Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 24
– Yêu đương, nghệ thuật yêu đương. – Bá tước Perắc nói – đó là đặc điểm quý giá nhất của loài người chúng ta. Tôi đã được dịp đi đến nhiều đất nước và bất kỳ ở đâu, người ta cũng thừa nhận điều đó. Chúng ta hãy vui mừng về điều này, thưa các quý ông, thưa các quý bà, hãy chau chuốt vẻ duyên dáng của mình; nhưng thưa toàn thể các vị, chúng ta hãy thận trọng. Chỉ có một trái tim trong sáng và một thân thể nhanh nhẹn mới giúp chúng ta biết được điều quý giá mỏng manh đó.
Bá tước giấu khuôn mặt sau tấm mặt nạ nhung đen thẫm, người hơi nhô ra phía trước, mỉm cười nói tiếp:
– Chính vì lẽ đó, chúng ta họp nhau lại tại Lâu đài học vui này. Tuy nhiên, tôi không mời các vị đến để hồi tưởng quá khứ. Tất nhiên tôi sẽ nhắc lại lời dạy của người thày chúng ta trong nghệ thuật yêu đương. Nhưng chúng ta không thể bỏ qua tất cả những gì mà những thế kỷ sau đã bổ sung cho nghệ thuật này thêm hoàn thiện: đó là nghệ thuật trò chuyện, giải trí, sự tế nhị bóng bẩy, và cả những sự hưởng thụ đơn giản hơn nhưng cũng giúp nuôi dưỡng tình yêu: ăn tốt và uống tốt.
Angiêlic ngồi ở đầu bàn bên kia, nhìn bộ quần áo nhung đỏ thẫm có đính kim cương. Khuôn mặt mang mặt nạ và mớ tóc đen của ông làm nổi bật cái c
áo màu trắng bằng đăng ten xứ Phờlăngđrơ, và cả hai cổ tay áo, đôi bàn tay dài thon, nhanh nhẹn, ngón nào cũng đeo nhẫn. Bản thân Angiêlic lúc ấy cũng vận đồ trắng, điều này làm nàng nhớ lại ngày cưới của mình. Cũng giống hôm cưới, các lãnh chúa cao cấp nhất ở xứ Lănggơđốc và Gaxcônhơ đều có mặt và ngồi vào hai bàn tiệc lớn đặt ngoài hai dãy hành lang của tòa dinh thự. Nhưng hôm nay người già cả và người tu hành không có mặt tại cuộc họp mặt lộng lẫy này. Đến hôm nay, Angiêlic đã quen mặt và nhớ tên mọi người, nàng nhận ra rằng phần đông các cặp khách ngồi xung quanh mình tối nay không phải là vợ chồng. Hầu tước Angđigiô đến với tình nhân, bà Xôgiắc, người đàn bà Pari sôi nổi, chồng làm thẩm phán ở Môngpơliê. Mấy nhà quý tộc không có vợ đi cùng sán đến bên cạnh mấy phu nhân táo bạo đi một mình không có người che chở.
Các cặp nam nữ ăn mặc sang trọng này toát lên vẻ trẻ trung, đẹp đẽ. Cửa sổ mở rộng đón làn không khí ấm áp buổi tối mùa xuân.
Angiêlic cảm thấy có phần kém thoải mái và lạc lõng như bông hoa rừng lọt giữa vườn hồng. Thật ra, nàng đang ở thời kỳ đẹp rực rỡ nhất và phong thái của nàng sánh kịp những phu nhân lá ngọc cành vàng cao quý nhất. Công tước Phoócba đề Gănggiơ bé nhỏ chạm vào cánh tay trần của nàng.
– Thưa phu nhân, – ông ta thì thầm – thật đáng buồn là một ông chủ nhà như thế lại chiếm được người như phu nhân. Suốt tối nay tôi không sao rời mắt khỏi phu nhân được.
Nàng lấy đầu quạt giấy đập nhẹ vào mấy ngón tay ông Công tước:
– Ngài chớ vội vã đem thực hành điều đang học được ở đây. Hổ thẹn cho kẻ nào ham xông xáo nhưng lại dễ đổi thay như chong chóng. Ngài hãy chú ý đến người bạn láng giềng bên tay phải ngài, có cái mũi xinh xinh và đôi má hồng kia. Người ta bảo tôi: đó là một quả phụ trẻ đang rất cần người an ủi, ông chồng rất già và hay cáu kỉnh của bà ta vừa xấu số qua đời.
– Tôi rất cám ơn phu nhân về lời khuyên bảo đó, thưa phu nhân.
Ngoan ngoãn vâng lời nàng, ông Công tước đã quay sang nghiêng đầu về phía bà quả phụ nhỏ nhắn hồng hào. Angiêlic lại ngồi cô đơn giữa mọi người. Nàng đưa mắt nhìn dọc theo bàn tiệc, qua làn khói thuốc lá thơm xanh biếc, không phút nào rời khỏi bóng dáng đỏ sẫm của chủ nhân lâu đài. Ông ấy có trông thấy nàng không? Liệu ông có nhắn gửi nàng lời gọi thầm lặng nào, sau cái mặt nạ che kín khuôn mặt đầy sứt so của ông không? hay ông chỉ đơn thuần hưởng thụ thú đấu trí và chơi chữ tinh vi một cách thờ ơ, lãnh đạm, như một môn đồ chủ nghĩa khoái lạc Epikuya?
Bá tước Perắc dừng lại giây lát rồi khẽ nói tiếp:
– Nhưng chúng ta chớ nên đánh giá thấp sự kích thích của các tình cảm; tuy rằng tình cảm không tách biệt với sự ham muốn, nó vượt lên trên và làm cho ham muốn trở nên thanh cao hơn. Vì lẽ đó, tôi cho rằng nếu muốn biết thế nào là yêu, thì phải tuân theo kỷ luật của trái tim và của cảm giác, như lời tác giả Sapơlanh khuyên ta: “Một người yêu chỉ nên có một người tình duy nhất. Một người tình chỉ nên có một người yêu duy nhất”. Vậy yêu nghĩa là tìm chọn lẫn nhau, hết lòng yêu lẫn nhau; hãy xa rời nhau khi đã chán chường, mệt mỏi vì nhau: đừng như loài ong bướm vật vờ, buông lỏng mình trong sự đam mê vô độ của bọn người tham lam, cùng một lúc muốn nốc mọi cốc rượu ở tầm tay; làm như vậy là biến những sân chơi thanh lịch của vương quốc này thành sân nuôi gà chó.
– Lạy thánh! – Công tử Giécmôngtadờ ngẩng đầu khỏi đĩa ăn kêu to. – Nếu chú tôi, Ngài tổng giám mục nghe thấy ông nói thế này, ngài sẽ khiếp vía mất thôi. Lời lẽ của ông không hợp lý chút nào. Tôi chưa từng nghe thấy ai khuyên bảo như thế này bao giờ.
– Thưa Công tử, chắc ngài ít được người ta dạy dỗ? Trong lời tôi nói có điều gì làm ngài chướng tai đến thế?
– Cái gì cũng chướng tai cả. Ông giảng dạy nào là đức thánh thần, tự do luyến ái, tề chỉnh, yêu đương thể xác. Rồi đùng một cái, ông tố cáo sự “đam mê vô độ” như trên bục giảng đạo vậy.
– Lời lẽ của tôi chỉ là sự khôn ngoan của con người. Tình yêu là kẻ thù của vô độ. Trong tình yêu, hệt như khi ăn, khi uống, ta nên trọng chất hơn lượng. Nếu vượt qua giới hạn sẽ không còn khoái lạc nữa, ấy là khi bừa bãi đến mức bắt đầu chán ớn và buồn nôn. Nhưng một người đàn ông làm sao biết thưởng thức một cái hôn nồng nàn, nếu hắn chỉ ăn hùng hục như lợn và nốc rượu như vòi voi tu nước lã?
– Tôi có phải tự soi mình trong bức tranh tả chân ấy không nhỉ?- Công tử Giécmôngtadờ vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm.
Angiêlic nghĩ thầm: anh chàng này khá dễ tính dễ nết. Thế tại sao ông Perắc lại giở trò khiêu khích hắn? Dù sao ông ta cũng đã biết rõ sự có mặt khó chịu của hắn nguy hiểm thế nào.
– Ông tổng giám mục sai thằng cháu đến đây để do thám chúng ta.- Bá tước bảo vợ thế lúc sắp bắt đầu bữa tiệc.
Lúc đó ông nói thêm:
– Em có biết không? Bây giờ có chiến tranh công khai giữa ông ấy và tôi.
– Chuyện gì xảy ra thế?
– Có gì đâu, Tổng giám mục muốn giành được bí quyết làm giàu của tôi, hoặc giành lấy cả tài sản của tôi. Ông ta sẽ không chịu buông tha tôi đâu.
Angiêlic nâng cốc lên môi. Tim nàng đập nhanh hơn và nàng bắt đầu cười vui vẻ. Nàng ưa thích không khí cuối bữa tiệc trong đám người miền Nam này; họ cười nói ồn ào giọng lơ lớ; họ thách thức châm chọc nhau; nhà quý tộc này nổi cáu rút kiếm ra, trong khi nhà quý tộc khác vui vẻ dạo đàn ghita.
– Hát đi! Hát đi! – Ai đó kêu lên – Xin mời giọng hát vàng của Vương quốc lên tiếng.
Đoàn nhạc công bắt đầu chơi nhạc nhè nhẹ ở ban công nhô ra bên trên hành lang.
Mặt trăng tròn và sáng hiện lên trên nền trời mịn như nhung. Bá tước ra hiệu cho người nhà tắt các cây đèn nến. Trong phòng tối hẳn đi, nhưng mắt quen dần với ánh sáng trăng mát mẻ. Khách khứa hạ giọng hẳn xuống. Trong phòng đột ngột trở nên yên tĩnh, nghe rõ tiếng thờ dài của những cặp choàng tay ôm nhau. Vài cặp bắt đầu đứng lên rời bàn tiệc. Họ tỏa ra vườn hoặc các hàng hiên tràn ngập không khí mát dịu ban đêm.
Bá tước Perắc cất tiếng nói trầm trầm êm tai
– Thưa các phu nhân, và thưa các vị quý tộc. Chúng tôi hoan nghênh các vị đến với Lâu đài học vui này. Trong vài ngày ở đây, chúng ta sẽ có dịp trò chuyện với nhau và dùng bữa tối cùng chung một bàn. Các phòng nghỉ riêng đã được chuẩn bị sẵn sàng để đón mời quý khách; ở đó có rượu ngon, bánh ngọt, kem sữa và giường êm. Tại đó, bạn có thể nghỉ một mình nếu bạn thấy mình chưa được vui. Nếu bạn mong muốn, bạn hãy mời đến đó người bạn một giờ… hoặc người bạn suốt đời của mình. Mời các vị ăn, uống rượu và yêu đương… Nhưng xin hãy kín đáo, bởi vì “chuyện yêu đương không nên kể ra vanh vách, nếu như ta muốn giữ được trọn vẹn hương vị của tình yêu…”
Bá tước đẩy ghế tựa lùi về phía sau, ghếch một chân lên bàn rồi cầm lấy cây đàn ghita và bắt đầu hát, khuôn mặt mang mặt nạ quay về phía trăng tròn.
Angiêlic cảm thấy cô đơn ghê gớm. Bây giờ hầu hết các vị khách đều đã rời phòng ăn ra ngoài. Một vài cặp hãy còn lưu lại bên các cửa sổ, tay cầm cốc rượu, và rủ rỉ trò chuyện tâm tình. Cuộc họp mặt buổi tối kéo dài ấm áp và ngọt ngào, với các loại rượu nho hảo hạng, những món ăn sang trọng thơm mùi gia vị quý hiếm, âm nhạc và hoa. Giờ đây cuộc gặp gỡ đang tiến dần đến kết thúc, và cả tòa lâu đài học vui như chìm đắm trong ma thuật của tình yêu.
Người chủ lâu đài mặc bộ quần áo đỏ sẫm, vẫn tiếp tục hát, nhưng chính ông ta cũng đơn độc.
Toàn thân Angiêlic run run, và nàng nhắm hai mắt lại. Trong tim nàng lẫn lộn những tình cảm trái ngược. Mới hôm qua thôi, nàng thấy mình đã sẵn sàng đầu hàng; nhưng đêm nay nàng cưỡng lại sức quyến rũ của con người đó. “Ông ta mê hoặc những phụ nữ trẻ bằng những bài hát”. Angiêlic nhớ lại lời u Phăngtin. Trước đây, nhìn từ xa, con người ấy thật đáng khiếp sợ; Nhưng sao nhìn gần lại thấy tuyệt vời như vậy? Nàng đứng lên và đến lượt nàng đi ra ngoài; nàng thầm nghĩ mình đang “trốn tránh sự cám dỗ”.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại nghĩ rằng đó chính là chồng mình trước mặt Chúa, nàng lắc đầu tuyệt vọng. Nàng thấy mình lạc lối bơ vơ và run sợ. Được giáo dục nghiêm khắc, nàng rụt rè xa lánh cuộc sống quá phóng túng. Nàng thuộc về thời đại những băn khoăn của lương tâm và sự hối hận là cái giá đắt người phụ nữ phải trả cho sự mềm yế
Angiêlic biết rất rõ rằng thứ quyền lực mà Bá tước Perắc mong muốn dựa vào để khuất phục nàng không phải là sự ràng buộc do hôn nhân, mà chính là tình yêu. Cho dù nàng có kết hôn với một người khác đi nữa ông ta cũng sẽ hành động y như vậy. Phải chăng u già Phăngtin của nàng đã có lý khi nói rằng con người này phục vụ cho quỷ dữ?…
Khi bước xuống cầu thang, nàng đi sát qua một cặp đang ôm hôn nhau: người phụ nữ như thì thầm cầu nguyện điều gì. Trong tòa lâu đài rên rỉ tiếng thở ngắn than dài, Angiêlic đi lang thang một mình trong tấm áo dài trắng.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo của Công tử Giécmôngtadờ từ trên cầu thang đi xuống. Anh ta dừng lại trước mặt Angiêlic, thở hổn hển và nói:
– Quỷ tha ma bắt các con mụ màu mè kiểu cách rởm miền Nam này! Mụ ấy xưa nay vẫn tỏ ra hiền lành dễ bảo, thế mà dám đánh vào mặt ta. Mụ cho ta là thiếu tế nhị à?
– Đúng là ông chỉ có hai năng khiếu, ăn nói rác rưởi là một; và ra vẻ sùng đạo là hai! Phiền một nỗi cho ông, có lẽ ông chưa quyết định dứt khoát được cần chọn lấy sở trường nào!
Mặt đỏ bừng, anh ta xán lại gần, phả hơi thở sặc mùi rượu vào giữa mặt nàng:
– Phiền một nỗi tôi đã để cho một bọn giẻ rách như hạng cô khiêu khích như khiêu khích con bò mộng. Bọn đàn bà! Tôi đối xử với họ như thế này đây.
Nàng chưa kịp cử động thì hắn đã thô bạo nắm lấy người nàng và áp cái mồm béo phị, ướt mèm lên môi nàng. Nàng vùng vẫy điên cuồng, ghê tởm đến buồn nôn.
– Ngài Giécmôngtadờ! – Một tiếng nói bỗng vang lên. Trông thấy cái bóng dáng đỏ sẫm của Bá tước Perắc đứng trên đỉnh cầu thang, Angiêlic sợ hết hồn. Ông ta đưa tay lên hất cái mặt nạ ra phía sau, để lộ một khuôn mặt đáng sợ, dễ làm cho người cứng bóng vía nhất cũng phải run lên khi ông cau cái mặt dị hình. Thật chậm rãi và cố ý đi khập khiễng thêm, ông xuống thang; khi ông đến buối cùng, nàng thấy vụt lóe sáng: ông đã rút gươm khỏi vỏ.
Giécmôngtadờ lùi lại, hơi lảo đảo. Sau lưng ông Perắc, Hầu tước Angđigiô và Caxten Gialông xuất hiện. Người cháu tổng giám mục đưa mắt nhìn ra ngoài vườn thì thấy ông Xécbalô đang bước lại gần. Anh ta hổn hển và thở khò khè:
– Đây … đây là họ giăng bẫy! – Anh ta lắp bắp – Các ông định ám sát tôi à?…
– Chính anh tự giăng bẫy hại mình, đồ lợn! – Hầu tước Angđigiô trả lời – Ai xui khiến anh làm mất danh dự bà vợ chủ nhà?
Run bắn người, Angiêlic loay hoay vuốt lại chỗ ngực áo bị nhàu rách. Nàng nghĩ thầm:
“Không thể thế được! Không để cho họ đấu gươm được! Cần phải có người can thiệp… Perắc đang liều mạng với con trâu lăn thô lỗ này!”
Perắc tiếp tục tiến đến gần và đột nhiên sự nhanh nhẹn của nhà ảo thuật như đã nhập vào cái thân hình dài ngoẵng dị dạng của ông. Khi tới trước Công tử Giécmôngtadờ, ông đưa mũi kiếm tựa vào bụng đối thủ và nói một câu giản dị:
– Hãy tự bảo vệ đi!
Theo phản xạ của một người đã quen tập luyện quân sự, chàng rút gươm ra, và hai người so kiếm. Lúc đầu, trận đấu là ngang sức và quyết liệt đến nỗi hai lần những đốc kiếm va mạnh vào nhau và khuôn mặt hai đối thủ ở sát gần nhau.
Nhưng cả hai lần, Bá tước Perắc đều khéo léo tách mình ra. Sự nhanh nhẹn đã bù vào tật khập khiễng chân của ông. Một lần Giécmôngtadờ đã ép được ông phải tựa lưng vào lan can cầu thang và buộc ông phải trèo lên mấy bậc, nhưng ông đã nhanh nhẹn vịn tay nhảy qua lan can, và đối thủ của ông chỉ vừa đủ thì giờ quay tròn người lại để đối diện với mũi kiếm của ông. Giécmôngtadờ bắt đầu mệt. Anh ta cũng thành thạo trong thuật đấu gươm, nhưng lối đánh nhanh ấy làm anh ta bối rối. Lưỡi gươm của Bá tước lọt vào ống tay áo bên phải khiến cánh tay anh ta bị thương. Vết thương không sâu nhưng chảy máu nhiều khiến cho cầm gươm yếu đi nhanh chóng. Giécmôngtadờ chống đỡ mỗi lúc một vất vả hơn. Nỗi kinh hoàng hiện rõ trong đôi mắt lồi màu xám của chàng thanh niên. Đôi mắt của ông Perắc nảy lửa và quyết liệt: Angiêlic đọc được bản án tử hình trong đôi mắt đó.
Nàng cắn chặt môi đến nỗi suýt phải kêu lên vì đau, nhưng không dám nhúc nhích, nàng nhắm mắt lại vì sợ. Rồi nàng nghe thấy một tiếng kêu khàn khàn như tiếng thở hắt ra của người đốn củi kiệt sức. Khi mở mắt ra, nàng trông thấy công tử Giécmôngtadờ nằm sóng xoài trên sàn gạch hoa sặc sỡ, với lưỡi gươm cắm ngập một bên sườn chỉ còn thòi ra cái cán. Người thọt chân cao lớn xứ Lănggơđốc, mỉm cười cúi xuống người anh ta
“Những mụ màu mè kiểu cách dởm” ư? – Ông ta lẩm bẩm.
Bá tước nắm lấy cán gươm, và giật thật mạnh. Một dòng máu đỏ vọt ra và Angiêlic thấy máu vấy cả lên tấm áo dài trắng của mình. Nàng suýt ngất đi, phải dựa vào tường cho khỏi ngã. Nàng thấy ông Perắc cúi xuống nhìn mình: khuôn mặt ông ướt đẫm mồ hôi và nàng nhìn rõ bộ ngực hơi gầy của ông lên xuống theo nhịp thở gấp như kéo bễ. Nhưng đôi mắt tinh nhanh của ông vẫn giữ nguyên vẹn luồng ánh sáng vui vẻ và châm biếm quen thuộc. Bá tước mỉm cười bình tĩnh khi ông bắt gặp đôi mắt xanh màu ngọc thạch hãy còn mờ nước mắt vì xúc động.
– Lại đây, em! – Ông nói giọng khẩn thiết.