Tình Sinh Ý Động

Chương 51


Đọc truyện Tình Sinh Ý Động – Chương 51

“Thời gian có trăm ngàn vẻ đẹp, nhưng trái tim ta mãi chỉ yêu một người.”

Ninh Nhiễm Thanh tới hộp đêm mới biết rằng phụ nữ có nhiều kiểu đến thế. Tối nay cô đi cùng Vương Trân, Vương Trân dẫn theo bạn trai và vài người
bạn nam của anh ta đến, cảnh tượng một nhóm người đi vào cửa chính của
hộp đêm trông cũng khá hoành tráng.

Ninh Nhiễm Thanh chưa bao giờ tới mấy chốn ăn chơi thế này, tuy nhiên cô có khả năng thích ứng trời
sinh, vào hộp đêm mà như đi chợ mua thức ăn, tròn mắt ra nhìn từ trên
xuống dưới từ trái sang phải, ngắm nghía toàn bộ mỹ nhân béo gầy cao
thấp ở đây một lượt.

Chu Hạo – Bạn trai của Vương Trân là giám
đốc tiêu thụ của một công ty xuất khẩu lớn, rất rành rọt mấy trường hợp
thế này, anh ta dẫn một đám bạn tốt đi vào với vẻ hiểu biết và chuyên
nghiệp: “Đây là… Cái này là…”

Trước khi tới đây Vương Trân đã âm thầm nói với Ninh Nhiễm Thanh rồi, tên Chu Hạo này đã bắt cá nhiều
tay mấy lần rồi, vài hôm nữa Vương Trân sẽ nói chia tay với anh ta, thế
nên tối nay gọi đồ ăn gọi rượu thì không phải nể mặt anh ta làm gì.

Ninh Nhiễm Thanh không hề nể mặt mà gọi luôn tên của mỹ nhân có giá trị cao
nhất ở đây: “Hạ Dạ có rảnh không, tôi muốn trò chuyện với cô ấy.”

Nữ quản lý với khuôn mặt xinh đẹp ngây người, nghe thấy giọng điệu của
Ninh Nhiễm Thanh chân thành tới mức kỳ lạ, cô ta nghẹn lời không biết
nên đáp sao cho phải.

Hạ Dạ rất nổi tiếng trong giới, không chỉ
Ninh Nhiễm Thanh muốn gặp mà đám anh em của Chu Hạo cũng muốn ngắm nghía dung nhan người này, bèn nói với quản lý: “Vậy thì chọn Hạ Dạ đi.”

Vương Trân cười đánh Chu Hạo một cái: “Lộ bản chất sói rồi nhé.”

Chu Hạo cười hớn hở: “Anh không phải sói, mà dù có là sói thật thì cũng bị em thuần hóa thành mèo nhà từ lâu rồi.”

“Thực sự xin lỗi tối nay Hạ Dạ không có thời gian, hay là thế này, nếu lát
nữa Hạ Dạ rảnh thì tôi bảo cô ấy tới đây uống với các vị một chén được
không?” Quản lý ở đây đều là cao thủ nhìn mặt đoán ý, không bao giờ tùy
tiện khiến bất kỳ vị khách nào phật lòng.

Ninh Nhiễm Thanh cũng
không nghĩ hôm nay tới đây là có thể gặp được Hạ Dạ, nên miễn cưỡng gật
đầu đồng ý, trước khi đi vào phòng bao còn không quên dặn dò vị quản lý
nữ nọ: “Nếu gặp Hạ Dạ thì nhất định cô ấy phải bảo cô ấy tới đây uống
với chúng tôi một chén đấy nhé.”

Vị quản lý nữ kia không thể hiểu nổi tại sao cô bé xinh đẹp này lại muốn gặp Hạ Dạ, cô ta cười nói:
“Không biết cô muốn tìm Hạ Dạ làm gì, nếu có việc gấp thì tôi có thể báo cho Hạ Dạ biết.”

Ninh Nhiễm Thanh níu lấy tay Vương Trân, tươi
cười: “Bạn trai tôi nói tôi xấu hơn Hạ Dạ một trăm lần, tôi bèn tới đây
xem Hạ Dạ đẹp tới mức nào, yên tâm đi, tôi không có ác ý gì đâu.”

Quản lý: “…”

Ở San Francisco xa xôi, Tần Hữu Sinh nằm cũng trúng đạn hắt hơi một
tiếng, anh sờ sờ mũi tự hỏi, có phải Nhiễm Thanh đang nhớ đến anh không?

Về tin đồn giữa Giang Hành Chi và bạn gái mình, tuy ngoài miệng Tần Hữu
Sinh tỏ ra thông cảm, tin đồn này rõ ràng là do Lại Thư Khiết cố tình
tung ra, song trong lòng anh vẫn rất hoang mang.

Lý trí tự nhủ
đây chỉ là lời đồn đại, nhưng không có lửa làm sao có khói, anh tin
tưởng Nhiễm Thanh và Hành Chi sẽ không yêu nhau, tuy nhiên trong chuyện
tình cảm ai có thể chắc chắn được một trăm phần trăm?

Tần Hữu Sinh bỗng thấy nhức đầu, nếu suy nghĩ theo hướng xấu nhất, tin đồn trở thành sự thật thì anh phải làm sao đây?

Tần Hữu Sinh vội nhắm mắt lại, suy nghĩ này thật là đáng sợ!

Mấy người Vương phu nhân, Trần phu nhân của Hội Bích Nguyệt muốn cùng nhau

kiện Hạ Dạ tội lừa đảo, rốt cuộc là lừa đảo thế nào? Từ khi chồng bọn họ quen biết Hạ Dạ thì bắt đầu vì người đẹp mà tiêu tiền như nước, từ túi
xách Hermes Birkin đến trang sức kim cương rồi sang tên nhà cửa, thậm
chí còn muốn bỏ tiền ra để góp vốn kinh doanh với Hạ Dạ.

Vốn là
những ông chủ khôn ngoan lõi đời, vậy mà từ khi gặp Hạ Dạ thì ai nấy đều như trúng bùa trúng ngải, vợ của những người này đương nhiên sẽ nghi
ngờ chồng mình bị Hạ Dạ lừa đảo.

Ninh Nhiễm Thanh không biết Hạ
Dạ có lừa đảo đám đàn ông đó thật không, hay là vì Hạ Dạ quá quyến rũ,
đàn ông gặp cô ta là cả người mềm nhũn, đầu óc hồ đồ.

Hôm nay Vương Trân rủ cô cùng tới xem thử, lại khiến cô nổi hứng muốn gặp mặt Hạ Dạ.

Đi vào phòng bao, Chu Hạo cười hì hì ghé sát lại làm nũng với Vương
Trân: “Cưng ơi, diễn kịch cũng phải diễn cho tròn vai, anh gọi vài cô
bồi rượu đến cũng hoàn toàn là vì công việc của em thôi, em không được
trách tội anh đâu đấy.”

“Em biết rồi.” Vương Trân xoa đầu Chu Hạo, “Ngoan, đi chơi đi.”

Trước mặt Vương Trân Chu Hạo ngoan ngoãn vô cùng, trước khi đi còn nói với
Ninh Nhiễm Thanh: “Luật sư Tiểu Ninh muốn ăn gì thì cứ gọi nhé, đừng
khách sáo với tôi, cô khách sáo với tôi chính là đang khách sáo với Trân Nhi đấy.”

Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười, đến khi Chu Hạo ra chỗ khác trò chuyện cùng đám bạn của anh ta, cô quay sang hỏi Vương Trân: “Cậu
muốn chia tay thật à?”

Vương Trân lấy di động ra, ý bảo Ninh Nhiễm Thanh thảo luận với cô nàng về chuyện này qua tin nhắn.

Đèn chùm lấp lánh trên trần đã biến thành đèn màu mơ màng mê ly, hai cô gái bồi rượu không chỉ xinh đẹp duyên dáng mà tố dưỡng nghề nghiệp cũng cực cao, lúc thì hát hò khi thì tán tỉnh.

Khi Chu Hạo ngồi giữa đám
bạn của mình trò chuyện vui vẻ với hai cô gái kia, thì Ninh Nhiễm Thanh
và Vương Trân đang ôm di động nhắn tin cho nhau.

Vương Trân hỏi cô, làm thế nào để chia tay với Chu Hạo cho tốt đây.

Ninh Nhiễm Thanh tán thành việc Vương Trân chia tay với Chu Hạo, nhưng cô
cũng chẳng có kinh nghiệm chia tay để mà nói cho Vương Trân, cô thử đặt
mình và thầy Tần vào trường hợp này rồi ngẫm nghĩ, luôn thấy rằng nếu có một ngày cô chia tay với thầy Tần, có lẽ nguyên nhân vẫn là ở cô.

Chu Hạo và đám bạn của anh ta mở bài hát “Tráng chí hùng tâm”, hai cô gái
kia cô vũ nhiệt tình, ngồi trên ghế sofa hình chữ U vỗ tay liên tục,
Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân đứng dậy ra ngoài thông gió.

Mỗi
tầng của hộp đêm này đều có một ban công rất lớn, trang trí theo phong
cách Hoàng gia Pháp, trên chiếc trụ tròn có rất nhiều hoa văn chạm trổ
sông động, ở giữa có một bồn nhạc nước, nước phun khi lên khi xuống theo tiếng Saxophone tao nhã, dưới ánh đèn màu sóng nước lấp lánh, từng hạt
nước lên lên xuống xuống long lanh lóng lánh.

Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống.

Có lẽ Vương Trân chưa gặp phải vấn đề về tình cảm bao giờ, cô nàng tưởng
mọi vấn đề tình cảm nam nữ đều là tự làm khổ mình, đàn ông và phụ nữ ở
bên nhau đều vi điều kiện, nếu thấy không hợp thì đổi ngay sang một
người khác, kiểu gì cũng có lúc tìm được người mà mình mong muốn, dù
rằng trong quá trình tìm kiếm sẽ tốn kha khá thời gian và sức lực.

“Thực ra tớ và Chu Hạo yêu nhau cũng là vì tiền lương của anh ấy khá cao, có
điều ở bên nhau càng lâu tớ lại càng thấy anh ấỵ không phải kiểu tớ
thích, thế nên thà chia tay cho xong.”

Ninh Nhiễm Thanh thích sự
phóng khoáng trong tình yêu của Vương Trân, song lại luôn cho rằng Vương Trân quá tùy tâm tùy ý: “Đổi tới đổi lui cũng phiền phức lắm… “

“Thế vẫn còn hơn sau này đánh chửi nhau đến vỡ đầu chảy máu.” Vương Trân
nhìn Ninh Nhiễm Thanh, “Tớ cũng muốn tìm bạn trai như luật sư Tần, luật
sư Giang lắm chứ, nhưng tiếc là người ta chẳng thèm ngó ngàng đến tớ.”


Ninh Nhiễm Thanh nhoẻn cười với Vương Trân: “Luật sư Tần thì cậu khỏi mong
làm chi, cơ mà vẫn còn luật sư Giang đấỵ. Ấy là nếu cậu không sợ cái
thói độc mồm độc miệng của anh ta.”

Vương Trân nhìn Ninh Nhiễm
Thanh với ánh mắt mang theo ý cười, im lặng một lát, Vương Trân nâng cằm chỉ về phía một đôi nam nữ gần đó, “Nhìn kìa, mỹ nhân kia tạo cảm giác
rất chi là “Hạ Dạ”.”

Ninh Nhiễm Thanh ỉấy từ trong túi bức ảnh mà Hội Bích Nguyệt đưa cho cô, tỉ mỉ so sánh một lúc: “Đúng rồi, cô ta
chính là Hạ Dạ.”

Vẻ đẹp của phụ nữ có thể phân đẳng cấp, cũng như mỹ nữ và mỹ nhân là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nếu kiểu trước
được Thượng Đế sản xuất theo dây chuyền, vậy kiểu sau chắc chắn đã trải
qua một phen gọt dũa cực kỳ tinh tế.

Hạ Dạ chính là một mỹ nhân đã trải qua quá trình gọt dũa vô cùng công phu.

Từ chỗ của Ninh Nhiễm Thanh chỉ có thể thấy được nửa khuôn mặt của Hạ Dạ,
dưới ánh trăng và ánh đèn hành lang thanh nhã, nửa khuôn mặt xinh đẹp
của Hạ Dạ vừa quyến rũ lại vừa thanh tao, mái tóc màu đen càng tôn lên
vẻ trong trẻo thuần khiết.

Đúng là một mỹ nhân như ngọc, khuynh thành khuynh quốc.

Bên cạnh Hạ Dạ là một người đàn ông luống tuổi, đang trò chuyện vui vẻ với cô ta.

“Không biết ông ta là chồng của vị phu nhân nào trong Hội Bích Nguyệt nhỉ?” Ninh Nhiễm Thanh hỏi.

Vương Trân trả lời: “Đó là ông chủ của Công ty Dược phẩm Hòa Thái thành phố
A, vợ ông ta còn là một người dẫn chương trình nổi tiếng, không ngờ ông
ta cũng quen Hạ Dạ, chứng tỏ Hạ Dạ quá là quyến rũ khôn cùng.”

Hạ Dạ khi thì nhíu mày cười mỉm, khi thì che miệng cười khẽ, thanh cao mà
không ngạo mạn, xinh đẹp phóng khoáng mà gợi cảm yêu kiều.

“Hồ ly tinh ơi là Hồ ly tinh, đúng là Hồ ly tinh đẳng cấp cao nhất.” Vương
Trân lại cảm thán mấy tiếng, Ninh Nhiễm Thanh cũng đồng tình, “Người của Hội Bích Nguyệt nói cô ta lừa đảo bắt bí, nhưng có khi chỉ đơn giản là
quà tặng thôi.”

“Phụ nữ xinh đẹp không đáng sợ, đáng sợ nhất là
phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh, tính cách lại lả lơi ong bướm.”
Vương Trân nhìn Ninh Nhiễm Thanh, “May mà cậu chỉ có cái thứ nhất, nếu
không chúng ta cũng chẳng thể là bạn được.”

“Nói vớ nói vẩn, ai
bảo tớ chỉ có thế, rõ ràng tớ cũng thông minh mà.” Ninh Nhiễm Thanh đập
một cái vào vai Vương Trân, sau đó đứng lên, “Tớ đi nói chuyện với cô
ta.”

Vương Trân giữ Ninh Nhiễm Thanh lại: “Nói gì cơ?

Ninh Nhiễm Thanh: “Thì chào hỏi thôi, kiểu như chào cô ý.”

Vương Trân là một người bạn tốt, cũng là một người bạn tồi, khi Ninh Nhiễm
Thanh đi về phía Hạ Dạ, cô nàng đã vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ấy, đôi khi cô nàng cũng không thể phủ nhận rằng lúc Ninh Nhiễm Thanh
hứng lên thì vô cùng đáng yêu.

Ở gần đó Ninh Nhiễm Thanh tươi cười bước tới trước mặt Hạ Dạ: “Chào cô, cô có phải Hạ Dạ không?”

“Tôi đây.” Hạ Dạ gật đầu, động tác mềm mại tựa cánh hoa trắng muốt rơi xuống mặt nước, đúng là một phụ nữ yêu kiều gợi cảm từ trong cốt cách.

Người đàn ông ngồi đối diện Hạ Dạ nhấp một ngụm hồng trà, nâng đôi mắt thâm thúy nhìn lên, khóe mắt có nếp nhăn nho nhỏ.

Trong mắt Hạ Dạ lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Có chuyện gì à?”

“Nhờ bạn bè mà tôi biết đến Hạ tiểu thư, khá hiếu kỳ về Hạ tiểu thư, rất

mong được làm quen với cô.” Ninh Nhiễm Thanh đưa tay về phía Hạ Dạ.

Hạ Dạ mỉm cười, cũng đưa tay của mình ra: “Chào cô.”

Thon thả mềm mại như không có xương.

Ninh Nhiễm Thanh trở lại, Vương Trân cố ý hỏi cô hai người nói những chuyện
gì, Ninh Nhiễm Thanh quay đầu thoáng nhìn Hạ Dạ rồi nói với Vương Trân:
“Trò chuyện thì không thăm dò được gì, nhưng nhìn cô ta thì cũng suy
đoán được kha khá, tớ thử phân tích cảm giác mà Hạ Dạ tạo cho người ta
nhé. Đầu tiên là kiểu tóc của cô ta, đen dài thẳng không nhuộm màu không tạo kiểu, chứng tỏ cô ta là một phụ nữ cực kỳ tự tin với khuôn mặt và
điều kiện của bản thân, đương nhiên cô ta cũng có tư cách để tự tin; Khi nãy tớ bắt tay với cô ta, nhìn thấy trên người cô ta có ba thứ màu đỏ,
phần lớn phụ nữ thích màu đỏ đều có nội tâm và thế giới tình cảm phong
phú, hoặc là đa sầu đa cảm hoặc là từng trải qua những chuyện tình phức
tạp. Hạ Dạ có thể đùa giỡn đàn ông trong lòng bàn tay, chắc chắn là kiểu sau mà không phải kiểu đa sầu đa cảm, ngoài ra cậu nhìn quần áo của cô
ta đi, cô ta thích quần áo màu ấm, nhà tâm lý học người Mỹ Peter Norfolk từng nói, phụ nữ thích các màu ấm thường có tính khí thất thường hơn
phụ nữ thích các màu lạnh, thế nên có khi người phụ nữ tên Hạ Dạ này
cũng giấu bí mật gì đó trong lòng, nếu không một phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh như cô ta sao lại phải làm gái bồi rượu?”

Vương Trân gật gù đồng tình: “Nói đúng quá!”

“Tớ còn phát hiện ra.” Ninh Nhiễm Thanh đưa tay mình ra, tay cô đeo một
chiếc vòng ngọc bích màu tím rất đáng yêu, tôn lên làn da trắng như
tuyết.

“Hạ Dạ đeo một chuỗi tràng hạt rất đẹp ở cổ tay.”

Ninh Nhiễm Thanh nhìn Vương Trân, “Phụ nữ thích đeo đồ trang sức có liên
quan đến tôn giáo thường có tín ngưỡng trong tâm hồn, nội tâm ẩn chứa
sức mạnh tiềm tàng.”

“Cậu hiểu biết quá.” Vương Trân nói.

Ninh Nhiễm Thanh cũng không khiêm tốn, vui sướng nói: “Nghề của tớ mà.”

Từ nhỏ tới lớn Ninh Nhiễm Thanh chẳng có ưu điểm nào nổi trội, theo lời
Ninh Tuân Tuân thì chỉ thích trưng diện, cực kỳ thích quần áo và trang
sức, ngày xưa khi nhà họ Ninh còn giàu có, cô cũng là tín đồ cuồng nhiệt của hàng hiệu xa xỉ.

Hai người trở lại phòng bao, trong phòng
mọi người đang chơi trò oằn tù tì uống rượu, Ninh Nhiễm Thanh cũng chơi
mấy ván không may nên bị thua, phải uống mấy ly rượu, rượu là một loại
rượu sữa Baileys, rất dễ uống nhưng cũng rất dễ say.

Ninh Nhiễm Thanh uống vài hớp đã thấy hơi say say, tựa trên ghế sofa mềm mại, mí mắt thoáng nâng lên, cô đang thấy ai thế này?

Giang Hành Chi.

Là một người đàn ông chính trực, một thanh niên tài ba, số lần Giang Hành
Chi tới hộp đêm có thế đếm được trên đầu ngón tay, buối tối anh nói
chuyện với Tần Hữu Sinh xong thì bỗng nhớ đến việc Ninh Nhiễm Thanh bảo
anh ta là định tới hộp đêm để khảo sát, hỏi tiền rượu có được văn phòng
chi trả hay không.

Anh ta nghe vậy thì bực lắm, bảo cô cút ra
ngoài, sau đó quên khuấy chuyện này. Buổi tối nói chuyện điện thoại với
Tần Hữu Sinh xong, cuối cùng cũng nhớ ra, anh ta gọi điện cho Ninh Tuân
Tuân, biết Ninh Nhiễm Thanh vẫn chưa về nhà liền trở mình trên giường
mấy bận, sau đó đi ra ngoài.

Khuôn mặt của Giang Hành
Chi ngày một rõ nét hơn, ánh mắt của Ninh Nhiễm Thanh cũng dần tỉnh táo
trở lại, cô vẫy tay gọi anh ta: “Trùng hợp quá, luật sư Giang.”

Giang Hành Chi hờ hững nhìn nhóm nam nữ trong phòng, nhíu mày: “Tần Hữu Sinh
bảo tôi tới đón cô.” Lý do quá tuyệt vời, Giang Hành Chi phải vỗ tay
khen bản thân.

“Anh nói với anh ấy rồi à?” Ninh Nhiễm Thanh nhíu mày hỏi.

Giang Hành Chi lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên phải nói rồi, nếu có chuyện gì xảy ra thi tôi biết nói sao với cậu ấy?”

Vương Trân cười sáp lại gần: “Luật sư Giang cũng ngồi xuống cùng uống mấy cốc đi.”

Mai là thứ bảy, đã đi làm vất vả suốt một tuần rồi nên Ninh Nhiễm Thanh cũng nói với Giang Hành Chi: “Ngồi xuống đi.”

Giang Hành Chi nhìn Ninh Nhiễm Thanh, cô ngồi trên sofa, đôi mắt sáng long
lanh, khiến anh nhớ đến một chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, lần ấy là buổi liên hoan của Dịch Hòa, anh và đồng nghiệp đánh bài đổ xúc xắc, chỉ cần anh ngẩng đầu là có thể thấy Tần Hữu Sinh và Ninh Nhiễm Thanh ngồi ở
phía đối diện, hai người đang ôm nhau thì thầm trò chuyện. Đôi khi anh
cũng rất hâm mộ một tình yêu như thế, yêu một cách đường đường chính

chính, ân ân ái ái khiến người ta phải ghen tỵ.

Không ngờ Giang Hành Chi lại ngồi xuống bên Ninh Nhiễm Thanh, tham dự vào trò chơi oẳn tù tì của bọn họ.

Phải công nhận rằng bạn trai của Vương Trân là một cao thủ điều hòa bầu
không khí, chơi oẳn tù tì, đổ xúc xắc, chơi đoán chữ, cuối cùng là trò
“Nói thật” hay “Làm liều”.

Giang Hành Chi bị thua một ván, anh ta chọn “Nói thật”.

Một cô gái xinh đẹp hỏi anh ta: “Anh có mối tình đầu vào năm bao nhiêu tuổi?”

Một câu hỏi dễ trả lời như vậy mà Giang Hành Chi lại lặng người hồi lâu,
giữa cả đống ánh mắt hoài nghi, anh ta cất tiếng: “Tám tuổi.”

Ninh Nhiễm Thanh líu lưỡi: “Không ngờ đấy.”

Tám tuổi — vào năm ấy, lần đầu tiên Giang Hành Chi gặp Ninh Nhiễm Thanh,
anh ta thích Ninh Nhiễm Thanh của ngày đó, cô sống trong tim anh ta như
một cô búp bị đáng yêu, một lần nữa gặp lại, những rung động thơ ngây ấy đã bị tháng năm cuốn trôi từ lâu, rồi sau đó anh ta lại bị cô cuốn hút, đúng là hợp với một câu – oan nghiệt.

Ninh Nhiễm Thanh thắng mấy ván liền nhưng cuối cùng vẫn thua trước cao thủ trò chơi Chu Hạo, Ninh
Nhiễm Thanh chọn “Làm liều”, Chu Hạo không rõ quan hệ giữa mọi người,
bèn nháy mắt nói: “Hay là hôn luật sư Giang một cái.”

Ninh Nhiễm Thanh: “Hả?”

Giang Hành Chi: “Không được.”

Vương Trân đánh vào đầu Chu Hạo: “Đừng có ghép cặp lung tung, Nhiễm Thanh có bạn trai rồi.”

“Lo gì chứ, bạn trai có ở đây đâu.” Chu Hạo suy nghĩ rất “phóng khoáng”.

“Ha ha.” Giang Hành Chi cười lạnh mấy tiếng, vì uống rượu nên mặt anh ta hơi đỏ lên.

“Thôi tôi uống rượu thì hơn.” Ninh Nhiễm Thanh chịu thua, uống hết một cốc
Remy Martin vào bụng, tửu lượng của cô bảo cao thì cũng không cao, nhưng bảo thấp thì cũng chẳng thấp, một hơi uống cạn một cốc rượu như thế lập tức ợ ra hơi rượu.

Đêm muộn ra khỏi hộp đêm, Giang Hành Chi
không thể đưa Ninh Nhiễm Thanh về chỗ Ninh Tuân Tuân, anh ta cũng không
tìm được chìa khóa nhà Tần Hữu Sinh trong túi xách Ninh Nhiễm Thanh,
cuối cùng đành phải dẫn cô về nhà mình, quẳng cô lên sofa rồi về phòng
ngủ.

Mười phút sau, anh ta ra khỏi phòng thay đổi vị trí với Ninh Nhiễm Thanh, bản thân ngủ ở sofa, còn Ninh Nhiễm Thanh thì ngủ trên
giường trong phòng anh ta.

Thói quen sinh hoạt của Giang Hành Chi rất lành mạnh, dù tối hôm qua uống rượu nhưng sáng hôm sau vẫn có thể dậy sớm tập thể dục, còn Ninh Nhiễm Thanh thì không được như
vậy, tối qua uống nhiều rượu mà sáng nay đến gần trưa rồi cô vẫn chưa
tỉnh.

Hôm nay là thứ bảy, Giang Hành Chi cũng chẳng muốn vào
phòng đánh thức Ninh Nhiễm Thanh, vào khoảng tám chín giờ anh ta đã đứng ngoài gõ cửa phòng, nhưng cô gái bên trong lại chẳng biết mình đang ngủ trên giường của ai, rầm rì kêu ca mấy câu rồi ngủ tiếp. Anh ta không
vào phòng gọi cô dậy vì hành động này quá thân mật, rõ ràng không phù
hợp với mối quan hệ giữa cô và anh ta. Giang Hành Chi thầm nghĩ đành mặc kệ Ninh Nhiễm Thanh ngủ tiếp, dù sao cũng ngủ cả đêm rồi, ngủ thêm vài
tiếng đồng hồ cũng chẳng sao.

Gần tới trưa, Giang Hành Chi gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài, thử dùng hương thơm của đồ ăn để đánh thức cô gái trong phòng.

Nhà hàng Quân Duyệt giao đồ ăn bao giờ cũng nhanh, chưa tới một tiếng đồng
hồ thì chuông cửa đã reo lên, Giang Hành Chi ra mở cửa sau đó thì liền
sững người.

Trên đời này có những hiểu lầm không biết phải giải
thích ra sao, đối mặt với Tần Hữu Sinh vừa về nước, Giang Hành Chi quay
đầu thoáng nhìn cánh cửa phòng mình đang đóng kín, lại cúi đầu nhìn
chiếc quần ở nhà và chiếc áo phông trên người, chợt thấy đầu sắp vỡ ra
tới nơi.

“Sao tự dưng cậu lại về nước?”

Tần Hữu Sinh đi
thẳng vào nhà ngồi xuống ghế sofa: “Nhớ cô ấy quá, mấy hôm nay không có
việc gì quan trọng nên mới về đây một chuyến, không tìm được cô ấy nên
tới chỗ cậu trước.”

Tim Giang Hành Chi đập ầm ầm như đánh trống,
anh ta rất muốn hỏi Tần Hữu Sinh một câu — Nếu để cậu gặp được cô ấy
ngay bây giờ thì cậu có vui không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.