Đọc truyện Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng – Chương 55: Tâm sự của Bà La Già (hạ)
Có thị vệ đến báo: Tần Quảng Vương nghe nói tôi bị thương, vô cùng lo
lắng, đặc biệt đến đây để thăm hỏi. Quan hệ giữa Minh giới cùng với Ma
giới của tôi vẫn luôn rất thân thiết, việc ông ta đến đây cũng là trong
dự kiến.
Nhắc đến Tần Quảng Vương trong đầu tôi lại nổi lên một
gương mặt đen tuyền, lông mày chữ nhất, cằm vuông vức, trên đó còn có
một chòm râu dê. Dáng vẻ ông ta rất buồn cười, nhưng những người quen
biết ông ta đều biết vị Quân vương này không hề thú vị chút nào. Chắc là do đã làm công việc quản lý sinh tử thời gian lâu dài, nên đã tạo thành tính tình cổ hủ… khụ khụ, tính tình nghiêm túc như vậy.
Tam giới vẫn lưu truyền một câu chuyện cười như thế này. Một người nào đó cầm
một cây đậu trên tay, hỏi ba người khác nhau xem trong tay tổng cộng có
bao nhiêu hạt đậu. Gương mặt người đầu tiên lạnh lùng, cười mà như không nói: “Tuy là pháp lực của ta cao, nhưng cũng không thể dùng vào những
chuyện không thú vị như thế này được”. Người thứ hai há miệng cười to:
“Vẫn nói một hạt đậu trung tiện mười lần, ngài ăn đi, rồi đếm xem trung
tiện bao nhiêu lần là biết”. Người thứ ba thò mặt ra, nghiêm túc nhận
lấy cây đậu, nghiêm túc đếm từng hạt sau một lúc lâu, rồi mới khẳng
định: “Tổng cộng có bốn nghìn chín trăm sáu mươi tám hạt đậu, trong đó
có hai mươi tư hạt bị sâu ăn, chỉ có thể tính nửa hạt”. Người thứ nhất,
thứ hai là ai mọi người đều khó mà đoán được, chỉ có người thứ ba, có
thể chém đinh chặt sắt mà nói chính là Tần Quảng Vương.
Thế mà
hôm nay ông ta lại đích thân đến Ma giới, tôi không khỏi cảm thấy đau
đầu, âm thầm kêu rên một tiếng, không thể không chỉnh đốn lại tinh thần
mà nói: “Mời ông ta đến tiền điện ngồi chờ, tôi sẽ đi qua đó ngay”.
Lúc tôi tới tiền điện, Tần Quảng Vương đang ngồi trên ghế rất nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, tay cầm một chén trà đang định uống. Thời tiết thì nóng bức như thế, ông ta lại ăn mặc ba tầng bảy lớp rất kín đáo, y phục thì
vừa dày vừa nặng, phối với đai ngọc nhìn mà thấy phát hoảng. Da mặt tôi
không khỏi co giật, chỉ là thăm hỏi bình thường thôi, mà ông ta lại mặc
lễ phục cúng tế trên người, những người hiểu ông ta thì biết đây là
chuyện bình thường, những người không hiểu, không tránh khỏi thầm đoán
không biết có phải trong lòng ông ta đang nguyền rủa tôi sớm quy thiên
hay không.
Tần Quảng Vương nhìn thấy tôi bước vào, buông chén trà xuống, đứng lên, đi đứng một cách ngay ngắn đến bên cạnh tôi, cẩn thận
đánh giá một lúc, rồi mới vui mừng nói: “Tôi nghe nói Ma Quân bị thương, vẫn muốn đến thăm, hôm nay gặp, dường như đã khỏe nhiều rồi”.
Tôi gật đầu, mời ông ta ngồi xuống, cười nói: “Đã khiến Tần Quảng Vương lo lắng rồi”.
Tần Quảng Vương nhìn quanh bốn phía, hài lòng gật đầu, gương mặt nghiêm túc lộ ra vẻ tươi cười nói: “Lúc trước tôi có nghe nói Ma Quân nuôi nam
sủng, vẫn vô cùng lo lắng, sợ ngài chiều chuộng như vậy rồi sẽ đoạn… khụ khụ, sau đó lại nghe nói ngài định kết hôn, tuy rằng… sau đó xảy ra một ít nhầm lẫn, nhưng cuối cùng cũng vẫn là người đi đúng đường”.
Hóa ra Tần Quảng Vương không chỉ có tính tình cổ hủ, mà đến nói chuyện cũng rất bừa bãi.
Tôi vỗ trán nói: “Tần Quảng Vương cứ đùa, sao bổn tọa không nhớ có chuyện nam sủng này?”.
Lúc này Tần Quảng Vương không hề để lộ ra gương mặt nghiêm túc, mà tỏ vẻ
rất thấu hiểu nói: “Ma Quân đừng giấu tôi, nam nhân mà, người nào mà
chẳng có lúc như thế. Lần đại thọ Ma Quân Thái Vu đó, Xích Quách quay về đã nói hết mọi chuyện cho tôi nghe rồi”. Ông ta lại cười với tôi, gương mặt nghiêm túc hơi mất tự nhiên, “Ma Quân đúng là uy vũ, ha ha”.
Tôi ngẩn người, cũng cười theo. Tần Quảng Vương chắc là lớn tuổi rồi, hồ đồ mất rồi. Bổn tọa không tranh cãi với ông ta, nếu không lại tự dưng làm
giảm đi phẩm cách của bổn tọa.
Bên ngoài mặt trời dần dần ngả về
tây, trà uống hết chén này đến chén khác, nhà vệ sinh đi một lần rồi lại một lần, cuối cùng thì Tần Quảng Vương cũng đứng dậy cáo từ.
Tôi vội vàng đứng lên, đến ngay cả lời giữ khách lại cũng không nói, còn
sai người nhanh chóng chuẩn bị xe thoải mái để đưa Tần Quảng Vương trở
về. Tần Quảng Vương đi rồi, bổn tọa xem như mệt đến bong mất một lớp da, nên buổi tối ngủ cũng rất sâu.
Tôi lại gặp được nàng, lần này
nàng mặc váy áo màu đỏ, ngồi dưới một gốc cây dương liễu, trước mặt đặt
một bàn cờ, trên đó có đặt mấy quân cờ. Cách đó không xa có một căn nhà
gỗ nhỏ, nhà không lớn, trước cửa nhà có một vườn hoa nhỏ, hoa đang nở
rất đẹp. Nàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời, cổ thon dài tạo thành một
đường cong tuyệt đẹp. Tơ liễu bay phấp phới, chạm vào gò má của nàng,
gió thổi qua, rồi lại theo gió bay đi chỗ khác. Tôi không thể khống chế
được mà tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy Si Mị Chung
từ trong ngực ra đặt vào tay nàng, một nơi nào đó trong ngực chợt đau
đớn đến không kiểm soát được, từng cơn lại từng cơn.
“A Hoàn”. Giọng của tôi khi gọi nàng bất giác trở nên dịu dàng.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, quay mặt về phía tôi. Dường như có một gáo nước
lạnh đổ ập xuống đầu tôi, gương mặt này vô cùng quen thuộc, rõ ràng, rõ
ràng là trưởng công chúa tộc Phượng hoàng của Tiên giới, gương mặt của
Thượng thần Phượng Hoàn. Trái tim của tôi không thể khống chế được mà
đập liên hồi, sâu trong đầu dường như có cái gì đó muốn phá kén chui ra, phá tan sự trói buộc, chảy máu đầm đìa dưới ánh mặt trời. Dường như
thời gian đang dừng lại.
Ánh mắt nàng không thể che giấu được sự
đau thương cùng dịu dàng, nhưng rồi lại mạnh mẽ nén xuống, cười với tôi. Tôi nhìn bóng dáng của mình in trên đôi con ngươi đen như mực ấy, hoàn
toàn chiếm trọn nó.
“Vừa rồi tìm thấy nó ở trong Cung Tu La, nên
tôi cầm theo luôn. Nàng vẫn muốn có nó, có lẽ nó thực sự quan trọng. Tôi biết nàng cần nó để cứu người, nàng làm xong việc rồi, phải nhanh chóng quay về”.
Nhưng trong đáy lòng rõ ràng, rõ ràng là có thanh âm
đang gào thét đến tê tâm liệt phế: còn có người nào quan trọng hơn tôi,
mà nàng không thể không đi cứu? Ở lại, cùng với tôi. Chúng ta còn có
thời gian hàng ngàn hàng vạn năm ở cùng nhau. Tôi có thể mang nàng đi
xuống nhân gian, ngắm mặt trời lặn bên sông, đại mạc yên tĩnh; nàng
thích ăn nhân hạt dưa, tôi sai người mời sư phụ giỏi nhất trên đời này
làm các loại điểm tâm cho nàng; nàng thích nghe kịch, tôi sẽ mang nàng
đi đến quán trà, giống như những khách uống trà bình thường khác, xem
những mỹ nữ như hoa, nghe chuyện cuộc đời người người già đi đất đai
hoang hóa.
“Cho dù là bao lâu đi nữa, tôi cũng sẽ chờ nàng”. Tôi nghe thấy giọng của mình rất mềm mại nhưng lại vô cùng kiên định.
Nàng cầm tay tôi, hai bàn tay mềm mại mảnh mai khẽ run rẩy: “Nếu chàng cảm
thấy mệt mỏi, có thể quay đầu nhìn xung quanh xem, hồ ly Tử Như kia thật ra cũng tốt…”.
Cho dù Tử Như có hàng ngàn hàng vạn điểm tốt,
cũng không bằng nửa phần của nàng. Tôi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng. Nàng cũng không nói nhiều nữa, chỉ cười với tôi.
A Hoàn, A Hoàn… A Hoàn!
Tôi cố gắng mở mắt ra, lưng ướt đẫm mồ hôi. Trời đã tảng sáng, có mấy con
chim nhỏ đậu đầu cành đang khẽ khàng hót vang. Ôm ngực, cảm giác mất mát thứ gì đó đã không còn, nhưng thay vào đó lại là cảm giác đau đớn. Hóa
ra, đó là thứ, mà tôi vẫn luôn cố gắng tìm kiếm. Nàng, là người mà tôi
đã đau khổ chờ đợi trong nhiều năm như vậy. Nhưng tiếc là tôi lại đối xử với nàng như vậy, tổn thương nàng như thế. Chắc là do trí nhớ đã quay
trở lại, mối liên hệ giữa tôi với Si Mị Chung cũng phục hồi. Nàng bây
giờ, đang ở trong Si Mị Chung, ở cùng nàng, còn có một người khác. Ánh
mặt trời dần dần chiếu vào, căn phòng như chìm trong ánh nắng vàng.
Tôi nắm chặt tay, thầm đọc khẩu quyết xuyên vào bên trong Si Mị Chung. Bước qua thảm cỏ xanh, một căn nhà nhỏ hiện ra trước mắt tôi. Trên cửa có
treo một tấm mành trúc tinh xảo, gió thổi qua sẽ tạo thành những tiếng
vang nhẹ nhàng. Phía sau nhà có hàng dương liễu, một dòng suối nhỏ chảy
qua, chảy róc rách về phương xa. Trước nhà có một mảnh vườn nhỏ, trồng
mấy loại hoa dại đang nở. Dưới tàng cây dương liễu có đặt một bàn cờ,
trên mặt đặt đầy những quân cờ đen đen trắng trắng. Tôi nở nụ cười, căn
nhà này, nhìn vô cùng quen thuộc. Đang định bước lên phía trước gõ cửa,
thì cửa nhà lại tự mở ra, tôi hoảng hốt, nên ẩn thân sau cây dương liễu.
Một nam tử mặc áo xanh đang đỡ A Hoàn bước ra ngoài, đi đến cái bàn gỗ đặt ở trước nhà thì ngồi xuống, rồi bước vào trong nhà cầm một cái nồi nhỏ
mang ra, đặt một cái bát ở trên bàn. Anh ta đưa tay múc một bát canh từ
trong nồi ra, dùng thìa múc, đưa lên gần môi thổi cho nguội, rồi mới đưa đến gần miệng A Hoàn. A Hoàn cười, đẩy thìa về hướng anh ta, dịu dàng
nói: “Canh này là tôi đặc biệt nấu cho Cẩm Thanh uống, sao lại thành ra
chàng đút cho tôi”.
Nam tử kia cũng cười, đưa tay ra viết vào lòng bàn tay nàng gì đó.
Nàng lắc đầu: “Không được, nếu như chàng không uống, tôi sẽ giận đấy”. Nàng
cười, lấy tay đoạt lấy bát canh trên tay nam tử kia, múc một thìa, đưa
tới bên miệng anh ta. Nam tử kia há mồm uống, nhưng mắt cũng không thèm
nhìn thìa, mà chỉ dịu dàng nhìn A Hoàn. A Hoàn cũng từng dùng ánh mắt
như vậy nhìn tôi. Tôi lùi hai bước về phía sau, tóm lấy thân cây làm chỗ dựa. Muộn mất rồi, rốt cuộc là muộn mất rồi. A Hoàn, tôi có lỗi với
nàng, cũng không dám cầu xin nàng tha thứ.
Phụ Quân nói rất đúng, cho dù có thắng được thiên quân vạn mã thì sao, cuối cùng vẫn thua ở lòng của nàng.
Gió thổi qua, một con bướm từ trong bụi cỏ bay lên, sắc màu rực rỡ. Ở cùng
một chỗ với nàng mới đúng là thiên thượng nhân gian, nhưng nàng, đã rời
đi mất rồi.