Đọc truyện Tính Sư – Chương 149: Miêu 2
Cả một đêm Tần Giao gần như không ngủ, khi y một lần nữa mở đôi mắt lành lạnh của mình ra, bầu trời thôn Phạm đã hửng sáng.
Vài tia nắng chói mắt rọi vào từ bên ngoài, trong ngôi nhà nhỏ tràn ngập tiếng hít thở đều đều ổn định của Dương Hoa.
Bốn phía đều tĩnh lặng và lắng đọng, tựa như hết thảy sự vật trên thế gian lại sắp sửa bắt đầu một cuộc sống mới.
Tần Giao thẫn thờ quan sát xà nhà trên đỉnh đầu mình, lặng lẽ lắng nghe các loại âm thanh truyền vào trong tai, sau một lát thì liền ngồi dậy khỏi giường.
Khi trông thấy cành hoa đông hồng đặt trên đầu giường vẫn giữ nguyên màu sắc tươi đẹp, còn tỏa hương thơm ngọt ngào, y im lặng một thoáng chốc, sau đó lấy bàn tay vuốt lọn tóc rũ trên trán ra sau tai, híp mắt bóp khớp ngón tay trái vang tiếng rắc rắc.
Đêm qua y cứ mải suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ trong đầu, lúc thì nghĩ đến việc sáng mai người nào đó sẽ tới tìm y rồi cùng xuống núi, lúc thì nghĩ đến hình ảnh bọn họ cùng ngồi trên đầu tường, trò chuyện dưới ánh trăng.
Mà điều đó dẫn đến hậu quả trực tiếp nhất chính là, lần thứ hai y lại bị trạng thái tinh thần hỗn loạn bất ổn quanh năm của mình làm cho không ngủ được.
Trằn trọc một hồi lâu, cuối cùng Tần Long Quân cũng từ bỏ đấu tranh, mãi đến sau nửa đêm mới lim dim chợp mắt được.
Y chỉ nhớ là mình có một giấc mơ không đầu không đuôi, hơn nữa còn là một giấc mơ xa xưa quái gở, nội dung liên quan đến ếch.
Trong mơ, y đã khôi phục hình hài đuôi rắn vảy xanh, nửa người nửa rắn, địa điểm hẳn là Xích Thủy long cung mà đã hơn một năm nay y chưa trở về, ấy thế nhưng chẳng hiểu sao đuôi hắn và bụng y lại trở nên mập mạp khó coi.
Bởi vì người kia hiện đang không ở bên cạnh, cho nên tính tình y bắt đầu nóng nảy dễ tức giận, sau đó còn cảm thấy dạ dày không thoải mái cho lắm, thậm chí hơi nao nao buồn nôn.
Mà trước mắt lại chính là một thùng ếch cay đã được xử lý xong xuôi đâu vào đấy, khiến y không khỏi thèm nhỏ dãi, thế là y cứ cắm đầu ăn ngấu ăn nghiến để giải sầu tiêu khiển.
Trong lúc ăn hình như Hà Bá và Hoành Hành Giới Sĩ còn đứng ở bên cạnh, tận tình khuyên nhủ gì đó, nhưng mà tâm trạng y đang không tốt nên đã đuổi cổ mấy lão ra ngoài.
Đến tận khi cái đầu ếch cay đẫm máu, còn nhảy loạn xạ kia bị y nhai xong rồi nhả ra, chỉ còn dư lại da thịt tươi ngon béo bở, cũng bị y từ từ nuốt hết vào bụng.
Ung dung đánh chén xong thùng ếch thứ tám, rốt cuộc y cũng hài lòng chút chút.
Tần Giao no đến mức chẳng nhúc nhích nổi, mà đúng vào lúc ấy, y tình cờ nghe thấy tiếng Hoành Hành Giới Sĩ và Hà Bá thậm thụt nịnh nọt bên tai mình, còn có cả tiếng cãi nhau nữa.
Cuộc đối thoại đó giống như một trận cửu thiên thần lôi bổ xuống đầu y, khiến Tần Long Quân tà mị cuồng quyến ngông nghênh tự đại của chúng ta phải kinh hãi biến sắc, ngay lập tức nhăn nhó choàng tỉnh khỏi giấc mơ vừa ly kỳ vừa quỷ dị này.
【Long Quân, Long Quân, tình huống của ngài hiện giờ rất đặc biệt, dù có thèm ăn đến mức nào thì cũng nên cố ăn ít thôi ạ…… Trước đó ngài đã sinh một Dương Hoa tiểu nương nương rồi, lần mang thai thứ hai này không thể lơ là được, nhất định phải cẩn thận hơn nữa…… Mà hiện giờ Tấn tính sư đang có việc phải ra ngoài, không ở bên cạnh ngài được, xin ngài hãy nghĩ cho tiểu long quân trong bụng mình……】
【Ê ê ê, đồ con cá già suốt ngày ăn nói linh tinh, tiểu long quân gì chứ, ta nghe phụ nữ nhân gian thường nói ăn chua đẻ con trai, ăn cay đẻ con gái…… Bây giờ Long Quân đang thích ăn ếch xào cay! Ta thấy chắc cú là một tiểu công chúa thông minh đáng yêu rồi, giống như long quân vậy!】
【Hứ! Tiểu công chúa cái gì! Ta thấy nhất định là tiểu long quân!! Đứa đầu đã là con gái rồi, đứa thứ hai chắc chắn là một tiểu long quân mặt mũi giống Tấn tính sư!】
【Ngươi ngươi ngươi! Ngươi đúng là nói hươu nói vượn!! Ta thấy đứa thứ hai nhất định là tiểu công chúa!! Là một tiểu công chúa mặt mũi giống Long Quân!!】
Tần Giao: “……”
Kèm theo tiếng cãi vã giữa Hà Bá và Hoành Hành Giới Sĩ về vấn đề quả trứng có nguồn gốc không khoa học trong bụng y rốt cuộc có mặt mũi giống y hay là giống người kia, Tần Long Quân sốc đến nỗi tay chân tê dại cứng đờ, sắc mặt quái dị khó tả, hoàn toàn tỉnh lại từ giấc mơ ấy.
Giờ phút này, Tần Long Quân quả thực nghĩ mãi không hiểu tại sao tối qua đang yên đang lành mà mình lại mơ giấc mơ dở hơi xàm xí thế chứ, y chống đầu lạnh lùng ngồi tựa vào đầu giường, cứ suy đi nghĩ lại.
Cả buổi sau, y quyết định quy hết tội cho Hà Bá và Hoành Hành Giới Sĩ, tại mấy bữa nay hai lão ấy cứ giục mình nhanh kết hôn sinh con đây mà, không cắt bổng lộc nửa năm của hai lão thì quyết không bỏ qua.
Tần Long Quân vừa bụng dạ hẹp hòi vừa thích gây khó dễ cho người khác, cái trò trả đũa giận cá chém thớt này đúng là vô lý không để đâu cho hết, mà giờ Hà Bá và Hoành Hành Giới Sĩ chắc còn đang say giấc nồng ở nhà mình, nhất định vẫn chưa hay biết gì.
Giấc mơ chết tiệt vừa rồi làm Tần Long Quân nổi hết cả da gà da vịt, sau khi trút giận lên quần chúng vô tội nằm không cũng dính đạn, y mới thấy tâm trạng mình khá hơn không ít.
Mà không biết có phải do giấc mơ kỳ quái kia đã mang đến di chứng hay không, sau đó lúc y rời giường thay quần áo như thường ngày, y cứ sầm mặt quan sát hông và chân mình một cách vô thức.
Cuối cùng y xác nhận chắc chắn rằng, tuy vẫn luôn độc thân bao lâu nay, nhưng việc quản lý vóc dáng của y tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì hết, Dương Hoa đang nằm ngủ trên lầu cũng đúng là đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi, được y nhặt ở bờ sông Xích Thủy mang về nhà nuôi từ nhiều năm trước, không hề có chuyện nó là do y và cái người kia đẻ ra dựa vào nguyên lý khoa học thần kỳ nào đó.
Mới sáng sớm đã chìm trong tâm trạng quái lạ vì một giấc mơ đáng sợ như thế, Tần Long bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ, chép miệng một cái, sau đó dòng suy nghĩ từ từ bay xa, y lại híp mắt tưởng tượng linh tinh một hồi.
Măc dù…… Trên mọi phương diện, giấc mơ tối qua vừa sốc óc vừa bất hợp lý, nhưng từ mức độ nào đó mà nói thì có một điểm trong đó hoàn toàn không sai.
Bởi vì ban đầu khi quyết định nhận nuôi Dương Hoa, y quả thực dự định sẽ nuôi dạy để đứa con gái duy nhất của mình có tính cách và sở thích giống với người kia.
Một mặt vì từ nhỏ đến lớn y không có quan niệm thị phi gì cả, cách hành sự lại khá nổi loạn, làm người ta chê trách, thế nên mới khiến nửa đời trước của y trắc trở khó khăn, bị người người căm ghét xua đuổi, không thể để một cô bé trở nên giống như y được.
Mặt khác cũng vì nếu làm như vậy, chí ít y có thể xem như có một đứa con chung của mình và người ấy, cũng cho bản thân mình một chút an ủi.
Đáng tiếc, ý tưởng của y thì không sai, khổ nỗi xưa nay y chưa từng làm cha bao giờ cho nên thiếu kinh nghiệm giáo dục căn bản, cuối cùng hiệu quả thực tế đạt được lại khiến người ta phải lắc đầu thở dài.
Dương Hoa dần dần lớn lên, không hề trở thành một bé gái nhã nhặn kín đáo, thích đọc sách viết chữ theo như ý nghĩ của y, mà trái lại, tính tình con bé giống hệt y hồi nhỏ, cố chấp, phản nghịch, nóng tính, không chịu nghe ai nói.
Nhiều năm về trước, thi thoảng y còn âm thầm ghi hận hồi nhỏ Tổ Long không tốt với mình.
Nhưng sống đến cái tuổi này, trút bỏ đi cảm xúc ngông nghênh thuở thiếu thời rồi, Tần Long Quân mới dần dần hiểu rõ tâm trạng của bậc trưởng bối như Lão Long Vương khi suốt ngày thấy cái nết cứng đầu cứng cổ của mình.
Mà bây giờ ngẫm kỹ lại, thực ra ban đầu y không định dùng danh nghĩa người nhà để nhận nuôi con bé.
Lúc đó y định mang nó đến gần cổng bệnh viện huyện Đông Sơn, để cho thế giới loài người bình thường thu nhận và cứu vớt sinh mệnh nhỏ bé bị cha mẹ bỏ rơi giữa chốn núi rừng đáng sợ.
Thứ nhất đương nhiên là vì y không thích con nít, cái bọn này phiền ơi là phiền.
Thứ hai là tinh thần y lúc đó rất tồi tệ, đến cả cảm xúc của bản thân còn chẳng kiểm soát được, thực sự không có cách nào chăm sóc tốt cho một đứa bé vừa mất cha mẹ, không hiểu sự đời.
Tuy nhiên đúng là duyên phận đẩy đưa, cái ngày y nhặt được đứa nhỏ này dưới sông lại chính là ngày người kia qua đời vào kiếp trước.
Lúc ấy tâm trạng y cực kỳ tồi tệ, cực kỳ gay go, mà càng trùng hợp hơn nữa là, đêm đó bệnh viên Đông Sơn bị mất điện, bác sĩ và y tá đều đã tan tầm từ sớm.
Thời điểm đó y chưa có chỗ ở cố định, tâm trạng lại đang không tốt, thế là chỉ có thể ôm con bé ngồi ở cửa bệnh viện Đông Sơn dính mưa cả tối, như một kẻ lang thang lưu lạc vậy.
Giờ hồi tưởng lại, đó đã là chuyện từ lâu rất lâu về trước rồi, nhưng cảm giác ngày ấy ôm trong lòng một sinh mệnh bé bỏng đơn thuần, ngồi cô độc và chán chường trong cơn mưa tầm tã, chờ đợi trời một lần nữa sáng lên, thì vẫn hết sức rõ ràng.
Trong quá trình ấy đầu óc y trống rỗng tê dại, y không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy cơ thể lạnh buốt, như thể sắp sửa chết cóng.
Song vì đứa bé trong ngực cứ khóc mãi, cho nên cuối cùng đầu óc y vẫn giữ được tỉnh táo.
Đến lần thứ ba nghe thấy con bé khóc gần như muốn khản đặc cả giọng, Tần Giao mới từ từ tỉnh lại từ cơn ác mộng, cúi đầu ngắm nhìn đứa bé xa lạ này, lật ra cái tên được thêu cẩn thận trong áo lót của nó.
Một con bé xấu xấu, tự dưng bị bỏ rơi, chẳng biết là con cái nhà ai, giống hệt như y ngày nhỏ vậy.
Nếu bây giờ mình cũng vứt bỏ nó, chắc nó sẽ chết mất.
Dương Hoa, Dương Hoa.
Không biết có phải vì cảm thấy ưng cái tên này không, hay là vì lúc ấy cuộc đời y đã chẳng còn gì vui thú.
Song tóm lại là sáng sớm hôm sau, khi bác sĩ ca sáng phát hiện điều lạ lùng là bậc thềm ở cửa bệnh viện chẳng có lấy một chút nước mưa nào, thì Tần Giao đã bế Dương Hoa rời đi rồi.
Về sau chính là mối duyên cha con kéo dài đến nay đã mười hai năm, tuy rằng trong thời gian này vì chức trách của long vương mà y buộc phải vắng nhà, làm hai cha con chẳng được gặp nhau, Dương Hoa cũng hay nói một đằng nghĩ một nẻo.
Nhưng tựu chung, đứa con gái bé nhỏ này có tính nết giống Tần Giao như đúc, ngoại hình hoạt bát đáng yêu, thi thoảng còn rất tinh ý giúp đỡ y những việc nhỏ, quả thực khiến y yên lòng vô cùng.
Rồi y lại nghĩ, lần này cũng nhờ có Tiểu Dương Hoa của mình mà tối qua mới cùng tên mạch não lệch pha nào đó thành lập tình cách mạng hữu nghị thuần khiết bước đầu được.
Trưa nay một nhà ba người còn phải cùng nhau xuống núi để tìm lão Công Kê Lang chết dẫm kia nữa, người cha Tần Long Quân bỗng thấy hào hứng hơn nhiều, định bụng đi lên lầu đánh thức “con gái cưng” Tiểu Dương Hoa, sau đó hỏi nó một cách thật là kiên nhẫn và dịu dàng rằng “Sáng nay muốn ăn gì nào?”.
Tuy nhiên còn chưa kịp đứng dậy đi ra khỏi gian lầu dưới, Tần Giao bỗng dừng bước, sắc mặt cũng lập tức biến đổi.
Y nghe thấy trên lầu vang lên tiếng vật nặng bất thình lình đổ xuống, tiếp đấy là tiếng la hét và khóc lóc sợ hãi của Dương Hoa nhà mình.
“Á á á!! Cha ơi!!! Cha…… Cha ơi…… Mau tới cứu con với!!! Chân của con!!! Chân của con tự dưng biến thành cái đuôi rồi!!! Á á á!!!”.