Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 167: Phi tần tranh sủng (38)


Đọc truyện Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi – Chương 167: Phi tần tranh sủng (38)

Kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt hắn vẫn trong suốt như nước chảy, nhiều người ở đây như vậy, thế mà thản nhiên hôn lên môi ta. Cảm nhận được bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt, hắn cười hỏi: “Có gì phải căng thẳng?”

Không phải căng thẳng, là bất an.

Ta vẫn nhớ lần đầu cùng thấy hắn và Nguyên Phi Cẩm, trên mặt hắn là nụ cười chân thành từng khiến ta hâm mộ không thôi. Mà hiện tại, vẫn là cười, nhưng lại không giống khi đó.

Hắn dường như rất bình tĩnh.

Ngay cả nụ cười cũng vậy.

Bên ngoài ngự giá truyền đến giọng nói kia: “Hoàng Thượng, đây là thánh chỉ sao?”

Ánh mắt theo tiếng mà nhìn lại, thấy sắc mặt Nguyên Phi Cẩm đã trắng bệch. Ta bỗng nhớ tới hôm đó gã qua Hinh Hòa Cung, còn nói ta đừng biến bản thân trở nên giống nữ nhân Diệp gia. Bây giờ hay rồi, Nguyên Thừa Hạo thế mà ban hôn tiểu nữ nhi Diệp gia cho gã.

Đây, đúng là trò cười!

Ta biết hắn cố tình chọn trúng nữ nhi Diệp gia.

Lựa chọn không tin, hắn sẽ không thả bọn họ rời kinh như vậy. Hắn sẽ không chút do dự cài mật thám bên cạnh gã, giống như khi đó ban Vân Mi cho Dương tướng quân.

Nữ nhi Diệp gia, chắc chắn không cần dạy dỗ. Bắt đầu thời khắc Thái Hoàng Thái Hậu trở thành mẫu nghi thiên hạ, nữ nhi Diệp gia đã được chú định phải chiến đấu vì hưng vinh của gia tộc.

Nguyên Phi Cẩm, giữa Nguyên Thừa Hạo và Cảnh Vương, gã chọn phụ thân của mình.

Như vậy, Nguyên Thừa Hạo cũng có thể giữa huynh đệ và Thái Hoàng Thái Hậu chọn người phía sau.

Tay ta run lên, không biết chuyện này rốt cuộc là may mắn hay bi ai.

Hắn ngước mắt nhìn người bên ngoài, khẽ cười: “Đương nhiên tính. Thường Cừ!”

Thường công công đi lên, ta thấy gã từ trong lòng ngực lấy ra hai đạo thánh chỉ.

Hít sâu một hơi nhìn nam tử bên cạnh, cho nên đây là lý do hắn nhất định phải đi đưa tiễn, thì ra, tất cả hắn đều đã có chuẩn bị. Không phải chỉ là lời nói, mà trực tiếp mang thánh chỉ tới đây, việc này đã không còn đường sống ó thể xoay chuyển.

Thường công công mở một đạo thánh chỉ ra, định gân cổ đọc, lại thấy Nguyên Thừa Hạo xua tay: “Tuyên chỉ thì miễn đi, dù sao vừa rồi trẫm cũng hạ khẩu dụ, cứ trực tiếp tiếp chỉ là được.”

Thường công công gật đầu, chuyển hướng Nguyên Phi Cẩm, nhỏ giọng: “Hầu gia tiếp chỉ trước đi.”

Sắc mặt Nguyên Phi Cẩm vẫn tái nhợt, gã không quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Hoàng Thượng, nếu thần đệ không nhận thì sao?”

Hắn không trả lời, mà nói chuyện với Cảnh Vương: “Vậy Lục thúc cứ nói với đệ ấy, thánh chỉ của trẫm đã hạ xuống, không đồng ý, sẽ như thế nào?”

Cảnh Vương lảo đảo lui một bước, Chỉ Doanh quận chúa vội đỡ lấy ông ta.

Theo bản năng ngừng thở, ý của hắn đã rõ ràng như vậy.

Không nhận, chính là kháng chỉ.

Kết cục khi kháng chỉ, tin rằng trong lòng mọi người ở đây đều rõ ràng.

Trái tim thắt chặt, nếu Nguyên Phi Cẩm thật sự kháng chỉ, hắn… Chẳng lẽ hắn thật sự muốn giết gã sao?

Nguyên Phi Cẩm định mở miệng, đã nghe Cảnh Vương trầm giọng: “Phi Cẩm, còn không quỳ xuống tiếp chỉ tạ ơn!”

“Phụ vương!” Gã kinh ngạc nhìn ông ta.

“Quỳ xuống! Khụ khụ…” Ông ta khom lưng ho khan, sau đó nói với Nguyên Thừa Hạo, “Hoàng Thượng, nó còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Nguyên Thừa Hạo nhẹ giọng: “Đúng là con nhỏ, nhưng trẫm cho rằng, Lục thúc đúng là đã sinh được một hài tử tốt.” Nói rồi, hắn đứng dậy ra ngoài. Cung nhân vội đi tới dìu hắn xuống, hắn nâng bước đi về hướng Nguyên Phi Cẩm, cười nói, “Sao hả, không thích phu nhân trẫm chọn cho đệ trong ngàn vạn nữ tử sao?”

Ta thử cử động, nhưng cuối cùng vẫn quyết định không đi xuống.

Tại một khắc đó, nam tử dập đầu, trong lời nói hỗn loạn phẫn hận: “Thần đệ, tạ chủ long ân!”

Hắn cười lui một bước, Thường công công tiến lên, cẩn thận đưa thánh chỉ cho gã.

Thời điểm tiếp chỉ, Chỉ Doanh quận chúa không hồ nháo, nhưng nước mắt đã cuồn cuộn trào ra, ta nhìn cũng đau lòng. Đứng dậy, nàng đã không còn là quận chúa của Cảnh Vương, Thường công công cười nói “Chúc mừng công chúa”.

Đúng vậy, là công chúa.

Phong hào, Nguyên.

Nguyên Thừa Hạo lên tiếng: “Còn về tân phu nhân, trẫm định mấy ngày nữa cho người đưa gả đến Quỳnh Quận, Lục thúc thấy thế nào?”

“Tất cả đều do Hoàng Thượng làm chủ.” Sắc mặt Cảnh Vương vẫn tối sầm, chỉ thấp giọng đáp.

Hắn vừa lòng mà cười, lại nói: “Trẫm không tiễn Lục thúc đến cửa thành, như vậy đi, trẫm kính Lục thúc một ly coi như đưa tiễn.” Hắn vừa dứt lời, lập tức có cung nhân bưng rượu lên.

Hắn duỗi tay cầm một ly, lúc cung nữ xoay người về phía Cảnh Vương, Nguyên Phi Cẩm vội nói: “Thương thế phụ vương còn chưa lành, ly rượu này, vẫn là để thần đệ uống thay ông ấy.” Nói rồi, gã duỗi tay nhận ly rượu.

Nguyên Thừa Hạo cười nói: “Cũng được, Lục thúc quả thật có phúc. Ly rượu này, chúc thân thể Lục thúc sớm ngày khang phục, Quỳnh Quận không có Lục thúc, Phi Cẩm sẽ thương tâm. Trẫm, cũng sẽ cảm thấy tịch mịch.” Dứt lời, gã một hơi uống cạn.

Nguyên Phi Cẩm cắn răng đáp  “Tạ Hoàng Thượng”, cũng ngửa đầu uống hết.

Che mặt, ho khan mấy tiếng.

Ta nhớ huynh đệ bọn họ đều không biết uống rượu.

Cung nữ vội đi lên rót đầy ly rượu, Nguyên Thừa Hạo lại nói: “Ly này, trẫm kính Phi Cẩm, coi như chúc mừng đại hôn của đệ.”

Lần này Nguyên Phi Cẩm không nói lời nào, chỉ uống cạn ly rượu. Gã lại bảo cung nữ rót đầy, nói: “Thần đệ còn chưa chúc mừng Hoàng Thượng có hoàng tử, ly này…”

Nguyên Thừa Hạo chặn bầu rượu của cung nữ, buông ly trong tay xuống, cắt ngang lời gã: “Trẫm không biết uống rượu, hai ly là đủ rồi.”

“Hoàng Thượng!” Nguyên Phi Cẩm cắn răng nhìn hắn.

Hắn lập tức xoay người, phía sau lập tức truyền đến tiếng ly rượu bị đập nát. Trái tim ta như muốn nhảy ra ngoài, chỉ thấy một tay kia đã đỡ ngự giá.

Nguyên công chúa vội giao Cảnh Vương chi thị vệ bên cạnh, chạy tới giữ chặt Nguyên Phi Cẩm, vội nói: “Vương huynh, huynh say rồi.”

Nguyên Thừa Hạo không hề quay đầu, người phía sau lên tiếng: “Hoàng Thượng còn định giữ một ly này đến lần sau sao?”

Hắn dừng bước, khẽ cười, lãnh đạm nói: “Lần sau thì không cần. Một chuyến về Quỳnh Quận này cả đời trân trọng.”

Cả đời trân trọng, hắn không định gặp lại sao?

Trong lòng khó chịu không nói nên lời, ánh mắt dừng ở nam tử trước mặt. Hắn lập tức lên ngự giá, kéo ta đi theo.

Tiện đà, hắn cúi đầu nhìn ta, hỏi: “Sao tay lại lạnh như vậy, không thoải mái sao?”

Ta rưng rưng nhìn hắn, tay ta vì sao lại lạnh, hắn không phải rõ ràng nhất sao?

Nguyên Thừa Hạo thế mà nói: “Tô Diễn còn ở dịch quán, lát nữa kêu hắn nhìn xem.”

Ở bên ngoài, thị vệ hỏi: “Vương gia, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, lên đường được chưa?”

Qua một lát, mới nghe Cảnh Vương trả lời: “Lên đường đi.”

Nguyên Thừa Hạo vẫn nhìn ta, lãnh đạm nói: “Thanh Tuyệt, ngươi thay trẫm tiễn vương gia và hầu gia ra khỏi thành.”


“Vâng, mạt tướng lĩnh mệnh.”

Vượt qua bờ vai hắn, ta không nhìn thấy Nguyên Phi Cẩm bên kia, không thấy vẻ mặt gã, ánh mắt của gã.

Chậm rãi thu hồi ánh mắt, không nhìn thấy, chỉ còn lại một mảnh mơ màng.

Tiếng bánh xe lăn lộn truyền đến, tiếp theo, là tiếng vó ngựa từng đợt.

Dần dần, tất cả đều đã xa.

Mãi đến khi không còn nghe thấy gì cả.

“Hoàng Thượng, hồi cung chưa?” Ở bên ngoài, Thường công công hỏi.

Hắn lại đứng dậy đi xuống, nói với ta: “Trước vào trong để Tô Diễn bắt mạch cho nàng.”

“Hoàng Thượng…”

Ta muốn cự tuyệt, hắn đã duỗi tay tới kéo ta xuống.

Vào trong, cung nhân sợ hãi chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng. Tô thái y nhanh chóng tới, bắt mạch cho ta, mới nói: “Hồi Hoàng Thượng, thân mình nương nương không có gì đáng ngại.”

Hắn gật đầu, phất tay ý bảo Tô thái y lui xuống.

Ta quay đầu, thấy hắn cũng không có ý muốn đứng dậy.

“Vừa rồi, nếu tiểu vương gia kháng chỉ, Hoàng Thượng thật sự sẽ giết ngài ấy sao?” Lời này, ta vẫn luôn do dự muốn hỏi, mà hiện tại, cuối cùng cũng nói ra.

Hắn đột nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn ta, hỏi lại: “Nàng muốn trẫm thế nào?”

“Hoàng Thượng…”

Hắn khẽ cười: “Trẫm căn bản không cần cúi đầu nhân nhượng với ai, không phải sao? Trẫm không có thủ đoạn, bọn họ sẽ tưởng trẫm nhu nhược!”

“Hoàng Thượng nhất định phải thế sao?”

“Không thể không như thế.”

“Vậy còn lòng ngài? Dễ chịu sao?” Ta giơ tay chậm rãi xoa ngực hắn, cảm nhận nhịp tim hắn đập.

Một tiếng, lại một tiếng, nặng đến khiến ta đau lòng.

Nắm lấy tay ta, hắn cười nói: “Tất cả, đều không sao.”

Chăm chú nhìn hắn, Nguyên Thừa Hạo, ngài nói ta biết, thật sự không sao sao?

Nếu thật sự không sao, vì sao không lập tức hồi cung, còn phải ở lại nơi này?

Đang định lên tiếng, thân hình cao lớn của nam tử cúi xuống, môi mỏng bao lấy môi ta, hắn nhẹ nhàng hôn, hàm hồ nói: “Ở lại bên cạnh trẫm, những người khác, trẫm ai cũng không cần.”

“Hoàng Thượng…”

Nước mắt cứ thế mà trào ra, run rẩy duỗi tay xoa mặt hắn, ta sẽ không phụ hắn, nhất định không.

Nam tử rời khóe môi ta, bắt đầu hôn lên gương mặt, rồi tới nước mắt. Hắn thở dài: “Không được như thế, phải sống tốt cho trẫm, thật tốt, ở bên cạnh trẫm.”

Hôn đáp trả hắn, hắn ôm ta càng chặt. Có thai năm tháng, bụng nhỏ đã phồng lên, hắn thở hổn hển, cúi người bế ta đặt lên đầu gối mình, thật lâu sau, mới lên tiếng: “Người đời thường nói, hoàng đế luôn cô độc. Lúc trước trẫm không tin, mà hiện tại, trẫm vẫn không muốn tin.”

Lúc trước, bên cạnh hắn có Nguyên Phi Cẩm, còn cả Chỉ Doanh quận chúa, hiện tại, bọn họ đều không còn là họ của năm đó.

Nhưng hắn vẫn nguyện ý tin, bởi vì hắn chờ mong ở ta, chờ mong ta có thể bầu bạn lâu dài bên cạnh hắn.

Ôm lấy hắn, ta dán mặt vào ngực hắn, nhỏ giọng: “Đế vương cũng là con người, cũng có thất tình lục dục, cũng có tình cảm. Thần thiếp, vẫn sẽ luôn là mẫu thân hài tử của Hoàng Thượng.”

Hắn khẽ cười: “Được, trẫm sẽ luôn yêu thương nàng.”

“Bởi vì thần thiếp khiến Hoàng Thượng nhớ lại bản thân khi còn nhỏ sao?” Nhớ tới Đàm Nhi ở Vân Điền Quận của mười sáu năm trước kia.

Hắn giật mình, nhíu mày hỏi: “Tùy Hoa Nguyên nói?”

Hắn đúng là thông minh, hiện tại Tây Chu, ngoại trừ Tùy thái y, còn có ai dám nhắc đến nhũ danh của hắn? Mà ta lại nói: “Là chính Hoàng Thượng nói, ở trong mộng.”

Hắn đột nhiên cúi người ngậm lấy môi ta: “To gan, dám nghe lén trẫm nói mớ.”

Ta cười nhắm mắt lại.

“Sinh Nhi, gọi tên trẫm.”

Ta ngẩn ra, không khỏi nhớ đến lần đó, vì ta gọi “Kỳ Dương”, hắn nói, cũng muốn ta gọi tên hắn. Lần đó, ta nói không dám.

Mà thời khắc này…

Ánh mắt kia khóa chặt, cánh môi mềm mại xẹt qua chóp mũi ta. Ta cuối cùng cũng mở miệng, run rẩy gọi hắn: “Hạo…”

“Ừ, kêu lần nữa.”

“Hạo.”

“Không đủ.”

“Hạo, Hạo, Hạo…”

Hắn vui vẻ bật cười, đưa tay xoa bụng ta, giống như quên hết tất cả những gì vừa xảy ra.

Một câu “Lần nữa bắt đầu” rất khó nói, như cách hắn làm, lại khiến ta nghĩ như vậy.

Cảm nhận ngón tay thon dài đi vào y phục, ta kinh hãi, vội nắm lấy tay hắn, hắn cười đẩy ra, môi mỏng chạm lên bụng ta, sau đó dán mặt lên.

Ta ngượng ngùng đỏ mặt, sau khi Cảnh Vương vào kinh, hắn đã lâu chưa từng vui vẻ như vậy. Ta bỗng nhiên phát hiện, cho dù hắn chỉ đang cố tình muốn quên, cũng tốt.

Kéo ta ngồi thẳng dậy, hắn bỗng nhiên nói: “Trẫm gấp đến chờ không nổi.”

“Gì cơ?”

“Gấp không chờ nổi muốn nhìn con của chúng ta.” Hắn cười nói, “Trẫm sẽ làm phụ hoàng tốt.”

Gật đầu thật mạnh, hắn sẽ làm được.

Thời điểm ra ngoài, thấy Thường công công vẫn còn đang chờ, nhìn vẻ mặt gã, hình như đã đứng yên một lúc lâu. Gã đi lên trước, cúi đầu, nói: “Hoàng Thượng, bọn hạ nhân thu dọn phòng, ở… Ở phòng của hầu gia phát hiện thứ này.”

Nhìn món đồ trong tay gã, ta ngẩn ra.

Là kinh Phật.

Kinh Phật Nguyên Phi Cẩm từng mang theo bên người.

Nó đã cũ, nhìn ra được do có người thường xuyên lấy ra đọc.

Theo bản năng nắm chặt tay hắn, Nguyên Phi Cẩm không mang theo nó, là cố ý, hay vô tình quên mất?


Hắn chỉ nhìn lướt qua rồi kéo ta ra ngoài, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Đồ vô dụng, thiêu đi!”

Ta quay đầu nhìn Thường công công lộ vẻ mặt khó xử, ánh mắt dừng ở kinh Phật trong tay hồi lâu vẫn không dời đi.

Ra khỏi dịch quán, Thanh đại nhân cũng đã sớm trở về, đang dẫn người canh giữ bên ngoài.

Chúng ta lập tức lên ngự giá.

Thanh đại nhân cưỡi ngựa đi đến bên cạnh ngự giá, nói: “Hoàng Thượng, bọn họ đã rời khỏi thành, mạt tướng tận mắt trông thấy.

Hắn chỉ “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm.

Nhắm hai mắt lại dựa vào người hắn, hơi thở hắn rất nhẹ, chỉ có Long Tiên Hương kia vẫn vấn vương bao quanh.

Ngự giá đi được một đoạn, chợt nghe Thanh đại nhân ở bên ngoài lớn tiếng kêu: “Hộ giá!”

Ta kinh hãi, cả người bị nam tử kéo qua, ôm chặt trong lòng. Trong không khí, bên ngoài hình như hỗn loạn tiếng tên bay tới.

Trái tim thắt chặt, ngay sau đó, có thứ gì đâm vào ngự giá.

Một trận cuồng phong khiến màn che nhấc một góc nhỏ.

Ta ngừng thở, Nguyên Thừa Hạo lại duỗi tay nhấc cao màn lên.

Mũi tên huyền thiết cứ như vậy mà cắm thẳng vào bên ngoài ngự giá, ta thấy Thường công công hoảng sợ chạy tới, Thanh đại nhân chỉ huy cấm vệ quân bao lấy xung quanh. Mà ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm mũi tên kia, không chịu dời đi.

Cắn răng, ta cuối cùng cũng nhìn thấy chữ “Tân” trên đó.

Không biết vì sao, ta lại nhớ tới cơn ác mộng dọa tỉnh ngày ấy. Cũng có mũi tên của Tân Vương phủ bắn tới, sau đó, ta nhìn thấy… Nguyên Phi Cẩm ngồi trên lưng ngựa!

Theo bản năng ngước mắt nhìn phía trước.

Người ngồi trên lưng ngựa cách xa chúng ta đã che mặt, không thể nhìn rõ bộ dáng.

Một khắc đó, ta không biết bản thân có phải đang cảm thấy may mắn hay không.

Gã chỉ nhìn thoáng qua chúng ta, không định dừng lại, cho ngựa quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Thanh đại nhân vội ra lệnh: “Đuổi theo!”

Có một đội thị vệ vội vàng đuổi theo, lại nghe Nguyên Thừa Hạo lạnh lùng nói: “Đứng lại!”

Ta kinh hãi nhìn hắn, hắn vẫn nhìn chằm chằm mũi tên kia, căn bản không hề nhìn người che mặt đó. Ta lúc này mới phát hiện, trên mũi tên hình như có chỗ kỳ lạ, một lỗ hổng rõ ràng, giống như có ám khí đánh tới.

“Hoàng Thượng…”

“Gã không phải tới ám sát trẫm.”

Tim đập loạn nhịp, hắn đột nhiên ngước mắt nhìn ta. Ta bị hắn nhìn đến hoảng loạn, theo bản năng nhìn theo hướng người bịt mặt kia rời đi.

Hướng đó…

Hướng rời khỏi thành.

Quả nhiên, hắn lạnh giọng nói: “Thanh Tuyệt, tức tốc ra khỏi thành, đuổi theo mã đội của Cảnh Vương!”

Không phải ám sát hắn, là đi giết Cảnh Vương! Còn có Nguyên Phi Cẩm!

Thanh đại nhân nhíu mày, không dám nhiều lời, chỉ gật đầu, để lại một đội bảo vệ chúng ta, những người còn lại lập tức ra khỏi thành.

Vừa rồi, thời gian ngắn như vậy, hắn căn bản không thể nghĩ nhiều, nhưng hắn vẫn hạ lệnh phái người ra khỏi thành, rất nhiều vấn đề, ta bỗng nhiên không muốn hỏi thẳng.

Thanh đại nhân siết cương ngựa trở về, nói: “Mạt tướng hộ tống Hoàng Thượng hồi cung trước.”

Hắn lại nói: “Không cần, trẫm thật muốn xem kẻ đó rốt cuộc là ai. Thanh Tuyệt, ra khỏi thành.”

Thanh đại nhân hoảng sợ: “Hoàng Thượng, không thể! Biết rõ bên ngoài có điều bất thường, mạt tướng sao dám để Hoàng Thượng ở đây một mình? Hoàng Thượng là vua một nước, lỡ có gì sơ suất, mạt tướng chết muôn lần cũng không hết tội!”

Hắn cười lạnh: “Còn vô nghĩa, hiện tại trẫm cho ngươi chết!”

Rẽ vào con đường khác, ta và hắn ra ngoài thay xe ngựa. Hắn cầm tay ta, an ủi: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì, ám vệ của trẫm có đi theo.”

Ánh mắt dừng trên mũi tên trong tay hắn, ám khí trên đó, chẳng lẽ là…

Ta mở to hai mắt nhìn hắn, hắn gật đầu: “Chẳng qua là một mũi tên, dù có bắn tới cũng không có khả năng bắn trúng ngự giá. Vốn nên cắm ở vách tường.” Dừng một chút, hắn cười lạnh, “Thời điểm Cảnh Vương vào kinh không vì bị thương nặng mà chết, hiện tại rời kinh cũng rất êm đẹp, để ông ta chết lúc này, bảo vương gia các đất phong nhìn trẫm thế nào?”

“Hoàng Thượng…”

“Trẫm muốn xem kẻ đó rốt cuộc là ai mà to gan như vậy!

Ta cắn răng: “Không phải Hoàng Thượng luôn hoài nghi Cảnh Vương có âm mưu gì sao? Nếu như… Nếu như…”

“Sợ trẫm sập bẫy của ông ta?” Hắn hừ nhẹ, “Vậy trẫm không cần tốn nhiều sức.”

Ta không nói nữa, lòng vẫn căng thẳng.

Xe ngựa nhanh chóng ra khỏi thành.

Ba dặm ngoài thành, xa xa, hình như có thể nghe thấy tiếng đánh nhau. Ta kinh ngạc nhấc màn xe, mơ hồ thấy có bóng người, lại không phân biệt rõ ai là ai.

Xe ngựa đến gần, trước mặt, nơi nơi đều có mũi tên, cắm đầy dưới đất, cắm trên thi thể, còn có… Xe ngựa!

Ta hét lên một tiếng, Nguyên Thừa Hạo cũng ngước mắt nhìn lại.

Đó là xe ngựa của Cảnh Vương!

Hắn nhíu mày, đứng dậy nhảy xuống xe ngựa.

“Hoàng Thượng!”

Hắn không xoay người, chỉ nói: “Đợi ở đây, không được đi xuống!”

Cắn răng, ta biết mình không thể đi xuống. Xe ngựa chúng ta dừng lại, không hề đi về phía trước, ta thấy Thanh đại nhân đi theo hắn, để lại đội thị viên kia ở lại canh giữ bên xe ngựa.

Nhịn không được mà run rẩy, nhìn qua bên kia, không thấy Nguyên công chúa, hai tay nắm chặt, bỗng nhiên nhớ ra nàng hẳn đã hồi cung, nàng không có khả năng đi theo bọn họ.

Nghĩ như vậy, trong lòng lơi lỏng một chút.

Đúng rồi, Nguyên Phi Cẩm!

“Hầu gia cẩn thận!” Không biết ai lớn tiếng kêu.


Nghe tiếng nhìn qua, thấy vũ tiễn lướt qua, ta sợ hãi đến cả người toát mồ hôi lạnh. Ôm ngực thở hổn hển, may là không sao.

Ta thấy người của Cảnh Vương, thị vệ của Nguyên Thừa Hạo, còn cả những kẻ bịt mặt đang đánh nhau.

Cách ăn mặc của những kẻ bịt mặt đó giống hệt những người chúng ta vừa gặp ở kinh thành.

Nguyên Thừa Hạo đoán không sai, quả nhiên là dẫn dụ hắn tới.

Mà ta bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

Thò người ra ngoài, một thị vệ vội ngăn ta lại: “Nương nương không được xuống dưới.”

Ta gật đầu, chỉ hỏi: “Nhìn thấy vương gia không? Ai nhìn thấy vương gia!”

Thị vệ kia ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn phía trước, sau đó hắn lắc đầu. Những người phía sau cũng tỏ vẻ không thấy.

Đúng vậy, ta cũng không thấy.

Từ lúc đến đây, đều chưa từng thấy.

Bất giác nhìn về phía xe ngựa bị mũi tên cắm đầy kia, tuy rất xa, nhưng ta vẫn có thể thấy máu tươi từ bên trong chảy ra, trong lòng ngày càng kinh hoảng.

Tìm được Nguyên Thừa Hạo rồi, hắn đã đến rất gần bên kia. Thanh đại nhân đã rút trường khỏi vỏ, một mình Nguyên Thừa Hạo đi vào, ta căng thẳng đến trái tim thắt chặt.

Đột nhiên hắn dừng bước, có lẽ, hắn đã tìm được người mình muốn tìm.

Nguyên Phi Cẩm dường như cũng thấy hắn, thế mà lớn tiếng kêu: “Đến cuối cùng vẫn không chịu tha cho ông ấy sao?”

Lần nữa nắm chặt hai tay thành đấm, Nguyên Phi Cẩm, gã rốt cuộc có ý gì?

Nếu Nguyên Thừa Hạo muốn giết bọn họ, hắn tội gì còn tự mình tới đây?

Ta không khỏi phẫn nộ, đúng ngay lúc này, cảm giác thị vệ cạnh mình đều theo bản năng tiến lên trước một bước, ta lập tức nhìn về phía Nguyên Thừa Hạo, có một mũi tên nhắm ngay ngực hắn mà vụt tới.

“Hoàng Thượng!” Ta hét lên.

Có người kêu “Hoàng Thượng cẩn thận”, thế mà dùng thân thể chính mình chặn mũi tên kia cho hắn!

Khoảng cách đó cách Nguyên Thừa Hạo có chút xa.

Ta kinh ngạc nhìn, sắc mặt cứng đờ, bởi vì người chắn mũi tên kia không phải thị vệ của hắn, cũng không phải ám vệ, vậy mà là một trong những kẻ bịt mặt!

Đột nhiên nghe Nguyên Thừa Hạo gọi một tiếng “Phi Cẩm”.

Nguyên Phi Cẩm nhìn hắn, ta ở khá xa, không rõ sắc mặt gã lúc này, nhưng thấy rất rõ một trường kiếm đâm sâu vào lồng ngực gã.

Thanh đại nhân ngăn cản Nguyên Thừa Hạo, hét lên: “Đi hỗ trợ hầu gia!”

Ta cho rằng, đó chỉ là ảo giác.

Mãi đến khi Nguyên Phi Cẩm ngã xuống ngay trước mặt ta…

Thích khách tản đi khi nào, ta không nhớ rõ.

Điều duy nhất ta nhớ chính là bộ dáng cả người tắm máu của Nguyên Phi Cẩm.

Thanh đại nhân che chở Nguyên Thừa Hạo về đây, trên người hắn không hề có thương tích, ta cũng yên tâm rất nhiều, rồi lại lo cho Nguyên Phi Cẩm. Thị vệ cẩn thận dìu gã lên xe ngựa, ta kinh hoảng, không biết nên làm gì bây giờ.

Thanh đại nhân nhanh tay phong bế mấy huyệt đạo lớn cho Nguyên Phi Cẩm, nhưng máu vẫn không thể cầm lại.

Nguyên Thừa Hạo đi lên, vội nói: “Hồi cung!”

Bàn tay đầy máu tươi kia đột nhiên nắm chặt long bào, gã cắn răng: “Hoàng Thượng… Vừa lòng…” Ánh mắt đó liều mạng nhìn hắn chằm chằm, chứa đựng hận ý vô hạn.

Nguyên Thừa Hạo không nói lời nào, giơ tay quyết đoán đẩy gã ra.

Xe ngựa nhanh chóng trở về, mới vào cửa thành, cung nhân theo chúng ta ra ngoài lập tức vây quanh. Xe ngựa không hề dừng lại, lao thẳng như bay.

Bên ngoài nghe tiếng Thường công công giục ngựa cho xe chạy.

Chúng ta không về dịch quán, lập tức hồi cung.

Sắp xếp Nguyên Phi Cẩm ở thiên điện Càn Nguyên Cung, Tùy thái y nhanh chóng tới, Tô Diễn cũng đã hồi cung, cũng tới đây.

Hết chậu nước này đến chậu nước khác nhiễm đầy máu, ta nhịn không được mà nôn mửa, trong bụng như sông cuộn biển gầm.

“Hầu gia cố lên.” Tùy thái y thấp giọng.

Người trên giường vẫn còn tỉnh táo, gã nhìn Nguyên Thừa Hạo, yếu ớt nói: “Hoàng Thượng… Còn dám cứu ta… Ta đương nhiên không thể… Không thể… Chết!”

Ta không khỏi nhớ đến một câu gã từng nói, trong lòng Nguyên Thừa Hạo có gã, cùng việc muốn giết Cảnh Vương, hoàn toàn không có xung đột. Chẳng lẽ gã nhận định thích khách hành thích Cảnh Vương hôm nay là người của Nguyên Thừa Hạo?

Tùy thái y kinh ngạc quay đầu nhìn Nguyên Thừa Hạo, hắn kéo ta xoay người, chỉ để lại một câu: “Mặc kệ đệ ấy.”

Một câu không rõ ràng như vậy, nghe vào tai Nguyên Phi Cẩm, nói không chừng sẽ thành, “Mặc kệ đệ ấy, trẫm không sợ”. Ta nghe mà lòng sốt ruột, hắn đã kéo ta ra ngoài: “Nàng đang có thai, không thích hợp ở lại đây lúc này, trẫm phái người đưa nàng về Hinh Hòa Cung.”

“Hoàng Thượng cho rằng giờ phút này thần thiếp có thể an tâm trở về sao?” Ta bật khóc.

Hắn không miễn cưỡng ta, liền kéo ta qua tẩm cung của hắn: “Vậy ở đây nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, hắn xoay người định ra ngoài.

Ta vội gọi hắn lại: “Cảnh Vương đâu?”

Hắn dừng bước, trầm giọng: “Ở trong xe ngựa kia.”

Ở trong xe ngựa…

Còn có đáp án nào rõ ràng hơn sao?

Ta đứng dậy kéo ống tay áo của hắn: “Hoàng Thượng, kẻ bịt mặt vừa rồi là thế nào?”

Hắn cuối cùng cũng quay đầu nhìn ta, sau một lúc lâu, mới hỏi: “Nàng cũng nghi ngờ trẫm.”

Vội vàng lắc đầu, ta sao có thể nghi ngờ hắn!

Hắn lúc này mới cười, suy nghĩ về tình cảnh hỗn loạn vừa rồi, nói: “Bọn họ muốn giết Cảnh Vương, muốn người đời đều cho rằng, là trẫm ra tay.”

Trái tim trầm xuống, đúng vậy, ngay cả Nguyên Phi Cẩm cũng nghĩ như vậy.

“Mũi tên kia căn bản không cần người nọ chắn cho trẫm, khoảng cách như vậy, cấm vệ quân và ám vệ của trẫm cũng đủ xử lý.” Nói đến đây, hắn nắm chặt hai tay thành đấm, đối phương không tiếc tính mạng cũng muốn giá họa cho hắn, còn ai có thể tin hắn trong sạch?

Ánh mắt dừng trên long bào đã nhiễm máu, ta nhịn không được mà run rẩy.

Thanh đại nhân tới, hành lễ, rồi nói: “Hoàng Thượng, mạt tướng tạm thời đưa thi thể của vương gia về dịch quán. Hiện trường, bắt được một kẻ còn sống.”

Mở to hai mắt, còn người sống!

Ta thở phào nhẹ nhõm, hi vọng có thể từ người nọ hỏi được vài chuyện.

Nguyên Thừa Hạo chỉ nói: “Giải vào thiên lao, trông coi thật chặt, nếu để gã chết trước mặt trẫm, Thanh Tuyệt, ngươi cũng không cần tới gặp trẫm.”

“Vâng, mạt tướng tuân lệnh!” Thanh đại nhân xoay người ra ngoài.

Thái Hoàng Thái Hậu nghe tin nên tới, vừa vào liền hỏi: “Hoàng Thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn chỉ nhàn nhạt một câu: “Cảnh Vương chết rồi.”

Tin tức này, trước khi tới Càn Nguyên Cung Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên đã biết, bà cố ý tới đây, chuyện muốn biết, đương nhiên không chỉ có vậy.

Hắn khẽ cười: “Hoàng tổ mẫu yên tâm, trẫm sẽ không để đệ ấy ở trong tẩm cung của trẫm.”

Hắn nói, khiến ta nhớ tới lần săn thú đó, Nguyên Phi Cẩm bị thương, hắn không màng sự phản đối của Thái Hoàng Thái Hậu, khăng khăng để gã nằm trên long sàng của hắn. Cúi đầu, ta thật sự không nên nhớ lại chuyện trước kia. Đều qua rồi.

Thái Hoàng Thái Hậu thay đổi chủ đề: “Hôm nay, mặc kệ người trong thiên hạ nghĩ thế nào, Hoàng Thượng cũng đã không thể vãn hồi. Ngài thật sự muốn cứu gã?”

Ta căng thẳng nhìn Nguyên Thừa Hạo, hắn thong dong đáp: “Trẫm cứu đệ ấy thì thế nào? Hoàng tổ mẫu lo lắng cái gì?”

“Ai gia là lo….”


Thái Hoàng Thái Hậu còn chưa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng của Nguyên công chúa: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Hoàng Thượng…” Nàng xông vào trong, cung nhân căn bản không cản được.

Đi vào, thấy người bên trong, Nguyên công chúa cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc Nàng nhào tới bắt lấy ống tay áo của hắn, hỏi: “Hoàng Thượng, là thật sao? Nói muội biết đây không phải sự thật đi!”

Nguyên Thừa Hạo không trả lời nàng, chỉ nói: “Đệ ấy ở thiên điện.”

Nàng chấn động, cuống quít xoay người rời đi.

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng ra ngoài, lệnh: “Ti Y, ngươi qua thiên điện truyền Tùy Hoa Nguyên tới đây cho ai gia.”

Ti Y cô cô giật mình, nhưng vẫn nhận lệnh lui xuống.

Bà vừa xoay người, lại nghe Nguyên Thừa Hạo nói: “Không cần, hoàng tổ mẫu, chút độ lượng này trẫm vẫn phải có.”

Ta biết mà, hắn không muốn gã chết, hắn nhất định sẽ cứu gã.

“Thường Cừ còn chưa trở về, nếu cô cô không có việc gì thì vào hầu hạ trẫm thay y phục.”

Ti Y cô cô vội đi theo.

Thái Hoàng Thái Hậu không vui, thời điểm quay đầu, thấy ta, bà vẫn không nói lời nào.

Lúc hắn quay lại, chỉ thay thường phục. Vừa lúc Thường công công trở về, đầu đầy mồ hôi.

“Ai gia nghe nói đã bắt được một tên thích khách?” Thái Hoàng Thái Hậu lại hỏi.

“Chuyện này trẫm muốn tự mình điều tra, không phiền hoàng tổ mẫu nhọc lòng.”

Thái Hoàng Thái Hậu tiến lên vài bước, thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn hỏi: “Liên quan tới Tân Vương phủ sao?”

Vẻ mặt hắn nghiêm lại, cười lạnh: “Hoàng tổ mẫu nói gì!”

Nhắc đến Tân Vương phủ, hắn trước nay luôn mẫn cảm. Tân Vương bỏ mạng, còn cả tổ mẫu và mẫu thân của Nguyên Thừa Hạo cũng mất trong năm đó, Nguyên Thừa Hạo căn bản không cho bất kỳ kẻ nào chửi bới hay bôi nhọ Tân Vương phủ.

Ai cũng hiểu, những mũi tên đó sao có thể thật sự xuất phát từ Tân Vương phủ?

Thái Hoàng Thái Hậu phá lệ không nổi giận với hắn, qua hồi lâu, mới nói: “Hoàng Thượng, có vài lời, ai gia biết dù mình có nói, ngài cũng không thích nghe. Vậy lần này ai gia không nói nữa. Có chuyện gì, kêu Thanh Tuyệt tới bẩm báo với ai gia. Ti Y, chúng ta hồi cung.”

Ti Y cô cô dìu bà ra ngoài.

Đợi trong tẩm cung một lát, Thường công công đi truyền thiện.

Ta và hắn đều không có tâm trạng ăn uống.

Hắn ra hiểu bảo Thường công công bày đồ ăn trước mặt ta, biết tâm tư của hắn, ta nghe lời cúi đầu ăn. Dù ta không đói, nhưng hài tử cần ăn, ta hiện tại không thể hồ nháo như trước.

Hắn cũng không cần ta khuyên, cố gắng ăn một chút.

Về thích khách đang bị bắt giam, hiện tại hắn không điều trang, ta đoán hắn muốn hỏi Nguyên Phi Cẩm tình hình khi đó trước. Trong lòng thầm than, ta biết dù có hỏi, hắn cũng sẽ không trả lời, nhưng ta hi vọng sự thật là vậy.

Đợi thêm một lát, Tùy thái y vào, phía sau ông ấy là Nguyên công chúa đang nổi giận đùng đùng.

Trước ngực nàng là một vết máu lớn khiến người nhìn phải kinh hoảng.

“Hoàng Thượng, lời vương huynh muội nói là thật sao?” Nàng vừa vào liền chất vấn.

“Công chúa…”

Ta định cản nàng, thân thể lại bị Nguyên Thừa Hạo giữ lại, hắn chỉ hỏi: “Nếu trẫm nói không phải, muội sẽ tin sao?”

Rõ ràng nàng sững sờ.

Một bên là huynh trưởng của nàng tìm được đường sống từ chỗ chết, một bên là Nguyên Thừa Hạo không nói lời nào, hỏi nàng tin ai, không phải vừa nhìn liền biết sao?

Nàng cuối cùng cũng nhịn không được mà bật khóc: “Ngài có biết không, thiếu chút là bị thương tới tâm mạch!”

Hắn cười lạnh: “Cho dù bị thương tới tâm mạch, Tùy Hoa Nguyên cũng có thể cứu sống đệ ấy.”

Ta cả kinh, bỗng nhiên nhớ tới thương thế của hắn có từ ba năm trước… 

Hắn không nhìn nàng, chỉ hỏi Tùy thái y: “Sao rồi?”

Tùy thái y đáp: “Hồi Hoàng Thượng, hầu gia bị thương rất nặng, tốt nhất trong ba ngày tới không được di chuyển ngài ấy.” Thời điểm nói lời này, Tùy thái y tỏ vẻ khó xử.

Ba ngày không di chuyển, ý ông ấy là muốn để Nguyên Phi Cẩm ở lại Càn Nguyên Cung ba ngày sao?

Đừng nói không hợp quy củ, Nguyên Thừa Hạo, sẽ đồng ý ư?

“Hoàng Thượng…” Ta lo lắng nhìn hắn.

Hắn lại cười: “Cũng không phải chuyện lớn gì, cứ xem đệ ấy có đồng ý không.”

Ta không rõ ý hắn. Đúng lúc này, Tầm Chi vào hành lễ, thì thầm bảo Nguyên công chúa ra ngoài.

Quay đầu nhìn, thấy Nguyên Thừa Hạo đã ngồi xuống, sắc mặt hắn hết sức khó coi. Thấy Tùy thái y hình như còn muốn nói gì đó, ta vội bảo: “Thần thiếp thay Hoàng Thượng qua thiên điện thăm ngài ấy.”

Hắn không nói lời nào.

Ta ra ngoài, thấy A Man cũng tới, nàng hình như đã khóc.

Ta cùng nàng qua thiên điện, Nguyên công chúa quả nhiên đang ở bên trong, Tô thái y canh giữ bên cạnh. Tầm Chi hành lễ, Nguyên công chúa cũng muốn đứng dậy, ta vội đè nàng xuống, nhỏ giọng: “Bổn cung là tới thăm ngài ấy.”

Tô thái y lên tiếng: “Ngài ấy mất máu quá nhiều, cần phải nghỉ ngơi, xin nương nương và công chúa nói nhỏ một chút.”

Ta gật đầu, thấy hắn thu dọn đồ rồi ra ngoài.

Nguyên công chúa ngồi ở mép giường, lặng lẽ lau nước mắt.

“Phụ vương…” Người trên giường yếu ớt gọi, “Phụ vương… Không… Đừng… Phụ vương…”

“Vương huynh! Vương huynh đừng như vậy…” Nguyên công chúa nắm chặt tay gã, Tầm Chi cũng không nhịn được mà nức nở.

Lần nữa trở về, Tô thái y bưng thuốc vào.

Ta đứng một lát rồi ra ngoài.

Trong tẩm cung của Nguyên Thừa Hạo đã không còn thấy Tùy thái y, ta vào, hắn cũng không hỏi tình hình Nguyên Phi Cẩm, chỉ cho truyền Thường công công, nói: “Công chúa không thể ở tẩm cung của trẫm cả đêm, ngươi phái người tới Diệp phủ, bảo Diệp Tam tiểu thư tiến cung hầu hạ hầu gia.”

Thường công công nhận lệnh lui xuống.

Ta khiếp sợ nhìn hắn: “Hoàng Thượng, sao có thể…”

“Sao lại không thể? Để Diệp Mạn Trinh tới vẫn thích hợp hơn Doanh Nhi, không phải sao? Đó là phu nhân tương lai của đệ ấy, trẫm đã hạ chỉ, còn câu nệ cái gì?” Hắn đứng dậy đi vào bên trong.

Ta đi theo hắn, cắn răng: “Hoàng Thượng, ngài ấy đã thành như vậy, ngài không thể dung túng ngài ấy chút sao?” Để Nguyên Phi Cẩm biết Diệp Mạn Trinh vào cung hầu hạ gã, không tức giận đến hộc máu mới lạ.

Hắn không dừng bước, chỉ nói: “Trong quá khứ trẫm đã quá dung túng đệ ấy, hiện tại, cái gì cũng thay đổi!”

Đến đây, ta thức thời không nói nữa.

Thời điểm thị vệ mời Nguyên công chúa rời đi, nàng nháo lớn, còn đòi gặp Nguyên Thừa Hạo. Hắn ra lệnh, không cho nàng vào trong.

Lúc nghe được tin này, ta đã về Hinh Hòa Cung.

Hiện tại, Nguyên Thừa Hạo thoạt nhìn là quân vương lãnh khốc vô tình, là hung phạm phái sát thủ đi giết Cảnh Vương.

Ta biết, đây là suy nghĩ của cả huynh muội bọn họ.

Diệp Mạn Trinh theo lệnh vào cung, ta không kịp gặp nàng ấy. Thiên điện Càn Nguyên Cung vẫn chưa truyền ra bất kỳ tin tức khác thường nào, hẳn là Nguyên Phi Cẩm vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Hôm sau, thời điểm ta qua Càn Nguyên Cung, vừa lúc gặp Thanh đại nhân dẫn tên thích khách kia tới. Nguyên Thừa Hạo nói, lần này, hắn muốn đích thân thẩm vấn.

Thích khách đã bị tháo khăn che mặt, với ta mà nói đương nhiên là một gương mặt xa lạ, khoảng ba mươi tuổi, đúng rồi, tuổi tác tương đương Thanh đại nhân.

Nguyên Thừa Hạo ngồi trước mặt ông ta, trầm giọng hỏi: “Ai phái ngươi tới?”

Thích khách thấy hắn liền tỏ vẻ cao hứng: “Thế tử không nhớ thuộc hạ sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.