Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

Chương 3


Đọc truyện Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi – Chương 3

Rời khỏi nhà của An Lợi Tư tử tước, Trương Vũ quyết định ra ngoài đi một vòng, từ lúc tới tương lai vẫn chưa hảo hảo chơi một chút đâu! Hôm nay mua chút đồ ăn ăn mừng một cái!

Ngồi trên xe huyền phù, Trương Vũ đi tới siêu thị lớn nhất khu H.

Trước cửa siêu thị để một loạt xe mua sắm, đừng nhìn xe mua sắm này rất giống xe mua sắm trên trái đất, công dụng cũng không kém, nhưng mà chức năng lại được đa dạng hóa!

Trương Vũ nhấn một dấu vân tay lên cái nút trên xe mua sắm, xe mua sắm giống như đang sống vậy, quay một vòng quanh Trương Vũ, liền ngoan ngoãn đi theo sau mông Trương Vũ.

Thật ra thì Trương Vũ hoàn toàn có khả năng tiến hành mua sắm trên Virtual Network*, chẳng qua, giai đoạn đầu nếu muốn thích ứng với thời đại này, tất nhiên phải hiểu rõ các phương diện về công việc, kể cả đi siêu thị.

*Virtual Network: Mạng giả thuyết

Người ở siêu thị xem ra không quá nhiều, càng nhiều hơn chính là phụ huynh mang theo con cái ra đây hít thở không khí trong lành thuận tiện mua chút đồ.


Xã hội rất phát triển, thuộc tính của loài người bất tri bất giác thành trạch ở nhà rồi a.

Lầu một là bán đồ chơi có ích cho trí thông minh của trẻ, Trương Vũ không dừng lại liền lên lầu hai, vừa vào lầu hai liền thấy một đống lớn rau dưa được phân loại chỉnh tề đặt ở đó, Trương Vũ xem qua từng cái từng cái một, phát hiện mình biết rất ít, món ba ba gì mà lại nhìn giống như cây bắp bị lá bao chặt, món rắn gì á, nhìn không ăn khớp với rắn, ngược lại giống như rong biển a, Trương Vũ ngửi thấy mùi thơm, bất tri bất giác liền đi tới khu thịt.

Thịt ở tinh lịch rất tiện, thông thường thường dân đều có thể mua được, thế nhưng đó là đối với loại thịt thông thường, còn nếu là thịt dị thú thì đối với quý tộc và thường dân có tiền. Một cân thịt dị thú ít nhất phải 3000 tinh tệ, mà thịt thông thường lại chỉ yêu cầu 60 tinh tệ, chênh lệch bên trong có thể tưởng tượng được.

Trương Vũ nhìn thoáng qua thịt dị thú đặt thật cao, trong lòng nhịn không được hận giàu một chút.

Nghiêm túc cẩn thận chọn mấy thứ nhìn khá giống thịt cá và thịt gà, thịt heo trên trái đất, lại đến khu rau dưa mua vài cân rau dưa ở tinh tế chưa từng ăn, tổng cộng tốn hết 589 tinh tệ, Trương Vũ không nhịn được bắt đầu đau lòng, sau khi đi về nhất định phải lên một kế hoạch tiết kiệm tiền, bằng không thì trước sau gì ngồi núi ăn núi rỗng, ai bảo chính mình là một người ngay cả đại học cũng không có lên chứ! Ai!

Trương Vũ lựa rau dưa đem những gì chọn bỏ vào xe mua sắm, lại từ từ thong thả bắt đầu đi dạo tiếp lên trên, lầu ba là quần áo, Trương Vũ không ngừng lại, đó là tự mình phải bỏ tiền, hơn nữa quần áo của mình cũng tạm được, không cần thiết phải mua mới nữa.

Lầu bốn là bán nhạc cụ, còn lại lầu năm là bán một ít đồ trang sức gì đó, lầu sáu là khu quang não, Trương Vũ hứng thú bừng bừng vào xem một vòng, thế nhưng, sao đắt ghê vậy nhỉ?


Chẳng qua nhìn vào cũng rất tiên tiến nhỉ! Trương Vũ thèm muốn vô cùng nhìn những công năng nhiều hơn kia, bề ngoài của quang não mỹ lệ hơn, nhưng mà thôi đi, Trương Vũ an ủi bản thân, dù sao mình cũng không cần, mình cũng chưa sờ xong đâu, mua mới thật là quá lãng phí rồi!

Đi ra lầu sáu, Trương Vũ lại lên lầu bảy, lầu bảy bán người máy, chủng loại của người máy cũng rất nhiều, có loại hình bảo mẫu giống như Vỏ Trứng của Trương Vũ, cái loại này tương đối đắt tiền. Còn có một công năng khá ổn, đặc biệt là làm cơm, trong chương trình của nó có menu mấy trăm loại rau, có chuyên môn dùng để trông trẻ, biết kể truyện cười, ca hát, thời khắc nguy cấp còn có thể báo cảnh sát tự mình làm cứu hộ còn có một loại là mô hình trị liệu, có thể giúp người đơn giản như tiêm, điều trị thương tích gì đó, quả nhiên là đủ các loại.

Lầu tám là khu mô hình cơ giáp.

Tuy thường dân không cách nào điều khiển cơ giáp, bởi vì điều khiển cơ giáp yêu cầu thân thể quá cao, người bình thường không cách nào đảm nhiệm, chỉ có quý tộc mới có năng lực điều khiển, song chẳng qua, thời gian dài dằng dặc lúc nào cũng sẽ mang đến ánh sáng cho khoa học kỹ thuật của loài người, viện khoa học phát minh ra một loại cơ giáp đặc biệt dành cho thường dân, yêu cầu của loại cơ giáp này đối với thân thể không cao lắm, người bình thường có thể điều khiển, thông thường đều là đặc biệt phân cho thành viên cảnh sát chuyên nghiệp, chẳng qua cũng có một ít người liều lĩnh sẽ mua cơ giáp, tăng cường an toàn bảo hộ bản thân.

Là nam nhân sẽ khát vọng những thứ công nghệ cao này, Trương Vũ cũng không ngoại lệ, nhìn mô hình cơ giáp trưng bày ở bên trong kính chống đạn, nước dãi của Trương Vũ đều nhanh chảy ra, nhưng cái cơ giáp này giá trị rất cao có được hông, người nghèo chỉ có thể ngửa mặt trông lên có được hông!!!

“Nhìn vị này tinh thần nghèo kiết hủ lậu, nhìn cái là biết mua không nổi liền.” Trương Vũ đang nhìn mê say, liền nghe bên tai truyền đến một trận cười nhạo, Trương Vũ xoay người liền thấy một thiếu niên trên dưới 17, 18, mặc áo khoác ngoài đang hot, rất là đắc ý mang theo ánh mắt khinh miệt nhìn mình.

Trương Vũ nhíu mày một cái, không nói gì, so đo với một đứa trẻ thật đúng là không thú vị. Liền xoay người muốn rời đi.


Chẳng qua, “Tuy là tôi không biết tại sao cậu lại nói tôi như vậy, thế nhưng…” Trương Vũ nhìn đứa nhỏ một chút, “Sau mông của cậu lủng một lỗ, quần lót màu trắng của cậu đều lộ ra cả rồi, cậu không biết sao?”

Tương lai sùng bái màu xanh lá cây, cho rằng nội y gì đó không cao cấp thì cũng gây hại tới cơ thể con người, nhất là các bà mẹ thích mua cho trẻ nhỏ vị thành niên quần lót không màu, mình cũng mặc quần lót màu trắng đây! (J: Thích cắm sừng hay gì mấy mẹ J)

“Anh anh!!!!!” Đứa nhỏ tức giận mặt đỏ rần, nhanh chóng quay đầu nhìn có phải mình lủng một lỗ thật hay không, lại làm sao cũng không nhìn được phía sau.

Nhìn đứa nhỏ thực sự quay đầu nhìn mông của nó, Trương Vũ cũng nhịn không được bật cười, nhìn là biết ngay là một trò đùa quái đản, đứa nhỏ rõ ràng bị lừa. Trương Vũ nín cười mau chóng rời đi.

Rời khỏi siêu thị, Trương Vũ cảm thấy thống khoái cực kỳ, quả nhiên hạnh phúc của mình phải hình thành trên sự đau khổ của người khác a.

Trở về nhà, để cho Vỏ Trứng xinh đẹp làm một bữa ăn ngon, cũng may tuy là nhân loại bận bịu trốn chết thế nhưng cũng không vứt bỏ thức ăn ngon, người ở tinh tế tuy liên tục xảy ra chiến tranh, thế nhưng khát cầu đối với thức ăn ngon là bản năng mỗi một con người phải có, thực vật và thịt có thể ăn cũng được khai phá theo tân tinh cầu, nhân loại đối với mỹ thực cũng có phát triển mới, ngay cả hương vị mỹ thực của mỗi quốc gia đều được hoàn thiện, mùi vị ngon hơn, Trương Vũ ăn rất hài lòng.

Mấy người trên trái đất xem tiểu thuyết đều so sánh thức ăn của tương lai kiểu không có mùi vị mùi lạ các loại, Trương Vũ cảm thấy rất lạ, con người phát triển hầu hết không biết sao ngay cả một bữa cơm cũng không biết làm a. Nghĩ thì nghĩ, vẫn là chuẩn bị mở quang não ra xem tin tức gì đó, nhưng nhớ tới lời dặn của An Lợi Tư, chỉ đành thôi.

Vừa buồn lòng đồng thời cũng không sao nén được, đột nhiên Trương Vũ nghĩ đến mình vẫn chưa kiểm kê tài sản của mình, để Vỏ Trứng nối liền quang não của mình, xem tài sản của mình.


“Báo cáo chủ nhân, cộng thêm tiền bồi thường ngộ thương đôi mắt của chủ nhân lần trước tài sản tổng cộng có 502 vạn.”

“Cái gì? Nhiều như vậy?” Trương Vũ giật nẩy người, không nghĩ tới chính mình coi như là một tiểu phú ông a.

“Chủ nhân, đừng quên học phí lên đại học nửa năm sau là 100 vạn.”

“Sao đắt như thế!!!” Trương Vũ nhịn không được kêu to lên.

“Chủ nhân học không giỏi, chỉ có thể tự trả tiền!!!” Ánh mắt Vỏ Trứng loé lên “Đừng quên bổ sung năng lượng cho Vỏ Trứng vốn cần 2 vạn nguyên.”

Con mẹ nó! Sao mà quên mất cái thế giới này vật giá đắt chớ! Trương Vũ nhức đầu.

Tiền vẫn thiếu xài, nhưng tại sao Trung Quốc trong tương lai vẫn nổi tiếng tự trả tiền như thế a! Còn có tại sao mình học hai đời đều kém như thế a!!! Trương Vũ đau thương.

=======================


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.