Đọc truyện Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng – Chương 8: Ngài không tin lời ta, thì có thể hỏi người này. Hỏi anh ta xem, anh ta có phải là nam sủng của Thiếu chủ hay không?
Tôi thấy Bà La Già đã quăng cho tôi một cái vấn đề khó nhằn rồi đấy, ví dụ
như nói tới chuyện tôi với Thái Vu từ trước tới nay chưa từng gặp mặt
chẳng hạn, cũng may là còn có thời gian ba ngày để nghĩ cách.
Nhưng mà tiểu nha đầu Thạch Cơ này cũng quá là vội vàng hấp tấp rồi, hôm qua
mới cùng tôi bàn bạc kế hoạch, sáng nay đã muốn nghe ngóng tình hình
rồi.
Sáu trăm vạn năm sau, từng có kẻ rảnh rỗi mà đưa ra bảng xếp hạng Tam đại nhân vật sừng sỏ khó chơi nhất Ma giới.
Ma Cơ xinh đẹp mà đố kị, huyết tẩy hậu cung ba nghìn mỹ nhân.
Bà La Già háo sắc mà mưu lược, không cần dùng chiến tranh cũng khiến người người phục tùng.
Thái Vu mạnh mẽ anh dũng, dùng sức mạnh để đàn áp trăm vạn quần hùng.
Ma Cơ tính tình hay ghen tị, từng vì ham muốn cá nhân mà hại chết hậu cung ba nghìn phi tần mỹ nữ của Bà La Già, chính là Thạch Cơ.
Trước kia, tôi luôn nghi ngờ điều này, nhưng bây giờ thì tôi tin rồi.
Thật ra tôi vẫn luôn rất thành thật, rất bảo thủ, tôi không hề có ý muốn câu dẫn Bà La Già, lại càng không muốn sát hại Thạch Cơ.
Trước toàn Ma giới, tôi xin thề, không có ai so với tôi tâm có thể trong sáng hơn được nữa.
Hơn nữa, lấy tôi bảy trăm vạn tuổi xuyên không về đây, nhìn Bà La Già chỉ
đáng tuổi con cháu tôi, tôi cũng chẳng dám nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhưng mà, điều bi ai chính là: thân phận của tôi là bí mật, mục đích của tôi
cũng là bí mật. Mà lại càng bi ai hơn chính là, Thạch Cơ, cô ta không
tin tưởng tôi!
Khách quan mà nói, việc này, đổ bể không phải do tôi.
Có đánh chết tôi tôi cũng không thừa nhận, mấy thứ như dụ dỗ với bộ dạng lẳng lơ kia có nửa điểm liên hệ với tôi.
Thị nữ bị tôi làm liên lụy tối qua tên là Tiểu Thúy, là người mới được chuyển đến hầu hạ Bà La Già.
Nghe cô ấy nói, thị nữ trước cô ấy tên là Lan Nhi, vì dáng vẻ cũng có chút
xinh đẹp, nên cũng từng thử quyến rũ Bà La Già, tiếc là hôm đó tâm trạng Bà La Già không tốt lắm, nên không thành công. Sau đó không biết làm
sao mà Thạch Cơ nghe được chuyện này, sai người trói Lan Nhi, lấy đao
cắt một miếng thịt của cô ấy, bắt Lan nhi phải ăn. Lan Nhi thế nhưng
cũng là người cứng cỏi, dù làm thế nào cũng không chịu ăn. Thạch cơ liền đem miếng thịt của cô ấy đặt trên bàn, rồi dùng thuật trói buộc tính
mạng của Lan Nhi, sống không được, chết cũng không xong, lúc đói chỉ có
thể ăn thịt của chính mình.
Tôi nghe xong cảm thấy tóc gáy chỉ
muốn dựng thẳng lên, đến lúc này mới hiểu đêm đó tôi đã đi dạo một vòng ở trước Quỷ Môn Quan, suýt chút nữa đã đến Minh Phủ cùng uống trà rót
rượu với Tần Quảng Vương – Vương Tường.
Lúc này, nhìn đến trước mặt tôi là Thạch Cơ, phía sau cô ta còn có đại đao thị vệ đi theo, trong lòng tôi không khỏi lo lắng.
Thạch Cơ hỏi thẳng: “Chuyện ta giao cho ngươi, ngươi làm đến đâu rồi?”.
Đêm qua, sau khi Thạch Cơ nghe xong một đống lời tâm huyết của tôi, đã
quyết định cho tôi một cơ hội “hối cải sửa chữa sai lầm”. Cô ta đưa cho
tôi một cái bình nhỏ dặn: “Ngươi lợi dụng lúc Thiếu chủ không chú ý, đem bỏ lẫn vào cơm canh, để ngài ăn”.
Tôi yên lặng nhận, chần chừ hỏi: “Độc này có giải dược hay không? Ăn vào là chết bất đắc kỳ tử à?”.
Ôi trời ơi, ngộ nhỡ sau khi Bà La Già ăn xong, lăn quay ra chết, không
phải là tôi sẽ bị liên lụy sao, đến lúc đó, khỏi phải nói đến Si Mị
Chung, chỉ sợ riêng việc làm sao để sống sót mà rời khỏi Ma giới thôi
cũng đã là vấn đề rồi.
Gương mặt Thạch Cơ giật giật mấy cái,
khoanh tay nói: “Nói lung tung cái gì thế hả, ta đối với Thiếu chủ là
thật lòng, sao lại hại ngài. Bên trong chỉ có tình cổ thôi. Thư cổ ta đã ăn rồi, chỉ cần Thiếu chủ ăn hùng cổ, ngài nhất định sẽ yêu ta như ta
yêu ngài vậy”. Cô ta hài lòng liếc mắt nhìn tôi một cái, một lúc sau,
lại tiếp tục, “Ngươi đã nói ngươi không thích Thiếu chủ, không thể nào
không làm được việc này đi!”.
Thật ra tôi rất muốn nói với cô ta, thích hay không thích là một chuyện, Bà La Già có ăn hay không lại là
một chuyện khác, mà hai chuyện này không hề liên quan gì tới nhau.
Nhưng tôi cảm thấy với cách nghĩ của Thạch Cơ hiện giờ, chắc là sẽ không hiểu chuyện này đâu.
Lúc đó, tôi đã vỗ ngực đảm bảo sẽ tìm cách để Bà La Già ngoan ngoãn ăn tình cổ.
Nhưng bây giờ cô ta mới đưa cổ trùng cho tôi được một đêm, tôi vốn nghĩ tối
hôm qua thừa dịp ngủ cùng thì đút cho anh ta ăn, nhưng sau đó lại có
chuyện xảy ra, cho nên bây giờ, hùng cổ vẫn còn nguyên ở trong cái bình
trước ngực tôi.
Tôi nhìn sắc mặt Thạch Cơ lạnh băng, khẩn khoản nói: “Thiếu chủ từ tối qua tới giờ vẫn chưa ăn uống gì”.
Thạch Cơ thong thả đi về phía trước hai bước, rồi bước quay trở lại trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi nói: “Ngươi nói thật? Khương Duy, ngươi còn dám lừa cả Thiếu chủ, ta làm sao dám tin tưởng ngươi”.
Oan uổng quá, tôi lừa gạt Bà La Già lúc nào chứ, tôi cảm thấy thật buồn bực!
Huống hồ, chính xác là Bà La Già tối qua chỉ uống rượu, không hề uống nước!
Tôi cảm thấy tâm hồn già nua của tôi bị tổn thương sâu sắc, tức giận nói:
“Nếu như Thạch Cơ nương nương không tin, có thể hỏi người khác xem sự
thật là như thế nào”.
Thạch Cơ có lẽ bị bộ dạng một thân chính nghĩa của tôi hù dọa, liền nói: “Ngươi phải làm nhanh lên, nếu không…”.
Trái tim pha lê của tôi đang yên lặng hò reo tưởng chừng thoát được kiếp nạn lại bị những lời nói phía sau của cô ta làm toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Quả nhiên, cô ta vuốt ve chiếc roi hắc xà trong tay, lạnh lùng nói với tôi: “Nếu không ta sẽ đem ngươi ném vào hang tối làm thức ăn cho rắn”.
Giờ phút này, tôi đã hiểu câu “Ma Cơ đố kị, huyết tẩy hậu cung ba nghìn mỹ nhân” là sự thật đến không thể thật hơn được nữa.
Cho đến tận khi nhóm người Thạch Cơ đã đi mất không còn thấy bóng dáng, tôi mới thở phào một cái. Lấy cái bình nhỏ cô ta đưa cho tôi từ trong ngực
ra, nhìn ngó thật cẩn thận. Trong cái bình có một con trùng nhỏ, lớn
khoảng cỡ hạt vừng đen, đen đen lại dẹp lép, trông cũng giống hạt vừng
đen luôn. Tôi nghĩ nếu như nhãn lực không tốt, chắc chẳng ai nhìn ra
được nó là một con trùng.
Ba ngày sau là sinh nhật của Thái Vu, là nhi tử duy nhất của Thái Vu, Bà La Già bận đến tối mày tối mặt.
Bà La Già ngồi ở vị trí chủ nhân duy nhất giữa phòng khách, tôi lui xuống đứng ở bên cạnh anh ta.
Trong phòng khách còn có hai người khác nữa, một người mặc y phục đỏ mang
thắt lưng lụa trắng tinh, thân hình cao lớn, dung mạo thanh tú, trên vai có một con rắn đỏ quấn quanh. Người còn lại mặc y phục có đến cả trăm
nút thắt, khuôn mặt hung ác, tay mang bao tay da hổ.
Hai người
này tôi từng nghe phụ thân nhắc đến. Người mặc áo đỏ tên là Xích Quách,
chuyên ăn ác quỷ, là chiến tướng đắc lực nhất dưới trướng Tần Quảng
Vương. Kẻ mặc y phục trăm nút thắt tên là Mô Vi, chuyên ăn não người, là kẻ khiến cho Tần Quảng Vương đau đầu nhức óc nhất. Người ta vẫn nói kẻ
địch của thượng cấp chính là kẻ địch của bản thân. Vậy mà bọn họ bây giờ lại vô cùng thân thiết ngồi cùng bàn, uống trà ăn điểm tâm, trò chuyện
vui vẻ, tôi không khỏi cảm thán mị lực của Thái Vu quá tốt, lại có thể
khiến cho oan gia trở thành thân gia.
Bà La Già ân cần nói: “Hiếm khi được hai vị lặn lội đường sá xa xôi đến chúc thọ phụ vương tôi, tôi đã sai người đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, Ma giới chúng tôi gần đây vô
cùng náo nhiệt, sau khi hai vị tẩy rửa sơ qua, nếu như rảnh rỗi, đừng
ngại ngần ra ngoài dạo quanh một vòng, tôi sẽ sai người dẫn đường cho
hai vị”.
Mô Vi và Xích Quách vội vàng đứng dậy cảm ơn, nói ngại
làm phiền Thiếu quân, họ có thể cùng nhau đi dạo, không cần phải phái
người theo hầu bọn họ.
Chủ nhân thì hiếu khách, mà khách nhân thì biết điều. Đáng lẽ mọi chuyện nên kết thúc trong cảnh cả chủ và khách
cùng vui vẻ, cho đến tận khi Thạch Cơ đằng đằng sát khí xông vào.
Tôi yên lặng lùi về phía sau mấy bước.
Thị vệ đại ca đứng canh cửa có nói, Mô Vi đại nhân vô cùng quan tâm đến vấn đề hôn nhân đại sự của Thiếu chủ, nghe nói Thiếu chủ đến nay vẫn chưa
lập gia đình, nên đặc biệt mang mười mỹ nhân đến đây tặng Thiếu chủ.
Thị vệ đại ca lúc nói đến đám mỹ nhân này, nước miếng bay tứ tung vào mặt
tôi, khuôn mặt lúc đó tràn ngập vẻ si mê. Tôi đoán, đám mỹ nhân này tuy
mỗi người một vẻ nhưng đều hợp khẩu vị của anh ta.
Lúc này, Thạch Cơ vì lý do gì mà xông vào, tôi cũng có thể đoán được.
Quả nhiên, Thạch Cơ đứng ở giữa phòng, tay cầm roi, lạnh lùng hỏi trực tiếp Mô Vi: “Mô Vi đại nhân, cuối cùng thì ngài có ý định gì?”.
Mô Vi dường nhu bị hành động kinh hãi thế tục này của Thạch Cơ dọa cho sợ mất mật, nhất thời yên lặng không nói gì.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi khom lưng, tiếp tục yên lặng lùi về phía sau.
Xích Quách kinh ngạc, quay sang nhìn trộm Bà La Già, rồi lại quay sang nhìn Thạch Cơ, cuối cùng thì nhìn Mô Vi đầy vẻ thông cảm.
Sắc mặt Bà La Già dần trở nên đen thui.
Thạch Cơ dùng tay cầm roi, chỉ Mô Vi, hung hăng nói: “Tôi nghĩ ngài là khách
từ xa tới, đối với ngài vẫn luôn tôn kính, không nghĩ ngài lại chẳng
biết tốt xấu là gì, đem mấy yêu nữ lẳng lơ đến Ma giới, ngài muốn biến
Ma giới thành thanh lâu đúng không?”.
Tôi lại cúi đầu xuống thấp hơn một chút nữa.
Xích Quách xê dịch, dường như muốn đứng lên, cơ thể giật giật mấy cái, rồi lại ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Thạch Cơ.
Mô Vi nghiêm mặt nói: “Những mỹ nhân tôi đưa tới đều là những cô nương
trong sạch, không phải là loại gái lẳng lơ. Hơn nữa, người Ma giới chúng ta chẳng lẽ lại cổ hủ giống như Tiên giới, cho dù bình thường có buông
thả một chút, cũng đâu có sao!”.
Thạch Cơ ngửa đầu cười nói: “Mô
Vi, đừng cho là tôi không biết tâm tư của ngài, những mỹ nhân ngài đưa
tới ai mà chẳng có chút võ nghệ, không có một ai là đơn giản hết cả. Nói đi nói lại, thì mục đích của ngài cũng chỉ có một mà thôi, đơn giản
chính là bố trí vài thám tử ở bên người Thiếu chủ”. Thạch Cơ đắc ý khinh thường nhìn Mô Vi, lại chậm rãi nói: “Đáng tiếc ngài ngàn tính vạn
tính, nhưng chắc là không biết, Thiếu chủ Ma giới của chúng ta thật ra
không yêu thích nữ nhân, mà lại là một kẻ đoạn tụ!”.
Sắc mặt Mô
Vi đột nhiên trở nên vừa hồng vừa đen, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thạch Cơ nương nương, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói
lung tung!”.
Tôi yên lặng thở dài, gần như đã có thể đoán ra tình cảnh không thể cứu vãn tiếp theo rồi.
Xích Quách ngược lại lúc này lại rất bình tĩnh, ông ta cầm chén trà trên bàn lên, uống một ngụm, rồi nhẹ nhàng đặt chén xuống. Lấy một miếng cao hoa quế ở trên đĩa, đút cho con rắn đỏ đang quấn trên vai, sau đó vô cùng
hứng thú mà nhìn mọi sự tiếp diễn.
Bà La Già không nói câu nào,
gương mặt không có biểu tình gì. Nhưng mà tôi nhìn tay anh ta đặt ở dưới bàn, rõ ràng là đã xoắn y bào thành một đống rồi.
Thạch Cơ cười
rũ rượi, một mặt thì cười, một mặt thì xoa bụng, để cho khí lưu thông.
Một khắc sau, mới lấy tay lau đi nước mắt ở khóe mắt do cười nhiều quá
mà chảy ra, hai mắt đỏ thẫm. Mắt cô ta ánh lên một tia khó hiểu, rồi vẻ
mặt lại trở lại phức tạp khi liếc nhìn Bà La Già, lạnh lùng nói với Mô
Vi: “Tôi khuyên ngài vẫn nên mang mười mỹ nhân trở về”, sau đó chỉ vào
kẻ đã lùi tới chân tường không thể lùi được hơn nữa là tôi, cao giọng
nói, “Ngài không tin lời tôi, thì có thể hỏi người này. Hỏi anh ta xem,
anh ta có phải là nam sủng của Thiếu chủ hay không?”.
“Xoảng” một cái, chén trà trong tay Xích Quách rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Tôi cảm thấy giống như bị bắt uống một ngụm thuốc toàn là hoàng liên, một
ngụm thôi mà làm tôi nghẹn họng đến độ thiếu chút nữa thì chết mất rồi.
Vẻ mặt Mô Vi nhìn tôi rất quỷ dị, rồi quay sang nhìn Bà La Già, lại quay lại nhìn tôi, rồi lại nhìn Bà La Già.
Thạch Cơ nước mắt nhòe mi, lạnh lùng nói: “Thiếu chủ, vì sao ngài không nói
một câu nào! Thiếp đã dám nói ra, cũng sẽ không sợ chịu phạt! Nhưng mà,
mười mỹ nhân kia, ngài tuyệt đối không thể nhận!”.
Bà La Già gương mặt không chút biểu cảm nói: “Người đâu, đưa Thạch Cơ ra ngoài”.
Tin tức kinh khủng nhất trong lịch sử, tình cảnh kinh khủng nhất cứ thế mà
trình diễn trước mắt tôi, hơn nữa tôi còn may mắn được tham dự một vai
trong đấy nữa chứ.
Đống xương cốt già cỗi này của tôi thật sự là không thể tiêu hóa nổi chuyện này!