Bạn đang đọc Tinh Tế Chi Cộng Sinh Thú – Chương 1: Không Thấy Thú Cộng Sinh
Thế kỉ 21, tại một khu dân cư nhỏ ở đế đô, một thanh niên khuôn mặt non nớt gặp vài người hàng xóm trên đường, sau khi gật đầu chào hỏi, liền dần dần đi về nhà của chính mình.
Đứng ngoài cửa, sau khi lấy chìa khóa mở cửa, cậu dùng tay đóng sầm cửa lại.
Sau đó anh bước lên phòng, hình chữ đại bay lên chiếc giường êm ái.
Hít thở sâu và kìm nén sự mất mát trong lòng.
Hôm nay cậu lại không tìm được Tiểu Bạch, đã 5000 năm kể từ khi linh hồn của Tiểu Bạch biến mất, cậu cảm nhận rõ ràng rằng linh hồn vẫn còn trên đời, vì sao tìm 5000 năm đều không tìm được, giống như là thế giới này hoàn toàn không có người này, không, là không có con thú này.
Người thanh niên lúc này mới lật người, lộ ra đôi mắt đen láy khó hiểu, khuôn mặt thanh tú, lông mày đẹp như tranh vẽ, nhưng lúc này lại giống như một con thú nhỏ bị vứt bỏ.
Tiểu Bạch không ở, cậu cảm thấy mọi chuyện đều thật tồi tệ, cậu rất nhớ Tiểu Bạch, nhớ cách cậu bất lực mỗi khi khiêu khích Tiểu Bạch, cách Tiểu Bạch giả vờ tức giận khi anh từ chối được gọi, và Tiểu Bạch nằm dài, lộ ra bụng mềm khiến cậu
vuốt lông ngoan ngoãn.
Đúng vậy, Tiểu Bạch không phải người, là một con trời sinh trời nuôi Bạch Hổ, mà hắn Mộc Lâm Đồng, còn lại là một gốc cây cùng là trời sinh được Tiểu Bạch nuôi lớn linh thụ.
Tên của hắn, Mộc Lâm Đồng cũng là Tiểu Bạch lấy, mà hắn trong miệng Tiểu Bạch là có đại danh, Mộc Lâm Đồng vì hắn lấy được đại danh, Bách Trường Phong.
Bạch Trường Phong là một con bạch hổ, lúc 5000 năm Mộc Lâm Đồng không mọc mầm, không có tên, phiêu bạt khắp nơi, thiên hạ không biết tên, chỉ có thể gọi hắn là Bạch Hổ Tiên Quân.
Tình trạng không có tên cứ tiếp diễn cho đến khi Mộc Lâm Đồng nảy mầm, lớn lên và cuối cùng đặt tên cho nhau.
Khoảnh khắc họ đặt tên cho nhau thành công, khế ước Thiên Đạo đã buộc một con thú và một cái cây lại với nhau.
Là một linh thảo, bánh ngọt trong mắt người tu luyện đã trốn Đông trốn Tây suốt 5000 năm, cành lá không rời, nhất là sau khi Tiểu Bạch ra đi, đã có lúc thể xác và tinh thần của anh gần như bị hủy hoại, tính mạng của cậu như bị treo cổ.
Cho tới thời đại mạt pháp, với căn cơ tu luyện của hắn, trên Trái Đất hầu như không có tồn tại nào có thể nhìn thấu chân thân của cậu.
Thời đại mạt pháp bắt đầu từ 5000 năm trước, thế giới tu luyện tự nhiên dường như bị chọc thủng như cái sàng với nhiều lỗ thủng, linh lực bị xói mòn một cách khó lý giải.
Mọi người đều có tâm, lần này thế giới tu luyện có lẽ phải diệt vong.
Dưới sự lan tràn của nỗi sợ hãi này, toàn bộ tu chân giới đều hỗn loạn, để tranh giành những tài nguyên còn sót lại, bao gồm linh thạch linh thảo và những thứ khác có thể tăng cường tu luyện, nhiều tu giả đã vung tay đánh nhau.
Sự xuất hiện của thời đại mạt pháp không phá hủy Tu Chân Giới, nhưng những tu giả tàn sát lẫn nhau, tranh giành tài nguyên lại vẽ một nét bút bi thảm cho giới Tu Chân.
Cuối cùng, kết giới giữa toàn bộ thế giới tu luyện bản thân và thế giới trần tục tan vỡ, linh lực còn lại tiêu tan giữa thiên địa.
Lúc này tu giả còn lại một hai cũng là không tệ, rất nhiều tông môn truyền thừa bị chặt đứt, nơi điều kiện không có linh khí, linh khí dùng một ít liền ít đi một chút, một khi linh lực dùng hết không được bổ sung thì cùng phàm nhân không khác nhau quá nhiều.
Nhóm tu giả lúc này mới tỉnh ngộ, cố gắng tránh không sử dụng linh lực, không phải đường cùng thì sẽ không vùng tay đánh nhau.
Còn có không ít từ giả mang theo truyền thừa trốn vào nhân gian, mai danh ẩn tích, lấy vợ sinh con mong có thể truyền thừa đi xuống.
Nhưng dù có cố gắng đến đâu, họ cũng không thể tăng tu vi nếu không có linh lực, hơn 5000 năm qua, số lượng từ giả càng ngày càng ít do tuổi thọ mất đi, hiện tại hầu như không có người tu luyện.
Mà Mộc Lâm Đồng chính là ở 5000 năm trước hỗn loạn lạc mất cộng sinh thú.
Lúc đó một thú một cây sinh ra tại vùng đất Nữ Oa vá trời.
Lúc đó Mộc Lâm Đồng không biết vì lý do gì mà nảy mầm, dưới sự bảo vệ của Tiểu Bạch, hình dạng hạt giống vẫn tồn tại trong năm nghìn năm.
Từ hổ con không lớn bằng bàn tay, biến thành bản thể ít nhất cao bằng người uy phong lẫm lẫm đại bạch hổ.
Chờ đến thời điểm Mộc Lâm Đồng nảy mầm, Tiểu Bạch đã đến Độ Kiếp kỳ, hơn nữa Bạch Hổ với thể trạng ưu thế, thế gian cơ hồ không có địch thủ.
Vì vậy, trong 3000 năm tiếp theo, bạch hổ chậm rãi nâng mầm cây đang nảy mầm, ngắm nhìn cành cây, hình dạng thay đổi, xua đuổi một số người hết lần này tới lần khác thèm muốn linh thụ.
Tất cả đều tốt đẹp cho đến khi tới thời đại mạt pháp đã phá hủy hết thảy.
Nhưng ngay cả Tiểu Bạch, người gần như bất khả chiến bại, cũng không thể chịu nổi chiến thuật biển người, và cuối cùng đã kích hoạt lôi kiếp vốn bị đàn áp, biến mất không dấu vết cùng với tất cả những người vây công.
Cuối cùng Mộc Lâm Đồng ở thiên kiếp dưới từng mảnh phế tích tìm được một viên hạt châu ảm đạm trong suốt, bên trong loáng thoáng nhìn thấy một con nhắm mắt lại nằm Tiểu Bạch Hổ, đó là Tiểu Bạch bị phong ấn bản thể.
Thú châu tuy ở, thú hồn lại không thấy, thế gian này, trừ bỏ thú châu, đã không có Tiểu Bạch hơi thở, đây là hồn phi phách tán sao? Nội tâm Mộc Lâm Đồng đau nhức, tức khắc khóc không kềm chế được, nước mắt ngăn không được chảy xuống tới, rơi ở trên hạt châu, một tầng bạch quang hiện lên.
Mộc Lâm Đồng ngơ ngác nhìn hạt châu, đột nhiên tỉnh ngộ, chính mình cùng Tiểu Bạch là có linh hồn khế ước, nếu là Tiểu Bạch hồn phi phách tán, kia chính mình cũng không còn nữa tồn tại.
Vừa mới thật là cơ hồ mất đi lý trí, Tiểu Bạch bản thể còn ở, hiện tại quan trọng nhất tìm được Tiểu Bạch thần hồn.
Đem thú châu bỏ vào đan điền uẩn dưỡng, Mộc Lâm Đồng liền bắt đầu bước lên đường tìm kiếm cộng sinh thú, kết quả tìm kiếm chính là 5000 năm.
Mộc Lâm Đồng phục hồi tinh thần lại, thở dài một hơi, hiện tại cũng rốt cuộc lý giải đến cảm giác lúc Tiểu Bạch mang theo hạt giống vượt qua 5000 năm, thật là gian nan.
Lúc này tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, Mộc Lâm Đồng từ trong túi lấy ra di động, di động thượng lóe hai chữ Trương Sĩ, khẽ nhíu mày, Trương Sĩ xem như thời đại mạt pháp số lượng không nhiều lắm tu giả, thuộc về trong nhà truyền thừa, ở thế giới này cũng coi như một đại gia tộc.
Phía trước tìm Tiểu Bạch khi gặp được đối phương bị đuổi giết thập phần chật vật, vô tình giúp một phen.
Cũng không phải mềm lòng đi giúp hắn, nhiều năm như vậy, tu giả giết người cướp của cái dạng gì sự tình không gặp được qua, như thế nào cố tình lần này mềm lòng? Sai rồi, kỳ thật là người đuổi giết hắn có vấn đề, đó là một quỷ hút máu phương tây.
Từ xưa đến nay đông tây phương tu giả chi gian liền có minh xác giới hạn, vượt qua ranh giới phải chết.
Thời kỳ mạt pháp có điều đã khá nới lỏng, rốt cuộc trước kia không có lực lượng hủy thiên diệt địa, cũng không dám trước mặt công chúng triển lãm.
Cho dù vượt rào, chỉ cần không quá phận, đều sẽ mắt nhắm mắt mà cho qua.
Cố tình, quỷ hút máu này chẳng những vượt rào, còn ở địa giới phương Đông càn rỡ đuổi gϊếŧ tu giả phương Đông, đây là chói lói vả vào mặt tu giả phương Đông! Vì thế Mộc Lâm Đồng liền ra tay, 2 người cũng vì vậy mà quen biết.
Kì thật, trong vòng tu giả hiện tại Mộc Lâm Đồng có chút danh tiếng, bởi vì thân phân hắn với bên ngoài là một trong những y tu số lượng không nhiều.
Vừa ấn xuống nút nhận, liền nghe đối diện vội vàng nói chuyện.
“Mộc đạo hữu, ngại ngùng quấy rầy, xin hỏi cậu có còn ở thủ đô không?” – Đối phương hiển nhiên rất sốt ruột.
“Còn, có việc gì?”
“Phiền cậu hỗ trợ cứu một người.”
Hoá ra Trương Sĩ thuộc tổ dị năng quốc gia, chuyên xử lý mấy vụ án kiện dị thường.
Gần đây có một án kiện, hắn thấy thủ đoạn gây án không người bình thường, liền nhận, ai biết đối phương thế mà là tà tu, luyện công pháp có thể rút linh căn người ta ra!!! Truy tung xuống, cứu được một đứa nhỏ trở về, nhưng đứa nhỏ này bị thương nghiêm trọng, lúc này gọi Mộc Lâm Đồng tới.
Mộc Lâm Đồng vốn dĩ nghĩ không muốn dây vào phiền toái này kia, nhưng loại cảm giác vận mệnh chú định làm y đáp ứng đến xem thử.
….
Mộc Lâm Đồng xuống xe, trước mặt là một gian tứ hợp viện thường thấy ở đế đô.
Trương Sĩ đã ở cửa chờ, nhìn thấy y lặp tức dẫn y đi vào.
“Đây là tà tu làm?” – Nhìn nam hài rõ ràng chưa đến 10 tuổi nằm trên giường, Mộc Lâm Đồng nhíu mày nói: “Linh căn mới sinh sôi bị rút ra, đứa trẻ này coi như bị hủy rồi.”
“Không có biện pháp khác sao, đây chính là thiên linh căn Mộc hệ!” – Trương Sĩ rõ ràng rất là tiếc hận, bản thân hắn cũng là tạp linh căn Kim Hoả Thổ, hiện tại là lần đầu tiên nhìn thấy thiên linh căn.
Mộc Lâm Đồng buông tay đứa bé ra, thu hồi thần thức: “Cũng không phải bị hủy hoàn toàn, tà tu kia chỉ rút một nửa, nhưng căn cơ xem như không xong, có thể tu luyện, tương lai đi không xa”.
Bất quá y không nói, đây đối với y không thành vấn đề.
“Mộc đạo hữu, cậu cũng là mộc linh căn, cậu xem đứa trẻ này thế nào?” – Trương Sĩ lén lút hỏi.
Đứa trẻ này và mình cùng y có ân cứu mạng, nếu có thể được Mộc đạo hữu thu làm đồ đệ, cho dù học được một chiêu nửa thức, tương lai cũng không thể hạn lượng.
“Tôi không tính toán thu đồ đệ” – Mộc Lâm Đồng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Cho dù đi theo bên cạnh ngươi làm tiểu đồng cũng là tạo hoá của gia hoả này a.” – Trương Sĩ chưa chịu từ bỏ.
Mộc Lâm Đồng há miệng định cự tuyệt, nhưng cái cảm giác vận mệnh chú định lại tới nữa, tu giả đối với loại cảm giác này từ trước đến nay rất coi trọng, cho dù Mộc Lâm Đồng là một linh thụ cũng giống nhau.
Xem ra hai người kia với y cũng có chút duyên phận nhưng không biết là duyên phận gì thôi.
Vì thế Trương Sĩ vui như được mùa, sau đó đằng sau y liền nhiều thêm một cái đuôi nhỏ.
Đứa nhỏ kia mi thanh mục tú, là một cô nhi, mới 9 tuổi, luôn ở cô nhi viện cho đến khi bị tà tu bắt đi.
Cô nhi viện tùy tiện lấy một cái tên cho nhóc, gọi là Lý Mộc Tử.
Vì thế Trương Sĩ vui như được mùa, sau đó đằng sau y liền nhiều thêm một cái đuôi nhỏ.
Đứa nhỏ kia mi thanh mục tú, là một cô nhi, mới 9 tuổi, luôn ở cô nhi viện cho đến khi bị tà tu bắt đi.
Cô nhi viện tùy tiện lấy một cái tên cho nhóc, gọi là Lý Mộc Tử.
Mộc Lâm Đồng cũng không tính bạc đãi người ta, dùng nửa giọt máu của mình cho nhóc chữa trị linh căn, trả lại cho Mộc hệ công pháp, có rảnh thì dạy dỗ tu luyện.
Trong nháy mặt láy máu kia, Mộc Lâm Đồng càng cảm được rõ ràng giữa hai người tồn tại nhân quả như có như không, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, vì thế cũng mặc kệ, mặt khác tiếp tục tìm kiếm Tiểu Bạch, những ngày này vẫn luôn giằng co 10 năm.
Hôm nay Mộc Lâm Đồng đột nhiên cảm giác thiên kiếp luôn bị áp chế muốn sảy ra.
Cảm giác lần này tránh không khỏi, y liền trở lại nơi năm đó Tiểu Bạch độ kiếp, nơi đó cũng là nơi bọn họ sinh ra.
Lâm Đồng nghĩ, đến từ chỗ nào đã định sẽ về chỗ đó.
Nói không chừng có thể tìm lại Tiểu Bach một lần nữa ở nơi này.
5000 năm nay y vẫn luôn nghĩ không ra, rõ ràng cảm giác được thần hồn của Tiểu Bạch còn tồn tại nhưng tìm toàn bộ thế giới lại không thấy.
Nhưng vào thời khắc độ kiếp này, y rốt cuộc thông suốt, 3000 tiểu thế giới thật sự tồn tại, nếu thế giới này không có, thì ở thế giới khác.
Nói không chừng là Tiểu Bạch đã phi thăng, nhưng không biết vì sao bản thể lại ở lại.
Trận thiên kiếp này là cửu cửu thiên kiếp, có 9981 đạo lôi, cuối cùng một đạo lôi qua đi, Mộc Lâm Đồng cả người cháy đen, vô pháp duy trì hình người biến trở về bản mini.
Lá cây cũng cháy đen.
Mộc Lâm Đồng bên ngoài đã đủ thêm thảm, bên trong còn nghiêm trọng hơn, thần hồ thế mà bị nứt ra một mảnh nhỏ, chỗ khác cũng lỗ lỗ động động, toàn bộ thần hồn che kín vết rách.
Nhưng không đợi tiên môn mở ra, nơi trống không bỗng xuất hiện lỗ đen xoáy nước, một cỗ lực hút siêu mạnh truyền đến.
Mộc Lâm Đồng bản thể đang cố định thân hình để không bị hút đi nhưng mà đan điền tê rần, Mộc Lâm Đồng chỉ thấy một mạt màu bạc bị hút đến lỗ đen, cái hơi thở kia cỡ nào quen thuộc, chính là thú châu!!
Vì thế Mộc Lâm Đồng đại kinh thất sắc, lập tức từ bỏ dãy dụa, mạnh mẽ biến thành nhân hình nhào về phía thú châu.
Chờ thú châu năm trong tay, dùng chút sức lực còn lại bỏ vào đan điền.
Sau đó, Mộc Lâm Đồng đã hoàn toàn tiến vào xoáy đen, mất đi ý thức.
Mà vân kiếp chưa tan hết kia giờ phút này giống như bị cướp mất miếng ăn trên miệng, vô số đạo lôi nháy mắt đánh vào cửa hắc động chưa kịp đóng.
Hắc động kia bị oanh tạc nhoáng lên, sau đó biến mất..