Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Chương 28: Tôi vuốt vuốt gương mặt, cảm thấy chua xót


Đọc truyện Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng – Chương 28: Tôi vuốt vuốt gương mặt, cảm thấy chua xót

Tống Tử Hiên bỗng nhiên nói: “Người này là bạn cũ của thần, chưa bao giờ vào cung, chắc là Thái Hậu nương nương nhớ lầm rồi”. Chàng lấy tay che vết thương, lông mày nhíu lại, “Thần có một yêu cầu hơi quá phận, không biết Thái Hậu nương nương có thể đồng ý hay không?”.

Đỗ Lang thu hồi ánh mắt đánh giá tôi lại, quay lại nói một cách thân thiết: “Tử Hiên cứ nói đừng ngại”.

Tống Tử Hiên nói “Cánh tay của thần bây giờ rất đau, có thể mời ngự y…”.

Đỗ Lang phất tay áo, nói với Vương tổng quản: “Nhanh đi mời Trương ngự y, Lí ngự y, Tôn ngự y, Tiền ngự y cũng mời tới luôn đi, đừng có chậm chạp nữa”.

Vương tổng quản tuân lệnh lui ra.

Tôi giơ chân, đang muốn theo Vương tổng quản tránh đi, thì lại nghe thấy Đỗ Lang nói: “Mọi người lui xuống đi, vị này…”.

Tôi cúi người nói: “Thảo dân tên là Hoàn Phượng”.

Bây giờ tôi vô cùng hối hận vì sự lười nhác của mình, vì chỉ đem cách đọc tên mình đảo lại mà thôi. Lúc này chắc là Đỗ Lang lại càng có chứng cớ để khẳng định là tôi.

Quả nhiên ánh mắt Đỗ Lang có sự thay đổi, vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi: “Vị Hoàn công tử này xin ở lại giúp tôi một chút”.

Tôi đau khổ nhìn Đỗ Lang.

Tôi cảm thấy vô cùng buồn bực.

Tuy rằng bản thượng thần cũng thích buôn chuyện, nhưng cũng không thích đến nỗi một lòng muốn xen vào việc của người khác, lúc này cô ấy cần gì phải bắt tôi ở lại xem cơ chứ.

Hơn nữa, vị tiên hữu này, cô đã biết tôi là ai, cần gì phải bắt tôi ở lại xem, cố ra vẻ tự kìm chế bản thân làm gì.

Cô để tôi chạy trốn xa một chút, không phải là tất cả mọi người đều vui vẻ hay sao?

Nghĩ thế nên tôi rất thấu tình đạt lý mà nói: “Thừa tướng đại nhân e là có chút chuyện quan trọng cần bẩm báo với Thái Hậu nương nương, có thảo dân ở cạnh không tiện, chi bằng…”.

Tôi vừa nói, vừa lén nhìn trộm Tống Tử Hiên.

Chàng không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy ánh mắt của tôi nhất định sẽ hiểu ý tôi. Huynh đệ, hôm nay anh giúp tôi một lần, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp!

Tiếc rằng, Tống Tử Hiên lại hạ mi khép hờ đôi mắt, vốn trông chàng dáng vẻ cũng không tồi giờ lại càng thêm phần tuấn tú, nhưng mà chàng một chút cảm xúc cũng không để lộ, khuôn mặt lạnh lùng y như một cốc nước lạnh vậy.


Huyệt Thái Dương của tôi giật giật, mạch đập thình thịch, làm đầu tôi cũng cảm thấy đau.

Quả nhiên là không thể trông chờ vào người khác được.

Kẻ giống như Tống Tử Hiên lúc thì thông minh, lúc thì ngốc nghếch lại càng không đáng tin tưởng!

Tôi đang há mồm, định thử lại lần nữa xem sao, cố gắng làm cho Đỗ Lang hiểu tôi không nên ở lại đây gây trở ngại, Tống Tử Hiên đột nhiên lại mở mắt, nhẹ nhàng nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói: “Hoàn công tử lo lắng quá rồi. Ở đây quả thật là cần người giúp đỡ, còn xin Hoàn công tử giúp giùm”.

Tôi đành phải ngậm miệng, ủy khuất đứng dựa vào tường.

Bản thượng thần cảm thấy, từng giây từng phút ở lại đây thật sự là đang hành hạ tôi mà.

Đỗ Lang đỡ cánh tay bị thương của Tống Tử Hiên, ngón tay run run: “Sao máu vẫn không ngừng chảy vậy, tôi đỡ khanh ngồi xuống nghỉ ngơi”.

Tống Tử Hiên không từ chối, Đỗ Lang liền dìu chàng đi từng bước tiến đến chỗ ngồi của chủ nhà.

Chỗ chàng vừa đứng còn một vũng máu đọng lại, nổi bật trên nền nhà màu đen, vũng máu cũng hơi hơi chuyển sang màu đen.

Vừa rồi, lúc Đỗ Lang đi ngang qua tôi, nàng có liếc nhìn tôi. Tôi cúi đầu tránh, nên vô tình nhìn thấy ánh mắt của Tống Tử Hiên chưa dời đi.

Ánh mắt chàng có chút kỳ lạ, tôi ngẫm nghĩ, không lẽ là chàng buồn bực?

Dù sao chàng cũng cứu tôi ra khỏi đó, còn miễn cưỡng xem như vì tôi mà bị thương, bây giờ tôi lại không đồng ý giúp chàng, nếu là tôi, e rằng cũng có phần khó chịu.

Nhưng mà, có trời đất chứng giám chứ, tôi dám lấy mặt mũi của Nhuế Hạng ra mà thề: lần này tôi thật sự là nghĩ cho bọn họ mà!

Cho nên chuyện này, bản thượng thần quyết không nhận.

Tôi ở bên này sống một ngày mà như một năm, trong khi Đỗ Lang bên kia thì đang ý mặn tình nồng.

Cô ấy rút một chiếc khăn lụa từ trong ngực ra, cởi vạt áo bên tay bị thương của Tống Tử Hiên ra đến tận hông, lộ ra cánh tay bị thương, ngạc nhiên kêu lên một tiếng, mùi đàn hương theo hơi thở tỏa ra thoang thoảng, ánh mắt đột nhiên ướt đẫm nước, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đưa khăn lụa lên, băng bó mấy vòng quanh vết thương, rồi buộc một cái nút.

Máu rất nhanh thấm ướt khăn lụa mỏng, thấm cả ra cái nút thắt hình nơ bướm xinh đẹp, quả là rực rỡ.


Tôi dựa vào lương tâm mà nói một câu: Hình thêu trên khăn lụa của Thần nữ Đỗ Lang quả là đẹp, để lộ cũng khéo, đôi uyên ương trên đó nhìn sống động như thật vậy. Nhưng cho dù có thêu đẹp đến mấy, mà dùng để băng bó vết thương, cũng thật là uổng phí.

Hơn nữa, vết thương là ở trên tay, không cần phải cởi áo ra đến tận đấy.

Tống Tử Hiên hơi nhắm mắt, dựa vào ghế, dáng vẻ như đang hưởng thụ.

Tôi khẽ hừ lạnh một tiếng. Thật ra là chàng ở đây đang hưởng thụ, quên luôn tôi còn đang đứng bên cạnh mất rồi.

Đỗ Lang và Tống Tử Hiên cùng lúc quay lại nhìn tôi.

Tôi hơi xấu hổ, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đành chỉ vào vũng máu trên mặt đất mà nói: “Vết máu để lâu không dễ tẩy sạch được, nếu như bây giờ không có chuyện gì, không bằng để tôi tẩy nó đi”.

Đỗ Lang không thèm để ý đến tôi, xem ra ý cô ấy là tôi cứ tự nhiên.

Tống Tử Hiên lại hơi nhếch khóe miệng lên, dùng cánh tay không bị thương cầm chén trà lên uống một ngụm, thông giọng, rồi mới dài giọng nói: “Không có việc gì, nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút chờ ngự y đi”.

Bản thượng thần đành phải tìm một cái ghế ở xa mà ngồi.

Cũng may là bốn vị ngự y Trương, Lí, Tôn, Tiền tới nhanh, đúng lúc cứu tôi khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Tới cùng với bọn họ, còn có đứa bé cầm xâu mứt quả hôm đó nữa.

Trương ngự y là một ông lão râu tóc bạc phơ, trên đường đi vội vàng e là bị mệt, trán phủ một lớp mồ hôi dầy, quần áo sau lưng cũng ướt đẫm. Ông ta cẩn thận nhìn cánh tay Tống Tử Hiên, ánh mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn tôi, đập bàn nói với tôi: “Làm bừa, ngươi hầu hạ đại nhân nhà ngươi như thế đấy à, băng bó vết thương như thế, cản trở máu lưu thông, muốn làm cho cánh tay đại nhân nhà ngươi bị phế đi đấy hả!”.

Sắc mặt Đỗ Lang hết trắng rồi lại chuyển thành xanh, sau đó chuyển sang đen. Sau một lúc lâu nhẫn nhịn mới nói: “Nếu Trương ngự y cảm thấy như vậy không tốt thì nhanh cởi nó ra, vừa rồi không có đại phu ở đây, Hoàn công tử không biết y thuật, băng bó không đúng cách cũng là chuyện dễ hiểu”.

Tôi có thể hiểu, Đỗ Lang đại khái là tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết cô ấy đường đường là đương kim Thái Hậu thế nhưng lại tự mình băng bó vết thương cho Thừa tướng đại nhân, nên đành cam chịu mà nói: “Thảo dân suy nghĩ không chu toàn, đại nhân nói có lý”.

Trương ngự y không thèm nhìn tôi, chỉ cởi khăn lụa đang buộc trên tay Tống Tử Hiên, nói với ba vị ngự y còn lại: “Các vị đồng nghiệp xin cùng đến xem tình hình”.

Đứa bé kia hôm nay đã thay đổi y phục, vẫn là màu vàng nhạt, chắp tay sau lưng đứng ở bên cạnh nhìn, không nói một câu nào, đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào vết thương trên tay của Tống Tử Hiên.


Mấy vị ngự y bàn luận một lúc, quay đầu cúi chào đứa bé, nói: “Khởi bẩm Thánh thượng, vết thương của Thừa tướng đại nhân chỉ là bị thương ngoài da, thần đã băng bó cẩn thận rồi, hẳn là sẽ không có gì đáng ngại, thần sẽ kê thêm đơn thuốc, nói chung là không có vấn đề gì”.

Ô, hóa ra đứa bé này chính là Lăng nhi trong lời nói của Đỗ Lang.

Tiểu hoàng đế nhìn cánh tay, nghiêm trang nói: “Làm phiền chư vị ái khanh”. Sau đó, quay người, lấy tay kéo tay áo Tống Tử Hiên, ngẫm nghĩ rồi lại buông, lại ra vẻ chững chạc, nháy nháy đôi mắt to nói: “Nếu tay lão sư bị thương, thì người nghỉ ngơi trong phủ mấy ngày cho vết thương lành đi, chờ vết thương đỡ rồi thượng triều cũng không muộn”.

Sau đó bước mấy bước bằng đôi chân ngắn ngủn, chắp tay sau lưng bước đi thong thả, trầm tư một lát, đỏ mặt nói: “Mấy ngày này nếu Trẫm có việc gì, có thể đến đây tìm lão sư không?”.

Tống Tử Hiên mỉm cười: “Bất cứ lúc nào thần cũng cung kính chờ bệ hạ”.

Tiểu hoàng đế vừa lòng gật đầu, sắc mặt càng đỏ hơn: “Thật ra.. lần này Trẫm còn muốn mượn lão sư một người”. Nó đi một vòng quanh phòng, nhìn thấy tôi đang đứng trong một góc sáng, trên mặt lộ ra một chút vui vẻ, “Là người đó”.

Cảm giác bị mấy cặp mắt nhìn chăm chú quả là khó chịu.

Tôi hít sâu một hơi, không dám tin.

“Trẫm cần người giúp đỡ viết mấy thứ, Hoàn Phượng đúng là người trẫm cần, không biết lão sư có đồng ý cho mượn người không?”.

Sau đó, tôi bị Tống Tử Hiên bán đứng.

Tiểu hoàng đế cười đến độ mắt cong như vầng trăng non, bên khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền mờ mờ: “Vậy Hoàn ái khanh hãy chuẩn bị đi, ngày mai nhậm chức”.

Đỗ Lang đột ngột xen vào: “Trở về an bài chỗ ở cấp cho Hoàn đại nhân, chứ cả ngày cứ chạy đi chạy lại, cũng dễ khiến thân thể mệt mỏi”.

Chuyện này thì không thể được nhé!

Chuyện này… thật ra, tính tình của Tống Tử Hiên tôi coi như có thể hiểu được năm phần, hôm đó chàng nói không nhớ để Ngưng Thần Châu ở đâu, theo lương tâm mà nói, tôi không tin đâu.

Tôi không phúc hậu mà nói một câu, tôi đoán, chàng hẳn là tiếc bảo vật, lén giấu đi rồi. Dù sao ở phàm giới, hạt châu lớn như thế không phải là dễ gặp.

Lúc này, rời khỏi phủ Thừa tướng là bất lợi đối với việc tìm kiếm Ngưng Thần Châu.

Tôi đang định từ chối, thì nghe Tống Tử Hiên nói: “Thái Hậu nương nương, ngoại thần ở lại trong cung e là không đúng quy củ, nhà của thần cũng không quá xa hoàng cung, cửa lúc nào cũng rộng mở, còn nữa, Hoàn Phượng lại là bạn cũ của thần, ở trong nhà thần vẫn thích hợp hơn. Đợi sau này rảnh rỗi, Hoàn đại nhân tìm một chỗ thích hợp dọn ra ngoài cũng không muộn”.

Đỗ Lang hừ một tiếng, không nói gì.

Tiểu hoàng đế nhìn Đỗ Lang, lại nhìn Tống Tử Hiên, gương mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Tôi chần chừ nói: “Được Thánh thượng cùng với Thái Hậu nương nương ưu ái, thảo dân vô cùng cảm kích, nhưng mà, thảo dân có việc khó nói ra…”.


Tiểu hoàng đế hơi thất vọng nói: “Chẳng lẽ là ngươi không thể vào cung làm quan?”. Bả vai của nó hơi hạ xuống, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu, miệng phùng ra.

Lòng tôi mềm nhũn, thấp giọng nói: “Không phải, có thể nhận được sự ưu ái của Thánh thượng, thảo dân làm sao dám không biết quý trọng, chỉ là thảo dân vốn quen giường, đột nhiên thay đổi chỉ sợ…”.

Đỗ Lang lại hừ lạnh một tiếng, há mồm muốn nói, thì nghe tiểu hoàng đế vui vẻ nói: :Vậy ái khanh vẫn cứ ở lại chỗ này đi”.

Tiểu hoàng đế vì còn rất nhiều bài vở phải học, nên vội vã rời đi.

Nhóm ngự y sau khi kê khai phương thuốc cũng rời đi.

Trong phòng lại chỉ còn lại ba người chúng tôi, nên cả phòng lại rơi vào yên lặng.

“Tử Hiên, rốt cục vết thương của khanh là do ai gây ra?”.

Là vì cứu cô đấy. Tôi ở trong lòng yên lặng đáp một câu.

Tống Tử Hiên dựa lưng vào ghế nói: “Lúc ấy tình hình nguy hiểm, thần cũng không chú ý”.

Quả là tình chàng ý thiếp, cứu người ta còn không muốn để cho người ta biết, sợ người ta đau lòng.

Tôi vuốt vuốt gương mặt, cảm thấy chua xót.

Đỗ Lang quay đầu nhìn tôi.

Tôi thả lỏng tay, nhìn cô ấy cười.

Đỗ Lang đứng lên, đánh giá tôi một lúc, đột nhiên chẳng hiểu sao lại cười: “Cho dù chuyện thị phi đúng sai ra sao đi nữa, Hoàn đại nhân xin chú ý một chút, quen giường tuy không phải chuyện lớn, nhưng cũng không phải chuyện tốt, Hoàn đại nhân nên sớm bỏ thói quen này đi, sau này nếu như có chuyện gì, e là muốn hối hận cũng không kịp”.

Nói xong thì cười.

Sau đó quay đầu nói với Tống Tử Hiên: “Nghỉ ngơi cho tốt, bản cung không ở lại lâu”. Sau đó không quay đầu lại nhìn tôi đã đi rồi.

Cô ấy lúc thì lạnh lùng, lúc thì ngọt ngào như thế, quả là quái dị.

Lúc đi ngang qua chỗ tôi, Đỗ Lang liếc nhìn tôi, môi khẽ cử động.

Tôi gật đầu, cô ấy thỏa mãn nên cũng rời đi rồi.

Sống từng ấy năm, tôi với cô ấy cũng có phần hiểu ý, vừa rồi cô ấy mới nói: “Đêm nay tôi tới tìm cô”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.