Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư

Chương 23: Hát Tại Quán Bar 8


Bạn đang đọc Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư – Chương 23: Hát Tại Quán Bar 8


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Có A Mộc bảo hộ, tuy là rất nhiều người muốn ngăn Lê Hân lên đài nhưng cũng không làm nên chuyện gì, Lê Hân vững vàng bước từng bước lên sân khấu, cầm tỳ bà, lúc này đây, hắn sẽ không sử dụng hình thức hướng dẫn cấp đại sư, chẳng sợ khó nghe, chẳng sợ không thể làm người thích, chẳng sợ sẽ khiến người cho rằng hắn lừa đời lấy tiếng mà rớt cấp, hắn cũng muốn dùng thực lực của chính mình làm người khác thích âm nhạc hắn.

Ngồi ở trên sân khấu, tầm mắt đảo qua những người nhìn nhau ngứa mắt phía dưới, trong lòng Lê Hân hiện lên một ca khúc, hệ thống từng đưa cho hắn, bản thân đã luyện tập rất lâu, lại trước sau không có đàn qua ——《Hải Thanh Nã Thiên Nga》.

Ở thế kỷ 21, đây là một khúc tỳ bà lưu truyền thời đại sớm nhất, cũng là phổ biến một thời trong lịch sử,《Hải Thanh Nã Thiên Nga》thể hiện Hải Thanh (35) hung mãnh như thế nào, muốn bắt lấy Thiên Nga mà có thể bay chín ngày trên không trung.

Mà Thiên Nga đối mặt với cường địch hung mãnh, làm thế nào dũng cảm cùng đọ sức, cùng đấu tranh, lấy trí tuệ và sức mạnh của mình, tránh khỏi tai họa sắp xảy ra kia.

(35) Hải Thanh: Chim Hải Đông Thanh, bên mình gọi là Cắt Bắc Cực.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Ngón tay Lê Hân khêu dây tỳ bà, nhẹ nhàng gảy, giai điệu thư hoãn và êm dịu giống như một dòng nước chảy khắp trong quán bar, mà tại thời điểm khi bắt đầu giai điệu này, thủ hạ Giả Lệ Nhĩ và Áo Lạc Tư trong quán bar thật giống như nghe được hiệu giác, bọn họ ném vũ khí trong tay xuống, chỉ dựa vào thể lực vùng dậy đánh nhau.

(36) Hiệu giác: một loại kèn phát ra hiệu lệnh trong quân đội ngày xưa, về sau chỉ chung các loại kèn.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Phần đầu nhạc khúc, trong giai điệu vững vàng, tựa hồ có thể nhìn thấy trời xanh vạn dặm, mây nhàn hạ bay, bờ liễu rung gió, Thiên Nga rời khỏi hồ giương cánh bay lên trời, như một bức tranh thuỷ mặc vô cùng tả ý.

Trong bộ tranh thuỷ mặc này, là mấy trăm người đang quần ẩu, cảnh sắc tĩnh cùng bóp chặt đối phương, cũng không biết vì nguyên nhân gì, những người tranh đấu này, đánh đấm trong điệu nhạc cũng tương đối văn nhã, chiêu chiêu đều vì mục đích khống chế đối phương, rõ ràng là đánh nhau, nhưng dưới nhạc khúc phụ trợ, lại có loại cảm giác yên tĩnh.

(37) Tả ý: một lối họa pháp của Trung Quốc.

Lối vẽ tự do (chỉ chú trọng đến ý và biểu hiện thần thái của nó mà thôi).


Nhưng mà giai điệu kia còn chưa kịp dừng lại nửa khắc, tiếng đàn đã dần dần chuyển cấp, một con Hải Đông Thanh hung mãnh đi theo chủ nhân săn, phát hiện Thiên Nga bay lượn trên trời.

Nó đột nhiên run lông, giương cánh, bay khỏi cánh tay chủ nhân, lao về phía Thiên Nga, triển khai một hồi truy đuổi cùng trốn chạy quyết đấu.

Đầu ngón tay Lê Hân bay múa trên tỳ bà,tốc độ gảy bát (miếng gảy í) càng lúc càng nhanh, chiến đấu giữa Hải Thanh cùng Thiên Nga ngày càng kịch liệt.

Hải Thanh xuyên mây phá sương mù, bay lượn vờn quanh, muốn nhanh chóng bắt được Thiên Nga.

Thiên nga lại tả xung hữu đột, xê dịch né tránh, để thoát khỏi đòn chí mệnh kia.

Mà giờ phút này, cuộc chiến kiềm chế trong văn nhã vừa rồi đã sớm đến hồi gay cấn, khi thì một chọi một, lúc thì một đối nhiều, khi thì một người đối mấy người nhưng vẫn sừng sững không ngã, lúc thì một người bị nhiều người ấn xuống đất dùng sức đánh.

Mọi người vốn ném bỏ vũ khí định giải quyết tranh cãi trong hoà bình, liền sôi nổi túm lấy tất cả đồ vật có thể cầm trong quán bar đánh về phía đối phương, chỉ thấy Giả Lệ Nhĩ lấy pháo Ion của mình đem làm vũ khí lạnh mà đánh, mà Áo Lạc Tư đối chiến cùng cô, vũ khí dùng để ngăn pháo Ion trong tay, rõ ràng là Richard cường hãn đến có thể một đầu đâm vỡ quang não! ( gì??)
Hai đoạn nhạc Hải Thanh hung mãnh cùng Thiên Nga mềm yếu này luân phiên xuất hiện, không biết có phải Hải Thanh có thật sự bắt được Thiên Nga hay không, cũng không rõ Thiên Nga có chạy thoát thành công hay không.

Có chờ mong Hải Thanh bắt được Thiên Nga, cũng có người hy vọng Thiên Nga mỹ lệ kia có thể thoát khỏi tai họa vô cớ này.

Tranh đấu giữa Giả Lệ Nhĩ và Áo Lạc Tư đã tiến vào cao trào, khi thì Giả Lệ Nhĩ chiếm thượng phong, khi thì đám người Áo Lạc Tư bên kia cố tình tìm tra áp chế người của Giả Lệ Nhĩ.

Anh hát tôi biểu diễn, ai mạnh ai yếu, ai thắng ai bại, thật làm người khó có thể đoán trước.


Tuy rằng Giả Lệ Nhĩ ít người, nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của Giả Lệ Nhĩ, Áo Lạc Tư chỉ thình lình xuất hiện như Hải Đông Thanh, bất quá chỉ là khách ngoại lai, thật sự có thể bắt được con Thiên Nga kiêu ngạo này sao?
Mắt thấy cuộc chiến sắp gây ra thương vong không cần thiết, A Mộc từ trên đài nhảy xuống, một trận gió quét qua chiến trường, gió đi ngang chỗ nào, không ai đứng thẳng nỗi, bao gồm cả Giả Lệ Nhĩ đối với Lê Hân bày ra hảo cảm cùng nhiệt tình cực đại, ném pháo Ion sang một bên, ôm bụng, cùng Áo Lạc Tư hai cái nan thư nan đệ dựa vào nhau, vô lực mà nghe tiếng tỳ bà oanh ngữ lưu tuyền kia.

Khi trận chiến của họ dừng lại, tiếng tỳ bà lại trở về giai điệu trữ tình lúc trước, không có kết quả, không biết thắng bại, thiên địa quy về tĩnh lặng, tiếng đàn thể hiện một loại hài hòa tạm thời.

Đoạn cuối, Lê Hân ngừng tay, tầm mắt quét qua dưới đài, hoãn thanh nói: “Xem ra mọi người đã đánh ra cái biện pháp này, cũng nghe được không sai biệt lắm, vậy Áo Lạc Tư tiên sinh, ngài muốn nghe âm nhạc kim loại nặng do quang não phát, hay bản《Hải Thanh Nã Thiên Nga》này của ta đây? Nếu ngài vẫn muốn nghe nhạc quang não, vậy xách theo Richard của ngài, mang theo thủ hạ của ngài, đến nơi khác nghe đi.”
Richard hơi thở thoi thóp: “……”
Hắn chỉ là trêu chọc chút thôi mà, vì cái gì biến thành như vậy a, còn có thể hay không để hắn hảo hảo yêu đương!
Áo Lạc Tư trầm mặt đứng lên, đi một bước về phía Lê Hân, A Mộc chắn trước mặt Lê Hân, chặt chẽ mà ngăn trở Áo Lạc Tư.

Hai người đứng đối diện nhau, Áo Lạc Tư đứng trước mặt A Mộc lúc này, mặt mũi bầm dập, khập khiễng, hai mắt vô cùng thê thảm giống như đúc thú TaTa, vậy mà cư nhiên còn dám đứng trước mặt A Mộc, trong lòng Giả Lệ Nhĩ đột nhiên dâng lên một tia tôn kính lão đối thủ……!
“Nhìn cái gì mà nhìn a!” Áo Lạc Tư giương nanh múa vuốt nói với A Mộc “Không phải nói nghe hát trả tiền sao, ta trả tiền ngươi chống đối làm gì!”
Giả Lệ Nhĩ: “……”
Mẹ nó, lãng phí cảm tình cô mới dâng lên, hàng này ở trước mặt A Mộc còn không có tiền đồ bằng cô, quả nhiên nam nhân không bằng cẩu a!
Vì thế A Mộc lấy ra một cái thùng còn muốn lớn hơn trước đây đặt trước mặt Áo Lạc Tư, Lê Hân mắt sắc phát hiện, chữ trên mặt quỷ dị biến thành —— “Nếu muốn nghe nhạc, để lại tiền mua ca.”
Lê Hân: =_=
Trước kia chỉ là Không thể nghe chùa, chỉ thu tiền mặt, bây giờ lại biến thành Nếu muốn nghe nhạc, để lại tiền mua ca sao? Lần tới có phải hay không biến thành “Thiên đường (quang não) có đường (ca) ngươi không đi (nghe), địa ngục (Lê Hân) không cửa (đòi tiền) xông tới (nhanh giao)” a!
Hắn cũng không tức giận y tự sửa chữ viết trên thùng, còn cảm thấy dáng vẻ A Mộc ôm thùng lấy tiền từng người đặc biệt soái, Lê Hân trộm xoay người lau mặt, hắn đúng là hết cứu nỗi.

Quả nhiên hắn thích động tác A Mộc đào tiền (trong túi người khác) nhất, mỗi lần đều mê người như vậy, làm hắn không thể tự kiềm chế.


Lần này A Mộc không mù quáng đi giựt tiền, mà dựa theo số tiền Lê Hân thu với thủ hạ Phil trước đây, một người thu 2 ngàn phí, cũng không tính là quá đắt, mọi người tới quán bar chơi, uống rượu lại khiêu vũ, trên người vẫn là mang theo tiền mặt.

Cho dù không mang tiền mặt, cũng có thể mượn đồng bạn một ít.

Áo Lạc Tư và Giả Lệ Nhĩ là đầu lĩnh, dựa theo tiêu chuẩn của Phil, A Mộc thu nhiều một chút, xét thấy hai người bọn họ không có địa vị cao như Phil, nên chỉ thu 5 ngàn.

【Hệ thống: Đạt được 7.2 vạn hoa tươi (sau khi khấu trừ 20% phí sân diễn), số hoa tươi hiện tại là 18.9 vạn.


Khoảng cách mua được sách thăng cấp còn 81 vạn hoa tươi, gấp mười lần hôm nay……!Lê Hân yên lặng nghĩ.

Đáng tiếc lông cừu không thể bằng một con cừu, những người đã trả tiền sau này vẫn là đừng thu nữa.

Mở liveshow thu tiền vé vào cửa là một chuyện, hát tại quán bar lại là một chuyện khác, tiền boa không phải lấy như vậy.

Hơn nữa nếu cứ thu tiền phí cao như vậy, chỉ sợ những người này phải phá sản, vẫn là để A Mộc giơ cao đánh khẽ đi.

Thu tiền xong, Lê Hân lại gảy mấy nhạc khúc phong cách Trung Quốc, là nhạc khúc lưu hành ở thế kỷ 21, cũng là nhạc phổ hắn dụng công cực khổ một lần nữa cải biên thành tỳ bà khúc lúc trước, âm nhạc và nhạc cụ lúc này đã vô cùng phù hợp, làm người nghe thập phần thoải mái.

Mà những người bị A Mộc đánh kia cũng chậm rãi bò dậy, ánh đèn trong quán bar trở nên lãng mạn mà nhu hòa, Giả Lệ Nhĩ ngồi trên quầy bar, tự pha cho mình một ly Cocktail, chậm rãi thưởng thức.

Biểu tình của cô thực thanh thản thực nhẹ nhàng, dường như nữ nhân cường hãn này đã rất lâu không có thả lỏng như vậy.

“Đừng chỉ lo tự mình hưởng thụ, cũng pha cho ta một cốc.” Áo Lạc Tư đạp giày Martin lên ghế bên cạnh, hiếm khi không đối địch với Giả Lệ Nhĩ như vậy.


“Bản thân ngươi thì không?” Giả Lệ Nhĩ trừng y một cái, bất quá tâm tình tốt, không muốn ầm ĩ với y, liền tùy tiện pha một ly đặt trước mặt y “1999.”
Áo Lạc Tư: “……!Cô nghĩ thế nào mà ra mức giá này, cũng không phải siêu thị đại giảm giá.”
“Không muốn tiện nghi ngươi, nhưng lại không muốn nó rẻ hơn Lê Hân ca, đành phải chiếu theo tiêu chuẩn thu phí của cậu ta giảm một chút.”
“Nga.” Áo Lạc Tư chân dài nâng cốc, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm, âm thanh cũng trở nên nhu hòa hơn “Lại nói, chúng ta đã rất nhiều năm không ở chung hòa hợp như vậy, ban đầu vì sao chúng ta lại đánh nhau?”
“Ngươi cư nhiên không nhớ?” Trán Giả Lệ Nhĩ nổi gân xanh.

“Ngươi rõ ràng là tên mọi rợ chỉ biết đánh nhau, kỹ thuật kiếm tiền cũng không ra gì, dựa vào cái gì ta thăng nhanh hơn ngươi, có địa bàn của mình trước, phải bị ngươi nói thành bò lên giường lão đại? Ta đây là dùng mạng liều ra đó, rượu ngươi uống này, ban đầu đều là ta vụng trộm chuyển từ đế quốc về, vì tránh tàu tuần tra tinh tế, ta cho tàu không gian đi theo vành đai thiên thạch trở về, cái mạng thiếu chút nữa cũng vứt đi! Kết quả sau khi trở về lão đại cho ta tiếp nhận quán bar này, ngươi liền tới chua với ta, đánh chết ngươi nga!”
“Di? Chẳng lẽ không phải như vậy sao? Ta rõ ràng nghe nói cô vì bò lên phía trước, sau khi cùng lão đại thì vứt bỏ ta……”
Giả Lệ Nhĩ nện bình rượu vào ót Áo Lạc Tư: “Đều là châm ngòi, ngươi cư nhiên tin, có đầu óc hay không!”
Bình rượu đối với Áo Lạc Tư mà nói căn bản không là cái gì, y tùy tay phủi rớt mảnh vỡ trên ót xuống, một phen ôm lấy Giả Lệ Nhĩ: “Cho nên, cô vẫn là bạn gái của ta?”
“Lăn!”
“Cùng nhảy một điệu đi.”
“Lăn!”
“Nhảy liền lăn?”
“Vì sao lại để ta nhìn đến tên ngu ngốc như ngươi? Loại khiêu vũ giao tiếp của quý tộc đế quốc này đúng là……!Bỏ đi, dù sao nhạc cũng rất hay.”
Giả Lệ Nhĩ đặt tay trên vai Áo Lạc Tư, dùng sức véo một cái, gien cấp A- phát toàn lực cũng không giữ lại, Áo Lạc Tư không hề phòng bị, sắc mặt méo mó một chút, bất quá vẫn phi thường hán tử mà đứng thẳng.

Vững vàng ôm eo Giả Lệ Nhĩ, từng bước vụng về dắt cô khiêu vũ.

“Tuy rằng bị đoạt tiền……!Bất quá đúng là nghe khá hay, tâm đều yên tĩnh.” Áo Lạc Tư một bên nhảy một bên nói.

“Cho nên ta thích a.” Giả Lệ Nhĩ cười đến thật ôn nhu “Ngươi còn chưa nghe qua khúc hay hơn đâu, buổi tối ấy, ta thấy được gia viên, bến cảng nơi mọi người có thể dừng lại, thật muốn để ngươi cũng nghe một lần.”
“Ta sẽ thường xuyên tới.”
Trong tiếng nhạc Trung Hoa mỹ diệu mang theo nội tình, Lê Hân nhìn giao diện nhắc nhở của hệ thống trước mắt:【Đạt được 347 fans, trong đó có 1 fan não tàn tử trung, thỉnh ký chủ chú ý khống chế cảm xúc fans.】.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.