Đọc truyện Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi – Chương 191: Dương Thành Phong (1-3)
(1)
Tổ tiên gia gia Dương Nhị Cẩu theo Thái Tổ hoàng đế đánh hạ giang sơn, trận chiến cuối cùng từ trong đống lửa cứu được Thái Tổ hoàng đế, thắng được giang sơn Nguyên thị, cũng thắng được nhiều thế hệ cộng vinh giữa Nguyên thị và Dương gia ta. Tổ tiên gia gia không biết đọc sách, nhưng là người nói nghĩa khí, biết đánh giặc. Thái Tổ hoàng đế sau khi đăng cơ, tự tay viết bốn chữ thiếp vàng “Dụng binh như thần” lên biển tặng Dương gia, đồng thời còn ban danh xưng cho tổ tiên gia gia – Dương như thần, phong Định Quốc Công, tước vị được thế hệ sau thừa kế. Dương gia nhất thời trở thành vọng tộc, tổ tiên gia gia vì báo ân hoàng đế, rèn luyện công phu, trọng thương trên chiến trường, khi được đưa về Dương phủ, Thái Tổ hoàng đế tới thăm, tổ tiên gia gia cầu xin Thái Tổ hoàng đế thu hồi tước vị, các thế hệ sau chỉ làm thống lĩnh Ngự Lâm Quân, nắm giữ ấn soái xuất chinh, chỉ dùng binh, không nhận thưởng. Tổ tiên gia gia còn nói: “Dương Nhị Cẩu không biết chữ, nhận được long ân của Thánh Thượng, ban danh như thần, nhưng rốt cuộc chỉ là một kẻ sắp chết, chết rồi cũng thành quỷ, không thể thể thành thần. Bởi vì thần, không có học vấn.” Nghe gia gia kể, nằm trên giường bệnh, ở trước mặt hoàng đế, câu cuối cùng của gia gia là: “Văn võ trái ngược, dù luyện binh ở ngoài cũng phải đọc sách cho lão tử!” Dứt lời, hai mắt nhắm lại, một thế hệ truyền kỳ kết thúc.
Nghe nói mấy ngày sau, Thái Tổ hoàng đế cũng băng hà, quả nhiên tước tước vị của Dương gia, hơn nữa còn tặng một biển: Văn thao võ lược, chỉ có họ Dương.
Tấm biển trải qua trăm năm sương gió này được treo ở chính sảnh Dương phủ, mà ta và hắn, cũng quen nhau dưới tẩm biển này.
Đứng hàng thứ năm, trên có bốn tỷ tỷ, gả xa, ta là đích trưởng tử trong nhà, sủng ái có thừa. Dương gia qua trăm năm, phong cảnh không hề suy giảm, tuy tổ phụ và phụ thân không hề khoa trương nhưng mỗi khi đánh trận đều khải hoàn trở về. Chỉ nhận ban thưởng của hoàng đế, không cầu thêm tước vị. Thời gian nhàn hạ đọc sách nghe chim, không thương nghị triều chính, không kết bè kéo phái. Trong Dương phủ có một bãi đất trống, theo lệ xưa, con cháu Dương thị đều ở đây tập võ đọc sách, phục vụ nước nhà.
Tuyết rơi, trời đất một màu trắng xóa. Ta đứng ngoài sân bị đông lạnh đến hít hít cái mũi, phụ thân ở cạnh thưởng mai, thuận tiện đốc thúc ta luyện kiếm.
Người bên ngoài tới báo: “Thái Tử giá lâm.”
Cha vội chỉnh trang y phục, cho ta ăn mặc chỉnh tề, ra ngoài tiếp giá.
Hành đại lễ xong, chúng ta vào chính sảnh ngồi dưới tấm biển. Thái Tử đương nhiên ngồi ở chủ vị, chúng ta ở thứ vị.
Thái Tử nói: “Dương công mau đứng lên.”
Ta và cha ngẩng đầu, a, chẳng qua là hài tử hơn ta mấy tuổi mà thôi.
“Mỗi lần sư phụ gặp bổn cung đều hành đại lễ như vậy. Lão tổ tông có dạy, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, chẳng lẽ bổn cung phải hành lễ phụ tử với sư phụ sao?”
Cha vội quỳ xuống: “Lễ quân thần, không dám vượt qua, quan hệ sư đồ là nhờ điện hạ cất nhắc vi thần.”
Thái Tử hừ một tiếng: “Cổ hủ! Thôi đi.” Sau đó nhìn ta, “Đây là Dương tiểu công tử?”
Lúc này, ta đang ngơ ngác nhìn tiểu nam nhân bên cạnh hắn, so với ta nhỏ hơn vài tuổi, da trắng như tuyết, thân hình bé nhỏ nằm gọn trong áo choàng rộng, mặt mày như đuốc, vẻ mặt thanh minh, vừa thấy đã biết là hài tử của vị quý nhân nào đó, nhưng dù cao quý đến đâu cũng chỉ có thể làm nô tài cho kẻ cao hơn, nói không chừng, phụ thân hắn phải dùng hết tâm kế mới giúp hắn trở thành thị vệ của Thái Tử được. Nghĩ tới, ta nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Ngay lập tức, đầu ta bị cha đè xuống đất: “Khuyển tử không hiểu chuyện, mạo phạm điện hạ, mong điện hạ thứ tội.”
(2)
Thái Tử thở dài: “Sư phụ cẩn thận như thế, rõ ràng coi bổn cung là người ngoài. Bổn cung không thích!”
Cha cúi đầu càng thấp, thân mình co rúm lại: “Thái Tử điện hạ thứ tội!”
“Ha ha ha ha, sư phụ, ngài đó, quá cẩn thận, quá không có tiền đồ, bổn cung thấy, không bằng Dương tiểu công tử. Ngươi!” Thái Tử chỉ ta, “Đứng lên, lại gần đây.”
Ta đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng tiểu nam nhân bên cạnh hắn. Tiểu nam nhân bình tĩnh nhìn ta, không vui không bực, nụ cười sáng lạn như trăng gió vô biên. Lòng đột nhiên căng thẳng, nụ cười này không phải nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Thái Tử thấy ta nhìn chằm chằm người bên cạnh, cũng nhìn hắn: “Trước đây ngươi từng gặp đệ ấy?”
Ta trả lời: “Thư đồng của Thái Tử, ta sao có thể gặp, chỉ là cảm thấy hắn quá nhẹ nhàng, rất giống nữ oa, nếu không thì chính là làm bằng sứ.”
“Ha ha,” Thái Tử quay đầu nhìn người bên cạnh, “Duật Diệp, người ta không đơn thuần chỉ nói đệ là thư đồng của bổn cung, còn nói đệ là nữ oa! Xem ra lần này trốn ra khỏi cung đệ kiếm được không ít thân phận.”
Người đó xấu hổ đỏ mặt, nghẹn họng nửa ngày mới nói được một câu: “Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy!”
Ta cũng nhịn không được mà bật cười.
Cha thấy thế, vừa đứng thẳng người lại hận không thể cong xuống.
Duật Diệp, Duật gia? Chưa từng nghe nói họ này có người giữ chức vị quan trọng trong triều. Cha và gia gia tuy không để ý tới triều chính nhưng không phải hồ đồ, bao nhiêu kẻ muốn mượn thế lực Dương gia gây sóng gió, nếu thật sự có người ăn chơi trác táng trong nhà, Dương gia sớm đã không có hôm nay, cho nên trong kinh thành truyền thuyết về Dương gia rất nhiều, nói dù Dương gia hưng thịnh hay xuống dốc đều vẫn là Dương gia đi theo Thái Tổ hoàng đế đánh hạ thiên hạ, trung với Tây Chu, vĩnh viễn không phản bội, chỉ là so với tổ tiên gia gia, bọn họ chẳng những tập võ mà đọc sách, chẳng những dụng binh mà còn thiện mưu. Duật Diệp, cái tên này, ta ghi nhớ.
Cả buổi chiều, Thái Tử và người đó du ngoạn trong sân, nháo đòi phụ thân bế họ hái mai. Phụ thân bế Thái Tử lên, Thái Tử bắt được cành mai hoa đoàn cẩm thốc, đưa trước mũi ngửi ngửi: “Hương mai thanh nhã, không bằng hoa hồng khiến người thưởng thức khó quên, túi thơm cô cô thường mang trên người vô cùng dễ ngửi.”
Phụ thân lại bế Duật Diệp lên, xem ra Duật gia đúng là vọng tộc mà ta không biết, ngay cả Dương công cũng hạ mình bế hắn. Duật Diệp duỗi tay về phía đóa hoa cao nhất, ta giương mắt nhìn theo, vị trí đó tuy cao, nhưng hoa lá thưa thớt.
Phụ thân dỗ hắn: “Chi bằng chúng ta hái ở giữa, hoa lớn hơn được không?”
Hắn lắc đầu, vẫn gắng sức với cao.
Ta đề chân khí, dùng khinh công bay lên, hái đóa hoa mai hắn muốn, phi thân xuống tặng. Hắn nhìn ta, ngượng ngùng nhận lấy, có lẽ vì nhớ vừa rồi ta nói hắn giống nữ oa, mặt lại đỏ lên: “A, khinh công, hoàng… Không, gia huynh từng nhắc, nói Dương gia giỏi khinh công, năm đó Thái Tổ hoàng đế cũng nhờ tổ tiên gia gia giỏi khinh công cứu từ biển lửa, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Nghe hắn nói vậy, lòng ta như nở hoa, thuận tay vỗ vai hắn: “Ngày khác ngươi đọc sách cùng Thái Tử xong, cứ tới đây, ta dạy ngươi là được.”
“Vậy sao?” Thái Tử thưởng thức hoa mai trong tay, “Không phải tổ huấn Dương gia nói, vinh hoa nhờ Tây Chu mà có, thề cả đời đền đáp Tây Chu, trung thành với hoàng đế, không kết bè kéo phái. Sao lại dạy người ngoài?”
Cha trừng mắt nhìn ta, lưng càng cúi thấp.
Ta đáp: “Dương gia giỏi khinh công không phải giả, lại có mưu lược. Tổ phụ và gia phụ tuy thông thạo binh pháp, võ công cao cường, nhưng đó không coi là học vấn, muốn an thiên hạ định giang sơn rốt cuộc vẫn phải dựa vào văn, mà không phải võ. Thứ điện hạ học từ gia phục là văn thao võ lược, nếu gia phụ chỉ dạy ngài võ công, sợ rằng Thánh Thượng sẽ nghĩ Dương gia ta có lòng xấu muốn dạy Thái Tử thành trữ quân chỉ lo sát phạt, không biết trị thế, không phải sao?”
Thái Tử nhất thời nghẹn lời, trước nay chưa từng có ai nói chuyện với hắn như thế.
Tiểu nam nhân bên cạnh nghe thế vỗ tay: “Hay, nói rất đúng. Dương công, Dương tiểu công tử tương lai nhất định sẽ thành rường cột nước nhà.” Sau đó, hắn thì thầm bên tai Thái Tử.
Thái Tử không tình nguyện mà khen ngợi ta mấy câu.
Trước khi đi, Duật Diệp hỏi ta: “Ngươi tên gì? Ngày sau nhất định tới phủ xin học võ.”
“Dương Hoằng, tự Thành Phong, gọi ta Thành Phong là được.” Cha nói, chỉ có tri kỷ mới gọi ta, không biết tại sao, ta rất muốn có một tri kỷ như Duật Diệp.
Bọn họ đi rồi, cha ngồi ở ghế trên, mắng: “Quỳ xuống!”
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống.
“Ngươi có biết người nọ là ai không?”
(3)
Là ai? Đương nhiên là Thái Tử điện hạ! Ta đoán được cha muốn nói gì, vì thế chủ động nhận lỗi: “Nhi tử biết sai rồi, không nên mạo phạm điện hạ. Nhi tử lập tức đến thư phòng chép Luận ngữ về tam cương ngũ thường một trăm lần.”
“Phi, ngươi mạo phạm Thái Tử thì thôi, còn không cho Thái Tử mặt mũi! Không cho Thái Tử mặt mũi cũng bỏ qua, còn động võ làm trò trước mặt hai vị hoàng tử!”
“Cha giận tới hồ đồ rồi sao? Sao lại có hai vị hoàng tử? Rõ ràng chỉ có một vị là Thái Tử, người kia là thư đồng.”
“Trời ạ.” Cha tức tới hộc máu, quát, “Vị kia là thư đồng, phi, thư đồng gì hả, đó là Ngũ hoàng tử, Nguyên Duật Diệp!”
Nguyên Duật Diệp, Duật Diệp, Duật Diệp, thú vị, thảo nào quý khí như vậy, thảo nào muốn hái đóa hoa ở trên cao nhất, thảo nào, như vậy…
Ta ngây ra, mãi đến khi cha tiếp tục răn dạy: “Ngươi còn vỗ vai người ta, còn cùng người ta câu kết làm bậy, đòi dạy người ta võ công. Ngươi không nghe Thái Tử nhắc nhở sao? Chỉ trung thành với hoàng đế! Ngươi dạy Ngũ hoàng tử khinh công, có phải muốn nói với người ngoài, Dương gia ta nịnh bở cả hai vị hoàng tử có tiền đồ nhất phải không!”
“Cha bớt giận, người dạy Thái Tử văn thao võ lược, còn về con, ngày sau không tập võ, chỉ đọc sách! Như thế sẽ không mang tai tiếng nữa, người chỉ cần nói con không có tiền đồ, khó làm nghiệp lớn, chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt với bên ngoài là được. Thứ nhất, Dương gia sẽ không cần lo bị kẻ có lòng lợi dụng, như vậy người và gia gia cũng có thể bớt lo. Thứ hai, con quả thật không thích tập võ, suốt ngày giơ đao múa kiếm có gì hay chứ!”
Hôm sau, khắp kinh thành lan truyền Dương tiểu thiếu gia không có tiền đồ, khó kế thừa gia nghiệp, Dương gia trăm năm sợ là sẽ tàn lụi từ đây.
Ta thật sự không tập võ nữa, có điều Duật Diệp vẫn thường xuyên tới phủ tìm ta, hai chúng ta thay thường phục trốn ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng tâm tình tốt lại múa vài đường khinh công cho hắn xem. Ban đầu hắn nói rất ít, chỉ cười, sau nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn.
Nằm trên nóc nhà, hắn híp mắt nhìn thái dương trên trời: “Thật chói, nhưng cũng thật cao. Đáng tiếc, mặt trời chỉ có một.”
Ta đổi chỗ nằm, giúp hắn cản ánh nắng: “Ánh trắng khá tốt, thanh huy không giảm, biến hóa muôn vàn.”
Người bên cạnh lắc đầu: “Không sáng bằng ánh mặt trời, ánh mặt trời huy hoàng hơn rất nhiều.”
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy hắn so với thái dương còn sáng, còn huy hoàng hơn.
Năm tháng cứ thế trôi qua, ta quanh năm đọc sách, suốt ngày vào Tần lâu Sở quán. Có một cô nương phố phường khóc lóc đòi ta chuộc thân, mong vào Dương gia, không làm thê, cũng không làm thiếp, nguyện làm trâu làm ngựa, làm nô làm tỳ, chỉ cầu sớm chiều ở bên Dương công tử, các hoa khôi thanh lâu cũng tranh nhau muốn cùng ta lưỡng tình tương duyệt.
Ta dẫn theo Duật Diệp, hiện tại đã là Thành Vương, chuẩn bị cho hắn thấy bộ dáng vì ta mà si cuồng của các cô nương, nhưng đến chỗ ca vũ phường, các cô nương lại ném ta sang một bên, làm như chưa từng gặp ta, đều đến vây quanh hỏi tên của Duật Diệp.
Tức giận, ta túm lấy Duật Diệp, kéo hắn ra khỏi chỗ hoa đoàn cẩm thốc, bĩu môi nói: “Thành Vương trời sinh quý khí, tiểu nhân đúng là cam bái hạ phong.”
Duật Diệp bật cười ha ha, khiêu khích cằm ta: “Thành Phong đừng ghen, những nữ tử dung tục đó sao có thể tuyệt đại phong hoa như ngươi?”
Phi, ta hận, vậy mà nắm lấy tay hắn: “Vương gia quá khen, Dương mỗ chẳng qua chỉ là một cọng cỏ rác, sao đáng để Ngũ hoàng tử động lòng? Từ lúc gặp ở chính sảnh Dương phủ, tâm tâm niệm niệm mấy năm, mặc kệ bao nhiêu son phấn bên cạnh, trong lòng ta chỉ có một ý niệm, không liên quan đến giang sơn Nguyên thị, không liên quan đến xã tắc nghiệp lớn, đơn giản là ngươi, Nguyên Duật Diệp, vi thần muốn suốt đời đi theo vương gia, không bao giờ thay đổi.”
Không bao giờ thay đổi, thời điểm buột miệng nói ra năm chữ này, tim ta bỗng đạp loạn nhịp, mặt đỏ lên.
Duật Diệp cũng không khách khí, ôm lấy ta: “Có lời này của ngươi, bổn vương yên tâm không ít, vốn đang lo người muốn trung thành là Thái Tử.”
Ta được hắn nắm tay, thân thể không dám nhúc nhích, cũng không dám thở dốc, sợ bản thân đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện đây chỉ là giấc mộng mà thôi.
Người kia chợt buông tay, cười ha ha, nghênh ngang rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài, cuối cùng cũng hiểu rõ.