Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê

Chương 14


Bạn đang đọc Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê – Chương 14


Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Chương 14:
“Ác Ác.” Sở Tịch đứng dậy, tiện tay dọn dẹp các thứ và đi ra hướng về phía cửa động.

“Ta mới pha một loại nước trái cây, mi nếm thử xem, thích thì nói ta lần sau làm nữa.”
Lướt qua bên cạnh Lô Ác Ác đang đâm chọc cửa hốc cây, bước chân anh khựng lại, bởi vì móng vuốt của con gà trống nào đó ôm lấy cái áo may ô da thú của anh.
Thấy Sở Tịch quay đầu lại nhìn mình, Lô Ác Ác rút cái vuốt vừa làm chuyện xấu của mình lại, ngóng trông nhìn áo may ô trên mình Sở Tịch một tẹo rồi lại nhìn Sở Tịch, thấy Sở Tịch vẫn trơ mặt ra không phản ứng, cuống cuồng lên, cái đầu to vươn đến gần dụi dụi trên bả vai Sở Tịch lấy lòng.
Sở Tịch thuận thế giơ tay vuốt vuốt cái mào tiên diễm trên đầu một cái, lúc này mới nhíu mày hỏi: “Mi cũng muốn quần áo da thú hử?”
Lúc từ trong hốc cây đi ra, trên cổ Lô Ác Ác nhiều thêm một cái khăn quàng bằng lông, màu sắc rực rỡ, quấn một vòng lông chim sặc sỡ.

Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ đầy khí phách mà đi qua đi lại trước cửa, thỉnh thoảng dùng cái cánh nhọn chỉnh chỉnh cái khăn quàng mới, hừ hừ cười khẽ, khỏi nói trông đẹp thế nào.
“Ó ó hây dô….lão bà giỏi giỏi hây dô….ó ó hây dô….Lô đại vương thật uy vũ nha….ai u vì sao a….hây dô bên trong hây dô…”
Liếc mắt con gà đang suиɠ sướиɠ tận trời kia, Sở Tịch vặn vẹo quay đầu đi, tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, yên lặng dùng nội kình tạm thời đóng kín huyệt đạo ở hai lỗ tai, lúc Lô Ác Ác thong thả vừa hát vừa đắc ý lại gần, anh còn phối hợp tán thưởng sờ sờ lông.
Sau cái vòng lăn, rồi đến cái gùi bằng dây leo, thì cái khăn quàng tươi đẹp sặc sỡ này chính là tân sủng của Lô Ác Ác, đi đâu cũng mang theo, đến nỗi đi ngủ còn không muốn bỏ ra.
Bởi vậy, một con gà trống đeo trên lưng cái gùi, trên cổ đeo khăn quàng lông thú sặc sỡ, lâu lâu còn dùng móng vuốt vừa đi vừa lăn cái vòng lăn màu bạc, chính là ác mộng của phần lớn muông thú chung quanh, đặc biệt là nhóm mèo lớn thích phiêu bạt lãng du rày đây mai đó, chỉ cần lỡ đi ngang qua mảnh đất này đều sẽ “được” Lô Ác Ác tóm lại “khoe khoang” một phen.
Núi này ta mở, cây này ta trồng, muốn đi qua đây, trước hết phải xem đại vương ta đẹp trai đến nhường nào!
Danh tiếng Lô đại vương, bất tri bất giác đã bị đại chúng loài mèo lan truyền.


Càng ngày càng có nhiều con thú biết được có một nhóm gồm con vượn trụi lông và con chim lạ không thể trêu chọc, nhất là cái con chim có hình thể không lớn lắm, một thân lông vũ sặc sỡ, có mào đỏ và móng vuốt, đặc biệt hung dữ!
Còn con vượn trụi lông, dĩ nhiên đích thị là Sở Tịch đôi khi ra ngoài săn bắt cùng với Lô Ác Ác.

Dù sao đám thú khổng lồ chưa gặp qua loài người, bởi vậy trong mắt bọn chúng, dáng vẻ Sở Tịch tựa như loài vượn, hơn nữa còn nhỏ quá mức như một con khỉ dị dạng.
Nam thần Liên minh trong nhất thời biến thành con vượn trụi lông, đây đúng là một câu chuyện vô cùng bi thương.
Trời sáng hôm nay, vừa kết thúc thời gian tu luyện vào lúc mặt trời mọc mỗi ngày thì Lô Ác Ác cực kì hưng phấn, nhảy xuống khỏi đầu ngọn cây, khăn quàng cổ bằng lông có quấn lông vũ đung đưa trong gió, cậu hứng trí bừng bừng chạy về phía hốc cây, đi lấy cái gùi cậu luôn đặt trong ổ.
Sở Tịch cũng mở hai mắt ra, gương mặt vẫn cứ không cảm xúc, đôi ngươi xanh sẫm sáng quắc, nhìn kỹ có thể phát hiện trong đôi đồng tử sâu thẳm khó lường kia có một tia sắc tím.

Từ việc ngón cái tay phải đang cầm chuôi đao vuốt nhẹ một cái, có thể thấy tâm tình anh bây giờ cũng đang rất hưng phấn, động tác nhỏ này chỉ khi nào anh cảm thấy phấn khích mới vô thức làm ra.
“Tông sư…” Ngửa mặt lên nhìn ánh hừng đông vừa mới ló dạng phía chân trời, Sở Tịch hơi nheo hai mắt lại, âm thanh từ trong cổ họng phát ra trầm thấp như đang lẩm nhẩm , lại tựa như hướng về một nơi xa xôi hư huyễn không hề tồn tại chứng minh cái gì đó.
Mới vừa rồi, anh cuối cùng cũng phá vỡ bình cảnh của cấp bậc đỉnh cấp của võ giả cao cấp vốn ngăn cản vô số người luyện võ, bước chân vào cảnh giới của bậc tông sư võ học.
Ở hành tinh Thâm Lam xa xôi, chính là hành tinh trung ương của Liên minh Hoa Hạ, là một hành tinh to lớn màu xanh lam, từ trong vũ trụ nhìn tới, hành tinh này trông rất giống nơi khởi nguồn được ghi chép trong lịch sử Liên minh – Trái Đất, thế nhưng thể tích thì lớn hơn gấp trăm lần.
Hành tinh trung ương có một trăm lẻ hai vệ tinh có các chức năng khác nhau, cùng với chủ tinh tạo thành trung tâm chính trị, kinh tế và văn hóa quan trọng nhất Liên minh.

Lấy cơ quan đầu não được dựng nên từ thế hệ khởi nguồn thứ nhất làm cơ sở, mạng lưới tín hiệu các hành tinh bao trùm toàn bộ hành tinh Thâm Lam, mặt khác, Liên minh thống trị dựa vào hàng loạt cơ quan được đánh số thứ tự trong danh sách của thế hệ khởi nguồn (chỗ này tui chém, khó hiểu quá), tin tức khó tránh khỏi có chút lạc hậu, có thể sinh sống ở hành tinh Thâm Lam phát triển phồn hoa nhất đối với vô số dân chúng Liên minh là một chuyện vô cùng vinh quang.
Mà việc có thể nắm giữ một phần quyền hạn, dường như là ước mơ tha thiết của hết thảy người Liên minh.


Một cái nhà ở khu vực trung tâm thủ đô C của hành tinh trung ương, giá trị có thể bằng với giá mua lại một hành tinh nhỏ vừa mới khai phá.
Mà giờ khắc này, ở khu S cao cấp nhất thành phố này, trong trang viên của Sở gia, đang tổ chức một lễ cưới vô cùng long trọng.

Sở gia chiếm một trong mười hai ghế cầm quyền trong nghị viện chấp chưởng quyền thống trị của Liên minh Hoa Hạ, là một gia tộc được truyền thừa xuống từ thời xa xưa ở Trái Đất, lễ cưới đình đám lần này được cả tinh tế chú ý đến, chính là lễ kết hôn giữa con gái Sở Hinh của đại gia chủ đương nhiệm Sở Minh cùng vị dị năng giả hệ tinh thần vừa được thăng hàm Thiếu tướng Liên minh cách đây không lâu Cơ Thừa Hi.
Trong phòng nghỉ ngơi, người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn ngồi trên sô pha, đôi mắt đen dịu dàng nhìn trừng trừng chiếc nhẫn cưới trên tay phải mình, sắc mặt có chút tái nhợt.
“Thừa Hi, anh sao vậy?” Sở Hinh một thân trang phục lộng lẫy mũ phượng khăn quàng vai đẩy cửa phòng nghỉ đi vào, thuận tay đóng cửa lại, trên mặt còn mang theo nụ cười hạnh phúc của cô dâu mới, thân thiết nhìn về phía người đàn ông trên ghế sô pha: “Anh hai em nói anh có chút không ổn, anh mệt sao?”
Cơ Thừa Hi đứng dậy, sửa lại ống tay áo, trên mặt rộ lên nụ cười dịu dàng mà ôn hòa nói: “Đừng lo, anh chỉ uống hơi nhiều chút, lên nghỉ một chút thôi.”
“Vậy thì tốt, em còn tưởng anh bị mấy cái lễ nghi rườm rà làm cho mệt chết rồi chứ!” Sở Hinh cau mũi một cái, vì sợ làm nhăn hết một thân trang phục mũ phượng khăn quàng vai của mình nên cũng không thể như thường mà ôm cánh tay Cơ Thừa Hi làm nũng, không thể làm gì khác hơn là hờn dỗi oán trách nói: “Lễ cưới truyền thống của Trung Hoa cổ thật là phiền phức, một đống quy củ, lão cổ học được bộ nghiên cứu văn minh cổ đại phái tới cũng thật bảo thủ, chúng ta nhất định phải ấn theo từng quy củ một mà làm theo, sớm biết vậy không nhờ lão tới chỉ đạo hôn lễ!”
Cơ Thừa Hi đang định dỗ dành cô thì cửa phòng nghỉ bị đẩy ra.

Lần này đi vào là một quý công tử lịch thiệp giống Sở Hinh đến bảy phần, trên gương mặt đẹp trai chính là vẻ tựa tiếu phi tiếu, nhìn Cơ Thừa Hi một chút, rồi nhăn mặt nói với Sở Hinh: “Em lại giận dỗi gì Thừa Hi đấy?”
Anh ta là anh cùng mẹ của Sở Hinh, Sở Mục, cũng là người thừa kế được ngầm công nhận của Sở gia.

Trước mặt anh hai luôn thương yêu mình, Sở Hinh lại không dám làm càn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn không phải tại đám cổ lễ phiền phức kia sao, Thừa Hi bị mệt muốn chết rồi!”
“Lúc trước khóc lóc um sùm đòi làm lễ cưới theo phong tục Trung Hoa cổ đại là em chứ ai.” Sở Mục đi đến, nhẹ nhàng rút một cây trâm phượng trên mũ phượng của cô mà cầm trong tay thưởng thức, “Vì cái này, còn tự mình chạy đến bộ nghiên cứu văn minh Trung Hoa đầu tư một khoản lớn.

Có điều lễ cưới đúng là không tệ, nhìn xem lễ cưới của em đang được phát trực tiếp khắp mạng lưới thông tin trên toàn tinh hệ.


Xem báo cáo thống kê của tờ giải trí Thâm Lam đi, sau này không chừng dấy lên một phong trào làm lễ cưới cổ đại ấy chứ.”
Nghe anh hai mình nói như vậy, trong lòng Sở Hinh càng thêm đắc ý, nụ cười rực rỡ lóa mắt nở trên môi.

Cơ Thừa Hi cưng chiều mà nhìn cô, ôn nhu nói một câu: “Hinh Hinh, em đi ra ngoài trước đi, bác trai bác gái chắc đang tìm em, bọn anh gặp em sau.”
“Đi đi.” Sở Mục vừa mở miệng, vốn còn định làm nũng với Cơ Thừa Hi thì Sở Hinh bĩu môi, cuối cùng cũng làm bé ngoan rời khỏi phòng nghỉ, lúc đi còn không quên đóng kỹ cửa.
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người, ý cười ôn nhu trên mặt Cơ Thừa Hi mất đi, vẻ mặt có chút âm trầm, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Sở Mục trầm giọng nói: “Vừa rồi tôi thấy một ít hình ảnh, rất không tốt.”
“Liên quan đến Sở Tịch?” ánh mẳ Sở Mục lạnh lẽo, lập tức nghĩ đến sự kiện ồn ào long trời lở đất khắp Liên minh kia.
“Đúng, là hắn.” Về Sở Tịch, tên cũng không muốn nhắc tới, Cơ Thừa Hi chậm rãi khép lại hai mắt, âm thanh vốn ôn hòa cũng biến thành xa xăm như có như không: “Hắn trở về, rất mạnh, rất mạnh, máu, còn có….Một mảnh ngũ sắc vô biên.”
Cơ Thừa Hi là một dị năng giả hệ tinh thần cao cấp, tinh thần lực cách đây không lâu đã đột phá đến cấp tám, là một trong những người có thực lực tài ba đứng đầu Liên minh, mà dị năng của hắn là…tiên đoán.

Một vài việc trọng đại có quan hệ với mình thì cho dù Cơ Thừa Hi không chủ động tiên đoán thì dị năng cũng bởi sinh cảm ứng mà bị xúc động.
Một khắc Sở Tịch đột phá đến cảnh giới võ học tông sư ở hành tinh RH4, dị năng tiên đoán của Cơ Thừa Hi đã bị xúc động.

Bởi vì trước đây ít lâu, hắn vẫn là trợ thủ đắc lực nhất của Sở thiếu tướng, đồng thời là huynh đệ tín nhiệm nhất, là chiến hữu đồng sinh cộng tử, mà bây giờ, hắn chính là kẻ chỉ ra Sở Tịch tội phản quốc, là rể hiền của Sở gia có thù không đội trời chung với Sở Tịch, tự tay dùng thuốc phế bỏ tinh thần lực của Sở Tịch.
Lỡ như Sở Tịch không chết, lỡ như Sở Tịch sống sót trở về, Cơ Thừa Hi đột nhiên mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, tay phải mang nhẫn cưới nắm chặt, ngón tay không kềm được mà run rẩy.

Hắn xưa nay chưa bao giờ hỗi hận việc mình đã làm, nhưng không có cách nào làm cho mình không hoảng sợ.
“Cậu là đang sợ sao? Cơ Thừa Hi, dáng vẻ hoảng sợ này của cậu trông rất khó coi.” Đánh vỡ không khí ngưng trệ trong căn phòng chính là tiếng cười lạnh của Sở Mục, hắn mở tay phải ra, nhìn cây trâm phượng rơi xuống đất, đôi mắt phượng dài híp lại: “Từ khi phát hiện ra, hành tinh RH4 đó, chưa có kẻ nào sống sót trở về, tư liệu cũng có ghi ngay cả dị năng giả thánh cảnh còn không thể trở lại.


Sở Tịch, bất quá chỉ là một đứa con riêng không có tên trên gia phả Sở gia, một võ giả cao cấp có tinh thần lực bị phế mà thôi, hắn dựa vào cái gì có thể sống sót trở về?”
(Mỡ: dựa vào “chồng” chứ còn ai??)
Cơ Thừa Hi im lặng, nhìn chằm chằm nhẫn cưới trên tay, Sở Mục vẫn cười lạnh có lệ, ánh mắt hung tàn, ngón trỏ tay phải đè lại mi tâm đang nảy lên nảy xuống của mình.

Bọn họ đều rất rõ, dị năng tiên đoán của Cơ Thừa Hi chưa bao giờ có sai sót.
“Tội phản quốc của hắn đến bây giờ vẫn chưa được định.” Im lặng một hồi lâu, Cơ Thừa Hi rốt cuộc cũng mở miệng, “Quân bộ, các quân đoàn lớn, hiệp hội Võ giả Liên minh, thậm chí là vô số dân thường ở Liên minh, đều tạo áp lực lên nghị viện, trên mạng lưới thông tin các hành tinh cũng như lưới mạng các học viện lớn đều có người kêu gọi rửa oan cho hắn.

Bên trong đám người….cấp dưới cũ của hắn đã có một phần tới hệ hành tinh Ngân Huy.”
“Chẳng qua chỉ là trò cười thôi.” Sở Mục giễu cợt một tiếng, một lần nữa sự cao ngạo bình tĩnh tự tin tuyệt đối khôi phục trong mắt.

“Quyền thống trị, xưa nay đều được nắm giữ trong tay dị năng giả cường đại.

Không có dị năng thức tỉnh, người bình thường bất quá chỉ là giun dế mà thôi, cho dù có thể mạnh mẽ lên nhờ luyện võ, cũng không bao giờ có thể so với dị năng giả.

Bọn họ đem cái tên Sở Tịch rác rưởi này trở thành hy vọng, bọn họ muốn cách mạng, muốn người bình thường và dị năng giả bình đẳng về địa vị xã hội, nực cười!”
Hắn chuẩn bị đi ra ngoài, lúc đến cửa phòng nghỉ, thân thể dừng lại một chút, hắn cũng không quay đầu lại mà nói một câu: “Binh lính đóng quân tại trạm không gian của hệ hành tinh Ngân Huy sẽ đổi thành quân đoàn dị năng dòng chính của Sở gia.”
HẾT CHƯƠNG 14.
********
Chống mắt lên xem vợ chồng gà xử cái đám này như thế nào =))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.