Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 71
800×600
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE MicrosoftInternetExplorer4
Từ phố Thung lũng nghèo đến Satơlê chỉ có vài bước. Ở tiệm Gà quay vàng đã có thể nhìn thấy những cột nhọn trên tháp lớn của pháo đài
Chẳng mấy chốc Angiêlic đã đứng ngay trước cổng lớn của nhà giam, có hai tháp nhỏ ở hai bên và bên trên là tháp chuông và chiếc đồng hồ.
Cũng như đêm trước, đuốc đã được thắp sáng ngoài cổng vòm. Angiêlic bước tới cổng nhưng nàng bỗng thụt lại, và đi thơ thẩn quanh các phố lân cận, hy vọng một phép lạ nào đó có thể phá tan tòa lâu đài hắc ám kia mà những bức tường dày đã đứng vững trước mọi trận công phá suốt sáu thế kỷ. Những chuyện xảy ra ngày vừa qua đã hầu như xua ra khỏi trí nhớ của nàng lời hẹn với viên đại úy tuần tra. Nhưng câu nói của Bacbơ đã làm nàng nhớ đến. Nàng phải giữ lời hứa. Nàng thầm nghĩ:
– Đi thôi, nấn ná ở đây chẳng ích gì. Mình phải làm cho xong chuyện này.
Nàng quay trở lại nhà giam, và đến vòm cổng, phải đứng tránh ra một bên cho một đám tang đi ra. Đi đầu là một người đàn ông cầm một bó đuốc khói um. Hai người phu khiêng một cỗ quan tài đi sau. Hai phu cáng nữa đi tiếp theo.
Các phu khuân vác, theo lệnh viên trung úy cảnh sát, đã mang những người bị chết đuối này về, đã quàn tạm họ trong gian nhà ngục ở tầng dưới, cứ để thế này đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm ra tên tuổi họ. Giờ thì họ được khiêng đến chỗ các nữ tu sĩ mà nhiệm vụ quy định trong điều lệ là tắm rửa, khâm liệm và chôn cất những xác thối rữa ấy trong một khu mộ riêng.
Angiêlic rùng mình, vội vã đi tới phòng gác.
Viên đại úy nói:
– À, mi đấy à!
Hắn đang ngồi hút thuốc, hai chân ghếch lên bàn.
Một tên lính nói:
– Tôi không ngờ nó trở lại
Nàng đưa mắt lạnh như băng nhìn xuống, bộ mặt đỏ dừ, viên đại úy đưa tay ra, suồng sã bẹo vào mông nàng.
– Mi sẽ được đưa sang phòng thuốc để người ta cho mi rửa ráy và khám xem có bệnh không. Nếu có, y sĩ sẽ cho thuốc. Mi hiểu không, ta là một anh chàng kỹ tính. Thôi đi đi!
Một tên lính đưa Angiêlic xuống phòng thuốc. Viên y sĩ đang mải tán tỉnh một nữ tù nhân.
Angiêlic phải nằm trên một cái ghế dài và nhắm mắt chịu đựng một cuộc khám bệnh làm nàng ghê tởm.
Tên lính đã đi ra, viên y sĩ nói với theo:
– Nói với đại úy con bé này sạch bong và tươi mát như một bông cúc vậy. Ở đây ít gặp những đứa như thế này.
Mụ y tá dẫn nàng vào phòng viên đại úy. Nàng ở lại một mình trong phòng. Căn phòng này cũng có những cửa sổ chấn song như một phòng giam, với những bức tường dày phủ những tấm thảm xấu xí, cũ sờn trơ sợi ra, trông thật thảm hại. Một bó đuốc để trên bàn, cạnh một thanh gươm và một lọ mực, không đủ ánh sáng để xua bóng tối dưới vòm trần. Căn phòng nồng nặc mùi da cũ, mùi thuốc lá và rượu vang. Angiêlic vẫn đứng trơ cạnh bàn, không còn sức để ngồi hay làm gì, quá mệt mỏi vì thần kinh căng thẳng, rồi người dần tê cóng lại, hơi mốc lạnh thấm khắp căn phòng.
Sau cùng, nàng nghe tiếng bước chân rầm rầm ngoài hành lang, viên đại úy bước vào, miệng tuôn ra một tràng câu chửi. Hắn quẳng gươm và súng lên bàn, ngồi xuống thở hổn hển, và chìa chân ra cho Angiêlic, hạ lệnh:
– Tháo giày ra cho ta!
Máu dồn lên mặt Angiêlic:
– Tôi không phải là người hầu
Viên đại úy, hai tay chống lên đùi ngó kỹ vào mặt nàng, kêu lên:
– A, mẹ kiếp!
Angiêlic thấy là không nên dại dột chọc giận lão yêu tinh lúc này, vì thân phận nàng giờ hoàn toàn trong tay nó. Nàng cố nói dịu hơn:
– Tôi vui lòng làm việc đó, nhưng tôi không biết tí gì về y phục nhà binh cả. Giày của ông to thế kia mà tay tôi thì bé quá. Ông nhìn xem.
Hắn công nhận:
– Đúng tay mày bé thật.
– Hay để tôi thử xem.
Hắn đẩy nàng ra, càu nhàu:
– Không cần.
Hắn nắm lấy một chiếc giày và bắt đầu kéo, vẹo người đi, mặt nhăn nhó, có tiếng bước chân ngoài hành lang ọp ẹp và một tiếng gọi cất lên:
– Đại úy! Đại úy!
– Gì thế?
– Chúng nó vớt lên một cái xác ở gần Cầu Mới và đã mang về đây.
– Cho vào nhà xác.
– Vâng, nhưng xác lại bị rạch ở bụng. Ông phải làm báo cáo.
Viên đại úy chửi rủa ầm ĩ đến rung chuyển cả tháp chuông, rồi lao
Angiêlic lại đứng chờ, người mỗi lúc một cóng thêm. Nàng bắt đầu hy vọng cả đêm nay sẽ qua đi như thế, rồi hoặc là viên đại úy sẽ không trở về, hoặc ai mà biết được? – lão sẽ bị giết chết. Nhưng rồi nhà tù Satơlê một lần nữa lại vang lên những tiếng gào thét dữ dội của lão. Một tên lính đi cùng với lão trở về.
Lão bảo tên lính:
– Rút giày cho tao. Được rồi. Giờ thì xéo đi! Còn mi, con điếm kia, phốc lên giường đi, đứng đờ ra như phỗng ấy, răng thì run lập cập thế kia.
Angiêlic quay đi và bước về phía giường. Nàng bắt đầu cởi áo. Nàng tự hỏi tại sao mình lại phải cởi áo, vì thế nàng quyết định cứ để nguyên. Nàng trèo lên giường, và mặc dù hãy còn lo ngại, nàng đã cảm thấy dễ chịu hơn khi trườn mình vào trong chăn. Tấm nệm lông êm dịu làm nàng ấm dần lên. Nàng kéo chăn tới tận cằm và nhìn tên đại úy cởi quần áo. Quả là một con người kỳ dị, hắn vặn người kêu răng rắc, thở phì phò, rên rẩm, làu nhàu, và khuôn mặt to bự của hắn in bóng lên chiếm cả một khoảng tường lớn.
Hắn trút bỏ mớ tóc giả màu nâu khá đẹp, cẩn thận đặt nó lên một giá gỗ. Và sau một lúc gãi đầu rất dữ dội, hắn lần lượt cởi nốt quần áo ra.
Tuy không còn ủng ở chân và thân hình trần trụi trông viên đại úy tuần tra vẫn có dáng đường bệ. Angiêlic nghe tiếng hắn té nước trong một cái xô, rồi hắn lại xuất hiện với một chiếc khăn bông kín đáo buộc quanh thắt lưng.
Đúng lúc đó lại có tiếng gõ cửa:
– Đại úy! Đại úy!
Lão ra mở cửa:
– Thưa đại úy, đội tuần tra báo về rằng có kẻ trộm vào một nhà ở phố những người tuẫn đạo, và…
Lão đại úy rống lên:
– Ma bắt mày đi! Mày không thấy tao có một con chíp con trong giường, nó đã chờ tao suốt ba tiếng đồng hồ rồi!
Hắn sập cửa lại, cài then đánh rầm và đứng đó một lúc, trần truồng và to lớn như hộ pháp, miệng vẫn chửi rủa liên hổi. Rồi, dịu bớt đôi chút, hắn quấn một chiếc khăn quanh đầu, thắt hai đầu khăn vào giữa trán thành một nút vểnh lên một cách đỏm dáng.
Cuối cùng, nhấc cây nến lên, hắn nhẹ bước về phía giường.
Angiêlic rúm người lại vì sợ, chăn kéo lên tới cằm, theo dõi bước tiến của tên khổng lồ toàn thân đỏ lựng này với cái nút khăn nhô ra trên trán như một cái sừng, in bóng kỳ quái trên trần nhà. Nhưng, nhờ có cái giường êm ấm làm thư giãn cơ thể, và vì sự chờ đợi khá lâu làm nàng đã lơ mơ buồn ngủ. Cho nên lúc này nàng cảm thấy cảnh tượng ấy thật khôi hài, và không nhịn được, nàng rúc rích cười.
Yêu tinh dừng bước, ngạc nhiên nhìn sững vào nàng, và bộ mặt hớn hở của hắn tỏ vẻ thích thú:
– Ha ha! Kìa con nít, mi lại cười với ta ư? Sao, thật ta không ngờ. Vì mi biết cách làm giá lạnh gã đàn ông với những cái nhìn lạnh như băng của mi. Nhưng ta cũng thấy mi không chê gì một chút vui đùa thoải mái, đúng không? Hì! Hì! Mi đang cười, cô bé yêu quý của ta! Tốt lắm! Hì! Hì!
Hắn cười, trông hắn rất buồn cười với chiếc mũ trùm đầu và cây nến trong tay, làm Angiêlic đến tắc thở trên tấm gối vì cười. Sau cùng, nước mắt ràn rụa, nàng cố gắng tự kiềm chế. Nàng bực tức với chính mình vì đã tự hứa sẽ cư xử cho đàng hoàng thản nhiên, vô tình, chỉ cho đúng cái gì phải cho, thế mà giờ đây, nàng lại cười như một con điếm lẳng lơ!
Viên đại úy thích chí nhắc lại:
– Tốt lắm, em yêu ạ, tốt lắm. Giờ thì hãy nhích ra một tí cho ta một chỗ nhỏ nào.
Cái “chỗ nhỏ” hắn xin hầu như lại khơi dậy niềm khoái lạc trong người nàng. Nhưng đồng thời tim nàng se lại khi nghĩ đến điều mà mình sắp phải chịu đựng. Trong lúc hắn đang thả mình xuống giường thì nàng nằm lùi sang phía bên kia co tròn người lại và nằm im, nín lặng ghê sợ.
Đệm giường lún xuống dưới sức nặng của khối hình khổng lồ. Viên đại úy thổi tắt nến. Hắn đưa tay kéo rèm che giường lại, và trong bóng tối ẩm mốc, mùi rượu vang, thuốc lá và da giày bốc lên nồng nặc không chịu nổi. Hắn thở phì phò, vừa lẩm bẩm chửi rủa không ra tiếng. Cuối cùng hắn mò mẫm trên đệm, và cái cẳng to tướng của hắn hạ xuống người Angiêlic làm nàng ngạt thở. Hắn nói:
– Nào! Nào! Em lại như một con búp bê gỗ rồi. Không phải lúc đâu, cô nàng xinh đẹp của ta ạ. Nhưng ta không muốn sấn sổ với em đâu. Ta sẽ dịu dàng với em. Tiếng thế, trông ta cũng dễ coi đấy chứ, và nói chung các bà đều ưng ta. Nhưng không thể hiểu đàn bà ra sao… Vậy mà, ta lại ưa em đấy, đúng là như thế. Ta mê em thật sự đấy. Em không như những đứa con gái khác. Em xinh đẹp gấp mười chúng nó. Từ hôm qua đến giờ ta chỉ nghĩ đến em thôi…
Những ngón tay như chuối mắn của hắn vỗ về nàng một cách trìu mến:
– Có vẻ như em không quen với chuyện này. Kể ra, xinh đẹp như em thì phải có tới trăm thằng ấy chứ! Nhưng nói riêng về chúng ta thôi, ta phải thành thật với em. Lúc chiều tối vừa nãy, khi ta thấy em đến trạm gác, ta đã nghĩ bụng rằng với cái điệu bộ kiêu kỳ của em, em đến làm tiêu tan cảm hứng của ta thôi. Những thằng tài ba nhất trong bọn ta cũng có lần gặp chuyện như vậy. Thế là, để chắc chắn không bị xẹp cụt hứng, ta phải nốc cả một bình rượu cay. Nhưng khốn khổ khốn nạn! Từ lúc đó trở đi, ta lại bị tất cả những chuyện trộm cắp và xác chết nó phá ngang. Suốt ba giờ liền ta phải chạy từ phòng căn cước đến nhà xác. Nhưng bây giờ thì ta lại khỏe khoắn và sẵn sàng, không phải lo lắng gì nữa. Nhưng này, giá mà em cũng tỏ ra có thiện chí một chút thì có phải là hay hơn cho cả hai đứa không nào?
Bài diễn thuyết đã có tác dụng xoa dịu thần kinh Angiêlic. Khác với mọi phụ nữ, lý trí luôn điều khiển mọi phản xạ và phản ứng cùa nàng. Viên đại úy vốn không phải là tay ngờ nghệch, đã đoán ra điều đó với trực giác của hắn.
Và sự kiên trì của hắn đã được đền đáp. Một tấm thân tuyệt mỹ mềm mại áp sát người hắn, và tuy vẫn nín lặng đã ngoan ngoãn trao mình cho dục vọng của hắn. Hắn liền ôm chặt lấy, chiếm lĩnh tấm thân ngọc ngà ấy bằng những động tác mạnh mẽ nhưng không hung bạo, và hắn khìn khịt rên lên thích thú.
Angiêlic không kịp cảm thấy ghê tởm. Bị xô đẩy trong vòng tay ôm chặt của hắn như bị cơn lốc mạnh cuốn lấy người, nàng đã thấy mình được giải phóng ngay tức thì.
Viên đại úy thờ dài.
– Đó, thế là xong.
Bàn tay to lớn của hắn lăn người nàng như một cây gỗ ra tận phía bên kia chiếc giường:
– Giờ thì ngủ cho đã đi, cô ả xinh đẹp của ta. Đến sáng ta làm lại một lần nữa, thế là sạch nợ.
Hai giây sau, hắn đã ngáy ầm ầm.
***
Angiêlic tưởng mình còn lâu mới ngủ được, nhưng với nỗi mệt nhọc hết sức căng thẳng này trong ngày, tiếp theo cái đêm biến động vừa qua, thêm vào đó là chiếc giường êm ấm, tất cả đã giúp nàng đắm mình vào một giấc ngủ say.
Khi sực thức dậy trong tối tăm, phải một lúc nàng mới nhận ra mình ở đâu. Tiếng ngáy của viên đại úy đã dịu đi. Trời nóng đến nỗi Angiêlic phải cởi bớt cái áo vải thô cọ xát vào làn da mịn màng làm nàng khó chịu.
Nàng không còn lo sợ nữa, nhưng cảm thấy một nỗi lo ngại mơ hồ. Nàng bực bội, không phải vì cái thân xác nặng nề đang ngủ kia mà vì một cái gì đó khác… một cái gì đó không giải thích được và đáng sợ.
Nàng cố gắng ngủ lại, xoay người bên này qua bên nọ. Cuối cùng nàng lắng tai nghe. Lúc đó nàng mới nhận ra những âm thanh trầm đục tản mát. Chính những âm thanh ấy đã làm nàng tỉnh giấc, giống như tiếng nói, từ nơi xa xôi vẳng lại hòa thành một tiếng rên rỉ kêu thương, kéo dài triền miên. Khi một tiếng im đi, tiếng khác lại nổi lên. Và nàng chợt hiểu đó là đám người tù.
Qua lớp ván sàn và lớp tường dày đặc, những tiếng rên rỉ nghẹn ngào, những tiếng kêu la tuyệt vọng của những con người bất hạnh bị cùm xích đã vọng đến tai nàng. Những con người ấy đang lạnh cóng, đang dùng giày đuổi chuột ra khỏi phòng giam, đang chống chọi với nước ngập, với tử thần. Kẻ có tội thì lên tiếng chửi rủa Chúa trời, người vô tội thì đang cầu nguyện. Những kẻ khác bị tra tấn đến dập gẫy xương, gần ngạt thở, mệt lả vì đói rét đang co giật trong cơn hấp hối. Do đó mới có những tiếng động âm u, bí hiểm như vậy.
Angiêlic run lên. Pháo đài Satơlê đè nặng lên tâm trí nàng bằng tất cả sức nặng nhiều thế kỷ, đầy rẫy nỗi kinh hoàng. Liệu nàng có ra được ngoài trời kia không nhỉ? Yêu tinh có để cho nàng đi không. Hắn đang ngủ. Khỏe và có uy quyền. Hắn là chủ nhân trong địa ngục này.
Nàng trườn thật nhẹ nhàng tới khối hình đồ sộ đang ngáy bên mình, và đặt tay lên đó. Nàng ngạc nhiên nhận thấy có đôi nét hấp dẫn trên tấm thân thô kệch ấy.
Viên đại úy cựa quậy, và hắn xoay mình, suýt nữa hắn đè bẹp người nàng.
Hắn nói, giọng ngái ngủ:
– Hì! Hì! Con chim cút đã thức dậy đấy ư?
Hắn vươn tay ra kéo nàng lại, và nàng như bị ngập trong lớp da thịt cuồn cuộn cơ bắp này. Hắn ngáp ầm ĩ một hồi. Rồi hắn kéo rèm về một bên, nàng thấy một làn ánh sáng xám xanh lờ mờ chiếu qua chấn song cửa sổ.
– Em là một con chim dậy sớm, con mèo nhỏ của ta ạ.
Hắn vớ lấy một chai rượu vang đỏ trên bàn đầu giường, và tu một hơi dài, yết hầu của hắn đưa lên đưa xuống. Hắn đưa chiếc cốc bằng thiếc mờ
– Đến lượt em này.
Nàng tiếp nhận, vì cảm thấy chỉ có một điều có thể cứu nàng ra khỏi nỗi tuyệt vọng giữa bốn bức tường hắc ám ở Satơlê này. Đó là trạng thái say rượu nó làm con người cảm thấy dễ chịu, ham muốn và lãng quên.
Hắn khuyến khích nàng:
– Uống đi, con mèo nhỏ, uống đi, người đẹp của ta. Rượu ngon đấy, uống vào khỏe người ra.
Cuối cùng nàng say mềm ngã ra, đầu quay cuồng, chất rượu mạnh, cay nồng làm trí óc nàng mụ mẫm. Không còn chuyện gì là quan trọng nữa, ngoài ý thức là mình phải sống.
800×600
Một chiều hè, gã Giăng-Thối-rữa tuồn vào hang ổ của Calăngbrơđen ở tháp Nexlơ. Hắn đến để gặp một người đàn bà tên gọi là Phani-lúc-nhúc, mụ này có tới mười đứa con mà mụ lần lượt đem cho mọi người thuê mướn. Mụ làm công việc này một cách chững chạc; khi thì đi ăn xin cho vui, khi thì làm đĩ vì quen mùi, vả lại nghề sau này cũng không làm hại gì đến tài khéo nuôi con của mụ, ngược lại là khác.
Giăng-Thối-rữa đến để đặt cọc trước về đứa bé mà mụ này đang có mang.
Con khỉ nhỏ Picôlô nhảy lên vai gã Giăng-Thối-rữa và giật một túm tóc trên đầu gã.
– Con vật ghê tởm! – Thằng cha kêu lên, cố lấy mũ gạt con khỉ xuống.
Angiêlic khá hài lòng về thành tích đó của con vật mình cưng chiều: con khỉ đã không che giấu sự khinh ghét đối với tên mẹ mìn chuyên hành hạ những đứa trẻ con tội nghiệp này. Nhưng chính gã này là nhân vật đáng gờm, vì Hành-khất-Đại-đế cho nó ở chung một sào huyệt và tỏ ra coi trọng nó, cho nên Angiêlic gọi con khỉ quay lạiGiăng-Thối-rữa xoa xoa cái đầu, làu nhàu chửi rủa.
– Lại làm một tợp rượu, – Mụ Ba Lan xoa dịu lão ta. Mụ rót cho lão đầy một cốc rượu nho đun nóng sôi sùng sục, lão luôn luôn thấy rét, ngay giữa mùa hè. Dường như lão thuộc loại máu lạnh. Lão có đôi mắt như thủy tinh mờ và thứ da nhầy nhầy dinh dính của loài cá.
Khi uống rượu xong, lão nở một nụ cười đáng sợ, đôi môi mở ra, để lộ một hàng răng sún đen ngòm.
Lão Tibô, người chơi phong cầm quay tay, bước vào có chú bé Linô theo sau.
– A, chú bé xinh đẹp và yêu quý đây rồi, – Giăng-Thối-rữa xoa tay nói, – Này, Tibô, lần này dứt khoát nhé, ta mua nó của anh và sẽ trả – nghe kỹ nhé – năm mươi livrơ. Một cơ nghiệp đấy!
Người nhạc công già đưa mắt nhìn bối rối dưới chiếc mũ rơm:
– Bác muốn tôi dùng năm mươi livrơ ấy để làm gì chứ? Hơn nữa, mất nó ai đánh trống cho tôi chơi nhạc?
– Anh có thể tập cho đứa trẻ khác làm thay.
– Nhưng thằng này là cháu ruột tôi.
– Vậy thì sao. Anh lại không muốn làm điều này cho nó ư? Nghĩ xem, thằng cháu nội anh sẽ mặc quần áo nhung với đăng ten. Ta không nói dối anh đâu, Tibô ạ. Ta biết có thể bán nó được cho ai mà. Nó sẽ thành đứa bé cưng của ông hoàng, và sau này, nếu nó tinh khôn, nó sẽ có thể hy vọng chiếm những địa vị cao sang nhất.
Giăng-Thối-rữa vuốt ve những mớ tóc quăn của chú bé Linô:
– Cháu có thích thế không Linô? Có thích mặc áo đẹp ăn với bát đĩa bằng vàng và suốt ngày nhai kẹo không nào?
– Cháu không biết, – Thằng bé bĩu
Một tia nắng lọt qua cửa, chiếu lên làn da hung vàng của nó. Nó có bộ lông mi dài, mắt đen to, môi đỏ như son. Quần áo rách nhưng trông nó vẫn duyên dáng.
– Lại đây, lại đây cháu! Ông cháu ta sẽ ăn ý nhau lắm mà, – Giăng-Thối-rữa nói, rồi luồn nhẹ tay ôm vai thằng bé, – Nào, cháu xinh đẹp, nào con chiên của ta.
– Nhưng tôi không đồng ý, – Người nhạc công già phản đối và bắt đầu run lên, – Bác không có quyền gì bắt cháu nội tôi đi…
– Ta không bắt nó, ta mua nó. Năm mươi đồng livrơ, đẹp quá còn gì nữa? Mà dù sao thì, đứng yên đấy, nếu không lão sẽ chẳng được cái cóc khô gì, rõ chưa?
Lão mẹ mìn gạt ông già ra rồi đi ra cửa, lôi thằng bé Linô đi theo.
Lão thấy Angiêlic đứng trước cửa.
– Lão không được đưa thằng bé đi, nếu không được phép của Calăngbrơđen.- Nàng nói rất bình tĩnh.
Và cầm tay thằng bé, nàng dắt nó quay vào trong phòng. Da mặt màu sáp ong của Giăng-Thối-rữa không thể trắng bệch thêm nữa, nhưng hắn đờ ra mất mấy giây liền.
– À tôi! À tôi…! Hắn tức điên lên lắp bắp. Rồi kéo cái ghế đẩu ngồi xuống.
– Được lắm, tôi sẽ đợi hắn ta.
Như thường lệ, Calăngbrơđen và đồng bọn đến tối mịt mới về. Hắn gọi rượu uống đã, trước khi làm bất cứ việc gì khác.
Hắn đang ngồi xuống chưa hết khát, thì có tiếng đập cửa: đấy không phải là cái mà dân du đãng thường làm. Cả bọn đưa mắt nhìn nhau rồi Mẫu-đơn ra mở cửa, gươm tuốt sẵn trong tay.
Một giọng đàn bà và hỏi bên ngoài.
– Giăng-Thối-rữa có đây không thế?
– Vào đi, Mẫu-đơn đáp.
Dưới ánh sáng của những cây đuốc bằng nhựa cây cắm ở những vòng sắt trên tường, thấy hiện ra – điều này bọn chúng không dự kiến được – một cô gái cao lớn khoác áo choàng, và một gã đầy tớ mặc chế phục bưng một cái thúng.
– Bọn tôi đi tìm lão ở cửa ô Xanh-Đơni, – Cô gái nói với Giăng-Thối-rữa, nhưng ở đó họ bảo là lão ở đằng Calăngbrơđen.
Vừa nói, chị ta vừa bỏ áo choàng ra, vuốt phẳng mép viền đăng ten ở ngực áo, và sửa lại cây thánh giá nhỏ bằng vàng lủng lẳng ở cổ trên dải nhung đen.
Angiêlic đã kịp nép mình trong bóng tối, mồ hôi toát ra lấm tấm ở hai thái dương. Nàng vừa nhận ra Béctiơ, chị hầu phòng của phu nhân Xoaxông, trước đây đã môi giới cho nàng bán anh da đen Cuaxi-Ba.
– Cô đem cái gì cho tôi đấy? – Giăng-Thối-rữa hỏi.
Với vẻ hí hửng, cô gái lật khăn trải bàn phủ trên cái thúng mà anh đầy tớ vừa đặt lên bàn, rồi bế một đứa trẻ sơ sinh ra:
– Đây này! – Cô ta nói.
Giăng-Thối-rữa xem xét kỹ đứa bé với vẻ ngờ vực:
– Béo tốt, cân đối, – Lão chụm môi lại nói – Tôi có thể trả cô ba mươi livrơ cho đứa bé này.
– Ba mươi livrơ! – Con mụ kêu to, công phẫn – Ba mươi livrơ! Sao lão chưa kịp ngắm nó ư? Lão không đánh giá nổi món hàng béo bở tôi mang cho lão
Chị ta giật tung cái tã bọc đứa trẻ, phơi nó trần truồng dưới ánh sáng các cây đuốc:
– Hãy xem cho kỹ đi.
Đứa bé tí xíu hơi ngọ nguậy.
– Nó là con trai một gã người Morơ, – đứa hầu gái thì thầm. Nó lai đen và trắng. Lão biết đấy, trẻ con lai thế này lớn lên sẽ xinh đẹp biết nhường nào, với nước da vàng óng. Mấy khi vớ được bọn trẻ con lai thế này. Sau này, khi nó lên sáu hay lên bảy, lão có thể đem bán làm tiểu đồng cho các ông bà lớn với giá cao.
Giăng-Thối-rữa mắt sáng lên vẻ tham lam.
– Thôi được, – hắn quyết định, – Tôi trả cô một trăm livrơ
– Một trăm năm mươi đi.
Lão già ghê tởm kia vung hai cánh tay lên kêu:
– Cô định làm tôi sạt nghiệp ư?
Cuộc mặc cả bẩn thỉu diễn ra
– Vả lại, làm sao tôi biết được rằng nó thật là trẻ con lai? – Giăng-Thối-rữa cãi cối.
– Tôi xin thề có Chúa rằng bố nó đen hơn trôn chảo.
– Vì sao bố nó bị tù khổ sai?
– Hắn ta là đồng lõa của một tên phù thủy bị thiêu trên giàn lửa ở Quảng trường Grevơ.
Angiêlic càng thụt sâu hơn vào bóng tối. Nàng ước gì có thể rời khỏi phòng, nhưng mặt khác lại rất thèm được nghe thêm nữa.
– Phải, câu chuyện ghê gớm lắm, – mụ Béctiơ hạ thấp giọng – Tên phù thủy da đen ấy biết bỏ bùa mê nên đã bị kết án. Chính vì vậy, bà đồng Voadanh đã từ chối, khi bà chủ tôi đến tìm bà ấy để xin phá thai.
Anh lùn Backarôn nhảy tót lên bàn, ngồi cạnh cốc rượu dành cho cô hầu phòng và nói:
– Úi chà, tôi đã trông thấy bà phu nhân của cô và cô đây nhiều lần rồi, cô gái xinh đẹp ạ. Tôi là thằng hầu lùn đã mở cửa cho hai thầy trò cô em ở nhà bà chủ tôi là cô thầy bói lừng danh ấy đấy.
Cô hầu phòng nhìn anh lùn, có vẻ suy nghĩ.
– À, về phần anh, – Cô ta bỗng nói – Tôi cho rằng anh có thể làm vừa lòng một vị ở chốn cực kỳ cao sang đấy.
– Tôi vẫn luôn tin rằng mình phải dành cho những công việc cao quý mà lại – Backarôn đáp, và ưỡn thẳng người lên trên đôi chân ngắn vòng kiềng.
– Anh lùn của Hoàng hậu chết rồi, làm ngài ngự buồn phiền, mà ngài thì lại đang có mang.
Backarôn vội túm lấy váy cô hầu gái:
– Ôi! Cô nàng xinh đẹp, cho tôi đi theo, dẫn tôi đến cung Hoàng hậu. Tôi cũng điển trai và dễ thương đấy chứ?
– Cũng phải để anh chàng này đi với bọn tôi thôi. – Bectiơ vỗ tay reo – Việc này cũng hay đấy, và sẽ làm Hoàng hậu để mắt tới bọn mình. Thôi nhanh lên. Bọn tôi phải quay về Phôngtenơblô trước lúc trời sáng, để bà chủ không biết ta đã vắng nhà. Hay để bọn tôi nhét anh vào thúng này nhé?
– Bà cứ nói giỡn, thưa phu nhân, – Backarôn phản đối, vẻ quan trọng.
Cả bọn cười ầm, và chúc mừngau. Backarôn vào hầu Hoàng hậu!… Backarôn vào hầu Hoàng hậu!…
Calăngbrơđen bấy giờ mới chỉ hơi nhích mũi lên khỏi các bát thức ăn.
– Chớ quên các anh em của mình khi cậu đã trở thành một ông lớn. – Hắn nói. Rồi làm điệu bộ mân mê một đồng tiền giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
– Cậu cứ chọc tiết mình, nếu mình quên các cậu! – Gã lùn nói.
Và nhảy phắt một cái về phía Angiêlic đang đứng, anh ta cúi chào thật thấp theo kiểu ở cung đình:
– Tạm biệt, ôi phu nhân vô cùng xinh đẹp, tạm biệt bà chị, bà Chúa Thiên thần.
Con người thấp bé kỳ quặc này ngước nhìn nàng với đôi mắt tinh nhanh, sắc sảo lạ thường. Hắn nói thêm, nhại điệu bộ của công tử ăn diện:
– Tôi hy vọng, thưa quý cô rất thân mến, ta sẽ gặp lại nhau. Hẹn gặp lại quý cô… tại cung Hoàng hậu. Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE MicrosoftInternetExplorer4