Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 197: Phiên ngoại: Tiểu Cẩm vương gia và tiểu thế tử (2)


Đọc truyện Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi – Chương 197: Phiên ngoại: Tiểu Cẩm vương gia và tiểu thế tử (2)

Khi đó còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần, không ý thức được hai chữ hoàng đế này vô cùng uy nghiêm, chỉ cảm thấy Hạo ca ca chỗ nào cũng tốt, chỉ là, rất ít khi cười. Tỷ như, với Thái Hoàng Thái Hậu, tỷ như, với Dương tướng quân. Có điều, hắn cười với ta, nụ cười hoàn toàn chân thành.

Dương tướng quân dạy chúng ta tập võ, kiểm tra kiếm pháp của chúng ta. Ta vừa múa kiếm, vừa nhìn trộm hoàng huynh, ta múa kiếm không ưu nhã như hoàng huynh, thân mình nho nhỏ nhưng cầm kiếm lại rất vững chắc, mỗi một chiêu thức đều như nước chảy mây trôi, như gió cuốn cuồng sa. Múa xong, thu kiếm.

Sư phụ trầm ngâm: “Kiếm pháp của tiểu vương gia, linh khí có thừa nhưng không đủ quy củ, nhiều lúc tùy hứng, tuy rằng cũng rất được việc nhưng lại hơi nóng nảy, vừa nhìn liền biết không nghiên cứu kiếm phổ tử tế. Còn kiếm pháp của Hoàng Thượng…”

Hoàng huynh ngước mắt, lộ ra nụ cười giả tạo chưa từng dùng với ta: “Sư phụ cứ nói đừng ngại.”

“A, kiếm pháp của Hoàng Thượng mười phần khí thế, lĩnh hội kiếm phổ cũng rất tốt, không có khuyết điểm trí mạng gì, có điều… Quá tàn nhẫn, sát khí quá nặng.”

“Đang!” Hoàng Thượng ném kiếm, mỉm cười với sư phụ: “Tạ sư phụ chỉ điểm, ta và Phi Cẩm đi chơi đây.”


Dứt lời, hắn đi tới, nắm tay ta, ấm áp mà mềm mại. Ta bĩu môi, lòng thầm nghĩ: Sư phụ đánh rắm, hoàng huynh dịu dàng như vậy, làm gì có sát khí!

Cơm nước xong, vốn định tạm biệt, về phòng ngủ, không ngờ hoàng huynh lại nói với ta: “Không theo ta… Trẫm đến tẩm cung chơi một lát sao?”

Ta chớp mắt cười, lập tức dính lấy hoàng huynh tới Càn Nguyên Cung.

Hoàng huynh có thói quen sau khi ăn xong sẽ ở thiên điện đọc sách một lát, cho mọi người lui xuống, chỉ giữa Thường công công ở bên cạnh hầu hạ, ta lười biếng đọc mấy cuốn sách kia, nhàm chán lăn qua lộn lại trên giường của hoàng huynh, Thường công công đi theo phía sau, run rẩy muốn nói lại thôi.

Ta đứng dậy, thỉnh thoảng nhìn hoàng huynh đọc sách, Thường công công ở sau người nói: “Tiểu vương gia, hoàng huynh của ngài đang đọc sách, ngài xem ngài…”

Ta không thèm để ý tới lão nhân dài dòng kia, xuống giường chạy nhảy quanh ngự án. Thường công công chạy theo sau, gọi: “Tiểu vương gia…”


Tìm được trò mới, ta túm lấy tua rua trên màn trướng của long sàng, nhón chân nhảy nhảy, Thường công công buồn cười hỗ trợ: “Tiểu vương gia… Ai da… Tiểu tổ tông, ngài chậm một chút…”

Trong lúc vô tình ta nhìn hoàng huynh, thấy hắn chống cằm nhìn ta nháo, ánh mắt mát lạnh, mày kiếm phi dương. Ngoài cửa sổ, gió tháng ba cuốn theo ánh trăng vào chiếu sáng đôi mắt cười kia. Nhất thời, ta nhìn tới ngây ra, không cẩn thận ngã xuống.

“Bịch!” Thường công công không đỡ kịp, ta cứ thế ngã xuống, đầu gối chạm đất. Người ngồi bên kia nhanh chóng chạy tới, kiểm tra xem ta có bị thương ở đâu không.

“Oa… Oa…” Kỳ thật chỉ hơi đau, đối với tiểu vương gia ta không tính là gì, sở dĩ cảm thấy đau xót có lẽ vì biết có người nhất định sẽ căng thẳng che chở.

“Phi Cẩm ngoan, Phi Cẩm không khóc, không đau, không đau…” Ta dựa vào hoàng huynh, mặc hoàng huynh xoa xoa đầu gối đã phiếm hồng, nức nở cọ nước mắt nước mũi vào người hắn.

Dần dần, ta mơ màng thiếp đi, chỉ nghe Thường công công hỏi: “Có cần đưa tiểu vương gia về phòng của mình không?”

Sợ đánh thức ta, hoàng huynh thấp giọng trả lời: “Không cần, lăn lộn tới tới lui lui e rằng đệ ấy tỉnh lại lại nháo, cứ để đệ ấy ngủ ở đây đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.