Đọc truyện Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng – Chương 19: Vận mệnh giống như một vòng tròn, chúng tôi đi một vòng, cuối cùng lại quay lại chỗ cũ
Tôi gạt nhẹ tấm rèm lụa mỏng trắng như ánh trăng, đi xuyên qua phòng chính, tỉ mỉ quan sát căn nhà trước mắt.
Phía sau nhà có trồng một hàng dương liễu, có một dòng suối nhỏ chảy ngang
qua, tiếng nước chảy róc rách trôi về phương xa. Phía trước nhà có một
vườn hoa nhỏ, rải rác có những khóm hoa dại, hồng hồng vàng vàng, rất
sinh động dễ thương. Căn nhà không lớn nhưng vô cùng tao nhã. Trong nhà
có một phòng khách nhỏ, có một phòng nhỏ có lẽ để làm phòng ngủ, còn có
một phòng bếp bé bé xinh xinh ở đằng xa. Trên cửa còn có treo một tấm
rèm trúc vô cùng tinh tế, đủ để ánh sáng và gió xuyên qua cho nhà thoáng mát.
Bà La Già quay đầu, bước nhanh đến bên cạnh tôi, cầm tay tôi nói: “Nàng tỉnh rồi, nàng có thích chỗ này hay không?”.
Tôi gật đầu: “Tuy không lớn, nhưng lại vô cùng lịch sự tao nhã, quả là một chỗ đẹp”.
Bà La Già hài lòng gật đầu nói: “Chỗ này linh khí dồi dào, thích hợp để
nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhà này là tôi sai người làm tạm, nhưng chỉ có hai người chúng ta, chắc cũng đủ để ở”.
“Gần đây cuối cùng Phụ Quân
cũng tìm được mẫu thân thân sinh của tôi, không thể tin được, lại là nữ
tử Tiên tộc. Tiên tộc quả thật là giảo hoạt gian trá, âm mưu chia rẽ Phụ Quân và bà. Chắc nàng không biết, trong mấy ngày nàng và tôi ở trong ảo cảnh, hai giới Tiên – Ma đã giao chiến rồi. Nếu nàng không có chuyện
gì, thì đừng rời khỏi Ma giới, không an toàn đâu”.
Tôi đang muốn
nói, Bà La Già lại nói tiếp: “Nàng đừng vội, tôi chắc chắn sẽ tìm ra sự
thật trả lại sự công bằng cho nàng. Nàng mới tỉnh, vào phòng ngồi nghỉ
ngơi đi đã”.
Tôi cảm thấy hoang mang, Bà La Già thật kỳ lạ, vừa
rồi rõ ràng vẫn còn là bão táp mưa sa, bây giờ sao đã trở thành mưa phùn gió thoảng rồi. Nhưng, nếu chàng muốn như thế, tôi cũng không phản đối.
Tôi ngồi trong phòng khách, pha một ấm trà, rót cho mình một chén trà, nhìn gương mặt của Bà La Già đang ra vẻ chờ đợi, ngẫm nghĩ một lát, lại rót
cho chàng một chén, chàng đón nhận rất vui vẻ, uống một ngụm trà.
Có hai người xuất hiện ngoài cửa, một người cao lớn, mặc trường bào màu
mực, trên mặt mang mặt nạ màu bạc che mất nửa gương mặt. Người còn lại
là người tôi có quen biết, chính là ả hồ ly Tử Như kia.
Tử Như
vừa nhìn thấy Bà La Già và tôi thì liền bước vội vào phòng, “rầm” một
tiếng quỳ xuống, nước mắt lã chã nói: “Thiếu chủ, xin ngài tha thứ cho
thiếp, tuy là thiếp làm trái với ý của Thiếu chủ, nhưng thực tâm, cũng
chỉ vì muốn tốt cho Thiếu chủ mà thôi”.
Tôi cảm thấy cô ta nói
thật kỳ lạ quá, chắc là tư duy của tôi và cô ta không giống nhau rồi. Cô ta chẳng qua cũng chỉ vừa mới tới Cung Tu La, làm sao biết làm thế nào
là tốt cho Bà La Già, làm thế nào là không tốt?
Gương mặt Bà La Già không biến đổi, chỉ quay sang nhìn người đang mặc áo đen kia.
Người mặc áo đen đi lên phía trước, tát Tử Như một cái rất tàn nhẫn, rồi tức
giận nói: “Ma Thiếu Quân, nghiệt đồ hành sự không chu toàn, mang lại rắc rối cho người, người làm sư phụ như tôi cũng khó tránh tội, chỉ có thể
nói Niễn Ngọc đã dạy dỗ không tốt, lần này nhất định sẽ mang cô ta về
trách phạt cẩn thận”.
Hóa ra đây chính là Cổ Vương Niễn Ngọc
tiếng tăm lẫy lừng. Tôi cười thầm trong lòng, ông ta nói như thế, người
nghe sẽ cảm thấy ông ta vô cùng tàn nhẫn, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ
lại, lại sẽ thấy đó chẳng qua chỉ là tiếng sấm thì to mà cơn mưa thì
nhỏ. Ai mà biết được đưa cô ta trở về rồi, sẽ phạt cô ta chép sách, hay
là phạt cô ta chịu khổ hình? Nói trắng ra, thì ông ta đã cứu Tử Như một
mạng rồi còn gì.
Bà La Già uống một chén trà, rồi từ từ nói: “Tử Như, tôi hỏi cô, ngày ấy người đi xin Niễn Ngọc tình cổ, cuối cùng thì là ai?”.
Giọng Tử Như run rẩy trả lời: “Là Thạch Cơ”.
Tôi chớp mắt, nhìn Bà La Già.
Gương mặt Bà La Già lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói: “Ngày đó cô cầm cái bình
đựng hùng cổ, chỉ vào đó nói đó là tình cổ mà A Hoàn xin, vì sao mà cô
lại nói như vậy?”.
Tử Như cúi đầu, khóc nói: “Bây giờ Thiếu chủ
đã biết là Tử Như làm, vì sao Tử Như làm như vậy, chẳng lẽ Thiếu chủ
không biết?”. Cô ta ngẩng đầu, nhìn tôi đầy hận thù, cắn chặt răng nói:
“Thiếu chủ chẳng qua chỉ là muốn Tử Như nói cho Hoàn Phượng nương nương
nghe mà thôi. Nếu Thiếu chủ đã muốn như vậy, Tử Như sẵn lòng giúp Thiếu
chủ”.
Cô ta đứng lên, lại gần tôi nói: “Nương nương có còn nhớ Đông Doanh Hoa?”.
Tôi ngồi bên giòng suối, nhìn tơ liễu bồng bềnh trôi theo dòng nước, trong
lòng cảm thấy vô cùng xúc động. Những gì Tử Như vừa nói, tôi nghe xong
mà mãi vẫn không thể hiểu nổi. Hóa ra, ngày ấy, Bà La Già sai người đến y cốc mời Niễn Ngọc xuống núi để giải độc cho tôi, nhưng chẳng may Niễn
Ngọc không có ở đó, trong cốc chỉ có đồ đệ của ông ta là Tử Như.
Tử Như và Thạch Cơ có quen biết từ trước, cô ta cảm thấy Thạch Cơ tuy tính tình không tốt, nhưng nếu như so sánh về dung mạo, về bản lĩnh, cũng
chẳng có mấy ai có thể bằng được. Lúc đó, cô ta lại nghe nói Bà La Già
vì một nữ tử xa lạ mà giết chết Thạch Cơ, nên nghĩ muốn tự mình xem xem
Thiếu chủ Ma giới nổi danh khắp chốn Bà La Già rốt cuộc là người như thế nào.
Cô ta lừa Bà La Già, nói rằng Niễn Ngọc và Tử Như là cùng
một người, Niễn Ngọc chẳng qua là tên mà cô ta lấy khi giả trang làm nam tử mà thôi. Sau đó, Tử Như thử đủ mọi cách giải độc cho tôi, lại phát
hiện cho dù cô ta có thay đổi cách phối dược thế nào đi nữa, cũng không
thể giải được độc Đông Doanh Hoa trên người tôi. Sau đó nữa, cô ta lại
tìm được cái bình đựng hùng cổ trên người tôi, lúc đó, tâm tư của cô
nương đang độ xuân thì Tử Như đã bị Bà La Già thu hút, nên cô ta đã tìm
cách để chia rẽ tình cảm giữa tôi và Bà La Già.
Cô ta đưa ra hùng cổ, lại tiếp tục lừa Bà La Già, nói cho dù là muốn giải cả độc Đông
Doanh Hoa và tình cổ cũng chẳng phải là việc khó, có điều, nếu để cả hai loại độc cùng một chỗ, thì đó chính là loại độc nguy hiểm nhất trên
đời. Nếu muốn giải độc, trước tiên phải giải được tình cổ, sau đó mới từ từ giải độc Đông Doanh Hoa.
Lúc Bà La Già nghe nói đến chuyện
tình cổ, vô cùng kinh ngạc. Tử Như lại đưa cái bình đựng hùng cổ ra, nói với Bà La Già, hùng cổ này là tôi mới đi y cốc xin, cô ta tự tay đưa
cho tôi, nên còn nhớ rất rõ.
Bà La Già nhìn cái bình đựng hùng cổ trong tay cô ta, trong lòng cảm thấy trời như muốn đất đảo lộn, cuối
cùng, cũng chấp nhận những gì Tử Như nói, chỉ cần có thể giải được độc
Đông Doanh Hoa trên người tôi là được. Do đó, Bà La Già mới vô cùng chắc chắn, tôi yêu chàng, là do tình cổ chi phối. Lại cũng vô cùng khẳng
định, sau khi giải được tình cổ, tôi chắc chắn sẽ chẳng thèm nhìn chàng
lấy một cái. Tử Như đưa cho Bà La Già hai viên thuốc bổ bình thường, nói dối chàng đấy là giải dược của tình cổ, để tôi và chàng mỗi người ăn
một viên.
Đợi cho tôi và Bà La Già hoàn toàn hiểu lầm nhau xong,
lại bí mật sử dụng pháp thuật, đem tôi nhốt vào trong Si Mị Chung, muốn
bí mật đến độ thần không biết quỷ không hay đem hồn tôi đi luyện. Cách
sử dụng Si Mị Chung, cô ta từng nghe Niễn Ngọc nói, nên không làm khó
được cô ta.
Đợi thị nữ phát hiện ra tôi biến mất, Tử Như lại nói
dối rằng, Hoàn Phượng nương nương bỏ trốn. Nhưng cô ta không ngờ, Si Mị
Chung và Bà La Già có mối liên hệ mật thiết, Bà La Già cảm thấy Si Mị
Chung bất thường, nên mới nhanh chóng chạy tới, mang tôi ra ngoài. Đến
lúc này, Tử Như mới bị lộ. Bà La Già cứu tôi ra khỏi Si Mị Chung, liền
phái người đi y cốc tìm Niễn Ngọc thật sự, lúc này mới bắt đầu tìm hiểu
sự thật từ đầu.
Tôi cảm thấy, mọi chuyện phát triển quả là ly kỳ
phức tạp. Chỉ vì một cô nàng Tử Như nhỏ bé mà cũng có thể khiến chúng
tôi thê thảm đến thế này. Phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng bước
đến, Bà La Già ngồi xuống cạnh tôi. Tôi dịch sang bên cạnh. Bà La Già
cười vui vẻ, lấy từ trong ngực ra một vật gì đó. Tôi ngắm nghía vật ấy,
đó là một viên thuốc xanh biếc, nhìn quen quen.
Bà La Già nói: “Hôm đó, Tử Như đưa giải dược của tình cổ cho tôi, nhưng tôi chưa ăn”.
“Tôi nghĩ, cho dù có phải là do tình cổ hay không, tình cảm tôi dành cho
nàng cũng sẽ không thay đổi, cho dù có phục hay không phục cũng như nhau cả thôi, vì thế, cho đến tận bây giờ viên thuốc giải giả này vẫn luôn
được cất giữ ở trong ngực tôi”.
“Bây giờ nếu viên thuốc giải là giả, vậy, tình yêu của tôi, chắc chắn là thật rồi”.
Tôi trợn mắt nhìn chàng, hỏi: “Chàng vì thế, mới chịu tin tình cảm của thiếp không phải là do tình cổ chi phối à?”.
Bà La Già nghẹn họng, một lúc lâu sau, mới nói: “Nói thả nàng đi gì đó
thật ra đều là lừa nàng thôi, thật ra, tôi vốn tính đối với ân nhân cứu
mạng nàng, cho dù là phải cướp, tôi cũng cướp nàng về, sau đó nhốt nàng
vào một nơi chỉ có tôi mới biết, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, qua
thời gian dài, nàng nhất định sẽ yêu tôi”.
Tôi đứng lên giơ chân đạp Bà La Già một cái, nói: “Đồ lưu manh!”.
Bà La Già ho khan nói: “Tuy rằng tôi hiểu rất rõ Si Mị Chung, nhưng mà vì
cứu nàng mà mang nàng cùng ra ngoài, tôi cũng bị thương một chút, chưa
bình phục, nàng…”.
Tôi vội vàng ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra,
lại nhẹ nhàng vuốt ve chỗ bị tôi đạp, nói: “Thôi được rồi, tha cho
chàng”. Gió mơn man thổi qua tai, tôi thấy khóe miệng Bà La Già khẽ cong lên mỉm cười. Tôi nghĩ tới một chuyện, kéo tay Bà La Già hỏi: “Độc Đông Doanh Hoa trên người thiếp đã giải được chưa?”.
Sắc mặt Bà La Già chợt biến đổi, miễn cưỡng nói: “Chắc chắn sẽ có cách”.
Vận mệnh giống như một vòng tròn, chúng tôi đi một vòng, vẫn quay lại chỗ
cũ. Bà La Già vẫn không biết tôi là người Tiên tộc, không dùng được cách giải độc của Ma tộc. Tôi vẫn không thể quang minh chính đại mà nói cho
chàng biết, tôi là Phượng Hoàn, là Phượng hoàng của Tiên tộc.
—– o0o —–
Gần đây tôi ngủ rất nhiều, hôm qua không biết là ngủ từ lúc nào, hôm nay
lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Bà La Già không ở trong phòng, tôi
rảnh rỗi đến nhàm chán, lại cảm thấy ở trong phòng thật buồn chán, nên
để bàn cờ dưới tàng cây, lại mang một cái ghế tựa ra đó tranh thủ hưởng
bóng mát.
Qua đêm qua, tôi cuối cùng cũng đã hiểu. Lúc trước, tôi vẫn không hiểu vì sao Bà La Già lại nghi ngờ tình cảm của tôi, giờ thì
tôi đã hiểu, nguyên nhân cũng có phần là do tôi nữa. Tuy rằng bản thượng thần đã sống bảy trăm vạn năm, nhưng đối mặt với chuyện tình cảm cũng
chỉ như đứa trẻ mà thôi. Chắc là bình thường tôi đã sống quá ích kỷ,
khiến cho chàng cảm thấy không an tâm. Cũng chỉ vì tôi sống quá ích kỷ,
cho nên, hôm ấy, lúc chàng xuất hiện trong ảo cảnh, tôi nhìn bộ dạng
chật vật của chàng, trong lòng lại cảm thấy không yên tâm, chỉ thầm nghĩ làm sao để chàng mau rời khỏi đấy đi đến chỗ nào an toàn hơn, mà chưa
từng nghĩ tới, vì sao chàng lại xuất hiện ở đó. Thật ra, trong tiềm
thức, tôi cũng luôn luôn nghi ngờ tình cảm của Bà La Già.
Tôi cầm lấy một quân đen, đặt ở giữa bàn cờ. Rồi dùng tay kia cầm một quân
trắng đặt cạnh quân đen. Lúc trước tôi và Bà La Già, cũng giống như ván
cờ này vậy, nhìn bề ngoài thì tưởng như sống chết có nhau, nhưng thực ra bên trong lại không ngừng làm tổn thương nhau, đề phòng nhau.
Tơ liễu phía trên đầu tôi rơi xuống, chạm đến mặt bàn cờ, tôi tiện tay
phủi đi, cầm lấy chén trà, uống một ngụm. Đẩy tầm mắt lên cao, trời xanh không gợn bóng mây, đẹp như trong tranh vậy. Mặc dù tôi nghi ngờ Bà La
Già như thế, nhưng rồi lại xem chàng như ân nhân cứu mạng giữa muôn
trùng sóng dữ, tóm chặt lấy chàng không buông. Mỗi lần tôi lén hôn
chàng, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, được lúc nào hay lúc
ấy.
Ngón tay tôi có phần trở nên trong suốt, chắc là pháp thuật
xuyên thời không sắp mất hết rồi, e là trong giây phút nữa thôi, tôi sẽ
phải quay trở về. Thật luyến tiếc căn nhà nhỏ bé đẹp đẽ này. Bà La Già
đi vắng thật không đúng thời điểm, đúng là gặp mặt lần cuối cũng không
được. Tôi nhắm mắt, ngửa đầu nhìn bầu trời. Có cành liễu nhẹ nhàng phất
qua mặt, ngưa ngứa.
“A Hoàn”, có tiếng gọi khẽ bên tai tôi. Tôi
mở mắt, Bà La Già đang cầm Si Mị Chung ngồi bên cạnh tôi. Chàng đặt Si
Mị Chung vào tay tôi, dịu dàng nói: “Vừa rồi tìm thấy nó ở trong Cung Tu La, nên ta cầm theo luôn. Nàng vẫn muốn có nó, có lẽ nó thực sự quan
trọng”.
“Ta biết nàng cần nó để cứu người, nàng làm xong việc
rồi, phải nhanh chóng quay về”. Tim tôi đập nhanh, miệng đắng chát. “Cho dù là bao lâu đi nữa, ta cũng sẽ chờ nàng”. Tôi xa chàng tới gần sáu
trăm vạn năm, quãng thời gian dài dằng dặc này, chàng sẽ cô đơn đến thế
nào đây.
Tôi cầm tay chàng, ngập ngừng nói: “Nếu chàng cảm thấy
mệt mỏi, có thể quay đầu nhìn xung quanh xem, hồ ly Tử Như kia thật ra
cũng tốt…”.
Chàng không cho tôi nói nữa, hôn lên trán tôi.
Tôi mỉm cười, cũng không nói gì nữa. Độ ấm của bàn tay, có thể khiến người
ta cảm thấy nóng bỏng, cũng có thể khiến trái tim cảm thấy ấm áp.
Tôi nắm chặt Si Mị Chung trước ngực. Si Mị Chung, hãy thay thế Bà La Già ở
lại bên cạnh tôi, cùng tôi vượt qua quãng thời gian vắng vẻ này nhé.