Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 17
Ngày hôm sau, bốn cỗ xe ngựa và hai x chất nặng đồ đạc lên đường đi Niôn. Angiêlic đau khổ khi nghĩ rằng mọi sự phô trương xe ngựa với những người đánh xe, những tiếng hò hét, tiếng trục xe kêu cót két đều nhằm thể hiện sự trọng vọng đối với nàng. Khó mà tin được rằng phải huy động bằng ấy xe ngựa tung bụi mù trời như vậy chỉ để phục vụ riêng tiểu thư Xăngxê, từ trước tới nay không hề có người tùy tùng nào khác ngoài người lính đánh thuê đã già, chỉ có cây giáo dài làm vũ khí. Đám cô hầu, anh chăn ngựa và nhạc công chia nhau ngồi chất đống cùng với hành lý, đồ dùng trên những xe thồ hàng. Những người con của miền Nam đang trở về vùng đất quê hương nóng bỏng của mình, người còn sực mùi rượu nho lẫn với mùi tỏi.
Giữa đám đông vui nhộn đó, chỉ một mình bác Clêmăng Tonen nổi bật như một con người công thức cứng đơ. Ông ta chỉ được mượn tạm trong một tuần lễ để phục vụ đám cưới, nay ông xin được đi làm tùy tùng cho đoàn tới Niôn. Ngay buổi tối của chặng đường đầu tiên, người quản lý đã đến gặp Angiêlic xin ở lại giúp việc nàng hoặc làm quản gia hoặc người hầu cũng được. Ông ta nói mình đã từng phục vụ nhiều vị quý tộc ở Pari, đ
ã mất việc làm vì phải trở về quê quán ở Niôn để giải quyết việc thừa kế tài sản người bố.
Với dáng dấp kín đáo và hiểu biết nhiều, bác Clêmăng đã tranh thủ được thiện cảm của chị Macgô. Chị hầu gái này nói quả quyết: một người hầu mới biết cư xử đường hoàng như thế này chắc chắn hắn sẽ được tiếp nhận nồng nhiệt trong dinh thự Bá tước ở Tuludơ.
Vì thế Angiêlic đã đồng ý giữ bác Clêmăng ở lại giúp mình. Không hiểu sao bác ta làm nàng hơi sợ. Đây là một người giúp việc cởi mở, dễ bảo, hơi bợ đỡ người trên. Tuy vừa mới cách đây ít ngày đối với Angiêlic, Clêmăng chỉ là một người chưa từng quen biết, dù sao thì bác ta cũng là một người cùng tỉnh, sẽ giúp nàng nhớ tới quê hương thân yêu.
Sau khi đã vượt qua Niôn, thủ phủ vùng đầm lầy, đoàn xe ngựa của phu nhân Perắc ruổi nhanh về hướng ánh nắng mặt trời. Họ đi ngang qua Boocđô cách đó không xa. Khi đến gần vùng Bêacnơ, họ được tiếp đón ở lâu đài ngài Cômông, tức hầu tước Pêghilanh kiêm công tước Lôdăng. Theo ông Angđigiô, nhà quý tộc thấp nhỏ nhưng có duyên và ý nhị này đã được suy tôn là “chàng trai được sủng ái nhất triều đình”. Chính nhà vua trẻ tuổi nhưng luôn giữ vẻ uy nghi cũng không cưỡng nổi những câu pha trò của ông công tước, đã khiến Hoàng thượng phì cười giữa phiên họp Hội đồng nội các. Nhưng hiện nay ngài công tước đang bị giáng về vùng lãnh địa quê hương vì tội xấc xược với ngài ngài Lôdăng chẳng tỏ vẻ nao núng gì cả, vẫn tiếp tục nói những câu chuyện bông lơn không biết chán.
Công tước Lôdăng hết mực trầm trồ trước sắc đẹp của Angiêlic và ứng khẩu ngay một bài thơ ca ngợi nàng. Công tước kêu lên:
– Trời! Các bạn quý ạ, tôi tự hỏi: liệu Người có giọng hát vàng của Vương quốc này có mất đi nốt nhạc cao nhất của mình vì sắc đẹp của Phu nhân đây không nhỉ?
Đây là lần đầu Angiêlic nghe nói đến giọng hát vàng của Vương quốc. Người ta giải thích cho nàng: ông ta là danh ca lớn nhất của thành phố Tuludơ, nàng sẽ được nghe ông hát, sẽ không tránh khỏi bị chinh phục.
Trước khi về tới Tuludơ, đoàn xe ngựa dừng lại tại một trong số nhiều dinh cơ của Bá tước Perắc. Chị hầu phòng Macgô bận rộn tắm gội cho Angiêlic; chị sợ nắng và bụi đường trường làm đen xạm nước da của bà chủ. Chị lấy nhiều thứ dầu thơm xát vào người nàng, bắt nàng nằm yên trên đi văng để chị xoa bóp thật mạnh tay, rồi nhổ hết mọi lông tơ thừa trên mình nàng. Chị bảo nàng, một phu nhân sang trọng mà còn có lông tơ thừa thì không thể chấp nhận được.
Khi đã hoàn thành mọi việc khiến cho tấm thân kiều diễm của nàng trở nên tuyệt mỹ, Angiêlic không kìm nổi một cảm giác ghê sợ.
– Ông ta sẽ không được đụng đến mình, nàng tự nhủ một lần nữa. Ta thà gieo mình qua cửa sổ còn hơn.
Sáng hôm sau, lo ngại đến phát ốm, nàng bước lên xe ngựa đến thẳng Tuludơ. Ngồi bên nàng, hầu tước Angđigiô cười nói, hát hò luôn miệng, nhưng nàng đâu có nghe thấy gì.
Nàng nhận thấy người đánh xe bắt đầu ghìm cương ngựa lại mấy phút. Phía trước cỗ xe đám đông người đi bộ và người cưỡi ngựa đứng chật ngang đường. Khi xe dừng lại, nàng nghe thấy rõ hơn tiếng hát, tiếng reo hò cùng tiếng trống gõ nhịp:
– Lạy thánh, hình như Phu quân của tiểu thư đến đón chúng ta đấy. Ông hầu tước kêu to rồi nhảy xuống đất.
– Sớm thế ư?- Angiêlic nghĩ thầm và tái mặt.
Các cậu thiếu niên tùy tùng mở rộng cửa xe. Nàng bước xuống mặt đường cát bụi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt. Bầu trời xanh ngắt. Luồng gió nóng như lửa tạt lên từ những cánh đồng ngô chín vàng ở hai bên đường. Đám đông rồng rắn đang đi tới, quần áo ngộ nghĩnh óng ánh kim cương, đá quý xanh đỏ, vừa đi vừa nhảy cỡn lên, nhào lộn và đâm bổ, ngã nhào vào giữa đám đông người ngựa đến trước đám người này, cũng mặc những bộ quần áo kỳ quặc bằng xa tanh hồng, đội mũ cắm lông chim trắng.
Rồi đám đông dãn ra, mở một lối đi. Một người cao lớn quần áo nhung đỏ thẫm, tay chống cái can bằng gỗ mun, chân khập khiễng, lắc lư đi tới. Lúc người thọt chân tới gần, cô trông thấy dưới bộ tóc giả đen dày, một khuôn mặt cũng xấu xí hệt như dáng đi của người đó. Hai vết sẹo sâu kéo dài từ thái dương đến má bên trái, vắt qua một bên mí mắt hơi nheo lại. Đôi môi khá dày và cái cằm cạo nhẵn khác hẳn kiểu để râu thường thấy, càng làm tăng thêm vẻ kỳ dị của bộ mặt ngáo ộp bí hiểm này.
– Đấy không phải là ông ta – Angiêlic cầu nguyện – cầu Chúa, không phải là ông ta!
– Thưa phu nhân, đây là đức phu quân của bà, Bá tước Perắc – Hầu tước Angđigiô giới thiệu.
Nàng nhón chân xuống chào, đúng kiểu đã được dạy dỗ. Tâm trí nàng như bị dồn vào đường cùng và chỉ ghi nhận những chi tiết vớ vẩn: vòng cung kim cương ở đôi giầy của Bá tước, một chiếc giày có gót cao hơn chiếc kia nhằm giảm bớt vẻ thọt chân; quần áo lộng lẫy, thanh gươm; cổ áo đồ sộ đính đăng ten.
Có ai đó nói chuyện với nàng: nàng trả lời thế nào chính nàng cũng không nhớ rõ. Tiếng trống hòa với tiếng kèn vang vang làm nàng choáng váng.
Khi lại bước lên xe và ngồi xuống ghế, một bó hoa hồng và từng chùm viôlét được đặt trên lòng nàng:
– Hoa thơm đem lại niềm vui lớn. Tiếng nói cất lên bên tai nàng. là chúa tể ở Tuludơ.
Angiêlic bây giờ mới biết rằng người ngồi bên nàng không phải là Hầu tước Angđigiô. Để tránh không nhìn thấy khuôn mặt ghê sợ kia, nàng cúi xuống bó hoa.
Lát sau, thành phố Tuludơ hiện ra, lộng lẫy với những ngọn tháp cao và những gác chuông màu đỏ. Đoàn xe ngựa đi vào những con đường nhỏ hẹp, những hành lang râm mát thấp thoáng chút ánh hồng.
Về đến dinh thự của Bá tước Perắc, người ta nhanh chóng mặc cho Angiêlic tấm áo choàng bằng nhung trắng lộng lẫy được tô điểm bằng xa tanh trắng và những hạt kim cương. Các cô hầu phòng mặc áo cho nàng, vừa mời nàng uống nước lạnh vì nàng gần như chết khát. Vào giữa trưa, khi chuông đổ hồi, đám cưới kéo về nhà thờ lớn. Tổng giám mục đang chờ cô dâu chú rể tại quảng trường cạnh đó.
Sau khi Tổng giám mục đã ban phước cho cặp vợ chồng, Angiêlic một mình bước theo dọc hành lang nhà thờ, theo đúng phong tục của các dòng quý tộc. Đi trước nàng là ngài Bá tước khập khễnh – và bóng người cao lớn, đỏ rực đang cử động trước mặt nàng bỗng trở thành kỳ dị, chẳng khác gì tên quỷ dữ hiện hình dưới mái vòm nhà thờ mờ ảo khói hương nghi ngút. Bên ngoài vòm nhà thờ, hầu như cả thành phố đã tụ tập lại để ăn mừng. Angiêlic không hề nghĩ rằng tất cả sự rùm beng đó đều hướng về một sự kiện mang tính chất hết sức cá nhân là đám cưới của nàng với Bá tước Perắc. Bất giác nàng đưa mắt tìm xem cảnh tượng nào đã gây ra những nụ cười rộng mở trong đám quần chúng, đã kích thích họ trở nên vui nhộn. Té ra tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía nàng. Chính nàng là người được các vị quý tộc đầy kiêu hãnh và các phu nhân ăn mặc lộng lẫy nghiêng mình kính chào.
Từ nhà thờ trở về dinh thự của Bá tước, cặp vợ chồng mới cưới cưỡi hai con ngựa phủ áo giáp rất đẹp. Quãng đường chạy dọc bờ sông Garon được rắc đầy hoa. Dòng sông óng ánh dưới nắng vàng, các thủy thủ trên tàu nhỏ cười đùa vui vẻ với nhau.
Có một cái gì phiêu thực trong mỗi cảnh tượng nàng đang chứng kiến. Nàng cảm thấy mình cô đơn ghê gớm, chìm đắm trong giấc mơ mà ý nghĩa có lẽ, sau này khi tỉnh giấc, nàng cần phải cố gắng mới nhớ lại được. Và ở cạnh nàng, dưới ánh mặt trời luôn luôn hiện rõ khuôn mặt dị dạng nhìn nghiêng của người đàn ông được gọi là chồng nàng, mà đám đông hoan hôồng nhiệt. Những đồng tiền vàng rơi leng keng trên đất sỏi. Những thiếu niên quý tộc tùy tùng tung tiền vào đám đông, và dân chúng xô đẩy, đánh đấm nhau để giành lấy những đồng vàng rơi trong cát bụi.
Trong các khu vườn của tòa nhà Bá tước, một loạt bàn dài phủ khăn trắng đã được bày trong bóng râm. Rượu nho chảy như suối từ các vại đặt trước cửa lâu đài, dành cho dân chúng ngoài phố có thể đến uống. Giới quý tộc ở địa phương cùng những người tai to mặt lớn trong thành phố đều được mời vào dinh thự.
Angiêlic ngồi giữa ngài Tổng giám mục và ngài Bá tước mặc bộ áo màu đỏ, cô không nuốt trôi được miếng nào; khó đếm xuể các món ăn lần lượt được dọn ra bàn, hết đĩa này đến đĩa khác. Đủ các loại hoa quả, bánh kẹo ăn tráng miệng. Đủ các loại rượu nho, từ thứ màu đỏ thẫm đến thứ vàng nhạt.
Angiêlic lạnh toát người vì lo ngại và hờn giận, cảm thấy mất hết kiên nhẫn do ồn ào và sự xa hoa thừa mứa. Bản tính kiêu hãnh của nàng không cho phép nàng để lộ điều đó, nàng gắng gượng cười mỉm và tìm những lời xã giao nói với mỗi người khách. Kỷ luật ở tu viện Thánh mẫu Uyaxuyn giúp nàng vẫn ngồi thẳng người, dáng dấp đường hoàng, dầu thấm mệt. Tuy nhiên, nàng hoàn toàn không đủ sức để quay mặt về phía Bá tước Perắc. Nhận thấy thái độ ấy có thể bị người ta coi là quá kỳ quặc, nàng đành tập trung tất cả sự chú ý vào người ngồi cạnh phía bên kia, ông Tổng giám mục. Ngài là người rất điển trai, đang độ thanh xuân, có tài hùng biện lớn, vẻ dễ thương của người lịch thiệp nhưng đôi mắt xanh thì rất lạnh lùng.
Tổng giám mục là người duy nhất, trong số tất cả các vị khách có mặt đã tỏ ra không muốn hòa vào không khí chung hồ hởi của tiệc cưới.
– Thừa mứa quá! Thừa mứa quá! – ông thở dài, và đưa mắt nhìn quanh khi nghĩ tới tất cả đám dân nghèo hàng ngày tụ tâp trước cửa tòa giám mục, khi nghĩ tới những người ốm đau không được săn sóc thuốc thang, những tín đồ ở các làng theo dị giáo mà mình đã không dứt bỏ được tín ngưỡng của họ chỉ vì thiếu tiền, trái tim ông nhỏ máu. – Thế con có dốc lòng làm việc thiện không, con của cha?
– Thưa đức cha, con vừa mới rời khỏi tu viện. Nhưng con đã lấy làm sung sướng được dốc lòng phục vụ xứ đạo này, dưới sự dìu dắt của Đức
– Ta cám ơn con vì đức phục tùng của con, con gái cha ạ. Nhưng ta biết rằng: bà chủ trẻ tuổi của một dinh cơ thì có nhiều nhiệm vụ mới mẻ, cần phải để nhiều quan tâm vào đó. Phải chăng nhiệm vụ lớn nhất cần dốc lòng dốc sức của một phụ nữ chính là làm thế nào có ảnh hưởng đến tư tưởng của người chồng? Trong thời đại chúng ta, một người vợ yêu thương chồng và khôn ngoan có thể có quyền lực cực kỳ mạnh mẽ đối với suy nghĩ của người chồng.
Đức Tổng giám mục cúi xuống gần Angiêlic và nhắc lại:
– Người phụ nữ có thể có quyền lực thật lớn… nhưng nói riêng thôi nhé. Phu nhân đã chọn một ông chồng hơi lạ lùng.
“Tôi đã chọn… Angiêlic nghĩ thầm thấy thật mỉa mai – Liệu cha mình đã bao giờ nhìn thấy con người gớm ghiếc này chưa? Mình nghi ngờ điều đó. Cha yêu mình lắm kia mà. Trong bất cứ trường hợp nào, cha không bao giờ muốn làm cho mình đau khổ. À, nhưng mà… cha muốn cho mình giàu có. Còn mình thì muốn được người khác yêu mình. Mẹ Xanhtơ An thường hay răn mình chớ nên lãng mạn. Ông tổng giám mục này có vẻ là người tốt…”
Trời đã dịu hẳn, khi hoàng hôn buông xuống. Cuộc khiêu vũ sắp bắt đầu, Angiêlic thở dài nhẹ nhõm:
– Mình sẽ nhảy suốt đêm nay – nàng thầm nghĩ – không có gì trên trái đất này có thể buộc ta phải thuận ở lại một mình với ông ta, dù chỉ trong chốc lát.
Nàng khó chịu liếc nhìn chồng. Mỗi lần nhìn, cái khuôn mặt đầy sẹo có đôi mắt đen lánh như than đã lại làm nàng không thoải mái. Do vết sẹo dài làm mi mắt trái nheo lại khiến Bá tước có một vẻ mỉa mai ranh mãnh.
Ngồi tựa lưng vào chiếc ghế bành có đệm, ông Perắc đưa lên môi một vật nhỏ nâu nâu – người hầu vội châm lửa cho ông ta.
– Ồ, thưa ngài, ngài nêu một gương xấu đấy! – Tổng giám mục kêu lên, trán cau lại – Tôi coi thuốc lá là món tráng miệng ở địa ngục. Thế mà những kẻ hút tẩu la cà các quán rượu ngồi đần giờ với thứ thuốc lá đáng nguyền rủa đó. Tôi chưa hề thấy một nhà quý tộc nào hút thuốc theo kiểu thô lỗ đó.
– Tôi không dùng tẩu, mà cũng không hút thuốc lá. Tôi cuốn lá thuốc lại để hút theo kiểu những người thổ dân châu Mỹ mà tôi đã thấy.
– Khi có hai cách để thực hiện một việc gì thì ông bao giờ cũng chọn cách làm thứ ba! – Tổng giám mục nói, giọng chua chát – tôi còn chú ý đến một điều kỳ quặc khác nữa ở ông. Không bao giờ thấy ông để một viên ngọc hay một mảnh sừng tê giác trong cốc rượu của mình. Ai cũng biết rằng đó là cách đề phòng tốt nhất chống âm mưu kẻ thù bỏ thuốc độc vào rượu để hãm hại mình. Ông không bao giờ dùng cách đó để giữ mình. Phải chăng ông tự cho là không ai hãm hại được mình… hoặc là mình không có kẻ thù sao?
– Không, thưa Đức cha, không phải thế – Bá tước Perắc trả lời – Tôi biết một cách tốt nhất để phòng chống lại thuốc độc.
– Nghĩa là thế nào?
– Nghĩa là mỗi một ngày trong suốt cuộc đời mình, ta hãy uống một lượng thuốc độc cực kỳ nhỏ, mà nên chọn loại thuốc độc mạnh.
– Ông làm như thế à? – ông Tổng giám mục ghê tởm kêu lên.
– Vâng, tôi đã làm thế ngay từ thuở còn nhỏ. Chắc Đức cha có biết là bố tôi đã chết vì bị đầu độc. Mẹ tôi muốn tìm cách chắc chắn nhất để bảo vệ tính mạng của tôi. Chính một người nô lệ người Morơ đã truyền cho mẹ tôi bí quyết phòng chống độc bằng cách uống thuốc độc cho quen dần.
– Trong lý lẽ của ông bao giờ cũng có một vài điểm mâu thuẫn hay phi lý làm cho tôi phải lo ngại – Ông tổng giám mục nói, vẻ lo lắng thật sự.
Bá tước Perắc nhô người ra phía trước một chút để nhìn ông giám mục kỹ hơn. Những chùm tóc đen của ông ta chạm vào tay Angiêlic, khiến nàng lùi lại. Lúc đó nàng mới nhận ra rằng chồng mình không mang tóc giả, mớ tóc đen dày của ông ta là tóc thật
– Khói thuốc lá của tôi có làm Phu nhân khó chịu không đấy? – Bá tước bỗng nhiên hỏi Angiêlic và cúi lại gần hơn để bắt gặp ánh mắt của nàng.
Nàng lắc đầu. Mùi thuốc lá thơm dịu gây cho nàng một nỗi buồn nhè nhẹ, nàng nhớ đến ông già Guyôm ngồi hút thuốc bên bếp lửa trong nhà bếp rộng lớn ở lâu đài Môngtơlu. Sao mà bác Guyôm cùng u già Phăngtin và bao nhiêu hình ảnh thân thương khác bỗng nhiên trở nên xa xôi đến thế!.
Nhưng tiếng đàn viôlông bắt đầu vang lên. Mặc dù mệt phờ, Angiêlic sốt sắng nhận lời khi Hầu tước Angđigiô mời khiêu vũ. Các cặp nam nữ đã kéo đến đông ở sân rộng lát gạch vuông chung quanh có những vòi phun nước lạnh mát rượi. Ở tu viện, Angiêlic đã học được một số điệu nhảy thịnh hành, nên bây giờ nàng không cảm thấy lúng túng giữa đám quý tộc và các phu nhân của một thành phố hiện đại. Đây là lần đầu tiên nàng nhảy ở một hội khiêu vũ thật sự. Và nàng đã bắt đầu vui thích với các điệu nhảy. Bỗng trong đám đông có một làn sóng chuyển động. Nhiều cặp đang khiêu vũ đã bị tách đôi ra do bị xô đẩy; một đám người ào ào lao tới các bàn. Những người đang nhảy tỏ vẻ phản đối, nhưng có ai đó kêu to: “ông ấy sắp hát đấy!”. Nhiều người khác cũng nhắc lại theo: “giọng hát vàng! giọng hát vàng của vương quốc chúng ta…”