Bạn đang đọc Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê – Chương 12
Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Chương 12:
Tử khí cũng thây kệ Lô Ác Ác ở phía sau hầm hừ nhổ nước bọt ra sao, cứ thế mà tránh khỏi ràng buộc và chui vào cơ thể Sở Tịch.
Nó đi một vòng trong cơ thể Sở Tịch để rồi cuối cùng dừng lại ở mi tâm cũng là vị trí của thức hải, chiếm cứ lấy thức hải của anh.
Một tia ánh sáng sắc tím rất nhỏ hiện lên ở mi tâm Sở Tịch, thức hải được tử khí bao phủ cải tạo triệt để, tinh thần lực của anh cũng tăng vọt một cách nhanh chóng, không ngừng vặn vẹo biến hóa và cuối cùng ngưng kết lại thành một làn sương mù mờ mịt màu tím chiếm giữ ở nơi vốn là chỗ của thức hải.
Sở Tịch mở hai mắt ra, đôi mắt xanh sẫm vốn được di truyền từ mẹ nay biến thành màu tím thâm trầm như mực, bễ nghễ tràn đầy uy nghiêm như vực sâu địa ngục.
Đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu thế gian, tất cả đều không thể che đậy, đây chính là một năng lực Sở Tịch có được sau khi tử khí dung hợp.
Bị đôi mắt này quét tới, Lô Ác Ác đang đứng ở đầu ngọn cây bỗng chốc thấy cái cổ căng cứng, cảm giác giống như bị một nhân vật cực kì khủng bố theo dõi đến sởn tóc gáy một phen.
Cả người đầy lông vũ của cậu lại tạc mao, thân thể căng thẳng, hai bộ vuốt bấu chặt vào cành cây và bày ra tư thế công kích theo bản năng.
“Ó….”
Một tiếng gáy mang đầy ý tứ khiêu khích cùng uy hiếp sắc bén vang vọng khắp khu rừng.
Sở Tịch dưới tàng cây đột nhiên nhắm hai mắt lại, lần mở mắt thứ hai thì đôi mắt đã trở về màu xanh vốn có.
Anh có chút ngẩn người, giơ tay lên dùng ngón tay nhấn vào mi tâm, chỗ đó vẫn còn một cảm giác nóng hừng hực.
Lô Ác Ác bay xuống từ nhánh cây, hai mắt nhìn chằm chằm Sở Tịch, trước tiên là cẩn thận quan sát một phen, phát hiện Sở Tịch đúng là đã khôi phục bình thường thì lúc này mới vèo một cái chạy tới.
Mới vừa chạy vội hai bước thì cậu vội vã ngừng chân, lông vũ run lẩy bẩy, ưỡn ngực cao lên, chạy bước nhỏ đến trước mặt Sở Tịch – hình như vợ lợi hại hơn xưa, đại vương ta phải đi đến một cách khí thế!
“Ác Ác” Sở Tịch cắn chặt hàm, trong mắt hiện lên tâm tình phức tạp khôn xiết, giọng nói khàn khàn như đè nén mà nói: “Ta….rất xin lỗi.”
Lúc vào trạng thái ngộ đạo thì anh cũng không mất đi ý thức, phải nói đúng ra lúc đó ý thức anh hòa vào thiên địa vạn vật, mọi tình huống xung quanh đều biết, bất quá anh cho rằng tử khí bay từ người Lô Ác Ác đến không có gì đặc biệt, cũng giống như năng lượng từ những kim quang được Lô Ác Ác dẫn dắt tới khi tu luyện.
Mãi đến khi tử khí dung nhập vào bên trong cơ thể, anh cảm thấy trong cơ thể mình biến hóa đến long trời lở đất, Sở Tịch mới biết được mình mới nhận được cái gì, mà tất cả những thứ này đều là đoạt lấy từ Lô Ác Ác.
—“Ác Ác, ta nợ mi, cả đời cũng trả không hết.” Câu nói này Sở Tịch cũng không hề thốt ra, anh chỉ trầm mặc, buông tay đang đặt ở mi tâm, vươn một bàn tay khác lên mò tới sờ sờ lông vũ Lô Ác Ác.
Con gà tâm tình thô kệch đến không thể thô hơn có thể cảm nhận được tâm tình xoắn xuýt phức tạp của Sở Tịch sao? Đương nhiên là không rồi, vì lẽ đó mà tình cảnh vốn nên dịu dàng thắm thiết, thì trong nháy mắt Lô Ác Ác vung cánh lên xé gió tạo ra đột biến.
“ẦM!”
Một cánh đập tới làm cho Sở Tịch vốn không chút phòng bị ngã bổ nhào, Lô Ác Ác hơi chột dạ, nhón chân muốn lẻn đi trốn.
Hết cách rồi, cậu vừa thấy dấu ấn màu tím ở mi tâm của vợ thì không nhịn được, đánh một trận rồi tính sau.
Bản thân mình không thể luyện hóa trực tiếp mà chỉ có thể tu luyện nhờ phụ trợ của tử khí, tới vợ thì không cần luyện hóa mà trực tiếp dung hợp – đại vương ta mới không phải đố kị, tuyệt đối không phải!
Sở Tịch lồm cồm bò dậy, phủi bụi đất trên người mình, nhìn chằm chằm bóng lưng giả bộ trấn định của Lô Ác Ác, sau một hồi, đột nhiên một tiếng cười trầm thấp thuần hậu đầy từ tính truyền vào lỗ tai Lô Ác Ác khiến cho sau lưng cậu tê rần rần, quay đầu liếc mắt nhìn một cái, cả “kê” ngốc ra luôn rồi.
Vợ câu dẫn ta, những ngày tháng sau này ta sống sao!
“Ác Ác, ta muốn tiêu tức những thứ vừa nhận được trước.
Mi đi bắt mồi đi, về ta làm tiệc lớn cho.” Đi lướt qua Lô Ác Ác, thanh âm của Sở Tịch khôi phục sự bình tĩnh lại bay vào tai Lô Ác Ác: “Quả dương xỉ hết rồi, nếu có thể mang một ít về càng tốt.”
Tiệc lớn! Lô Ác Ác bước chân cả sải lớn, thoáng một chút đã phiêu phiêu bay mất hút vào trong rừng, đại vương ta nhất định là đệ nhất thiên hạ hạnh phúc kê!
Ăn gì giờ ta? Lợn có bờm? Rắn thanh hoàn (rắn có những vòng vẩy màu xanh)? Rồng đốm tai to? Phía đông hình như có một ổ khủng long chim, ăn ngon chắc luôn! Bụng quá nhỏ không chứa nổi nhiều thịt như vậy, đúng là một vấn đề khiến gà khổ não ó!
Chỉ thấy một chú gà trống hoa mơ cao ba mét càn nát khu rừng chạy băng băng, trên cổ đeo một sợi dây thừng, trên dây thừng xâu lủng lẳng một chuỗi mồi, mỗi con đều là thú lớn thân dài vài thước, nhìn thoáng qua giống như kéo theo cả núi thịt phía sau.
Đi ngang qua một cái cây đầy quả dương xỉ, Lô Ác Ác chựng lại, đem sợi dây thừng để tạm cạnh cái cây, tự mình ôm lấy cây chà xát hai vuốt lên cây mấy lần đã nhảy phốc lên cành, nhắm một cái rồi mổ xuống, quả dương xỉ bụp một cái rồi rớt xuống.
Vừa mổ, Lô Ác Ác vừa ngâm nga khẽ hát, móng vuốt để trên cành cây còn gõ nhịp:
“Hây dô ó….một quả a…hây dô ó…hai quả a…hây da ó….ba quả a…hây hây da ó ó…quả dương xỉ làm gì ta….hây da ó ó hắc hắc….vợ làm canh a~”
(Mỡ: có ai như tui thấy hình ảnh con gà đứng gõ nhịp thấy cưng hông??)
Một đám thú bị dây thừng trói chặt dưới tàng cây đều ngoan ngoãn núp một góc không dám hó hé, hiển nhiên là bị Lô đại vương tẩn cho một trận ngoan như chim cút, không dám thoát khỏi dây chạy trốn, có gan phản kháng đi nữa thì sớm muộn gì cũng bị đánh cho bất tỉnh nhân sự.
Một con rồng đốm tai to là thảm nhất, “được” tiếng ca oanh liệt tiêu hồn hành hạ đến sùi bọt mép, sau đó có một con khác va đầu vào cây, nhắm mắt hôn mê luôn.
Khụ, ai biểu rồng đốm tai to là một con thú lớn có thính giác cực kì nhạy cảm làm chi.
“Ác Ác.” Sở Tịch đơ mặt, anh nghe được động tĩnh thì đi ra, kết quả thấy Lô Ác Ác tràn trề thắng lợi trở về.
Trên cổ quấn dây thừng, trên dây thừng trói một chuỗi thịt phía sau, trên lưng còn thồ một dây leo gọi là thảo diệp bất đắc dĩ quấn thành cái bọc đồ lớn, bởi vì quấn lại quá sơ sài nên bao nhiêu thứ củ quả trái cây đều lộ ra hết – tạo hình này của Lô đại vương, nhìn cũng hợp phết.
Sở Tịch đi tới, một đao cắt đứt dây chừng đeo trên cổ Lô Ác Ác vô cùng chướng mắt, lạnh lùng quét mắt nhìn một chuỗi con mồi phía sau mà nói: “Sau này không cho đeo cái thứ này nữa.”
Không đeo trên cổ vậy sao đem một xâu mồi về đây a? Lô Ác Ác không rõ vì sao nhưng vẫn bé ngoan ngồi xuống để Sở Tịch tháo bao đồ trên lưng mình xuống, sau đó hứng thú bừng bừng cùng Sở Tịch trái lựa phải chọn nguyên liệu nấu ăn.
“Con này.” Sở Tịch tịch thu dây thừng, đảo mắt nhìn đám mồi một vòng, chọn ra một con trâu béo tốt, tiếp theo lại chọn một con heo có bờm và nói: “Còn con này, giữ lại tối ăn.”
Lô Ác Ác đáp lời mà nhào qua, như sấm sét vung móng vuốt sắc bén chém đứt yết hầu con trâu lớn, trước khi nó ngã ầm xuống thì bung cánh bay ngược về sau, động tác dứt khoát lưu loát, bởi vì tốc độ quá nhanh nên một giọt máu cũng không dính lên thân.
Sau đó cậu mở dây thừng buộc những con mồi khác ra, chừa lại con heo vừa bị Sở Tịch điểm danh.
Tránh được một kiếp nạn, đám thú vừa được mở ra liền bay nhảy chạy đi mất, trong nháy mắt mất hút trong rừng.
Lô Ác Ác nhìn thẳng vào đám đồ ăn chạy trốn tán loạn, cả đám đều là thịt ngon, tiếc thay bụng mình không phải cái động không đáy, không chứa nhiều hơn nổi.
Sở Tịch ngược lại cũng không nhìn hành động kì quái của Lô Ác Ác, rất tự nhiên kéo con thú vừa chọn xong vào cái hố đào lúc nãy để xử lý máu.
Anh đã nghiên cứu kĩ tính tình Lô Ác Ác, nhìn thấy một xâu Lô Ác Ác kéo về như vậy rõ ràng vượt qua sức ăn của hai người, anh liền đoán được cái tên này lúc mình chọn xong sẽ để đám kia chạy.
So với du͙ƈ vọиɠ của nhân loại vĩnh viễn tham lam không có điểm dừng, nguyên tắc của động vật chính là đơn giản thuần túy như vậy.
Con trâu có hình thể quá lớn, làm sạch cần một khoảng thời gian.
Sở Tịch tỉ mỉ chuẩn bị cho Lô Ác Ác toàn ngưu yến, cần không ít đồ gia vị, may sao Lô Ác Ác rất thông minh thuận tiện mang đến một đống thực vật có thể làm gia vị.
Anh đi tới bao đồ lớn vừa tháo xuống khi nãy, tay còn chưa đụng đến thì toàn bộ đã rã rời rơi lả tả.
“Ó…” Lô Ác Ác vội vã giương cánh nỗ lực đỡ cho mọi thứ không rớt xuống, một đống nào trái cây, rễ cây cùng các khóm cây có đủ các loại hình, rối rắm không chịu được.
Hy vọng vào một con gà vốn cuồng dã thành tính biết dùng dây leo buộc lại thành một bao đồ tinh tế, đây không phải làm khó người ta, làm khó gà sao!
“Ác Ác, lát nữa tìm một ít dây leo loại này về.” Lúc nói chuyện, Sở Tịch đã dần nhận biết được tên của các loại thực vật nơi đây, anh vẫn một tư thái trầm ổn hờ hững nhưng trong con ngươi là một mảnh sâu thẳm: “Ta làm gùi cho mi.”
Ngắt một ít từ cái rễ màu nâu nếm thử, chua, có thể dùng làm gia vị, Sở Tịch ném rễ cây tới một đống bên phía đã xử lý, ánh mắt rơi vào thân ảnh con gà ngũ sắc hớt hải cuống quýt chạy đi tìm dây leo, khóe miệng khẽ nhếch.
Không chỉ là cái gùi, bản thân mình phải làm thật nhiều cho Ác Ác, bắt đầu từ đồ ăn, một chút bất tri bất giác, mãi đến khi xâm nhập vào từng ngóc ngách trong sinh hoạt của cậu.
Về chuyện này, Sở Tịch đã lên kế hoạch dùng cả đời để hoàn thành.
Sở Tịch vốn xuất thân quân nhân nên làm việc rất có năng suất.
Có điều chờ anh xử lý phân loại một đám thực vật loạn xà ngầu xong thì Lô Ác Ác đã kéo một đống dây leo về.
Loại dây leo này ký sinh trên một loại đại thụ tên Diệp, sinh trưởng ở nơi cách ổ của Lô Ác Ác cũng không xa, đường kính lớn nhất cũng khoảng hai tấc, ở nơi hành tinh khi tất cả mọi thứ đều khổng lồ thì nó bé nhỏ đến đáng thương, ngoại trừ dẻo dai có thể làm dây thì đúng thật là không còn ưu điểm gì khác.
Lô Ác Ác thò đầu ra, không chớp mắt nhìn chằm chằm Sở Tịch dùng đao gỡ rối đám dây leo trong nháy mắt, sau đó chính là rút, tước, xỏ qua, uốn cong…Cặp cánh tay thon dài kia quá linh hoạt mạnh mẽ, phảng phất tạo thành một mảnh quang ảnh trên đám dây leo, Lô Ác Ác nhìn một hồi muốn hoa mắt.
Cậu không kìm được chớp chớp mắt, một mô hình sơ lược của chiếc gùi đã xuất hiện trên tay Sở Tịch.
Rất nhanh, một chiếc gùi bằng dây leo tinh mỹ đã đặt trước mặt Lô Ác Ác.
Kích thước hoàn toàn là dựa theo Lô Ác Ác mà đo ni đóng giày, toàn bộ chiếc gùi dây leo xanh sẫm một màu như mắt Sở Tịch, quấn quanh tạo thành hoa văn, mặt trên vừa khớp với cái nắp, nhìn qua đúng thật là một món đồ mỹ nghệ tinh xảo.
Lô Ác Ác sợ ngây người.
“Cho mi đấy.” Không thấy cái bộ dạng nhà quê của Lô Ác Ác, Sở Tịch đeo gùi lên lưng cậu, lông vũ ngũ sắc sặc sỡ kết hợp cùng màu xanh sẫm rất xứng, anh hài lòng nói: “Rất hợp.”
Một con gà trống đeo gùi, lon ton chạy đi.
HẾT CHƯƠNG 12.
********
Mỡ: chương sau em nó đi khoe gùi một cách bạo lực, đánh người ta, vừa đánh vừa xoay gùi cho người ta nhìn =))) Càng ngày tui càng thấy cưng Ác Ác quớ ờ, Sở ca cũng chiều em nó quá rồi đó.
Xì poi xíu: em nó kín miệng lắm nhá, tới tận chương….20 là đã bị anh lừa một cái rồi biến hình người cái xoạch =)) biến xong còn thấy cái gì hình như hơi sai sai nữa chứ =)) xong bị anh bắt giặt đồ, đáng đời há há há.