở Tịch, cười tủm tỉm mở miệng nói: “Rất hân hạnh được gặp anh.
Ta là Thiên Cơ Tử, đến từ Thiên Cơ vực của nền văn minh tu chân khoa học kỹ thuật cấp chín Thiên Công tinh.
Vùng tinh vực anh thấy trước mắt này chính là quê hương ta.”
Trong lòng Sở Tịch đột nhiên nảy một cái, năm ngón tay cầm đao dùng sức nắm chặt, cung kính khom mình hành lễ nói: “Xin ra mắt tiền bối, vãn bối Sở Tịch, đến từ nền văn minh khoa học kỹ thuật cấp hai Hoa minh.”
Chớ có nhìn gương mặt lạnh tanh, giọng điệu bình tĩnh cùng ánh mắt trấn định của anh, thật ra từ lâu trong lòng đã dâng lên sóng to gió lớn.
Bản thân là một Thiếu tướng non trẻ, Sở Tịch đã từng thấy một sứ giả từ một nền văn minh cao cấp hơn Hoa minh được phái đến, bất quá địa vị anh không đủ, chỉ có thể đứng từ xa nơi yến hội, thờ ơ lạnh nhạt với đám người cao cấp của nghị viện cùng mấy người bên dòng chính của gia chủ khúm núm bên hai sứ giả da xanh, cực kì lấy lòng.
Đó là người đến từ liên minh Zambia, tư thái bọn họ đối xử với người Hoa minh giống như đang nhìn một đám người nguyên thủy mới được khai hóa, dùng một thái độ như bố thí nhận lấy sự dựa hơi của nghị viện Hoa minh, ban xuống một ít khoa học ký thuật tiên tiến làm cho đám người đó mừng rỡ như điên.
Vì vậy, năm mươi năm một lần, Hoa minh đều nghênh đón sứ giả phái đến, đồng thời phải dâng lên một số lớn tài nguyên quý hiếm cho đối phương.
Mà liên minh Zambia bất quá là nền văn minh cấp ba cao hơn Hoa minh một bậc.
Thời đại tinh tế, đa số người Hoa minh biết “bạn tốt” liên minh Zambia là nền văn minh cấp ba, cũng đã từng nghe nói trong vũ trụ bao la vô tận này, phía trên nữa chính là cấp bốn, cấp năm….càng mạnh mẽ hơn mãi đến tận đẳng cấp cao nhất “Nền văn minh cấp chín”.
Sở Tịch cũng như phần lớn người Hoa minh, từng trải nghiệm qua hạm đội mạnh mẽ không gì địch nổi của liên minh Zambia, trong nội tâm tràn đầy ngóng trông với văn minh cao cấp hơn.
Nhưng anh không nghĩ đến, bản thân mình tại đây, gặp được một vị cường giả bí ẩn tự xưng đến từ nền văn minh cấp chín.
“Ồ, tia ý thức này của ta ngủ quá lâu, nên đã tiêu hao gần hết rồi sao?” Lúc này, thanh niên đứng trước mặt Sở Tịch lại đột nhiên hoảng sợ, ảo não vỗ gáy mình một cái, lẩm bẩm trong miệng: “Nơi này có một người Tuần Sát Sứ dự bị, ta lại không thể nhận ra sớm hơn, đây chính là con cá lớn chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!”
Một con cá lớn…trong đầu Sở Tịch nháy mắt xuất hiện dáng dấp Lô Ác Ác mười phần thần , trực giác cho anh biết người trước mặt này đang nói đến Lô Ác ÁC.
Cả người anh cơ bắp đều căng lên, đôi mắt rũ xuống trong phút chốc đã hóa tím, ấn ký nơi mi tâm đột nhiên sáng bừng lên.
Cho dù người từ nền văn minh cấp chín thì thế nào, nếu như muốn thương tổn Ác Ác, thì phải bước qua xác mình đã.
HẾT CHƯƠNG 30.
*********
Mỡ: xin lỗi mọi người thời gian qua tui bận rộn quá nên đã không đăng chương mới được, mong mọi người thông cảm.
Anh Sở bá đạo quá….tui cho triệu like *vỗ tay*
}+$