Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Chương 44: Nói cho cùng, Thái Vu là người sống vì tình


Đọc truyện Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng – Chương 44: Nói cho cùng, Thái Vu là người sống vì tình

Tối qua, sau khi kết thúc yến tiệc tôi từng đi qua điện Tây Hoa tìm Bà La
Già định bàn bạc một chút việc riêng, dù sao thì bụng của bản thượng
thần bây giờ cũng càng lúc càng lớn, cũng nên tìm cho bé con một người
cha danh chính ngôn thuận trước thời điểm bé con sinh ra có đúng hay
không. Tiếc là hạ nhân ở điện Tây Hoa lại nói với tôi: đêm nay Ma Quân
uống hơi quá chén, bây giờ đã ngủ rồi, không tiếp khách.

Tôi ngẫm nghĩ, dù sao việc này cũng không vội vàng được trong lúc nhất thời, sau này nói cũng thế cả thôi, vì thế tôi quay trở về. Theo ấn tượng của bản thượng thần, tuy là bình thường Bà La Già khá dễ dãi, nhưng nhân phẩm
của chàng thực ra lại rất tốt, cũng không đến mức ăn quỵt. Ha ha, nếu
chàng tính ăn quỵt thì cùng lắm là bản thượng thần tóm chàng đem lại
đây, học theo phương pháp trong các vở kịch, đem chàng trói lại treo lên rồi hung hăng đánh cho chàng mấy cái. Ồ, nghĩ đến cảnh này, tôi lại cảm thấy vô cùng hứng thú.

Chắc là bởi vì tối hôm qua trời mới mưa,
nên hôm nay bầu trời trong xanh không một gợn mây, từ xa nhìn chỉ thấy
một mảnh màu xanh ngọc, bầu trời không có gió cũng không có mây, trên
không trung cao cao chỉ có cảnh sắc xinh đẹp động lòng người.

Mặc dù lúc bản thượng thần ở Ma giới, đối với sự lòe loẹt của Bà La Già
cũng đã sớm có hiểu biết, nhưng hôm nay khi nhìn thấy chàng vẫn không
tránh khỏi bị hù dọa. Tối hôm qua xem như là trường hợp trang trọng,
chàng ăn mặc sang trọng thì cũng là bình thường, nhưng rõ ràng hôm nay
là ngày bình thường, mà chàng ăn mặc còn giống phượng hoàng hơn cả con
phượng hoàng chính thống là tôi đây, đúng là một con phượng hoàng trống
lộng lẫy xinh đẹp, từ xa nhìn lại, chỉ thấy sáng rực rỡ đến đau cả mắt.

Chàng hôm nay vẫn mặc một chiếc áo choàng màu đen giống như hôm qua, nhưng
vạt áo được mở rộng, lại làm bằng chất liệu mỏng manh trong suốt, làm lộ ra một phần ngực chàng. Lưng đeo một cái đai ngọc, trên đó có khảm toàn bảo thạch hồng hồng xanh xanh, rồi dùng vàng bọc bên ngoài, trông đến
là nặng. Mái tóc đen chưa được búi, bay tứ tung trên bờ vai, có mấy sợi
còn phất ngang qua trán, tung bay trong gió.

Tôi rời mắt khỏi
chuỗi vòng đầy trân châu bảo thạch trên cổ của Bà La Già, chớp chớp mắt
cho khỏi hoa mắt, cố gắng tỏ ra là mình đang làm việc công, cười nói:
“Ma Quân quả là nhìn xa trông rộng, biết hôm nay trời nóng, nên ăn mặc
mát mẻ như thế”.

Chàng đem trân châu bảo thạch được giấu trong Tàng Bảo Các ra đeo hết cả lên người thế này, cùng không sợ chết vì nặng hay sao.

Bà La Già nâng tay lên, ống tay áo trượt xuống dưới, làm cho chiếc nhẫn
đang đeo trên tay tỏa sáng lấp lánh. Khóe miệng chàng hơi cong lên với
tôi, lông mày nhếch lên, thấp giọng hỏi: “Ồ, tôi mặc như thế này A Hoàn
có thích hay không, hả~?”.


Tôi ho khan hai tiếng, quay đầu liếc nhìn Long Tam bên cạnh, nghiêm trang nói: “Ma Quân đại nhân cảm thấy tốt là được rồi”.

Long Tam vẫn chưa biết quan hệ giữa tôi với Bà La Già, gương mặt lộ vẻ tức
giận, ôn hòa nói với Bà La Già: “Nghe đồn người của Ma giới không kìm
chế được hành vi của mình, hôm nay mới thấy, lời đồn quả thật không
sai”.

Bà La Già làm như không nghe thấy gì, chớp chớp mắt, như
nhỏ ra mấy giọt nước mắt, tủi thân nói: “Hôm nay bổn tọa mặc như thế này là để cho A Hoàn xem, A Hoàn có thích hay không?”.

Ta đơ người.
Vừa rồi bản thượng thần đã nói sai rồi, chàng không phải là con phượng
hoàng trống, dáng vẻ này, rõ ràng là có vài phần giống với hồ ly Tử Tô, e là đây là con hồ ly từ trong hang chạy đến đây làm loạn đi.

Long Tam nổi giận, hừ lạnh một tiếng, nói: “Xin Ma Quân giữ tự trọng một
chút, Thượng thần Phượng Hoàn địa vị tôn quý, không giống với yêu nữ ở
Ma giới”.

Tôi nhìn Bà La Già, ôi, không bằng tìm ngày sớm nói sự thật ra đi, nếu không thì không biết còn ầm ĩ đến mức nào nữa đây.

Bà La Già nhàm chán nói: “Bổn tọa rất tự trọng, không thể tự trọng hơn
được nữa. Hơn nữa…”. Chàng cố ý dừng lại một chút, tiến đến bên tôi nhẹ
nhàng nói, “Dùng vị trí Ma Hậu đổi lấy vị trí hiện tại của nàng, không
tính là thiệt thòi đấy chứ?”.

Long Tam thấy Bà La Già như thế, lại càng tỏ ra tức giận hơn.

Tôi vội vã tránh nhóm thị vệ ở phía sau, nói nhỏ với Long Tam: “Huynh đừng
có tức giận, thật ra có chuyện này muội muốn nói cho huynh biết, cho tới lúc này mọi chuyện diễn ra cứ vội vã, hơn nữa mọi chuyện cũng chưa có
chắc chắn, cho nên vẫn chưa nói. Hôm nay nếu mọi chuyện đã như vậy,
không bằng nói trước cho huynh biết”.

Long Tam quay đầu nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Tôi hắng giọng, gương mặt đỏ lên: “Thật ra muội tính thành thân với Bà La Già”.

Mắt Long Tam mở to nhìn tôi, bước chân ngừng lại.

Tôi kéo huynh ấy tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Lúc trước khi
đi tìm Si Mị Chung muội đã quen Bà La Già, đứa bé trong bụng muội, theo
đạo lý thì phải gọi Bà La Già là “cha””.

Long Tam hít một hơi lạnh, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ không phải là của Bích Hoa?”.


Tôi hoang mang hỏi lại: “Sao lại liên quan tới Bích Hoa?”.

Long Tam có vẻ hốt hoảng, gương mặt biến đổi, dường như thương tiếc, dường
như đồng cảm, dường như không hiểu nổi. Cuối cùng cũng vẫn lắc đầu, nói
với tôi: “Tin này làm huynh quá ngạc nhiên, huynh phải quay về tiêu hóa
tin tức này đã”. Sau đó hốt hoảng bỏ đi.

Tôi nhìn bóng dáng Long Tam đang ngày càng rời xa, quay sang cười gượng với Bà La Già.

Bà La Già không để tâm, còn xem thị vệ xung quanh như không khí, bước mấy
bước đến gần tôi, gương mặt vui vẻ nói: “Ồ, A Hoàn, bây giờ chỉ còn lại
nàng với tôi thôi”.

Tôi bình thản không để ý.

Bà La Già
tiếp tục nói: “Nghe nói núi Bất Chu vốn là vùng hoang vu, không có gì
thú vị hết cả, không bằng chúng ta đi thăm thú chỗ khác đi”.

Chủ tử cầm đầu bỏ mặc nhiệm vụ, người tiếp khách là tôi đương nhiên là không có ý kiến gì rồi.

“Chàng muốn đi đâu?”.

Bà La Già cười, cầm lấy tay tôi, thấp giọng nói: “Ta nghe nói nhà A Hoàn ở trên núi Tê Ngô, không biết hôm nay nhạc phụ đại nhân có ở nhà hay
không, tôi dù có là con dâu xấu thì cũng nên sớm gặp cha mẹ chồng chứ?”.

Tôi đỏ mặt, nếu sớm đưa chàng đi gặp phụ thân tôi như thế này, tôi cảm thấy hơi lo lắng. Hơn nữa, khụ khụ, tôi còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng mọi
chuyện, nếu gặp Ngọc Anh cô cô thì không sao, chứ nếu mà gặp phụ thân ấy thì, theo như tính tình của Bà La Già, nhất định là có thể moi ra mấy
chuyện thường ngày của tôi từ trong miệng cha ra, như vậy thì hình tượng vĩ đại của bản thượng thần cũng đi tong.

Tôi lùi mấy bước về
phía sau, tạo thành khoảng cách với Bà La Già, cố gắng đối mặt với
chàng, cố gắng tỏ ra nghiêm túc, nói: “Chuyện này không thể qua loa
được, cần phải chuẩn bị cẩn thận”.

Bà La Già không buông tha dễ dàng như thế, tiếp tục nói: “Tôi đã quyết định đi, tức là đã chuẩn bị kỹ càng rồi”.

Tôi vẫn giữ gương mặt nghiêm túc như cũ, không nhanh không chậm nói: “Bàn bạc cẩn thận lại đã”.


Ánh mắt Bà La Già chợt lóe lên, đột nhiên cười với tôi, đến cả chân mày
cũng mang mấy phần ý cười: “A Hoàn, hôm nay tôi đúng là muốn đi gặp nhạc phụ đại nhân, không phải là nàng giấu ai ở trong nhà, không muốn tôi
thấy đấy chứ”. Đúng là phụ thân của bản thượng thần không thể dễ dàng để cho chàng gặp như vậy được. Tôi im lặng không nói, nhìn xung quanh.
Gương mặt Bà La Già lộ ra vẻ thất vọng, buông tay tôi ra, quay lưng về
phía tôi, giận dữ nói: “Được rồi, nếu như A Hoàn không muốn thì thôi”.

Chắc do giọng nói của chàng quá mức buồn bã, nên tôi cảm thấy hơi áy náy:
“Chúng ta đi chỗ khác dạo chơi, thì cũng giống như thế thôi mà”.

Bà La Già quay người, gương mặt lộ vẻ mong ngóng, chàng khẽ hạ mi mắt,
nhìn chăm chú vào mắt tôi, bi thương nói: “Phụ Quân của tôi năm đó bị
phong ấn dưới chân núi Cửu Nghi, nếu có thể, tôi thật sự muốn đi xem”.

Để núi Cửu Nghi trấn áp Thái Vu, Hạo Thiên từng ra lệnh không để bất kỳ ai chưa được cho phép lại gần, còn sai Thần tướng quanh năm ở chân núi bảo vệ. Theo lý, thì Bà La Già không được đi vào trong đó.

“Núi Cửu Nghi là cấm địa, thiếp thấy vẫn nên là…”.

Bà La Già gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt ảm đạm không tránh khỏi thở dài
một hơi, rồi lại lập tức miễn cưỡng cười với tôi, tỏ ra thoải mái nói:
“Không sao đâu, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi, không đi cũng
không sao”.

Trong lòng tôi cảm thấy đau đớn, chàng đã mấy trăm
vạn năm không gặp Thái Vu, đương nhiên là nhớ nhung rồi. Khi xưa lúc tôi nhớ đến a nương, tôi còn có thể níu lấy phụ thân mà trò chuyện, nói hết ra tâm sự trong lòng, nhưng chàng thì lại một mình đơn độc ở Ma giới,
tôi lại không có ở bên cạnh chàng, e là ngay đến người ở bên cạnh để trò chuyện cũng chẳng có. Nếu tôi đề nghị đi thì lại khác, có tôi đi cùng
chàng, chắc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Tôi khẽ cắn môi,
nói: “Thật ra nếu như muốn đến đấy cũng không phải là không được, nhưng
những thị vệ này thì tuyệt đối không thể đem theo được”.

Bà La
Già ngạc nhiên vui mừng hỏi: “Có thể đi thật chứ?”. Rồi lại lộ vẻ hơi
thất vọng, cẩn thận hỏi, “Nếu thật không thể đi được, thì thôi, nếu như
nàng đưa tôi đi vào, sợ là Ngọc Đế mà biết sẽ trách tội nàng”.

Lòng tôi mềm nhũn, cảm thấy vô cùng ấm áp: “Không sao, Thần tướng trông giữ núi là người của tộc Phượng hoàng của thiếp”.

Tôi cùng với Bà La Già bay đến chân núi Cửu Nghi, nói với Thần tướng trông
giữ núi: “Chúng tôi đi lên nhìn một lúc, sẽ xuống ngay”.

Thần tướng trông giữ núi thấy tôi, không nói gì mà tránh ra.

Cả quãng đường đi Bà La Già im lặng không nói gì, tôi an ủi chàng: “Chàng
cũng đừng quá đau lòng, ít nhất thì Ma Quân Thái Vu đến nay vẫn sống rất tốt”.

Bà La Già quay đầu liếc nhìn tôi, rồi lại cúi đầu, thấp
giọng nói: “A Hoàn không cần an ủi tôi, Phụ Quân trời sinh tính tình tùy ý, bị trấn áp mấy trăm vạn năm như thế, e là so với chết còn khổ sở
hơn”.


Tôi yên lặng không nói. Nếu thật sự phải luận thị phi đúng
sai của trận chiến Tiên – Ma năm đó, thật ra cũng rất khó nói. Lúc trước tôi không biết rõ nguyên nhân, nhưng sau khi nhìn thấy bức tranh trong
tay Thái Vu, tôi mới hiểu.

Nói cho cùng, Thái Vu là người sống vì tình.

Năm đó, Thái Vu đột ngột chạy đến Tiên giới nói với các vị tiên gia muốn
lấy Thần nữ Côn Luân là Dao Quang làm vợ. Lúc đó Dao Quang với Nhuế Hạng đã thành thân nhiều năm, con cũng đã có, tuy là Nhuế Hạng lúc bấy giờ
mới chỉ là một tiểu tướng quân, nhưng địa vị của Dao Quang ở Côn Luân
rất cao, đương nhiên là không thể bôi nhọ được rồi. Toàn bộ phái Côn
Luân tất nhiên là không đáp ứng, Nhuế Hạng cũng vô cùng tức giận.

Tiên giới phái sứ giả đi hỏi nguyên nhân, cũng không ngờ sứ giả lại tức giận mà trở về nói: “Thái Vu nói “bổn tọa đón dâu, muốn thành thân với ai,
không đến lượt ngươi hỏi””.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, Thái Vu tất nhiên là không thể nói rõ nguyên nhân ra được. Dao Quang lúc ấy đã trở
thành thê tử của Nhuế Hạng, nếu như để lộ ra đoạn tình sử năm xưa, thì
thanh danh của Dao Quang cũng mất hết. Có điều tính tình của Thái Vu quả thật là quá hờ hững, chỉ nói có một câu, thế mà lại thành đại chiến
Tiên – Ma, coi như là một lần ngốc nghếch đi.

Bà La Già chỉ vào một chỗ hỏi tôi: “Nơi đó sao không có lấy một ngọn cỏ mọc, không lẽ là có trận pháp?”.

Tôi gật đầu: “Mắt trận phong ấn của Thượng thần Đông Hạo năm đó ở chỗ này”.

Bà La Già trầm tư gật đầu.

“Năm đó Ma Quân Thái Vu vì sao xuất chiến, chàng có biết?”.Theo tính tình
Thái Vu mà nói, e là đến cả Bà La Già cũng sẽ không nói.

Quả
nhiên, Bà La Già trầm tư nói: “Phụ Quân chỉ nói Tiên giới đã đoạt mất Ma giới chí bảo, ông ấy bị bắt buộc, cho dù có là tranh cướp, cũng phải
đem về”.

Ma giới chí bảo, ừm, đối với Thái Vu mà nói, thì cũng không xem như là nói dối.

“Bà La Già, hai giới Tiên – Ma sau trận chiến ấy vẫn luôn đối địch với
nhau, chàng có từng nghĩ tới, bỏ qua cho nhau sẽ tốt hơn không?”. Tôi
dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục nói, “Nếu cứ tiếp tục đôi co như
vậy, chuyện của chàng và thiếp e là không thể… Nếu như sau này lại xảy
ra chiến tranh lần nữa, ở trên chiến trường, chàng gặp thiếp, sẽ như thế nào?”.

Bà La Già cười, vuốt ve bả vai tôi: “Tôi sẽ không để cho
chuyện này xảy ra đâu. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, hai giới Tiên –
Ma chắc sẽ không xảy ra chiến tranh nữa đâu”.

Chàng nói rất mơ hồ, nhưng tôi lại tình nguyện tin tưởng chàng.

“Đợi hôm nay trở về rồi, chúng ta đi gặp Ngọc Đế nói chuyện, sớm thành thân đi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.