Tình sử Angélique

Chương 44


Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 44

Phố Tămplơ trải dài trước mặt Angiêlic và Đêgrê, lác đác có những vũng bùn phải đặt tấm ván lên trên cho người qua lại.
Khi hai người đến gần những bức tường thành cao có lỗ châu mai theo kiến trúc Gôtich bao quanh một ngọn tháp chính đồ sộ và dữ dội, Angiêlic không ngờ rằng mình đang đi vào khu vực duy nhất ở Pari mà người ta có thể sống tự do một cách chắc chắn nhất.
Khu vực pháo đài này, – mà thời xưa là dinh lũy của các thầy tu chiến sĩ dòng Tămplơ và sau đó là của các hiệp sĩ dòng Mantơ trên thực tế được hưởng những đặc quyền truyền thống mà các triều vua đều phải chấp nhận. Bên trong khu vực này, không có thu thuế, người dân không bị cảnh sát hoặc các biện pháp hành chính làm rầy rà, thậm chí những con nợ phá sản bị kết án tù có thể đến đây ẩn náu.
Angiêlic không được thoải mái khi bước qua cầu treo. Nhưng vừa vượt qua mái vòm của cổng pháo đài, nàng thấy một không khí yên tĩnh đáng ngạc nhiên.
Dưới bóng của ngọn tháp Xêda đồ sộ, các linh mục dòng Tên có một khu biệt thự khá đủ tiện nghi. Đây là nơi sinh sống và trầm tư mặc tưởng của những thành viên dòng đạo này, nhất là những linh mục được cử làm tuyên úy của những nhân vật quyền uy trong triều đình.
Đêgrê nhờ người học sinh chủng viện dẫn đường báo cáo với cha Xăngxê rằng có một luật sư xin được gặp cha về việc Bá tước Perắc.
Một lát sau, linh mục Xăngxê nhanh nhẹn bước vào phòng khách. Thoạt nhìn ông nhận ra Angiêlic ngay.
– Em thân mến!
Và đ
ến thẳng chỗ Angiêlic, ông hôn nàng, đầy tình thân yêu của người anh.

– Ôi, anh Raymông! – Nàng khẽ thốt lên, cảm động trước sự nồng nhiệt đó.
Ông linh mục mời hai người ngồi xuống.
Luật sư Đêgrê nói thay Angiêlic. Ông tóm tắt tình hình với vẻ trịnh trọng.
– Tôi biết! Tôi biết! – Vị linh mục nói.
Sau khi đưa con mắt dò xét nhìn Đêgrê, cha Xăngxê đột ngột hỏi:
– Theo ý ông luật sư, muốn cứu thoát được người em rể tội nghiệp của tôi, nên làm cách nào?
– Bá tước Perắc hầu như chắc chắn đã thành nạn nhân một âm mưu trong cung đình. Ở đây bản thân Đức vua không dính líu gì, nhưng âm mưu do một nhân vật có quyền thế nuôi dưỡng. Tôi không muốn nêu tên ai cả.
– Thế thì phải, – linh mục Xăngxê vội xen v
– Tuy vậy, sẽ là không khôn ngoan, nếu ta tìm cách phá vỡ âm mưu của những người vừa có tiền của, vừa được nhiều thế lực ủng hộ. Ba lần, bà Perắc đã bị ám sát hụt. Kinh nghiệm đó quá đủ rồi. Ta phải cúi đầu và đành bằng lòng với việc chỉ nói đến điều gì ta được phép thảo luận công khai trước mọi người. Ông Perắc bị kết tội là phù thủy. Được, vậy hãy trao ông ta cho một tòa án tôn giáo. Chính ở chỗ này, thưa cha, sự giúp đỡ của cha sẽ vô cùng quý giá. Muốn cho tôi được chấp nhận làm luật sư bào chữa cho ông Perắc trước hết cần phải có lệnh cho mở phiên tòa xét xử, và cho bị can được hưởng quyền bảo hộ về tư pháp. Thoạt đầu, tôi ngờ rằng có ngủ mơ cũng khó thấy khả năng ấy được thực hiện. Những những cuộc vận động của phu nhân Perắc ở triều đình đã động lòng Đức vua. Tôi không còn nghi ngờ gì nữa: vụ án sẽ được đưa ra xét xử trước tòa án. Vấn đề bây giờ tùy thuộc vào cha, để làm cho vụ xét xử diễn ra dưới dạng duy nhất có thể chấp nhận được, và chỉ có thế mới tránh được những thủ đoạn xuyên tạc của các ngài đại diện cho tòa án dân sự.
Linh mục Xăngxê hứa sẽ đi gặp một số nhân vật – mà ông không nêu tên – và sẽ báo cho luật sư và em gái mình biết kết quả.
– Em ở nhà chị Ooctăngxơ phải không?
– Vâng. – Angiêlic nói và thở dài.
– A, nhân tiện. – Đêgrê bỗng nói. – Tôi nảy ra một ý này. Thưa cha, liệu cha có thể xin cho khách hàng của tôi, em gái ngài, một chỗ trọ xoàng xĩnh ở trong khu vực này được không ạ? Cha thừa rõ tính mạng của bà ấy vẫn đang bị đe dọa, còn ở khu vực tu viện Tămplơ này không ai dám liều lĩnh phạm tội ác, hơn nữa bà Perắc có thể trú ở đây dưới một cái tên giả danh để đánh lạc hướng săn đuổi. Như vậy, bà ấy sẽ được nghỉ ngơi một chút, điều này rất cần cho sức khỏe của bà.
– Tôi thấy đây là một kế hoạch rất khôn ngoan. – Linh mục Raymông nói.
Cân nhắc một lúc, Cha ra ngoài phòng, sau đó quay vào với một mảnh giấy ghi địa chỉ: “Bà Coócđô, quả phụ, giữ nhà ở, quảng trường Tămplơ”.
– Đây là một căn nhà xoàng xĩnh nghèo nàn. Nhưng cô sẽ có một căn phòng rộng và có thể cùng ăn với bà Coócđô. Bà ta được giao nhiệm vụ coi căn nhà và cho thuê bốn phòng. Anh biết rằng cô quen ở nơi sang trọng hơn, nhưng anh cho rằng thu xếp chỗ ở thế này là phù hợp với nhu cầu kín đáo mà luật sư Đêgrê đã nêu ra với cô.
– Tốt lắm, anh Raymông ạ. – Angiêlic đồng ý một cách ngoan ngoãn.

Cha Raymông cười hiền hậu:
– Anh hy vọng cô sẽ yên tĩnh ở nơi anh chỉ cho cô đến ở. Tạm biệt, anh sẽ cầu Chúa che chở cho cô.
Ooctăngxơ đón tiếp em gái và người luật sư với vẻ không thân thiện rõ rệt.
– Đẹp đẽ thật! Tôi để ý là cứ mỗi lần cô phóng đi chơi, thì lúc về bao giờ trông cũng thảm hại hơn trước.
Ông biện lý Phalô Xăngxê xuất hiện, trông thấy Angiêlic, ông há miệng kinh ngạc:
– Cô em tội nghiệp, sao lôi thôi nhếch nhác thế này!
Có tiếng chuông gọi cửa: chị hầu gái Bacbơ dẫn Gôngtơrăng vào. Trông thấy anh trai, Ooctăngxơ càng điên ruột liền tuôn ra một tràng mắng nhiếc:
– Tôi đã phạm lỗi gì trước Chúa mà đến nỗi phải chịu gánh nặng một ông anh trai và một cô em gái như thế này! Bây giờ, ai còn có thể tin được gia đình này là quý tộc lâu đời? Cô em gái thì về nhà với bộ quần áo rách rưới của kẻ ăn mày. Còn ông anh ruột thì càng ngày càng sa sút đến mức phải đi lao động tối mắt tối mũi, để cho đám quý tộc và đám thị dân đều coi khinh… Lẽ ra, người ta phải nhốt cả anh và cô vào ngục Baxtiơ cùng với tên phù thủy thọt chân gớm ghiếc kia!
Bỏ qua những lời chửi rủa, Angiêlic gọi cô hầu gái nhỏ để giúp mình gói ghém đồ dùng.
Ooctăngxơ
– Cô cứ tha hồ mà gọi nó! Nó chuồn rồi!
– Sao, chị nói gì? Nó chuồn ư?

– Phải, thầy nào tớ ấy, nó đã bỏ đi ngay hôm qua với một gã to lớn nói lơ lớ, gã này đến rủ con bé đi!
Ngay tối hôm đó, Angiêlic cùng đứa con trai nhỏ dọn đến ở tại căn nhà của bà quả phụ Coócđô ở quảng trường Tămplơ.
Quảng trường này náo nhiệt và rất bình dân.
Bà quả phụ Coócđô đã có tuổi giống một nông dân hơn là một người dân đô thị lớn, đang ngồi đan len bên cạnh một bếp lửa nhỏ. Trông bà khá giống một mụ phù thủy.
Angiêlic thấy buồng mụ sạch sẽ và tỏa mùi hương dễ chịu: giường nằm rất thoải mái, lại có một lớp rơm dày trải lên mặt sàn, giữ ấm trong những ngày lạnh lẽo đầu mùa đông. Bà Coócđô đem vào một cái nôi nhỏ cho bé Phlôrimông, cùng với một đống củi to và một nồi xúp nóng.
Sau khi Đêgrê và Gôngtơrăng ra về, Angiêlic bận bịu với đứa con, cho nó ăn, đòi chị Bacbơ và mấy anh chị họ. Để dỗ con, nàng hát ru bài “Cái cối xay xanh” mà nó ưa thích. Nàng hầu như quên mất vết thương đau. Mặc dù đã quen được hầu hạ, thời thơ ấu vất vả nay giúp cho nàng đủ nghị lực, nên nàng không cảm thấy hoang mang vì đã mất đi người đầy tớ cuối cùng.
Giờ đây, khi đứa bé đã ngủ say và nàng đã ngả lưng xuống đống chăn đệm thô cứng nhưng sạch sẽ. Nghe thấy người đi tuần đêm đi qua dưới cửa sổ và rao: “Mười giờ! Cổng thành đã đóng! Lương dân khu Tămplơ, xin hãy ngủ yên!” nàng được hưởng những giây phút dễ chịu và thư thái.
Cổng thành đã đóng chặt. Bên ngoài thành cả vùng Đô thành rộng lớn đang bước vào những rùng rợn lúc đêm khuya, với những quán rượu ồn ào, những tên trộm cắp đi săn mồi, với bọn giết người, cướp nhà. Riêng đám dân cư nhỏ ở khu Tămplơ được ngủ bình yên những công sự đồ sộ của pháo đài.
Mưa rơi, Angiêlic ngủ thiếp đi trong yên tĩnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.