Đọc truyện Tình sử Angélique – Chương 15- P1
Angiêlic cưỡi ngựa trở về qua những lối mòn thoang thoảng hương thơm. Cô đăm đắm suy nghĩ nên chẳng nhìn thấy gì.
Nicôla cưỡi la theo sau. Cô không còn chú ý gì tới anh chăn ngựa trẻ tuổi nữa. Tuy nhiên, cô không muốn đi sâu tìm hiểu rõ hơn cảm giác lo sợ đang dấy lên trong cô. Cô đã quyết định rồi. Dù xảy ra điều gì chăng nữa, cô cũng sẽ không thay đổi ý kiến. Vậy thì tốt nhất là nhìn về phía trước, và kiên quyết gạt bỏ bất cứ điều gì có thể làm cô do dự trong khi thực hiện một chương trình đã được sắp đặt chu đáo như vậy.
Bỗng có tiếng đàn ông gọi cô:
– Thưa cô! Cô Angiêlic! – Như một cái máy, cô ghì cương ngựa dừng lại.
Quay đầu lại, Angiêlic nhìn thấy Nicôla đã xuống la và đa
ng ra hiệu mời cô làm theo.
– Gì thế? – Cô hỏi.
Ra vẻ bí mật, anh ta thì thào:
– Cô xuống đi, tôi muốn cho cô xem cái này.
Cô làm theo. Anh chăn ngựa buộc hai con vật vào thân cây rồi đi trước, dẫn cô chui vào dưới tán lá cây của một cánh rừng nhỏ.
Nicôla cúi thấp đầu bước đi mắt nhìn kỹ chung quanh. Cuối cùng anh ta quỳ xuống và khi đứng dậy anh chụm tay nâng lên mấy quả chín đỏ thơm phức.
– Những trái dâu tây đầu mùa! – Anh ta khẽ nói và nở một nụ cười ranh mãnh, đôi mắt màu hạt dẻ sáng long lanh.
– Ồ, Nicôla, đừng làm thế! – Angiêlic phản đối.
Nhưng bỗng cô xúc động đến ứa nước mắt. Bằng cử chỉ đó anh trao tặng cô hạnh phúc diệu kỳ một thời thơ ấu cô sống ở Môngtơlu, với những cuộc nô chạy qua rừng, những giấc mơ thơm mùi hoa dại, với hơi lạnh bốc lên từ các con sông đào mà cậu thiếu niên Valăngtin hay đưa cô đi ngang, những dòng suối họ đến để câu lươn bắt cá, tóm lại, một vùng Môngtơlu không giống bất cứ nơi nào khác trên khắp trái đất này, vì ở nơi đây cái bí ẩn đầy mùi lạnh của khu đầm lầy hoà quyện lấy cái bí ẩn của các cánh rừng rậm rạp đầy gai.
– Cô còn nhớ không? – Nicôla thì thầm – Bọn tôi trước kia thường gọi cô là gì? là Nữ hầu tước của các thiên thần đấy…
– Anh tồi thế! – cô nói giọng lanh lảnh – Đừng hái, Nicôla.
Nhưng rồi, với cử chỉ quen thuộc thời xa xưa, cô lại giơ tay đón những quả dâu tuyệt vời trong bàn tay rộng mở của Nicôla. Cũng như những ngày xa xưa, Nicôla đứng sát bên cô. Nhưng giờ đây, cậu bé hồi nào mảnh khảnh có khuôn mặt giống con sóc đã cao hơn hẳn cô một cái đầu. Và qua tấm áo sơ mi hở ngực của anh, cô ngửi thấy mùi đàn ông tỏa ra từ làn da ngực rám nắng đầy lông đen sẫm. Cô trông thấy lồng ngực vạm vỡ của anh phồng lên hạ xuống nhịp nhàng. Cô rạo rực người và không dám ngẩng đầu lên, sợ rằng nếu làm thế thì chắc chắn sẽ bắt gặp đôi mắt táo bạo rực lửa của anh.
Cô tiếp tục nhấm những quả dâu ngon, thật chú ý hưởng trọn giây phút sung sướng cực kỳ vô giá đối với cô.
Đây là lần cuối cùng ta về với Môngtơlu ư? – Cô thầm nghĩ – Ta đang tận hưởng hạnh phúc quê hương Môngtơlu lần cuối đây! Tất cả những gì ta yêu quý nhất đang ở trong bàn tay này, bàn tay rám nâu của Nicôla…
Angiêlic thấy hơi thở thoang thoảng mùi rượu táo của anh phả vào má mình. Anh đứng rất gần, sát người cô đến nỗi hơi nóng tỏa từ thân hình vạm vỡ của anh bao bọc khắp người cô. Tuy nhiên anh không hề chạm vào người cô. Khi nhìn anh, cô bỗng thấy Nicôla đã chắp hai tay ra sau lưng để cưỡng lại sự cám dỗ muốn ôm chầm lấy cô. Cô bắt gặp luồng ánh mắt chằm chặp nhìn mình, biết tỏng cái nhìn ấy, nụ cười đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại lời cầu xin âm thầm đầy ý nghĩa rõ ràng. Chưa bao giờ Angiêlic cảm thấy sức cuốn hút của người đàn ông mạnh mẽ đến như vậy, cũng chưa bao giờ cô thấy được lời thú nhận khát khao hiển nhiên đến thế do sắc đẹp của cô dấy lên. Cuộc gặp gỡ với anh thanh niên quý tộc ở Poachiê trước kia chỉ mới là trò bỡn cợt, cuộc thử nghiệm bị kiềm chế giữa hai con thú non giở móng vuốt vờn nhau.
Ở đây có một cái gì đó khác hẳn, mạnh mẽ và dữ dội, lại cổ xưa như vũ trụ, như trái đất, như giông bão.
Cô thiếu nữ trong trắng thấy hoảng sợ. Nếu từng trải hơn có lẽ cô sẽ không cưỡng nổi một sức cuốn hút mãnh liệt như vậy. Người rạo rực, hai chân run lên, nhưng cô đã lùi lại như con thỏ non chạy trốn người đi săn. Cô lo lắng không biết cái gì sẽ xảy ra. Cô sợ hãi trước sự thô bạo còn bị kìm chế của anh nông dân, chính vì thế cô đã giữ được mình.
– Nicôla, đừng nhìn tôi như vậy! – Cô cố lấy giọng cứng rắn – Tôi muốn nói với anh rằng…
– Tôi biết cô định nói gì với tôi rồi. – Nicôla dùng tiếng địa phương nóng nảy cắt lời. – Tôi đọc được ý nghĩ của cô, qua đôi mắt cô nhìn và cách cô ngẩng cao đầu lên. Cô là Tiểu thư Xăngxê, còn tôi là anh lực điền… Và bây giờ thì xin chấm dứt mọi điều giữa hai chúng ta, ngay cả việc nhìn thẳng vào mặt nhau. Tôi phải cúi đầu xuống! Được lắm, thưa tiểu thư, vâng, thưa tiểu thư… Và đôi mắt cô sẽ lướt qua tôi, mà chẳng nhìn thấy tôi… Cũng như cô chẳng thèm nhìn tảng đá, còn thua cả chó nữa. Đầy tớ không phải con người, mà là đồ vật… một vật để giúp ích cho người ta. Từ nay trở đi, cô sẽ đối xử với tôi như vậy chứ gì?
– Im đi, Nicôla.
– Vâng, tôi im đây.
Anh ta thở dốc ra, nhưng môi mím chặt, tựa một con thú tật nguyền.
– Tôi muốn nói với cô điều cuối cùng, rồi tôi sẽ im. Điều này: trong cả cuộc đời tôi, không bao giờ có người đàn bà nào khác ngoài cô. Tôi đã thấy rõ điều đó kể từ khi cô rời đây đi xa mà thôi. Trong bao nhiêu ngày, tôi như hóa điên. Đúng là tôi đã trở nên lười biếng, thành kẻ chòng ghẹo phụ nữ, chán ghét cả cày bừa lẫn chăn nuôi. Tôi chẳng ở đâu yên, luôn luôn đi lang thang khắp chốn, chẳng có mục đích gì. Tôi chỉ ở yên được khi có cô thôi. Khi cô trở về đây, tôi nóng lòng muốn biết rõ ngay: cô có còn là của tôi không, hay cô đã thuộc về người khác rồi? Vâng, tôi thật là táo tợn, nói năng bừa bãi. Vâng, nếu cô ưng thuận thì tôi đã chiếm cô rồi, ngay ở đây, trên bãi đất rêu phủ này, trong cánh rừng nhỏ này, cánh rừng của hai ta, trên mảnh đất Môngtơlu này, mảnh đất của hai ta, riêng của hai đứa chúng ta mà thôi, y như hồi trước vậy! – Nicôla nói to như muốn bật khóc.
Chim chóc hoảng sợ im bặt trong các bụi cây.
– Anh mê sảng mất rồi. Nicôla tội nghiệp của tôi! Angiêlic dịu dàng nói.
– Cô đừng nói vậy! Anh thanh niên kêu lên, khuôn mặt rám nắng tái hẳn đi.
Cô lắc lắc mớ tóc dài, và ánh mắt cô bừng lên giận dữ:
– Anh chờ đợi tôi nói năng với anh thế nào? – Bây giờ Angiêlic cũng dùng tiếng địa phương như Nicôla – Dù muốn hay không muốn, tôi không còn được tự do nghe những lời tán tỉnh của các anh tá điền. Tôi sắp lấy ông Bá tước Perắc rồi.
– Bá tước Perắc! – Nicôla nhắc lại, tựa như bị sét đánh.
Anh lùi lại và yên lặng nhìn cô:
– Vậy ra trong làng họ nói đúng ư? Bá tước Perắc. Cô ấy à?… Cô sắp lấy người ấy thật ư?
– Phải.
Angiêlic không muốn hỏi gì thêm. Cô đã nói đồng ý cưới thế là đủ. Cô sẽ nhắm mắt lại, nói đồng ý cho đến cùng.
Cô đi theo con đường mòn trở ra đường cái, tay lấy roi ngựa nóng nảy quất vào đám cây non bên đường. Ngựa và la đang gặm cỏ ở bìa rừng. Nicôla cởi dây buộc hai con vật. Mắt nhìn xuống đất, anh đỡ Angiêlic lên yên. Bỗng nhiên, cô nắm lấy bàn tay thô cứng của anh:
– Nicôla này… anh có biết ông ta không?
Anh ngước mắt nhìn lên, cô thấy vẻ mỉa mai độc ác hiện trên gương mặt anh:
– Có… tôi có thấy ông ta, ông ta đã đến vùng này nhiều lần. Ông ta xấu đến nỗi các cô gái bỏ chạy khi ông ta cưỡi con ngựa đen đi ngang qua. Ông ta thọt chân giống như quỷ dữ, và ác độc cũng không kém… Người ta đồn rằng ông ta dùng bùa mê, nước lá và các bài hát kỳ quái để quyến rũ đàn bà đến lâu đài của mình ở Tuludơ… Cô nào, bà nào đi theo ông ta thì không ai gặp lại nữa, hoặc trở về thì đã phát điên… Ha ha! Ha ha! thật là một đức ông chồng tuyệt vời, tiểu thư Xăngxê ạ!
– Anh bảo ông ta thọt chân à? Angiêlic hỏi lại, hai tay lạnh toát.
– Vâng, thọt, thọt chân! Cô cứ đi hỏi khắp mọi người mà xem. Họ sẽ bảo cô: con Quỷ lớn thọt chân vùng Lănggơđốc đấy!
Rồi anh ta cười phá lên, giả làm người thnh ngật ngưỡng lại gần con la của mình.
Angiêlic quất mạnh roi khiến con ngựa vùng lên phi nước đại. Cô phóng nhanh qua các lùm cây gai, như để chạy trốn tiếng cười khinh bỉ vẫn đang văng vẳng bên tai: “con quỷ thọt chân! con quỷ thọt chân”.
Cô vừa về tới sân lâu đài Môngtơlu thì thấy một người cưỡi ngựa qua chiếc cầu treo theo sau cô. Nhìn bộ mặt ướt đẫm mồ hôi và đôi ủng da của ông, có thể đoán được ngay đây là người đưa thư. Khi ông Xăngxê chạy đến, người ấy rút chiếc phong bì từ cái hộp sắt nhỏ trao cho ông.
– Lạy Chúa! Ngài Angđigiô ngày mai sẽ tới. – Ông Nam tước kêu kên, vẻ rất bối rối.
– Ông ấy là ai, hở bố? – Angiêlic hỏi.
– Đấy là người bạn của ông Bá tước, Ngài Angđigiô sẽ làm lễ cưới con…
– Sao ạ, cả ông này nữa ư?
– … cưới theo ủy nhiệm. Hãy để bố nói hết câu đã chứ. Quỷ thật, bố không hiểu các bà tu sĩ đã dạy dỗ con cái gì, nếu họ không biết giáo dục cho con ngay cả lòng kính trọng đối với bố. Bá tước Perắc sắp cử tới đây người bạn thân nhất của mình để thay mặt ông trong nghi lễ làm phép cưới đầu tiên, sẽ tiến hành tại đây, ở nhà thờ làng Môngtơlu. Còn lễ làm phép cưới thứ hai sẽ tổ chức ở Tuludơ, lễ này, tiếc thay, gia đình ta sẽ không dự được. Ngài Hầu tước Angđigiô sẽ hộ tống con trong chuyến đi Lănggơđốc. Người miền Nam họ nhanh ghê gớm. Bố biết họ đã lên đường, nhưng không ngờ họ sẽ tới đây sớm thế.
– Con thấy rõ là nhận lời bây giờ quả thật kịp thời. – Angiêlic khẽ khàng nói một cách cay đắng.
Ngày hôm sau, gần giữa trưa, một đoàn xe lộc cộc kéo vào chật cả sân lâu đài, cùng với tiếng ngựa hí, người la hét ầm ĩ. Đoàn người miền Nam đã tới Môngtơlu.
Ông Hầu tước Angđigiô có nước da rám nâu, bộ riaểnh lên, mắt sáng, vận chiếc váy vàng da cam, lòa xòa che bớt cái bụng to kềnh của một người ưa nhậu nhẹt. Ông giới thiệu hai người bạn cùng đến để làm chứng trong lễ cưới: Bá tước Cácbon Đogiơrắc và Nam tước Xécbalô thấp nhỏ.
Khách được mời vào phòng ăn. Các vị khách đều khát khô cổ họng. Nhưng Hầu tước Angđigiô vừa nhấp một ngụm rượu đã vội quay người lại, nhổ toẹt xuống sàn nhà:
– Lạy Thánh, thưa Nam tước, rượu nho vùng Poatu của ngài quả là lưỡi tôi không đương nổi! Bớ anh em xứ Gaxcônhơ nhà ta! Mang các thùng rượu vào đây!
Tính mộc mạc thẳng thắn của vị khách không làm phật ý Nam tước Xăng xê, trái lại đã làm ông thích thú.
Còn Angiêlic, cô không đủ sức để mỉm cười nữa. Suốt đêm hôm trước, cô đã phải làm cật lực cùng với bà cô Puynsêri và u già Phăngtin, để cho mọi cái trong lâu đài đều trông tàm tạm được. Vì vậy, lúc này người cô tê dại và đau ê ẩm. Như vậy lại tốt hơn: cô không còn nghĩ ngợi được gì nữa. Cô đã mặc tấm áo dài đẹp nhất mà người ta may cho cô ở Poachiê, tuy màu tro nhưng có thêu những đường viền xanh nhỏ ở ngực. Cô không biết rằng chính khuôn mặt hồng hào, đầy đặn nhưng mịn màng tựa một trái cây chưa chín hẳn phía trên cái cổ áo rộng hơi cứng thêu đăng ten, tự nó đã là thứ trang sức rực rõ nhất. Con mắt của ba nhà quý tộc luôn luôn quay sang phía cô với một niềm thán phục mà tính tình cởi mở của họ không tìm cách che giấu. Các vị thay nhau chúc mừng cô hết lời.
Những người đầy tớ đã lăn những thùng rượu to vào phòng lớn, dựng giá gỗ và nhanh nhẹn mở vòi trút rượu nho vào chai. Bá tước Cácbon Đogiơrắc giới thiệu các loại rượu nho: Xanh-êmiliông, Xôtéc, Mêđốc…
Quen uống rượu táo và nước hoa quả, gia đình chủ lâu đài Môngtơlu nếm các thứ rượu nho đó một cách dè dặt. Nhưng không mấy chốc, cả Đơni và ba đứa em trai nhỏ đều trở nên rất vui vẻ, men rượu thơm đã bốc. Angiêlic cũng chếnh choáng, và một cảm giác dễ chịu kỳ lạ xâm chiếm người cô. Cô trông thấy bố mình cười to, mở phanh cái áo chẽn kiểu cổ lỗ của mình, không ngại để lộ áo lót vải đã sờn. Và các vị quý tộc miền Nam đã mở khuy áo gilê của mình. Thậm chí một vị còn nhấc bộ tóc giả của mình lên để lau trán, rồi cứ để nó ẩm như thế đội lại lên đầu
Mari-Anhét nắm cánh tay chị và lảnh lót nói vào tai cô:
– Chị Angiêlic, lên đi, lên ngay phòng chị mà xem, có bao nhiêu cái đẹp lạ kỳ!…
Cô để cho em gái lôi theo lên gác. Trong phòng rộng này, đã nhiều năm là phòng ngủ chung của ba chị em Ooctăngxơ, Mađờlông và cô, người ta vừa mang lên nhiều hòm to bằng tôn và da, gọi là “hòm đựng trang phục”. Đầy tớ gái và đầy tớ trai mở hòm, lấy áo quần trải ra sàn nhà và ghế tựa. Angiêlic trông thấy tấm áo dài the màu xanh biếc như màu mắt mình trên giường lớn. Một tấm đăng ten tuyệt đẹp tô điểm chỗ ngực áo dài; và áo nịt ngực được gắn nhiều hạt kim cương và ngọc bích kết thành chuỗi hoa. Cùng kiểu hoa văn như thể trang trí cho tấm áo khoác bằng nhung hoa màu đen thẫm. Có mấy cái móc bằng kim cương dùng để giữ áo khoác đúng vị trí ở hai bên tấm váy.
– Đấy là bộ áo cưới của cô – Hầu tước Angđigiô nói.
– Cái này nữa! Lại đây nữa, chị Angiêlic! Xem này. – Mari-Anhét gọi rối rít, khuôn mặt nhỏ lanh lợi như chuột nhắt sáng lên vì vui thích.
Cùng với Anbe và Giăng-Mari, hai đứa em trai, cô bé nâng lên xem từng cái áo quần sang trọng, mở các hộp đựng dải lụa, đăng ten, và những chiếc quạt lông. Có một túi tuyệt đẹp bằng nhung xanh lót lụa trắng nẹp bạc mạ vàng, đựng lược, bàn chải tóc và hai cái gương Ý xinh xinh, túi đựng ghim với hai cái mũ vải và tấm áo lót dùng ban đêm. Kèm theo cây đèn nến bằng ngà và chiếc túi đựng sáu thanh nến.
– Và cái này. – Hầu tước Angđigiô hỏi Angiêlic – có lẽ cũng hợp với màu da của cô chứ?
Ông ta mở nắp hộp đựng nữ trang, gian phòng chật ních đầy tớ gái và đầy tớ trai, bỗng ồ lên xì xào thán phục.
Trên miếng vải lót bằng xa tanh trắng lóng lánh chuỗi ngọc trai cuốn làm ba vòng, những viên ngọc trai trong suốt, phơn phớt vàng, vì cô dâu trẻ đẹp không thể có chuỗi ngọc nào thích hợp hơn. Bên cạnh chuỗi ngọc còn một đôi hoa tai với hai hàng ngọc trai nhỏ xíu mà lúc đầu Angiêlic tưởng là để làm vòng cổ tay.
– Hai chuỗi ngọc nhỏ xíu này là để điểm trang bộ tóc. – Hầu tước Angđigiô giới thiệu.
– Để tôi làm tóc cho phu nhân. – Một người hầu gái lớn, lực lưỡng bước lên nói.
Tuy trẻ hơn u già Phăngtin, chị ta có những nét giống u già một cách kỳ lạ. Cũng ngọn lửa của dòng máu người Morơ đã nhuộm nâu làn da chị ta.
– Đây là Macgơrit, gọi tắt là Macgô – Hầu tước Angđigiô giới thiệu, – chị ấy được nuôi chung dòng sữa của người vú nuôi của Bá tước Perắc. Chị ấy đã phục vụ nhiều phu nhân quý tộc ở Tuludơ, và đã từng theo chủ lên Pari trong nhiều năm. Chị ấy sẽ là người hầu phòng của cô.
Người đầy tớ gái khéo léo nâng mớ tóc dày của Angiêlic, lấy chuỗi ngọc nhỏ trang điểm cho cô, sau đó đeo chuỗi hạt trai vào cổ cô.
Một anh hầu chạy ra đưa gương cho cô.
Angiêlic soi thấy hình cô lộng lẫy gấp bội ngày thường. Ở cô, hình như mọi thứ đều sáng lấp lánh, ngay cả làn da mịn màng ửng hồng trên đôi má. Bất giác một niềm vui sướng dâng lên trong cô, khiến cô hé nở nụ cười rạng rỡ trên đôi môi thắm hồng.
“Ta đẹp” – Cô thầm nghĩ.
Rồi bỗng cô thấy mọi cái đều nhòa đi: và từ phía sâu thẳm trong gương hình như vang lên tiếng cười khinh bỉ khủng khiếp:
– Quỷ thọt chân, Quỷ thọt chân!
Xấu xa như tội ác. Một người chồng đẹp đẽ làm sao, thưa tiểu thư Xăngxê.