Tính Sư

Chương 28: Hoàng – 8


Đọc truyện Tính Sư – Chương 28: Hoàng – 8

Hơn mười giờ đêm, dưới ánh đèn trắng xóa trước tòa nhà cao tầng, Tấn Hành vội vàng chống gậy đi vào trung tâm phòng dịch thành phố, sau khi liếc nhìn đồng hồ trên tay, hắn bèn một mình tiến vào thang máy, vừa lấy điện thoại di động ra vừa nhíu mày.

Chờ kiềm chế cảm xúc nôn nóng lại rồi, hắn liền nhìn chằm chằm vào con số đang không ngừng nhảy lên, cuối cùng nhanh chân bước ra khỏi cửa thang máy. Đây là lần đầu tiên Tấn Hành tới đây, hắn lưỡng lự ngó dáo dác hai bên, rốt cuộc cũng tìm được Tần Giao và Lão Đổng đang đứng chờ mình ở ngoài phòng tiêm.

Lão Đổng đang cầm hóa đơn nộp phí giúp Tần Giao, thấy bóng dáng Tấn Hành cuối cùng cũng xuất hiện từ đằng xa, ông liền thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vẫy vẫy báo vị trí cho hắn.

“Tình huống thế nào rồi?”

Ban nãy vội vàng ra ngoài nên có thể nhận ra bên trong áo khoác lông, hắn vẫn đang mặc bộ quần áo xám bình thường hay mặc ở nhà.

Tấn Hành thở hổn hển đi lại gần, bắt Tần Giao giơ tay lên, bấy giờ mới thấy rõ tình trạng tay phải của y. Hắn chú ý thấy mu bàn tay dưới ống tay xắn hờ của y bị cắn đầm đìa máu me, dù đã được rửa sơ qua nhưng trên ngón tay và ống tay áo vần còn vết máu mơ hồ, sắc mặt Tấn Hành lập tức trở nên khó coi, cất tiếng hỏi y:

“Sao lại thành ra thế này? Chó ở đâu ra vậy?”

Vết bỏng ở cánh tay và cổ còn chưa khỏi hẳn mà lại để bị chó cắn rồi. Tần Giao dựa vào tường ngồi ở đầu hành lang, đang chờ lát nữa đến lượt vào tiêm, sắc mặt y lúc này rất tái nhợt, song vẫn nhoẻn miệng kéo Tấn Hành đến bên cạnh để giải thích, còn không quên nhún vai vờ vịt:

“……Một con chó điên nhỏ hơn ngao Tạng một chút, anh tình cờ đi ngang qua thì tự dưng nó nhào lên, may mà tránh nhanh.”

Có lẽ vì đa phần người trưởng thành bị chó cắn đều có phản ứng giống y, cho nên trên đường gấp gáp tới đây Tấn Hành cũng chẳng nghĩ nhiều. Hắn đưa tay nhận lấy bệnh án và hóa đơn phí tiêm mà Lão Đổng đưa tới, lại hỏi xem bác sĩ nói thế nào, sau đó liền cùng ngồi xuống chờ tiêm với Tần Giao.

“Phải tiêm một tuần sao?”

“Ừ.”

“……Lúc nãy tan làm anh đã ăn cơm tối chưa?”

“Ăn rồi, sao vậy?”

“Không có gì.”


Thấy Tần Giao ngồi bên cạnh cứ bị động mình hỏi một câu mới đáp một câu, Tấn Hành tuy thắc mắc hôm nay y rốt cuộc bị làm sao, nhưng cũng không ép y tiếp tục nói chuyện với mình. Hắn nhìn sang phía Lão Đổng, chủ động đổi đối tượng hỏi:

“Bác sĩ còn nói gì nữa không, Lão Đổng?”

“Không nói gì nữa, chủ yếu là dặn cần tiêm hơn một tuần, còn nói phải quan sát cẩn thận thêm mấy ngày nữa, bởi vì bệnh dại có thời kỳ ủ bệnh…… Tuy nhiên một tuần kế tiếp đây Tần tiên sinh sẽ không được dễ chịu đâu, nghe nói tiêm cái này đau hơn bình thường đấy, hình như còn phải ăn kiêng gì đó nữa…….”

“Ừm, loại vắc xin phòng bệnh này là vậy đấy, ai có thể chất đặc biệt thì sẽ khá đau, da còn có cảm giác tê cứng đau nhức nữa.”

“Ồ, thảo nào, thằng nhỏ ban nãy xếp hàng đằng trước bọn tôi kia kìa, cũng nửa đêm nửa hôm lén đi sờ con chó phốc sóc nhà mình nuôi đó, bố mẹ nó đã ở trong kia dỗ dành cả buổi trời rồi, tiêm có mỗi một mũi mà đến giờ vẫn chưa ra……”

Lão Đổng còn chưa nói hết câu, trong căn phòng tiêm không khóa cửa kia cũng đúng lúc vọng ra tiếng khóc thất thanh ầm ĩ của con nít.

Ba người ngoài cửa với ba vẻ mặt khác nhau ngồi ở đó nghe, bên trong thì xen lẫn tiếng phụ huynh hoảng loạn Heo Con đừng khóc nha đừng khóc nha có mẹ đây có mẹ đây, chó hư đã chạy đi rồi mà nào nào nào.

Tấn Hành nhăn mày bởi âm lượng cao quá cỡ này, đang định lên tiếng bảo Lão Đổng đi đóng kín cửa phòng lại thì bỗng vô thức dời tầm mắt, hắn để ý thấy trong tiếng gào khóc rất có tần suất của đứa bé trong phòng, bàn tay phải bị cắn của Tần Giao cũng đang khe khẽ ——

Run rẩy.

Tấn Hành: “……”

Tần Giao: “……”

Cảm giác đau đáu trong lòng Tấn Hành nãy giờ dường như đã tìm được lời giải thích hợp lý, hai người lặng thinh nhìn nhau, bầu không khí bỗng chốc trở nên có phần kỳ lạ.

Qua khoảng ba, bốn giây, vẫn là Tần Giao chủ động dời mắt không nhìn Tấn Hành nữa, mà ra vẻ hết sức bình tĩnh cúi đầu xoa bóp ngón tay co giật của mình.

Ấy thế nhưng y phát hiện làm vậy chẳng có hiệu quả gì cả, thậm chí còn khiến điểm yếu mà mình không muốn ai biết càng lúc càng lộ rõ ra.

Y ý thức được tâm trạng mình bắt đầu trở nên bất ổn kể từ lúc bị chó cắn, cuối cùng chỉ có thể thông báo cho Tấn Hành đến đón mình thì mới cố chống đỡ được. Cuối cùng quý ngài Tần có bệnh vẫn lựa chọn im lặng giữa bầu không khí căng thẳng này, để cho Tấn Hành bên cạnh mình ôm mớ cảm xúc phức tạp, đành chuyển sang trò chuyện với Lão Đổng.


“Hả? Tôi về nhà trước á? Hai người ở lại đây không sao chứ đại thiếu?”

“Không có chuyện gì đâu, chú cứ về trước đi, để tôi ở lại với anh ấy là được rồi.”

“Vậy được, hai người tiêm xong thì về sớm chút nhé, tôi thấy sắc mặt Tần tiên sinh không được tốt lắm……”

“Ừm.”

Nói hai ba câu xua Lão Đổng đi, mãi đến khi thấy ông bước vào trong thang máy rồi, Tấn Hành mới quay đầu nhìn Tần Giao bên cạnh mình.

Thấy trên hành lang cũng chẳng có ai chú ý tới hai người bọn họ, Tấn đại thiếu quen dè dặt trước mặt người khác cũng trở nên thoải mái hơn, hắn vẫn duy trì bầu không khí lặng lẽ giữa hai người, chỉ cẩn thận kéo bàn tay đang run khe khẽ kia đặt lên đầu gối mình, rồi sau đó cúi đầu xoa bóp cho Tần Giao theo một cách rất đỗi dịu dàng.

“Con chó kia rốt cuộc to cỡ nào?”

“Hả?”

“Dấu răng của con ngao Tạng này có vẻ hơi nhỏ.”

Tần Giao: “……”

Trước nay chỉ có chuyện y đùa giỡn Tấn Hành, thế mà tối nay lại triệt để lật thuyền trong mương, hoàn toàn bị Tấn Hành chơi ngược một vố.

Tần Giao mất hết mặt mũi chỉ vì một con chó nhỏ, cứ mặc cho Tấn đại thiếu chầm chậm xoa bóp bàn tay tê cứng của mình, một lát sau y mới nhấc tay che đi đôi mắt xám đang vô thức cong lên, rồi ghé lại gần tai Tấn Hành, nhỏ giọng tố cáo nửa đùa nửa thật:

“To hơn con chuột một tẹo, nhưng mà hung dữ lắm.”

“Biết nó hung dữ thì anh phải tránh xa ra chứ.”


Cậu cả giở giọng điệu sặc mùi răn dạy cháu trai, dường như đang rất nỗ lực ra vẻ nghiêm khắc một xíu, dù sao trước một bên là Tần Giao và một bên là cún con, bất cứ ai cũng cảm thấy con cún phát rồ cắn y mới là phe yếu thế do bị bắt nạt mà vùng lên phản kháng.

Nhưng khi nhìn đôi bàn tay thon gầy đẹp đẽ của mợ Tấn nhà mình, đôi bàn tay mà ngay buổi đầu gặp gỡ đã khiến mình nhìn không dời mắt bị cắn thành thế này, trái tim cứng nhắc nguyên tắc của cậu cả Tấn liền bắt đầu lạc nhịp, sau một thoáng suy tư, hắn vẫn thắc mắc hỏi Tần Giao ngồi bên cạnh mình một câu:

“Anh rất thích chó sao?”

“Cũng bình thường thôi, sao vậy?”

“Nếu anh thích thì có thể nuôi ở nhà mình, đừng sờ bậy bạ ngoài đường, từ hồi năm tuổi Trường Minh đã biết không được sờ chó của người khác rồi.”

Lại một lần nữa bị hắn vô tình nhắc đến hành vi hồ đồ ấu trĩ của mình đêm nay, Tần Giao uể oải nghiêng đầu nhìn Tấn Hành, cảm xúc buồn bực trên đường tới đây dường như đã từ từ khá lên rồi.

Y bèn lấy tay xoa xoa mái tóc tơ mềm mại của Tấn Hành, rồi còn nở nụ cười hết sức vô tư. Nhân cơ hội chiếm hời của Tấn Hành được một phen, thấy sắc mặt hắn chùng xuống, Tần Giao mới nhoẻn miệng gật đầu thề thốt:

“Ừ, lần sau không sờ nữa.”

Tấn Hành: “……”

Sau một màn quậy như vậy, bầu không khí giữa hai người rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy Lão Đổng còn ở đây. Tuy sắc mặt Tần Giao vẫn tái nhợt đến phát sợ, nhưng lúc ngồi chờ tiêm đã có Tấn Hành để trò chuyện cùng, trong khoảng thời gian ấy, Tấn Hành kể với y chuyện chiều nay mình đi gặp Lý Thiên Soái.

“Em và cậu diễn viên nổi tiếng kia là bạn học à?”

“Đúng thế, học chung cấp hai.”

“Sao lúc trước em không nói với anh? Anh còn tưởng em không hay xem ti vi nên không biết cậu ta.”

“…….Thật ra lúc trước em không nhận ra, cậu ấy nói sau khi xuất viện muốn mời anh ăn cơm đấy, anh có thời gian không?”

“Nếu chỉ vì chuyện nhỏ nhặt lần trước thì không cần đâu, nhưng nếu hai người muốn hội họp riêng một buổi thì bất cứ lúc nào anh cũng rảnh hết, có thể gọi cả Lão Liêu mà em kể tới nhà mình luôn, để anh làm…… A, đừng nói chuyện này nữa, giúp anh qua màn trước đã.”

Tần Giao vốn đang cúi đầu dùng tay trái chơi game một cách khó khăn, mà đến đoạn sau thì y nhét luôn điện thoại của mình vào tay Tấn Hành, Tấn Hành nhìn y rất chi bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhíu mày nghiêm túc giúp y chơi cái game di động mà chỉ có con nít độ tuổi như Tấn Trường Minh mới thích.

Tần Giao thì luôn ngồi bên cạnh chỉ bậy chỉ bạ, còn Tấn đại thiếu thì rõ ràng ma mới mà thiên phú cao hơn cả ma cũ, chờ đến khi cả hai cùng chụm lại vất vả đánh thắng màn này, cậu bạn gào khóc suốt nửa tiếng đồng hồ trong phòng bệnh cũng vừa được bố mẹ bế ra.

Tần Giao rốt cuộc cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, y liếc nhìn Tấn Hành đang định vào chung với mình, chợt nheo mắt ghé vào tai hắn trêu ghẹo một câu:


“Lát nữa rất có thể anh sẽ khóc còn thảm thiết hơn đứa nhỏ kia đấy.”

“…….Là sao?”

“Anh rất ít khi tiêm, khi nhìn thấy đồ vật nhọn sẽ có cảm giác buồn nôn, bởi vì anh từng có một người mẹ nuôi làm y tá, bà ta hay lén trộm kim tiêm đã qua sử dụng ở bệnh viện mang về nhà, mà anh thì từng xui xẻo chứng kiến một ít hình ảnh không dễ chịu đựng cho lắm. Bà ta cực kỳ hưởng thụ và say mê khoái cảm tinh thần mà đau đớn mang đến, sau đó còn ép buộc anh phải chia sẻ nó, nhưng rất tiếc, anh làm con trai bà ta ba năm mà vẫn chẳng thể đồng cảm nổi, thậm chí đến khi bà ta chết rồi anh mới hoàn toàn được giải thoát……”

Nửa gương mặt Tần Giao khuất trong bóng tối nơi hành lang, khi cất lên giọng điệu u ám ấy, dường như trong mắt y cũng hiện lên thứ gì đó đen tối khiến người ta nhìn không thấu. Nói xong những lời này, y liền một mình cất bước đi vào phòng, bỏ lại Tấn Hành với sắc mặt không quá tốt nhìn chằm chằm bóng lưng dong dỏng của y biến mất sau cánh cửa.

Mà mãi đến tận mười phút sau, thấy Tần Giao một mình đi ra với cánh tay quấn băng trắng và gương mặt chẳng thấy rõ biểu cảm, Tấn Hành mới chống gậy chậm rãi đi lên phía trước, để cho Tần Giao lặng lẽ dựa vào bờ vai mình trong một thoáng chốc, sau đó hai người quấn quít cùng nắm tay đi ra khỏi bệnh viện, vừa trò chuyện vừa chuẩn bị bắt xe về nhà.

“Cứ cảm thấy, có lẽ anh phải cảm ơn con chó kia nhỉ?”

“……”

“Kìa, lại đỏ mặt rồi.”

“……”

……

Cuối con đường, cuộc đối thoại khe khẽ của hai người dần biến mất, xe taxi cũng từ từ đi sâu vào màn đêm. Khi hết thảy mọi âm thanh đều chìm vào lặng im dưới ánh trăng đỏ rực, cún con trốn trong góc tường bệnh viện nãy giờ mới mở đỏ mắt đỏ ngầu ra, nằm trên mặt đất phát ra tiếng kêu nghẹn ngào.

Qua hồi lâu, đằng sau bức tường bắt đầu vang lên tiếng gõ mõ cầm canh quái dị, cún con cảnh giác đứng phắt dậy, đầu nó còn đang đầm đìa máu, nó sợ hãi cất tiếng sủa vọng vào trong bóng tối, khi nghe thấy giọng nói cười oang oang của một bà già lưng gù, nó lập tức tuyệt vọng kêu lớn.

“Tiểu Túy Chủ, Tiểu Túy Chủ, tấm da chó mà bà đưa cho con mặc có thoải mái không? Mấy ngày nay ở bên ngoài ăn gió nằm sương, đã hiểu cha đối tốt với mình bao nhiêu chưa? Nào, mau về nhà cùng bà, nếu không thì sẽ phải sống trong bộ da chó này cả đời đấy, vâng theo lời bà thì mới là bé ngoan —— Khà khà —— “

✿Tác giả có lời muốn nói:

Ok, đáp án đã công bố ~ Cún con chính là Tiểu Túy Chủ ~ Chuyện về bà lão da chó thì về sau sẽ nói, câu chuyện này là hồi bé bà ngoại kể để dọa tôi đấy ha ha, sau này cũng chia sẻ một chút dọa mọi người luôn ~

Chương này có ngọt không hê hê hê ~ Thật ra lúc này mợ vẫn chưa nhận ra cún con là con trai của bạn thân, quan hệ giữa cậu ấy và bạn thân không phải như cậu ấy nói đâu, có thể xem như là người bạn tốt nhất trong cuộc đời cậu ấy đó!

Chẳng qua cậu ấy biết với thân phận của mình mà tùy tiện đối xử tốt với đứa trẻ kia thì không phải chuyện tốt, haiz, sau này thằng nhỏ sẽ hiểu ý của mợ thôi ~ Còn bây giờ thì cho người mợ động kinh của chúng ta bị cắn một phát đi! Ha Ha, dù sao cũng có cậu cả thương mợ rồi mà đúng không wa ha ha ha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.