Đọc truyện Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi – Chương 179: Tình yêu không biên giới (9)
Ta nghe thấy rất nhiều cung nhân bên ngoài thấy động tĩnh cũng tới xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt vẫn nhìn mặt nạ trên không, là chàng…
Nguyên Thừa Hạo không chết, chàng không sao, chàng không có việc gì!
Bật khóc, lại cười.
A Man đỡ lấy ta, nhỏ giọng hỏi: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?”
Bắt lấy tay nàng, ta cười nói: “Là Hoàng Thượng… Hoàng Thượng không sao, Hoàng Thượng không có việc gì!”
A Man ngẩn ra: “Thật sao?”
Gật đầu thật mạnh, đúng, ta không thể chết được, ta không thể chết. Ta xoay người, A Man ở sau vội đuổi theo, ta leo lên ghế, nhón chân kéo màn treo trên xà ngang xuống.
“Nương nương cẩn thận một chút.”
Đúng lúc này, có người tới, ta không kịp phản ứng, cả người đã bị kéo xuống. A Man sợ hãi, ta cũng bị dọa cho nhảy dựng, nghe nam tử lạnh lùng nói: “Ai cho nàng chết!”
Ngơ ngẩn, ánh mắt dừng ở màn lụa trong tay, ta đang muốn hủy nó, hắn thế mà cho rằng ta muốn thắt cổ tự vẫn sao? A, ban đầu ta đúng là muốn thắt cổ tự vẫn, chỉ là hiện tại sẽ không.
Hắn nhìn ta, đau xót hỏi: “Chẳng lẽ nàng sống cũng thấy khó khăn như vậy?”
Trước kia là thế, nhưng bây giờ không phải.
Nhưng chuyện Nguyên Thừa Hạo còn sống không thể để hắn biết. Ta cắn răng, ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng trả lời: “Đúng vậy.”
“Hận ta như vậy?”
“Đúng vậy.”
Hắn bỗng nhiên cười rộ: “Hay, hay lắm, nàng đã muốn chết như vậy, trẫm thành toàn cho nàng!”
A Man hoảng sợ, vội quỳ xuống: “Cầu xin Hoàng Thượng bỏ qua cho nương nương! Cầu xin Hoàng Thượng bỏ qua cho nương nương!”
Ngay lúc này, bên ngoài có thị vệ chạy vào, bẩm báo: “Bẩm Hoàng Thượng, diều đến từ ngoài cung, không tìm được người thả diều, con diều kia được cột trên một cây đại thụ ngoại cung.”
Phía trên hoàng cung đột nhiên xuất hiện con diều lớn như vậy, hắn đương nhiên sẽ phái người đi điều tra.
Có điều Nguyên Thừa Hạo, chàng sao có thể để hắn phát hiện?
Ta yên tâm mỉm cười.
Hắn đã buông tay ôm ta, hỏi thị vệ kia: “Ngay cả một kẻ khả nghi cũng không nhìn thấy?”
“Thuộc hạ… Không có phát hiện.” Thị vệ cúi đầu đáp, sau đó bỗng nhiên ngước mắt nhìn ta, thấp giọng, “Hoàng Thượng, thuộc hạ ở ngoài sân Hinh Hòa Cung nhìn thấy thứ này.” Dứt lời, gã trình mặt nạ trong tay lên.
Ta ngẩn ra, vừa rồi quên mất, lúc vào phòng ta quên nhặt mặt nạ còn rớt trong viện.
Hắn nhìn mặt nạ trong tay thị vệ, nhíu mày, duỗi tay đoạt lấy. Ta cắn răng, muốn lấy mặt nạ kia về, lại không ngờ chỉ bắt lấy hư không. Hắn đột nhiên xông ra ngoài.
“Nương nương…” A Man nhỏ giọng gọi ta.
Thật lâu sau ta mới hoàn hồn, nắm chặt tay nàng, ta an ủi: “Không sao, không sao.”
Tùy thái y nhất định đã gặp hắn, nhất định là vậy.
Chạng vạng, gió lớn nổi lên. Thắp đèn, bóng cây trong viện đan xen lắc lư khiến mắt người mê loạn.
Không ngờ rằng, Trịnh Chiêu Nghi lại tới.
Hắn từng hạ lệnh cấm túc ta trong Hinh Hòa Cung, không cho phép ai tới thăm hỏi, nhưng Trịnh Chiêu Nghi quả nhiên không giống.
Không mang theo cung nữ, nàng chỉ tới một mình. Không hành lễ, nàng lập tức tiến lên, hỏi: “Vì sao lại đối xử với ngài ấy như vậy, ngài ấy còn không đành lòng giết ngươi?”
Ánh mắt nữ tử lộ rõ sự bi thương, cảm giác của nàng ta hiểu. Chỉ là, điều ta chờ không phải là một cơ hội như vậy sao? Ta cười nhạo: “Muốn bổn cung chết? Bổn cung không chết, trong mắt hắn vĩnh viễn không thể chỉ có mình ngươi.”
Nàng vò nát khăn lụa trong tay: “Tần thiếp còn tưởng nương nương quý trọng tính mạng của mình, không muốn chết.”
Ta đương nhiên quý trọng mạng của ta.
Ta cười nhìn nàng: “Trịnh Chiêu Nghi, ngươi chờ bốn năm còn không phải chờ một cơ họi như vậy sao?” Bốn năm, lần này nàng sẽ không buông tay.
Nàng trầm giọng: “Nương nương muốn tần thiếp ra tay sao? Tần thiếp sẽ không làm việc ngốc nghếch đó.” Nàng rất cẩn thận, dù sợ ta cướp đi hắn vẫn không ra tay diệt trừ ta.
Ta đứng dậy, nói nhỏ: “Không cần ngươi ra tay, dù sao Hoàng Thượng không còn nữa, bổn cung cũng không muốn sống. Chỉ là, bổn cung muốn tự mình lựa chọn cái chết.”
Nàng giật mình, sau đó bật cười: “Việc này có gì khó? Nương nương muốn chết thế nào cũng được. Lụa trắng, chủy thủ, thuốc độc…”
“Việc này không cần ngươi nhọc lòng, bổn cung chỉ có một điều kiện.”
Nàng nhíu mày.
“Cung nữ của bổn cung, ngươi phải đảm bảo nàng ấy được sống.”
“Nương nương!” Ta vừa dứt lời, A Man liền sợ hãi kêu lên, vội vàng bắt lấy tay ta, “Nương nương người đang nói gì vậy?”
Nắm ngược lấy tay nàng, ý bảo nàng đừng nói chuyện, ta đã nghĩ kỹ đường lui cho mình, nhưng A Man không được. Cả hậu cung này, nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ có thể tìm Trịnh Chiêu Nghi giúp đỡ.
“Bảo toàn mạng sống của nàng ấy, để nàng ấy xuất cung, tìm một gia đình tốt gả đi.”
Ánh mắt Trịnh Chiêu Nghi từ ta dời sang A Man đang đứng cạnh, sau một lúc lâu, mới nói: “Cũng làm khó chủ tử ngươi đến nước này còn nhớ thương ngươi.”
A Man khó hiểu nhìn ta, nhưng cũng thức thời không nói chuyện nữa.
Trịnh Chiêu Nghi lại nhìn ta: “Nương nương cả đời đều suy xét cho người khác, khi nào… Mới c ó thể nghĩ cho chính mình?”
“Thấy bổn cung đáng thương sao?”
Nàng khẽ cười: “Tần thiếp từng nghe nương nương nói với Diêu Phi nương nương, sinh mệnh của ai cũng đều đáng quý.”
A, lúc trước chỉ là lời nói an ủi Diêu Phi, thì ra nàng cũng biết.
Ta nhấp môi, không muốn nhiều lời. Thời điểm Trịnh Chiêu Nghi đi, vừa lúc có cung nhân đưa cơm tới, nàng nhìn thoáng qua, nói: “Nhớ mang đồ ăn ngon tới cho Thục Phi nương nương.”
Cung nữ chỉ gật đầu.
Đợi nàng ta ra ngoài, A Man nhịn không được mà hỏi: “Nương nương muốn làm gì?”
“Không có gì, ngươi chỉ cần làm theo lời bổn cung nói, trong lòng bổn cung hiểu rõ.”
“Nhưng… Sao nương nương có thể muốn chết được?” Nàng vẫn căng thẳng.
Ta sẽ không chết, Nguyên Thừa Hạo còn sống, nếu ta chết, sẽ rất có lỗi với chàng trăm phương nghìn kế báo ta biết tin tức về chàng. Thời điểm cung nữ đưa cơm ra ngoài, ta gọi nàng lại, cho nàng chút bạc, nhờ nàng giúp ta gọi Tiền công công tới.
A Man dọn đồ ăn ra, nhíu mày hỏi: “Nương nương gọi Tiền công công tới làm gì?”
Ta nói nhỏ: “Đi lấy ngân phiếu Kỳ Dương cho ta ra đây.”
Nàng kinh hãi, lại không hỏi nhiều, gật đầu lui xuống. Khi mang đến, vẫn là một chồng dày, quá khứ, ta luôn luyến tiếc dùng, nhưng hôm nay dùng để cứu mạng, tin rằng An Kỳ Dương sẽ không trách ta.
Tiền công công không vào Hinh Hòa Cung, ta và gã cách bức tường chỉ có thể nói mấy câu, sau đó, đưa toàn bộ ngân phiếu cho gã.
“Nương nương xin yên tâm, nô tài nhất định sẽ giúp người làm tốt việc này.” Gã nghẹn ngào an ủi, “Nương nương đừng nản chỉ, Hoàng Thượng sẽ hồi tâm chuyển ý.”
Ta chỉ cười: “Công công về đi.”
Gã gật đầu rời đi.
“Nương nương, người đã hứa với nô tỳ, không thể làm việc ngốc nghếch.”
Nha đầu ngốc, chuyện tới nước này còn không tin ta.
Ta gật đầu: “Bổn cung biết, ngươi chỉ cần nghe theo bổn cung.”
Nàng hình như còn rất nhiều điều muốn hỏi, nghe ta nói thế thì không mở miệng.
Ba ngày tiếp theo, hắn không hề tới Hinh Hòa Cung, cái ngày nói thành toàn cho ta cũng không thấy có bất kỳ động tĩnh gì. Thời tiết ngày càng lạnh, Hinh Hòa Cung như vậy, ngoại trừ ta và A Man thì không thấy người thứ ba.
Phi tần thất sủng, Nội Vụ Phủ sẽ không cho thêm lò than, tẩm cung có vẻ càng thêm quạnh quẽ. A Man không về phòng của mình ngủ, ban đêm, hai người chúng ta cùng nằm trong ổ chăn mới có thể cảm nhận được chút ấm áp.
Lại qua ngày mới, sáng sớm trời nổi gió lớn, rất lạnh. A Man cầm chăn bao lấy thân thể ta, xoa xoa tay mình, nói: “Nương nương, nô tỳ đi xin thêm lò sưởi.”
Ta giữ nàng lại, lắc đầu.
Nàng cười: “Không sao, nô tỳ đi Nội Vụ Phủ cho thái giám tổng quản chút ngân lượng, nô tài cầu xin gã, không sao đâu.” Nói rồi, nàng gạt tay ta ra.
“A Man…”
Ta gọi nàng, nàng đã rời khỏi tẩm cung.
Nhiệt độ ngày càng xuống thấp, tới tối, mưa gió che trời lấp đất nổi lên.
A Man đã đi suốt một ngày, sao còn chưa về?
Trong lòng bắt đầu bắt đầu căng thẳng, nhìn thấy Tiền công công chạy vào: “Nương nương, người mau đi xem, bên ngoài Càn Nguyên Cung, A Man cô nương…”
Ta chấn động, dựng lên, lao ra ngoài, bên ngoài trời vẫn còn mưa. A Man rõ ràng nói qua Nội Vụ Phủ cầu xin thái giám tổng quản, sao lại chạy tới Càn Nguyên Cung?
Cắn môi, quả nhiên đúng vậy, là Trịnh Chiêu Nghi.
Bên ngoài Càn Nguyên Cung, bãi máu đã bị nước mưa cọ rữa khiến trái tim ta đau thắt. Nàng nói, A Man ở ngoài Càn Nguyên Cung la to hét lớn, tội phải tru di. Nhưng nàng sao có thể quên chuyện đã hứa với ta? Ta chết, để A Man được sống.
Nữ tử đứng cạnh thân ảnh minh hoàng kia, nói rõ từng câu từng chữ: “Người gây bất lợi với Hoàng Thượng, ta sẽ không giữ lại.”
Không giữ, cho dù A Man chỉ là một cung nữ.
Cắn môi, nước mưa cùng nước mắt dọc theo gò má chảy xuống.
Trịnh Chiêu Nghi, ta sớm biết không tin được nàng. Nàng có thể vì hắn mà nhẫn nhục sống trong hậu cung Tây Chu bốn năm, tuyệt đối sẽ không làm ra việc bất lợi với hắn.
Nam tử đã tiến lên, lạnh lùng nhìn ta, ta cũng không sợ, chuyện đã tới nước này, điều ta chờ không phải là thế sao?
Bàn tay giữ chặt cằm ta, hắn trầm giọng: “Nói trẫm biết, người đó ở đâu?” Dừng lại, hắn lại hỏi, “Nói trẫm biết, con diều kia có ý nghĩa gì?”
Hắn quả nhiên đã biết tin tức Nguyên Thừa Hạo còn sống. Hắn cũng là người thông minh, có điều, hắn cho rằng ta sẽ nói hắn biết Nguyên Thừa Hạo ở đâu sao? Nghĩ cũng đừng hòng!
Ban ta chết, ta không cần ba thước lụa trắng, để ta, nhảy xuống đài xem thú.
Trịnh Chiêu Nghi khiếp sợ nhìn ta, hắn cũng vậy.
Bọn họ đương nhiên không hiểu vì sao ta lại chọn cách chết thảm như vậy, chỉ là thật có lỗi với Tiền công công.
Ta chỉ mong Thái Hoàng Thái Hậu có thể niệm tình cảm ngày xưa, cứu hắn lần này.
…
Thời điểm nhảy xuống đài xem thú, hắn vẫn tới.
Ở sau lưng ta, vội vàng gọi “Sinh Nhi”…
Kỳ thật, một khắc hắn đồng ý, với ta mà nói là giải thoát, cũng là tuyệt vọng.
Ta sẽ không chết, nhưng việc này càng khiến ta khẳng định, đời này, huynh đệ bọn họ không có khả năng tìm lại tình thân. Trước nghiệp lớn và tình yêu, hắn vẫn lựa chọn nghiệp lớn.1
Bên tai chỉ toàn là tiếng gió, tiếng gọi của nam tử phía trên đã trở nên mờ ảo.
Nhảy từ bích động xuống, bích động rất sâu, sau đó, ta nghe bên trong có tiếng ma sát. Ánh sáng không thể chiếu tới đây, cả người bị thứ gì đó cuốn lấy, không rơi xuống đất, ta duỗi tay liền sờ được da của mãng xà.
Buông ta xuống, mắt cá chân chạm nước, hơi lạnh. Nhịn không được mà run cầm cập, ngước mắt, cửa động thật cao. Lúc này, mãng xà bên cạnh ta đã an tĩnh lại.
Ánh sáng bên trên quá mờ, ta căn bản không thể nhìn thấy gì, mồi lửa mang theo trên người lại không thể dùng, sợ bị người phía trên nhìn ra khác thường. Mãng xà không phải Phù Nhi, ta không quen biết nó, chỉ cười nói: “Đa tạ ngươi đã cứu ta.”
Nó như nghe hiểu lời ta nói, dựa lại gần.
Ưm…
Thật lạnh, ta đột nhiên tưởng niệm mãnh thú phía trên, chúng đều có bộ lông dài, nhất định rất ấm. Chỉ là, nếu không nhảy xuống bích động, ta sẽ không rời đi được.
Cứ đi như vậy, để bọn họ cho rằng ta đã bị mãng xà nuốt vào bụng.
Đợi ở dưới đến tối, ta mới bảo nó đưa ta lên, lúc này, một người cũng không thấy. Hai chân ta đã chết lặng, có mãnh thú thét gào, ta run sợ, chỉ biết đỡ vách tường bên cạnh chậm rãi đi về phía trước.
Ta vẫn còn nhớ trong bãi săn có thông đạo có thể tới biệt viện.
Tìm được cửa, đi vào, ta mới lấy mồi lửa ra, dựa vào ký ức khi đó mà tìm đường. Vừa lúc nơi đến là căn phòng ta từng ở, dập tắt mồi lửa, hai chân ướt đẫm, tìm kiếm một hồi, chỉ thấy một bộ y phục của cung nữ. Bây giờ cái gì cũng mặc kệ, ta cầm lấy thay, không có giày, ta chỉ có thể tạm chấp nhận chân ướt trước.
Từ đài xem thú, ta lập tức tới bãi tha ma.
Mưa đã dừng, nhưng mùi hôi thối vẫn không giấu được, ta nhịn không được mà nôn khan. Cung nhân phạm tội sau khi bị đánh chết không được hạ táng, nhưng thi thể đó đều bị vứt ở bãi tha ma.
Vừa nôn, ta vừa cúi người lật tìm trong đống thi thể.
Hôm qua A Man tới đây, nếu phải dầm mưa cả đêm thì làm sao đây?
Trong lòng không khỏi căng thẳng, bước chân bên dưới càng nhanh, trong màn đêm, bỗng nhiên có người gọi: “Nương nương?”
Là A Man! Thật sự là A Man!
“A Man! A Man!”
Hai người ôm chầm lấy nhau, nha hoàn bật khóc: “Người có biết hù chết nô tỳ không! Nô tỳ ở đây đợi một ngày một đêm, cứ sợ… Sợ…”
“Sợ cái gì, bổn cung không phải đã ra ngoài rồi sao?” Ta giơ tay lau nước mắt cho nàng.
Nàng nghẹn ngào gật đầu, lại hỏi: “Sao nương nương biết Trịnh Chiêu Nghi sẽ không bỏ qua cho nô tỳ?”
Ta sớm đã nghĩ tới, vì thế mới dùng tất cả ngân phiếu nhờ Tiền công công hỗ trợ, nếu có người gây bất lợi với A Man, vậy dùng những ngân phiếu đó đổi một mạng của nàng. Có tiền có thể hô mưa gọi gió, A Man chẳng qua là một cung nữ nhỏ nhơi, những kẻ thấy tiền là sáng mắt kia chắc chắn sẽ động tâm.
Rời khỏi bãi tha ma, chúng ta lập tức tới tướng quân phủ, hiện tại ta đã “chết”, không cần sợ ai nhìn chằm chằm mình.
Vân Mi ra nghênh đón, thấy ta và A Man, nàng vô cùng hoảng sợ, vội kéo ta vào trong, sai người lấy y phục sạch sẽ đưa ta thay, sau đó lấy thuốc bôi cho A Man, tuy không đánh chết nàng, nhưng những vết thương trên da thịt đó đều là thật.
Chân ta đã không còn cảm giác, dường như phải mang rất nhiều lò sưởi vào, ngồi trong phòng Vân Mi một lúc lâu, đôi chân mới thoáng bình thường trở lại.
“Nhị tiểu thư muốn rời khỏi kinh thành sao?” Nàng nhíu mày, “Nhưng hiện tại cổng thành sớm đã đóng!”
Ta gật đầu: “Sáng mai đi.”
“Vội vã như vậy, người muốn đi đâu?”
“Quỳnh Quận.”
Vân Mi kinh ngạc, A Man cũng giật mình hỏi ta: “Nương nương… Đi Quỳnh Quận làm gì?” Ai cũng biết Nguyên Phi Cẩm và Nguyên Thừa Hạo đã trở mặt, lúc này ta lại còn muốn đi Quỳnh Quận.
Đúng, ban đầu ta cũng không suy nghĩ cẩn thận.
Nguyên Thừa Hạo đã phái người thả diều để ta biết chàng còn sống, chàng tất nhiên sẽ nói ta biết chàng ở đâu.
Nhưng con diều đó có thể ẩn chứa điều gì?
Đó là mặt nạ mua trên đường ở kinh thành, Nguyên Thừa Hạo không có khả năng còn ở kinh thành.
Sau đó, ta nhớ tới Nguyên Phi Cẩm từng giúp Nguyên Thừa Hạo trả tiền hai cái mặt nạ kia…
Lần này ta phải đánh cược, đánh cược một phen.
Vân Mi vẫn căng thẳng nắm chặt tay ta: “Nhị tiểu thư cứ tạm thời ở trong phủ đi, Vân Mi lập tức báo cho tướng quân trở về.”
“Không, việc này trước mắt không được truyền ra ngoài, cũng đừng nói với Dương tướng quân.” Nếu Nguyên Thừa Hạo đã có sắp xếp, như vậy lúc này Dương tướng quân tất nhiên cũng đã biết. Nghe cách nói chuyện của Vân Mi, Dương tướng quân chưa có tin tức truyền về, cũng tốt, án binh bất động mới là cách phòng thủ tốt nhất.
Vân Mi còn muốn nói chuyện, A Man đã lên tiếng: “Xin phu nhân tin tưởng nương nương.”
Ta gật đầu, Vân Mi lúc này mới không nói nữa.
Ban đêm, A Man đắp chăn cho ta, sau đó khuyên: “Nương nương sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường.”
Đúng lúc Vân Mi bưng canh sâm vào, nói: “Nhị tiểu thư uống cái này đi, Vân Mi còn chưa kịp bồi bổ cho người.”
Ta cười nhận lấy, uống một ngụm, mới hỏi: “Đúng rồi, hài tử đâu?”
Nàng ngẩn ra, xấu hổ đáp: “Ngủ rồi, hài tử rất ổn, sợ làm phiền Nhị tiểu thư nghỉ ngơi.”
Ta thở dài, nàng rõ ràng sợ ta gặp hài tử sẽ nhớ tới Tuyền Nhi, ta cắn răng, Tuyền Nhi…
OoOoO
Hôm sau lúc rời đi, ta thấy Vân Mi đã giúp ta an bài tất cả, còn tìm một gia đinh trong phủ làm xa phu cho chúng ta.
Quỳnh Quận là đất phong gần kinh thành nhất, ngày đêm lên đường chỉ tốn thời gian một ngày một đêm.
Ta đã gấp đến chờ không nổi, A Man lại thấp thỏm bất an, rất nhiều lần muốn nói lại thôi.
Ta quay đầu nhìn nàng, cười hỏi: “Sao vậy? Chúng ta đã an toàn, đừng lo lắng.”
“Nương nương chắc chắn Hoàng Thượng ở Quỳnh Quận thế sao? Nếu như không phải…” Nàng ý thức được bản thân lỡ lời, vội nói, “Nô tỳ đáng chết.”
Ta lắc đầu, nắm lấy tay nàng: “A Man, đến đường cùng sẽ có cách xông ra, câu này là ngươi dạy ta, ngươi quên rồi sao?”
“Nương nương…”
“Được rồi, đừng gọi ta là nương nương nữa, ở bên ngoài, để người ta nghe thấy thì làm sao đây?”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Xe ngựa đến cổng thành thì dừng lại, xa phu ở bên ngoài bẩm báo: “Tiểu thư, thị vệ thủ thành nói muốn kiểm tra.”
Ta xuống xe
Ta xuống xe, bọn thị vệ liền tới tiến hành kiểm tra. Kẻ dẫn đầu lập tức hỏi ta tới Quỳnh Quận tìm ai, thoáng chần chờ, nghe một thị vệ khác nói: “Vừa không phải người Quỳnh Quận, lại không có người quen ở Quỳnh Quận, vậy không được vào trong.”
A Man kinh hãi, thấp giọng: “Tiểu thư…”
Ta cũng cảm thấy khó hiểu, Quỳnh Quận đã xảy ra chuyện gì? Ta vội nói: “Bọn ta tới tìm Vương gia?”
Thị vệ kia ngẩn ra, liền hỏi: “Vương gia Quỳnh Quận chúng ta? Cẩm Vương điện hạ?” Gã giật mình, có lẽ chúng ta là người đầu tiên vừa tới nơi này đã trực tiếp đòi gặp Nguyên Phi Cẩm.
“Đúng vậy, chúng ta muốn gặp Vương gia.”
Thị vệ kia tỏ vẻ nghi ngờ: “Vương gia của chúng ta không phải muốn gặp là được, các ngươi là ai?”
“Chúng ta…” Nói thế nào đây, chẳng lẽ nói ta là Thục Phi? Vậy không phải quá buồn cười sao?
Đúng lúc này có mấy tăng nhân vào thành, ta nghĩ nghĩ, tiến lên xin hỏi sư phó kia một quyển kinh văn. Xoay người đưa cho thị vệ kia, đồng thời ta giao toàn bộ lộ phí cho gã: “Phiền đại nhân đưa thứ này tới vương phủ.”
Đợi ở cổng thành một lúc, xa xa truyền tới tiếng vó ngựa.
Bọn thị vệ tránh đường, ta nhón mũi chân nhìn qua, mơ hồ trông thấy có người cưỡi ngựa chạy như bay tới, là Nguyên Phi Cẩm!
Thật sự là Nguyên Phi Cẩm!
“Vương gia!” Ta bật thốt lên gọi gã.
Nam tử đã thấy chúng ta, liền nhảy xuống ngựa, kêu tránh đường, xông tới, nhìn ta chằm chằm một lúc, mới lên tiếng: “Ngươi… Các ngươi sao lại tới đây?”
Ta chạy lên, nắm lấy ống tay áo của gã, hỏi nhỏ: “Hoàng Thượng đâu?”
Gã ngẩn ra, mờ mịt nhìn ta, nhíu mày hỏi: “Không phải Hoàng Thượng ở kinh thành sao? Sao lại tới đây hỏi ta?”
Nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, gã… Gã nói cái gì? Nguyên Thừa Hạo không ở đây?