Bạn đang đọc Tình Song Sinh Hàn Tổng Xin Buông Tha FULL – Chương 13: Chuyến Đi Chơi Ở Đảo 1
Hai ngày sau, Vũ xuất hiện cùng Anna tại nơi hợp mặt của lớp.
Chị Anna đi lại nhìn cô và Phương Nghi.
Cô nghĩ chắc chị sẽ nói chuyện với Phương Nghi nhưng chị hỏi.
– Ai là Phương Linh vậy hai em?
– Dạ em Phương Linh nè chị ( Cô cười trả lời)
– Ừ, đeo cái vòng này đi bé.
Chị tặng em…
Chị Anna đưa cho cô một cái lắc tay mặt trái tim sau đó nhìn Phương Nghi.
– Chị biết 2 đứa là chị em sinh đôi, Phương Linh rất thân với chị nên tặng lắc cho Linh cũng có mua cho Phương Nghi nữa.
– Thật hả chị (Phương Nghi vui vẻ)
– Ừhm em.
Nè em đeo đi.
Chị thấy hình con hồ ly rất sắc xảo nên mua ngay cho Phương Nghi…
Cô nhìn lắc tay thấy thật sự là con hồ ly.
Chị Anna đeo lên tay cho Phương Nghi nhưng mặt nó có vẻ khó chịu, trong lời nói của chị Anna cô cũng nghe hiểu có phần là nhắc khéo và khinh thường.
Đột nhiên chị Anna kéo tay cô đi ra xa, Vũ nhìn theo rồi đi theo.
Phương Nghi bị bạn giữ lại nên không đi theo.
– Phương Linh nè, cái lắc này thằng Vũ chọn lâu lắm mới chọn được đó.
Nhớ đừng bao giờ tháo ra hay cho bất kì ai.
Vật bất li thân đó em.
– Dạ chị.
Nhưng là của Vũ?
– Ừ…( Vũ lên tiếng rồi quay lưng đi mất)
Lên máy bay để chuẩn bị bay sang đảo ở thành phố B thì lại được xếp ngồi kế bên Vũ cả 2 cũng chẳng nói với nhau câu nào…Sau đó cô ngủ lúc nào không biết.
Cuối cùng sau 2 tiếng đã đến sân bay thành phố A..Cô tỉnh lại thấy mọi người vừa xuống hết chỉ còn cô dựa vào vai Vũ ngủ..
– Sao không gọi tôi dậy.
– Có gọi mà không chịu thức?
– Uk vậy đi thôi…
– Ừ đi
Cô gật đầu cùng Vũ bước đi ra xe của trường để đi đến đảo…!Vừa đến đảo bước xuống, thấy đám bạn định đi lại nhưng đột nhiên Vũ nắm chặt cánh tay cô…
– Ra bên kia đi bên đó ồn lắm.
– à…ukm..
– Xin lỗi nhưng lúc nãy ngủ trên vai Vũ lâu chưa?
– Từ lúc mới ngủ là dựa vào rồi?
– Đâu có, tôi nhớ…
– Là tôi kéo đầu Linh ngã vào.
Sợ sẽ khó ngủ…!tôi xót…
– Hả???
Tiếng cuối Vũ nói gì đó rất nhỏ cộng với tiếng gió nên làm cô không nghe thấy cô hỏi lại Vũ lắc đầu cười trừ.
Không biết thế nào nhưng cô lại thấy Vũ đang ngầm tỏ tình với mình.
– Quan hệ của Vũ và Phương Nghi là thế nào?
– Không có quan hệ…
– Vậy hai người hôm đó?
– Không làm gì.
Linh nghe cho rõ nhé….
Vũ quay hai bờ vai cô cầm chặt đối diện với Vũ ghé sát mặt vào nhìn cô làm cả cơ mặt cô nóng hừng hực, sau đó Vũ chỉ nhìn cô cười nhẹ nhàng nhưng nụ cười đó làm cô say.
Thật sự say điên đảo.
Vũ ghé sát môi vào tai cô thì thầm…
– Từ nay tôi là của Phương Linh.
(Vũ nói rất nhỏ, nhỏ lắm.
Sau đó hôn má cô làm cả người cô cứng đờ tay nắm chặt lại)
Lần đầu tiên cô bị con trai hôn má đó, cảm giác tim đập mạnh, hơi sợ hãi nhưng vẫn có gì đó rất bồi hồi.
Gái 17 chưa biết tình yêu là gì hết là cô đây, cô còn non chưa biết mùi con trai chưa biết yêu là gì cả..
– Mặt đỏ quá? Tại sao vậy??? (Vũ cười híp mắt lại nựng mắt cô làm tim cô càng đập mạnh lên)
– Vũ là đang tỏ tình phải không??
– Từ nay Linh là của tôi…
– Ý gì? Đừng đùa tôi đó..
– Linh muốn nghĩ sao cũng được, chỉ cần biết tôi…
Nói chưa hết câu Vũ ghé sát xuống môi cô càng gần hơn làm cô nhắm mắt lại, bặm môi vì hơi rụt rè, hơi thở Vũ gần hơn môi vừa chạm vào nhau thì….
– Vũ (Tiếng Phương Nghi vang lên)
Cô giật mình theo phản xạ ngại ngùng đẩy vai Vũ ra, mặt Vũ khó chịu nhìn cô sau đó nhìn Phương Nghi lên tiếng hỏi nhưng giọng cọc hẳn…
– Chuyện gì vậy?
– Vũ chụp hình với Nghi đi.
– Chị Linh chụp cho tụi mình mà.
Nói xong Phương Nghi đưa máy chụp hình cho cô, đẩy cô ra xa khoác tay Vũ thân mật lắm.
Cô chỉ thấy Vũ chẳng biểu hiện gì, mà cô thì không biết có nên lên tiếng với Phương Nghi rằng cô và Vũ vừa mới bày tỏ với nhau không.
Cả hai đều chưa ai nói đối phương là của nhau trên thực tế cả hai vẫn chưa chính thức quen nhau nhưng sao cô thấy khó chịu thế này.
Cô là chị cô không thể chạy lại đẩy em mình ra rồi giành lại Vũ.
Nếu Vũ đẩy Phương Nghi ra có phải sẽ khiến cô đỡ khó xử hơn không chứ?
Chị em với nhau chả lẽ xích mích vì một người đàn ông, mà lại còn cãi nhau trước mặt người đó thì càng mất giá trị.
Cô cắn chặt môi không biết nên giận hay vui nữa.
Cầm máy chặt trong tay chụp đại vài tấm, Vũ đều không cười không để ý Phương Nghi mà nhìn ra ngoài.
Phương Nghi thì cứ tỏ ra rất vui vẻ tạo dáng đủ kiểu ngọt ngào Vũ đột nhiên hất tay Phương Nghi ra nói:
– Chụp rồi phải không?
– Uhm rồi.
– Vậy tôi đi, Phương Nghi đừng theo tôi nữa.(Vũ quay lưng đi trong sự tức giận của mình)
Mai đi lại nhìn tôi vẻ mặt rất nũng nịu.
– Chị…Em có thể xin chị một việc không?
– Chuyện gì vậy?
– Em rất thích chiếc vòng của chị.
Chị cho em nhé.
– Hả, không được đâu..
Đây là chị Anna tặng mà.
– Thì chị em mình đổi có sao đâu.
– Cái gì cũng cho em được nhưng vòng này thì không được đâu.
– Cái gì chị cũng thương em, cũng nhường em, bây giờ có chiếc vòng thôi cũng không cho em được sao?
– Không phải nhưng đây là đồ người khác tặng đâu thể cho em được…
Phương Nghi cứ muốn cô cho chiếc vòng tay cho con bé nhưng nghe lời chị Anna cô nhất định không tháo ra, bởi vì tôi cũng biết đây là của Vũ.
Của Vũ thì cô không muốn tháo nó ra chút nào.
Phương Nghi đi lại giật máy chụp hình trong tay cô nhanh như chớp mặt biểu hiện sự căm ghét với cô
– Thì ra đây là cách chị thương em gái, cách chị đối xử với người đã cứu chị thoát khỏi tai nạn xe.
– Phương Nghi chị không có ý đối xử vậy với em nhưng chị không tháo cho em được.
– Vậy em không xin xỏ chị nữa.
Vì cái gì của chị là của chị, cái gì của em thì nhất định em sẽ không buông tay đâu…..