Đọc truyện Tính Sư – Chương 30: Hoàng – 10
Đêm hôm dậy đi tiểu lại phát hiện nhà vệ sinh bị hỏng, phải nói là chán như con gián vậy. Ít nhất khi Lý Thiên Soái vừa cúi đầu lướt weibo vừa chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh tìm nhà vệ sinh, tâm tình của cậu ta đúng là chẳng mấy vui vẻ.
Nhưng chuyện càng không vui hơn sẽ rất nhanh xuất hiện ngay trước mắt cậu ta, mức độ ảo lòi và ly kỳ không hề thua kém cái tin lá cải ban nãy trên weibo giật tít cậu ta và sao nữ nào đó mập mờ tình ái với nhau.
Bởi vì bất cứ ai hơn nửa đêm vừa mở cửa phòng ra, nhìn thấy ngoài hành lang đang bốc cháy dữ dội thiếu điều thiêu rụi nguyên cả cái bệnh viện, thì đều sẽ cảm thấy có lẽ mình vẫn đang nằm mơ.
Tuy bạn học Lý Thiên Soái của chúng ta cũng rất muốn lủi thẳng về phòng vờ như không thấy gì hết, nhưng chẳng biết não bị chập cheng hay sao mà cậu ta lại giơ điện thoại ra trước chụp liền hai nháy.
Thông qua hai bức ảnh lưu trong album, cậu ta mới xác định, giờ khắc này hai phe đang ẩu đả ở đằng trước cách mình nửa mét kia, một bên là một phụ nữ đầu trọc với khuôn mặt kinh dị đáng sợ, tay đang phóng lửa ngùn ngụt, một bên khác thì là hai người đàn ông đeo mặt nạ trắng đen che kín mặt và một con mèo có thân thủ linh hoạt dị thường.
Tới đây thì Lý Thiên Soái đã choáng váng toàn tập rồi, đang nghĩ bụng hay là đăng weibo hỏi dân cư mạng đông đảo xem có phải đài địa phương quay tiết mục đùa dai theo phong cách huyền huyễn hay chăng, thì bỗng dưng cậu ta liền thấy con mèo trắng kia nhảy đến chỗ dép lê của mình, giúp dẫm tắt một đốm lửa suýt bùng cháy ra, sau đó thở phì phò chửi oang oang:
Lão Nhĩ Đóa: “Nghịch lửa nghịch lửa nghịch lửa! Đã bảo con nít không được tự tiện nghịch lửa rồi cơ mà! Nghịch lửa cho lắm vào rồi về đái dầm ra giường dấy không biết à! Oá oá nóng nóng nóng! Ranh con nhìn cái éo gì! Về phòng mau!”
Lý Thiên Soái: “…… Nhưng…… Nhưng mà…… Tui muốn đi tiểu……”
Lão Nhĩ Đóa: “Tiểu cái gì mà tiểu!! Nhịn đê! Ngay bây giờ mau cút xéo cho ta!!! Cút cút cút!!!”
Lý Thiên Soái: “……”
Bị nạt té tát ngay thẳng mặt như vậy, cậu ta chỉ đành cắn môi gật gật đầu, sợ hãi cầm điện thoại cút xéo về phòng ngay tắp lự. Tuy nhiên Lý Thiên Soái ăn gan hùm mật báo vẫn hé ra một khe cửa nho nhỏ, chổng mông quỳ dưới đất định tiếp tục hành vi chụp trộm ban nãy của mình.
Mà ngay sau đó, cậu ta liền trợn mắt ngoác mồm nhìn ba cột lửa dữ dội hình rồng cuộn bị người què chân đeo mặt nạ kia dùng gậy quật vào trần nhà và bệ cửa sổ, lưu lại những vệt cháy màu đen xì, người đàn ông vạm vỡ bên cạnh thì dùng tay điều khiển một sợi dây thừng phừng phừng lửa đốt, đứng bên này kiềm chế nhất cử nhất động của người phụ nữ nọ.
Mà ghê hơn nữa là, xen lẫn với tiếng đánh nhau binh binh bốp bốp á á á ở bên ngoài, ánh đèn ti vi trong phòng, bóng đèn hành lang trên đỉnh đầu và cả đèn màn hình di động của cậu ra cũng chợt loé chợt tắt theo ngọn lửa trên tay người phụ nữ kia, như thể toàn bộ ánh sáng trên thế giới này đều nằm trong tầm khống chế của cô ta vậy.
Lão mèo phát ra một tiếng hổ gầm khí thế kinh người, ép người phụ nữ kia quằn quại lùi ra sau một bước, tiếng hét thê lương thảm thiết cất lên trong hành lang quả thật doạ Lý Thiên Soái sợ muốn vãi cả ra quần.
Mà càng khiến cậu ta sợ muốn vãi ra quần hơn là, người phụ nữ hai tay ngùn ngụt lửa kia rõ ràng đang chuyên tâm đối phó địch thủ, ấy thế mà còn có thời gian quay sang chú ý thấy cậu ta trốn sau khe cửa.
Đến khi đối diện với tầm mắt ngây ngẩn của Lý Thiên Soái, cô ả mới nãy còn hùng hổ bặm trợn đột nhiên kêu lên một tiếng quái dị rồi bụm mặt cúi đầu, vừa phát ra những tiếng khóc khản đặc run rẩy vừa điên cuồng chửi rủa:
“Tao phải thiêu chết chúng mày —————— Không tha một đứa nào —— Tao nhất định phải thiêu chết chúng mày —— Nhện nữ!! Mau tới giúp tôi!! Mau giúp tôi với!!! Tôi đáp ứng cô! Tôi đáp ứng điều kiện lúc trước của cô!”
Trong tường đột nhiên vang lên ba tiếng gõ mõ cầm canh, dưới lớp mặt nạ, Tấn Hành khẽ cau mày nghi hoặc, song cũng dừng động tác tấn công Hoàng Tuệ Như, đồng thời dùng gậy ngăn cản Liêu Phi Vân và Lão Nhĩ Đóa ở phía sau đang chuẩn bị nhào tới.
Lão mèo trong thân hình bạch hổ thấy thế thì hừ một tiếng, lạnh lùng nheo đôi mắt vàng nhìn tám con chuột lông đỏ mập mạp thổi xô na đánh chiêng trống chói tai, khiêng một cái kiệu hoa lớn từ từ hiện ra từ trong vách tường.
Tôn cô nương đã treo ngược trên hành lang dửng dưng bàng quan từ nãy đến giờ, lúc này ả mới lấy một chiếc khăn voan đỏ che miệng cười, chậm rãi dùng tám cái chân nhện bò xuống dưới, nở nụ cười yểu điệu mà châm chọc Tấn Hành:
“Một tính sư tiếng tăm lẫy lừng, một người sống và cả một vị lão tổ tông hơn mấy ngàn tuổi, ba tên đàn ông to như con trâu hợp lại bắt nạt một cô bé mới hai mấy tuổi đầu, quả là đặc sắc quá, quả là hay ho quá ha. Ngay cả loại ác tuý không tim không phổi như ta cũng nhìn không nổi nữa rồi, đành phải ra mặt nói mấy lời đòi công bằng thôi……”
Nói xong mấy lời đổi trắng thay đen ấy, Tôn cô nương cũng dẫn Hoàng Tuệ Như vừa mới phóng hỏa giết người kia trèo lên trên cột.
Ả chẳng màng đến tầm mắt lạnh băng của Tấn Hành, dang tay ôm lấy mụ điên khóc lóc ầm ĩ này vào trong lòng, bị lửa nóng từ người cô ta thiêu đến run cả tay. Tôn cô nương vừa ôm quả cầu lửa này vừa ngửa lên trời trợn trắng mắt, nhưng chỉ một giây sau đó, cái miệng đỏ mọng của ả ta lại tuôn ra những lời ngọt nhạt giả dối cùng cực:
“Nào, đừng khóc đừng khóc, hỏa thần nương nương, nhện nữ đã sớm bảo với ngài rồi mà, làm người có gì hay chứ, sống trên đời là sẽ bị người ta cười nhạo, đám lão tổ tông kia có bao giờ quan tâm đến nỗi uất ức trong lòng ngài đâu. Chi bằng mang theo bản lĩnh cao cường này gả đến Tuý Giới của chúng ta, ta đã sớm chuẩn bị kiệu lớn tám người khiêng cho ngài rồi đây. Túy Chủ nhà ta năm nay tuổi mới ba mươi, trước giờ chưa từng có hôn phối, vừa khôi ngô tuấn tú lại vừa dịu dàng tốt bụng, chẳng hề thua kém cái gã Lý Thiên Cẩu hay Vương Thiên Soái gì đó trên ti vi đâu……”
Lý Thiên Cẩu: “……”
Lý Thiên Soái đang ngồi im trong cửa cũng bị trúng đạn, giờ phút này quả thật rất muốn ló đầu ra ủy khuất nói rằng, tuy tôi khốn nạn thay đổi nghệ danh thật, nhưng cô cũng đừng có sỉ nhục tôi như thế chứ, hơn nữa tôi cũng đâu có quen viết gì cái bà Hỏa Thần nương nương nhăn nhó nóng nảy kia……
Tuy nhiên sau khi quan sát cảnh tượng rợn gáy một đống đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái tụ tập ngoài kia, đồng chí Tiểu Lý với năng khiếu chính là đóng phim ca hát nhảy múa vẫn quyết định tiếp tục nín tiểu, cố hết sức giảm thấp độ tồn tại của mình, đến khi nào các đại tiên ngoài kia giải quyết vấn đề của bọn họ xong, cậu ta sẽ đi tìm nhà vệ sinh để xả lũ sau.
“Tuỳ tiện giết người ở nhân gian thì nhất định phải giao cho lão tổ tông nhà mình đích thân trừng phạt, bất cứ ai cũng không thể phá vỡ quy củ này. Nếu hôm nay ngươi bỏ qua cơ hội làm người, thì trong tương lai cho dù ngươi có đầu thai tái sinh thành người đi chăng nữa, lão tổ tông trước kia từng bảo vệ ngươi cũng sẽ không tiếp tục che chở cho ngươi. Hoàng Tuệ Như, ngươi hãy tự suy nghĩ cho kỹ, chớ làm ra chuyện khiến mình hối hận.”
Nghiêm nghị nói ra những lời ấy xong, trong tay hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tính thư của Hoàng thị, xưa nay Tấn Hành không bao giờ nương tay trong chuyện này, lời lẽ đương nhiên cũng chẳng ngọt ngào xuôi tai như Tôn cô nương.
Song cục diện trước mắt lại chính là thứ Tôn cô nương muốn nhìn thấy, nữ tuý giả dối này cầm chiếc khăn cô dâu lên quơ quơ, điềm nhiên kích thích Hoàng Tuệ Như sắc mặt trắng bệch:
“Ồ? Tính sư đang hù dọa người ta đấy à? Nhưng nếu hôm nay hỏa thần nương nương tự nguyện đi cùng ta thì sao? Lão tổ tông trừng phạt á? Ai biết cuối cùng kết quả sẽ ra sao chứ? Đâu kẻ nào hay lúc bị hai tên buồn nôn kia sỉ nhục, tâm tình của hoả thần nương nương như thế nào? So với tiếp tục chui nhủi làm người, chẳng thà đi làm vợ cưng của Túy Chủ nhà ta còn hơn, đây chính là cơ hội tốt mà biết bao nữ tuý trẻ trung nằm mơ cũng chẳng được đấy……”
“Con yêu nữ kia ba hoa đủ chưa! Không thấy bọn ta đang trò chuyện thân tình giữa người với người à —— “
“……Tôi đi với cô, tôi đồng ý cưới…… Túy Chủ của các người, tôi không làm người nữa, bọn chúng cũng không ai quản tôi nữa được!”
Cô ta nói dứt câu, Lão Nhĩ Đóa ngồi xổm dưới đất liền lắc đầu cười lạnh, dường như đã đoán trước được tình huống này, sắc mặt của Tấn Hành và Liêu Phi Vân cũng trở nên phức tạp, hiển nhiên không thể ngăn người phụ nữ vừa trải qua thống khổ khủng khiếp này ném cho bọn họ cái nhìn độc địa và những lời lẽ đã sớm không kìm nén nổi:
“Tao thật sự…… căm hận lũ dối trá kinh tởm chúng mày.”
Nghiến răng nghiến lợi nói xong những lời ấy, Hoàng Tuệ Như với cái đầu chằng chịt vết tích đỏ sậm liền giành lấy khăn trùm cô dâu từ tay Tôn cô nương, rồi khom lưng tiến vào trong kiệu hoa, bầy chuột béo mập đánh trống thổi kèn bắt đầu vỗ tay cười rộ, dường như đang cùng nhau chúc mừng chuyện đại hỉ sắp đến.
Tôn cô nương yêu kiều bèn đắc ý nháy mắt với Tấn Hành sau đó phất tay ra hiệu cho bầy chuột khiêng kiệu hoa nhanh chóng đi vào trong tường. Tấn Hành nhăn mày toan đuổi theo, nhưng bị Lão Nhĩ Đóa lên tiếng cản lại.
“Trong đám con cháu xuất hiện một đứa không chịu nghe lời trưởng bối như thế, phen này chắc cú Lục Chung sẽ nổi cơn tam bành cho xem. Tạm thời đừng đuổi theo, con đường lúc nãy đã bị ả nhện nữ kia đóng kín rồi, chúng ta không vào được đâu……”
“Vậy tiếp theo nên làm sao đây? Tối nay chúng ta công toi hết sao Nhĩ Đoá lão gia……”
“Cuống cái gì! Thằng ngu này! Ta nói tạm thời không đuổi theo chứ có nói vĩnh viễn không đuổi theo đâu!”
“Thế…… thế ngài có cách gì thì mau nói đi ạ……”
“Chẹp, ta thì hết cách rồi, nhưng cháu nhỏ vừa thông minh vừa đáng yêu nhà ta thì có đấy ~ Đúng không, cháu nhỏ ~ “
Tấn Hành: “……”
……
Lại một đêm tại chợ quỷ, vầng trăng đỏ rực treo cao giữa trời.
Cơn mưa lâm râm lúc chập tối khiến các tà tuý vãng lai đều giương lên những chiếc ô bằng giấy dầu, trong đó có một vạt áo xanh thấp thoáng dưới tán ô vẽ mai đỏ hiện lên vô cùng bắt mắt giữa đám đông.
Người dưới tán ô vẫn như mọi ngày, lững thững cất bước băng qua phiên chợ mờ sương, trên tay cầm một đoá hoa kỳ trân và món điểm tâm nhiều lớp mới mua được từ tà tuý yêu ma nào đó ở đằng trước. Y lơ đãng ngước khuôn mặt được che giấu dưới khăn mạng lên, nheo đôi mắt xám chú ý thấy ở cách đó không xa, có một thanh niên trử đeo mặt nạ Bạch Vô Thường đang lặng lẽ nhìn mình.
“Sao vậy? Chuẩn bị trả nợ cho ta à?”
“Nợ thêm lần nữa.”
“Hử?”
“Bất kỳ điều kiện gì cũng được.”
“Ồ…… Thành giao.”