Bạn đang đọc Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê – Chương 10
Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Chương 10:
Lô Ác Ác cả thân đầy lông ướt đẫm nên không còn cái dáng vẻ thần tuấn như bình thường, trong mắt Sở Tịch thì lại có một chút gì đó đáng yêu hơn mọi ngày, bởi vì lông vũ ướt chèm nhẹp nên cả người thịt thịt trắng muốt lộ ra ngoài, cái mặt hồng hồng cũng vì đó mà không còn giấu được nữa.
Ác Ác vì được dỗ dành mà đỏ mặt khiến cho Sở Tịch một lần nữa khẳng định chú gà đã cứu mạng mình khác hoàn toàn so với thú khổng lồ ở nơi đây, rất thông minh rất lợi hại, nhưng đồng thời cũng đơn thuần ngốc nghếch hết phần thiên hạ khiến người ta dở khóc dở cười, cái tính tình thì nóng nảy ương bướng, thích mềm không thích cứng, dễ dụ cực kì.
Anh tuy rằng chưa nói nhưng từ sâu trong đáy lòng vẫn âm thầm vui mừng, may sao Ác Ác gặp mình, và may sao bản thân mình đã gặp Ác Ác.
“Ác Ác, ta hứa từ nay về sau sẽ không đối xử với mi như vậy nữa, mi cũng phải bảo đảm với ta rằng tuyệt đối không làm những việc khiến bản thân mình rơi vào nguy hiểm nữa.” Sở Tịch luôn giỏi giang trong việc nắm bắt thời cơ, nhận ra thái độ của Lô Ác Ác xìu xuống dần thì ngay lập tức điều chỉnh chiến lược, chọn lấy nhu chế cương, “Mi có biết rằng khi ta thấy mi bị đuối nước thì tinh thần căng thẳng biết bao, ta sợ rằng nếu như ta không cứu mi kịp thời thì mi sẽ hoàn toàn chìm vào đáy hồ.
Cái hồ này sâu không thấy đáy và nơi sâu nhất tình trạng có chút quỷ dị, là một nơi vô cùng nguy hiểm.”
Rõ ràng là đại vương ta muốn đi cứu người cơ mà! Lô Ác Ác không hiểu mấy cái thứ cong cong lượn lượn chút gì, nghe Sở Tịch nhắc lại chuyện vừa nãy thì liền ưỡn mình ngồi dậy, cặp cánh nâng cái bụng phệ căng tròn của mình xoa xoa, hợp tình hợp lý trừng mắt nhìn Sở Tịch.
Cái ánh mắt lên án làm cho Sở Tịch hơi ngẩn ra, sau khi suy nghĩ thấu đáo chuyện gì thì lại có một sự ấm áp dâng lên từ sâu trong xương tủy.
Cặp mắt linh khí mười phần kia của Lô Ác Ác quá dễ để thấu hiểu, những thứ cảm xúc cứ thế mà thuần túy thể hiện ra không che giấu chút gì, Sở Tịch chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền đoán ra được vì sao đối phương không biết bơi mà dám nhảy vào hồ rồi.
Lo lắng mình sao lâu quá không nổi lên là sợ mình gặp nguy, bởi thế mà dù không biết bơi cũng muốn nhảy xuống nước cứu mình sao? Ý niệm này vừa mới nhen nhóm hiện lên trong suy nghĩ thì trái tim Sở Tịch như bị bóp nghẹt, không phải thống khổ mà là vui sướng, thậm chí còn có chút luống cuống tay chân không biết làm sao.
“Ác Ác, mi nhìn xem nơi tầng mây vô tận bên ngoài chính là tinh không vũ trụ mênh mông vô bờ, có vô số hành tinh, hằng hà sa số cá thể sinh mệnh và cũng có muôn hình vạn trạng các bộ tộc có trí tuệ.
Hành tinh này ở hệ hành tinh Ngân Huy thuộc Liên minh Hoa Hạ, ta cũng đến từ Liên minh.” Vì muốn che giấu tâm tình mất khống chế của mình, và cũng vì một tâm tư khó tả khôn xiết, Sở Tịch đột ngột chuyển đề tài, một bên vươn tay sờ sờ Lô Ác Ác nhào nặn cái bụng mềm mềm, một bên thì bắt đầu một đề tài không liên quan: “Liên minh Hoa Hạ vốn bắt nguồn từ giống người ở một nơi gọi là Trái Đất, có điều sau hơn ngàn năm liên tục dung hợp huyết thống với các chủng tộc có trí tuệ khác, người Trái Đất thuần huyết dần dần biến mất, văn minh Trái Đất cũng như võ kỹ Trung Hoa vẫn được truyền thừa về sau.”
Lô Ác Ác trong một lúc bị dời đi sự chú ý, vươn cánh chen vào giữa hai chân mở banh càng ra mà hưởng thụ Sở Tịch mò mò cái bụng mềm, sẵn tiện phơi lông cho khô, con mắt đảo tròn nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Tịch ý giục anh nói tiếp.
(Mỡ: thú thật là tui edit khúc này đầu óc tui không nghĩ trong sáng được quý vị ạ @[email protected])
“Trong Liên minh, dị năng giả có địa vị tối cao.
Dị năng giả chính bởi vì thức tỉnh các loại gien lặn nên có được các loại dị năng, có sức mạnh to lớn ngự trị trên cả khoa học ký thuật, là giai cấp thống trị ở Liên minh.” Đang nói dở thì Sở Tịch cảm nhận được bụng mình cũng bị chọt chọt, anh nhàn nhạt quét mắt nhìn Lô Ác Ác một chút.
Lô Ác Ác quay đầu nhìn trời, giấu cánh sau lưng, làm bộ cái đứa nào mới vừa lén lén lút lút chọt bụng người ta không phải là cậu.
Được Sở Tịch hầu hạ sờ bụng rất thư thái, Lô đại vương đắc ý vênh váo trong nhất thời kìm lòng không đậu trộm vươn cánh về tám múi cơ bụng mình hằng mơ ước.
Không rút lại bàn tay vẫn đặt trên bụng Lô Ác Ác mà vẫn tiếp tục xoa nắn một hồi, Sở Tịch làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói tiếp: “Trong số các dị năng giả có một nhánh là thú hệ, gien được thức tỉnh là loại dị năng hóa thú.
Dị năng giả hệ thú có thể hóa thú, trong hình thú thì sức chiến đấu rất mạnh, là một trong mười dị năng chi nhánh.”
Ồ, có thể hóa người hóa thú, nghe sao giống yêu quái quá ta, lẽ nào bên ngoài cái nơi gọi là Liên minh gì đó có rất nhiều yêu quái đã tu thành người? Trong lúc Lô Ác Ác kinh ngạc thì nghe Sở Tịch dụng một ngữ khí mang theo chút hoài niệm nói rằng: “Ta biết một người dị năng giả hệ thú, hình thú của hắn là một con đại bàng đen vuốt đen, kích cỡ cũng tương tự như mi, so với mi càng có khí thế hơn…”
“Ca!” Vừa nghe lời nói ấy, Lô Ác Ác liên xù lông, giận đến nỗi tiếng kêu cũng bị lạc trông mất rồi.
Vợ yêu tại sao lại nhớ đến con chim khác chứ, còn khen nó so với mình càng có khí thế hơn, chim lông đen có gì tốt, một cục đen thùi lùi có thể đẹp mắt như một thân lông vũ ngũ sắc như mình không! Có thể có được hình thể cường tráng như mình, bộ móng vuốt sắc như này, mào gà rực lửa xinh đẹp như vầy sao!
Không chỉ là đại bàng, đánh nhau thì ta có thể quất cả đám!
Nhìn dáng vẻ Lô Ác Ác ra sức run run lông vũ, Sở Tịch nhếch khóe miệng, bận bịu vuốt lông cho cậu và ra vẻ ghét bỏ nói: “Có điều hình người của tên kia cao chưa tới một mét tám, thường bởi vì thân thể gầy yếu đơn bạc như phái nữ mà bị người khác cười cợt.”
(Mỡ: rồi xong! Anh an ủi em nó trật kịch bản rồi =))) )
Chậc chậc, một kích tất trúng.
Lô Ác Ác yên lặng xoay xoay cái người, cả “kê” đều ỉu xìu, ngẫm lại thân thể hình người nhỏ bé của mình…
“Ác Ác?” Sở Tịch cau mày, kiểm tra lại tất cả những gì mình vừa nói rồi loại bỏ, đến tột cùng là có vấn đề chỗ nào mà Lô Ác Ác vừa rồi còn mười phần thần khí giờ lại là một bộ dáng bị đả kích nghiêm trọng như vậy?
“Ó….Sở Tịch…” Lô Ác Ác bất chợt vặn vẹo trở về, lấy lòng mà dùng mỏ lướt qua trên bả vai Sở Tịch, ánh mắt tội nghiệp, từ trong cổ họng phát ra âm thanh mềm mại ngắn ngủi kêu nhỏ…Thật ra đại vương ta ngoại trừ hình người hơi xấu xí một tẹo, nhưng những điểm khác tốt lắm đó, biết đi săn biết thương vợ, vợ không thể bội tình bạc nghĩa nha!
Cái tên này, hóa ra là đang nhõng nhẽo, mặt than Sở Tịch đơ ra, cứng ngắc một hồi mới giơ cánh tay lên vỗ vỗ vào cái cổ đang gác lên mình, cảm xúc tuy lạnh lẽo cứng nhắc nhưng ánh mắt lại rất ôn nhu.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta về thôi.”
“Ó!”
Tự cho là bản thân dỗ dành được vợ, Lô Ác Ác khôi phục lại sức sống, giành lấy cái thùng bằng hợp kim kia vác trên lưng, vui vẻ kêu một tiếng rồi thí điên vui vẻ chạy trước mở đường.
Sở Tịch đi theo phía sau, dằn xuống một tia mất mát khó tả trong lòng, xem ra Ác Ác không phải là một dị năng giả hệ thú bị lưu lạc đến hành tinh này giống mình.
Có thể rằng trên hành tinh này đã sản sinh ra chủng tộc có trí tuệ, chỉ là không hướng về tiến hóa thành người, chứng tỏ trong vũ trụ có rất nhiều chủng tộc có trí tuệ.
Ở đây ngày rất dài nên trời tối đến cũng chậm.
Trên đường trở về Lô Ác Ác thuận tiện săn được một con heo còn nhỏ dài hơn bốn mét, cậu quay về hốc cây trước mà ngồi chồm hổm nhìn chú heo đang nằm một thân nào thịt nào mỡ núc ních mà nuốt nước miếng.
Sở Tịch sắp xếp cẩn thận đồ đạc mang về, còn Lô Ác Ác nhìn đăm đăm con mồi sắp bị “lên dĩa”, lúc này anh dùng một con dao ngắn, thanh đao cổ đời Đường luôn giắt bên người không còn bị oan ức mà đem ra lột da cắt thịt nữa rồi.
Lần này Sở Tịch làm món heo sữa quay, nghiền nát một chùm quả dại trên đường mang về làm gia vị, còn dùng cả đồ ăn vặt trong ổ của Lô Ác Ác chính là quả dương xỉ.
Chú heo này mập thịt, từ nó tỏa ra một hương thơm kì dị, luôn luôn là món ngon được các thợ săn hoan nghênh nhất, được Sở Tịch dốc lòng chuyên tâm nướng, thịt vàng óng thơm nức, cắn một cái là miệng đầy mỡ muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Lô Ác Ác không cẩn thận nên ăn quá no, cái bụng ểnh lên trời nằm vật vạ trong ổ cỏ, tự cảm khái chính mình trải qua những tháng ngày tựa thiên tiên.
Trách sao người người đều muốn có vợ, có vợ đúng thật là một chuyện quá hạnh phúc, bản thân mình phải đối xử với vợ tốt một chút, nếu không bị người ta cướp mất thì làm sao!
“Ác Ác, canh quả dương xỉ xong rồi.” Từ ngoài hốc cây truyền đến giọng Sở Tịch, theo đó chính là một làn hương thơm nồng chui vào mũi.
Cậu chàng Lô Ác Ác mới vừa rồi vươn mình còn khó vừa nghe đến tiếng gọi này thì cọ một chút liền đứng bật dậy, vung cánh bay nhảy đến cạnh Sở Tịch.
Sở Tịch nhìn thoáng qua cái bụng nhô lên của chú gà trống này, múc vào hộp đựng thức ăn làm riêng cho Lô Ác Ác một ít canh, số lượng vừa đủ để Lô Ác Ác nếm ra vị, một nồi canh lớn vẫn để một bên.
Lô Ác Ác ngậm hộp cơm của mình, mắt thì hướng về cái nồi lớn.
“Ó o…” canh trong nồi còn quá trời kìa, bụng vợ không chứa nhiều như vậy được đâu!
“Ó ó o…”không được, có ăn ngon là phải ưu tiên vợ trước, sao mình lại giành ăn với vợ được!
Trải qua một phen đấu tranh nội tâm kịch liệt, Lô đại vương nhịn đau thu hồi ánh mắt, còn tiện duỗi một chân ra, đẩy cái nồi hướng về bên cạnh Sở Tịch, ánh mắt muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu.
Sở Tịch lúc này mới hài lòng đứng dậy, vừa dọn dẹp vừa nói: “Ta không thích ăn canh, làm cho mi hết đó.” Dừng một chút, nhìn Lô Ác Ác ăn hết canh trong hộp cơm, anh mới nhàn nhạt tung một câu tàn nhẫn: “Nhưng mà không được ăn bây giờ, đợi cho cái bụng kia xẹp xuống mới được ăn tiếp.”
Lô Ác Ác một mặt mộng bức, mỏ ngậm hộp cơm, lại nhìn ngắm cái bụng tròn vo của mình, vừa nãy ăn lẹ quá không nếm ra được mùi vị khỉ gì, làm sao bây giờ!
HẾT CHƯƠNG 10.
********
Mỡ: tui càng ngày càng iu cái con gà này ghê á, mặc dù edit mà thèm ăn đùi gà dễ sợ =))
Tui tính hôm nay làm 2 chương 10, 11 để up từ chương 8 đến 11 luôn mà về trễ quá kịp làm chương 10 hoy.
Mai thứ hai nếu có thể tui up bổ sung chương 11 nhe.