Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 165: Phi tần tranh sủng (36)


Đọc truyện Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi – Chương 165: Phi tần tranh sủng (36)

Đôi mắt nam tử trong màn đêm lóe sáng, ta mỉm cười: “Thì ra tiểu vương gia vẫn còn nhớ.”

“Sao có thể không nhớ? Lần đi săn đó, ở bãi săn, ngài ấy đã liều mạng vào cứu ta.” Nhớ lại chuyện cũ, gã nghiêng đầu, nửa gương mặt chìm trong bóng tối.

Đúng vậy, chuyện lần đó ta vẫn nhớ.

Hắn còn hung tợn nói với ta, muốn ta thận trọng, nếu không hắn không cứu nổi ta.

A, nhịn không được mà cười ra tiếng.

Thấy gã định rời đi, ta nói: “Tiểu vương gia về dịch quán đi, Tùy đại nhân ở đó, ngài không cần lo lắng.”

Gã gật đầu, xoay người đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ta, nhấp môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười, lắc đầu rồi rời đi.

A Man thì thầm hỏi: “Nương nương, hầu gia… Muốn nói gì vậy?”

Ta sững sờ, nâng bước đi về hướng Hinh Hòa Cung.

Biểu cảm cuối cùng của gã, ta cũng không nói nên lời.

Nhưng, biết trong lòng gã cũng có Nguyên Thừa Hạo, ta thật sự cảm thấy an ủi.

Dù sao lần này thích khách hành thích các vị vương gia ở đất phong, thoạt nhìn Nguyên Thừa Hạo chính là kẻ đầu sỏ. Chỉ cần Nguyên Phi Cẩm tin hắn, chỉ cần gã tin hắn.

Cùng A Man chậm rãi đi về phía trước, đi được một đoạn, thấy Thường công công vội vã chạy tới. Trong lòng hắn ôm một cái hộp, thấy ta, chạy càng nhanh hơn, thở hổn hển mà hỏi: “Nương nương có thấy Tiền công công ở bên này không?”

Ta nhíu mày, Nguyên Thừa Hạo không phải đã sai gã đưa nhân sâm ngàn năm qua dịch quán sao? Sao gã lại hỏi Tiền công công?

A Man trả lời: “Không có, ta và nương nương mới từ Càn Nguyên Cung ra. Thường công công nhanh như vậy đã về rồi sao?”

Sắc mặt gã xám xịt, vỗ đùi, cắn răng: “Nô tài còn chưa xuất cung! Nhân sâm ngàn năm còn ở trên tay nô tài! Nhưng vừa rồi nô tài ra ngoài, thị vệ ở cửa cung lại ngăn cản, nói đã có người hộ tống nhân sâm ngàn năm rời đi!”

A Man “A” một tiếng, ta cũng có loại dự cảm chẳng lành.

Thái Hoàng Thái Hậu!

Ta vội vàng xoay người chạy về Càn Nguyên Cung.

A Man sợ hãi đuổi theo, vội gọi: “Nương nương người chậm một chút!”

Thường công công cũng vội chạy theo.

Ta chỉ nói: “Còn không mau trở về báo với Hoàng Thượng ngươi chưa xuất cung!”

Thường công công còn chưa kịp thở ra hơi, nghe ta nói thế, vội chạy về Càn Nguyên Cung trước.

Bước chân ngày càng nhanh, nhưng ta cảm thấy không đủ. Bất giác chạy chậm lại, chạy được một đoạn, bụng nhỏ đột nhiên khó chịu. A Man căng thẳng khuyên: “Nương nương, người không bằng chờ ở đây, để nô tỳ đi.”

Cắn răng, ta bỗng nhớ tới một việc, nói: “Không, ngươi đi, đi ngăn cản tiểu vương gia! Cứ nói… Nói bổn cung tìm ngài ấy có việc.” Cũng không biết Nguyên Phi Cẩm xuất cung chưa, hi vọng A Man có thể đuổi kịp. Thái Hoàng Thái Hậu muốn Cảnh Vương chết, tình cảm huynh đệ giữa họ sẽ không còn!

A Man thấy sắc mặt ta nghiêm túc, vội xoay người chạy đi.

Nắm chặt hai tay, ta hít sâu một hơi, đi về phía Càn Nguyên Cung. Có hài tử, ta không chạy được, nhưng chuyện này ta phải làm hết sức.

Vẫn còn nhìn thấy Thường công công ở phía trước, ta biết, gã vừa từ Úc Ninh Cung chạy đến cửa cung, sau đó trở về, gã cũng chạy không nổi. Nhưng, chạy không nổi cũng phải chạy.

Nguyên Phi Cẩm vừa tin hắn, hiện tại trở về, Cảnh Vương đã chết, kêu gã làm sao chịu nổi?

Ngước mắt, thấy Thường công công đã chạy vào Càn Nguyên Cung, ta đi càng nhanh hơn.

Vừa vào bên trong, liền thấy Nguyên Phi Cẩm xanh mặt lao ra, thấy ta, hắn sững sờ, cũng không nói lời nào, lao nhanh ra ngoài.

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng…” Thường công công hoang mang đuổi theo.

Ta giật mình, vội xoay người ra ngoài.

“Hoàng Thượng…” Bên ngoài vẫn còn nghe tiếng gọi hổn hển của Thường công công.

Đúng này, ta chờ phát hiện ngoài Càn Nguyên Cung đã sáng ngời như ban ngày.

Nguyên Thừa Hạo dừng lại, ta xông lên, thấy Thái Hoàng Thái Hậu cùng Ti Y cô cô đi đến. Ánh mắt kia thoáng liếc qua ta, bà hỏi nhỏ: “Đã trễ thế này, Hoàng Thượng còn muốn đi đâu?” Thái Hoàng Thái Hậu lại tiến lên vài bước, thong dong nói, “Trời đã tối, nếu Hinh Phi đã ở Càn Nguyên Cung với Hoàng Thượng, vậy hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt. Thường Cừ, còn không dìu Hoàng Thượng vào trong?”

Thường công công nhấp môi, lại không tiến lên.

Nguyên Thừa Hạo lạnh lùng hỏi: “Hoàng tổ mẫu muốn làm gì?”

“Ai gia chỉ là muốn ra ngoài đi dạo, thật không ngờ Hoàng Thượng giờ này vẫn chưa ngủ.” Thái Hoàng Thái Hậu cười hiền từ.

“Thanh Tuyệt đâu?” Hắn hỏi thẳng.

Hắn nghĩ giống ta, chuyến đi lần này, hẳn là Thanh đại nhân.

Thái Hoàng Thái Hậu nhỏ giọng: “Hoàng Thượng còn có việc muốn dặn dò ông ta sao? Người đâu, đến cửa cung chờ, chờ Thanh đại nhân về, liền nói với ông ta, bảo ông ta tới Càn Nguyên Cung một chuyến.”

Một thái giám nhận lệnh lui xuống.

Nguyên Thừa Hạo trầm giọng: “Hoàng tổ mẫu cho rằng diệt trừ Cảnh Vương như vậy, những kẻ đó sẽ im lặng sao? Ông ta chết trong kinh thành, bảo trẫm gác mặt mũi đi đâu!”

Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu vẫn không thay đổi, chỉ cười nói: “Hoàng Thượng gấp cái gì, không phải nói cần nhân sâm ngàn năm làm thuốc dẫn sao? Nhân sâm ai gia đã tặng rồi, còn về việc có giữ được mạng sống hay không, phải xem tạo hóa của ta.”

Ta chấn động, theo bản năng nhìn Thường công công bên cạnh.

Thường công công cũng căng lớn hai mắt, ôm chặt hộp gấm trong tay.

Đột nhiên, Nguyên Thừa Hạo duỗi tay giật lấy hộp gấm, ném mạnh xuống đất, phẫn nộ chất vấn: “Nếu hoàng tổ mẫu đã tặng nhân sâm ngàn năm cho Cảnh Vương, vậy thứ này lại là gì hả!”

“Bang” một tiếng vang lớn, hộp gấm kia bị nứt làm hai, nhân sâm bên trong rơi ra, dừng dưới chân Thái Hoàng Thái Hậu.

Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng thu lại ý cười, ra hiệu bảo cung nhân bên cạnh nhặt nhân sâm lên, lúc này mới nói: “Hoàng Thượng vẫn chưa trưởng thành, lần này đúng là cơ hội tốt! Hoàng Thượng thông minh như vậy, ai gia không tin Hoàng Thượng không nhìn ra Cảnh Vương có vấn đề! Ai gia không ra tay giết ông ta, ai gia chỉ là đổi nhân sâm ngàn năm kia mà thôi!”

Không biết vì sao, nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói, tâm trạng ta một nửa lơi lỏng, một nửa căng thẳng.

Cũng may, bà không trắng trợn phái Thanh đại nhân đi giết Cảnh Vương. Nhưng, bà thay nhân sâm ngàn năm, cũng chẳng khác nào giết chết ông ấy.

Sắc mặt hắn xanh mét, lời nói trở nên cương nghị: “Trẫm đã hứa với Phi Cẩm sẽ cứu ông ta.”

“Đó là Hoàng Thượng hứa. Ai gia còn nhớ nhân sâm ngàn năm này ba năm trước là Hoàng Thượng tặng ai gia nhân thọ lễ của ai gia, hiện tại, vẫn là để ai gia định đoạt.” Thái Hoàng Thái Hậu buông tay Ti Y cô cô, đi lên, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn, thở dài, “Nhân sâm ngàn năm có công hiệu kỳ lạ, ai gia tuyệt đối không tặng nó cho Cảnh Vương. Hoàng Thượng, ai gia làm thế còn không phải vì ngài sao?”


Nguyên Thừa Hạo ngẩn ra, rất nhanh liền gạt tay bà ấy, rời đi.

“Hoàng Thượng!” Thái Hoàng Thái Hậu lớn tiếng gọi hắn, “Vì sao Hoàng Thượng không nghe ai gia một lần hả! Ai gia phái Thanh Tuyệt hộ tống, bọn họ sẽ không nghĩ nhân sâm có vấn đề!”

Ta kinh ngạc nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, nếu như, hoài nghi thì sao?

Ngước mắt nhìn nam tử, hắn đã dừng bước. Hắn đang chần chờ, đúng vậy, đúng như lời Thái Hoàng Thái Hậu nói, đây là thời cơ tốt nhất để giết Cảnh Vương. Ta biết Nguyên Thừa Hạo không thích Cảnh Vương, đặc biệt là hắn còn hoài nghi ba năm trước ở Du Châu hắn bị hành thích, Cảnh Vương cũng có phần. Lúc này, nếu hắn chết, dù Nguyên Phi Cẩm tra được nhân sâm kia có vấn đề, người trong thiên hạ này cũng sẽ không tin gã. Dù sao, Nguyên Thừa Hạo mới là hoàng đế. Nhưng tình nghĩa giữa huynh đệ họ sợ là sẽ kết thúc từ đây.

Cắn môi nhìn hắn, ta không biết hắn sẽ lựa chọn thế nào.

Nghiệp lớn trước mắt, thân tình vô cùng nhỏ bé.

Hắn không cứu Cảnh Vương, cũng không tính là tội ác tày trời gì.

Đứng yên một lúc lâu, hắn mới nâng bước đi về phía trước. Một khắc đó, đáy lòng ta thầm thở phào nhẹ nhõm, định rời đi, cánh tay lại bị Thái Hoàng Thái Hậu giữ chặt: “Hoàng Thượng chỉ cần bước ra Càn Nguyên Cung một bước, ai gia liền trị tội Hinh Phi! Tội đổi nhân sâm ngàn năm!”

Ta chấn động, không thể tin mà nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.

Xem ra lần này, bà ta đã hạ quyết tâm Cảnh Vương phải chết.

Nguyên Thừa Hạo dừng bước, đột nhiên xoay người, kéo ta qua: “Hinh Phi vẫn luôn ở bên trẫm, không có thời gian trộm đổi nhân sâm. Có điều nếu là Hoàng Quý Phi thì không giống! Thường Cừ, cầm theo nhân sâm!”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu liền trắng bệch, mà ta bị hắn kéo ra ngoài.

Ta biết, vừa rồi nhắm vào Hoàng Quý Phi, hắn chỉ là tức giận mà nói thế thôi.

Còn Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không muốn để Hoàng Quý Phi bị kéo vào chuyện này.

Bị hắn kéo xuống bậc thang, ta không theo kịp, cứ thế mà ngã đụng phải người hắn. Hắn quay đầu nhìn ta, không nói hai lời, trực tiếp cúi người bế ta lên. Ta căng thẳng bắt lấy ống tay áo hắn: “Hoàng Thượng, thần thiếp có thể…”

“Câm miệng.” Hắn nhíu mày nói.

Thức thời ngậm miệng, ta biết hắn đang vội vã muốn xuất cung, không có thời gian đi lo việc khác.

Phía sau, Thường công công vội vội vàng vàng đuổi theo.

Hắn bế ta đi nhanh về phía trước, xa xa, nghe tiếng A Man gọi: “A, Hoàng Thượng! Nương nương sao vậy? Nương nương làm sao vậy?” Nàng như muốn khóc, vội vã chạy đến xem ta.”

Ta cắn môi: “Bổn cung không sao, đúng rồi, tiểu vương gia…”

Nghe ta nhắc đến Nguyên Phi Cẩm, Nguyên Thừa Hạo nhíu mày. A Man thấy ta không sao, thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Nô tỳ không đuổi kịp hầu gia, thời điểm nô tỳ đến cửa cung, thị vệ nói hầu gia đã ra ngoài.”

Nguyên Thừa Hạo không nói lời nào, chỉ đi nhanh hơn.

Trái tim ta thắt chặt, trong lòng thầm cầu nguyện, cũng không biết, Cảnh Vương lúc này còn sống hay đã chết.

OoOoO

Ta và Nguyên Thừa Hạo lên xe ngựa, A Man không đi theo chúng ta.

Xe ngựa đi rất nhanh, cũng may đường đi bằng phẳng nên không có cảm giác xóc nảy. Tay ta nắm chặt tay hắn, hắn lúc này mới ngoái đầu nhìn ta, bật thốt lên hỏi: “Sao tay lạnh như vậy? Không khỏe sao?”

Ta lắc đầu.

Hắn duỗi tay ôm lấy ta, ta cũng ôm lấy hắn, không nói một lời.

Dịch quán cách hoàng cung một khoảng, xe ngựa đi được một đoạn, ta đột nhiên nhớ tới: “Hoàng Thượng, ám vệ…”

Hắn cúi đầu nói: “Đi theo.”

Nghe vậy, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Theo bản năng nhìn ra cửa sổ, tối nay không trăng, chỉ có thể đèn lồng treo hai bên xe ngựa lay động. Thường công công ở bên ngoài vội vã đánh xe.

Hộp nhân sâm ngàn năm kia hiện tại đang ở trong xe ngựa.

Ngón tay nam tử chậm rãi lướt qua cái hộp kia, nói nhỏ: “Sinh Nhi, trẫm không biết một chuyến này rốt cuộc có đúng hay không?”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, khẽ cười: “Nhưng Hoàng Thượng cuối cùng vẫn xuất cung.”

Hắn cũng cười, ôm ta càng chặt.

Xe ngựa tới dịch quán rồi, Thường công công vén màn đỡ hắn xuống xe. Hắn xoay người định bế ta, ta vội nói: “Tự thần thiếp có thể đi.” Nơi này không phải hoàng cung, để người ngoài thấy thì phải sao đây?

Hắn không ép buộc, đỡ ta xuống xe.

Bên ngoài có vài con ngựa, xem ra bọn họ còn tới trước chúng ta.

Thị vệ thấy chúng ta tới, sợ hãi quỳ xuống hành lễ.

Ta lúc này mới nhớ hắn còn chưa thay long bào, cứ thế mà vội vã xuất cung. Theo hắn vào trong, đúng lúc thấy Thanh đại nhân dẫn người đi ra, Tiền công công theo sau, bọn họ thấy chúng ta, đều sững sờ.

Thanh đại nhân vội quỳ xuống: “Mạt tướng tham kiến Hoàng Thượng, nương nương!”

Tiền công công cũng quỳ xuống.

Nguyên Thừa Hạo tiến lên, một chân đế Tiền công công mắng: “Quỳ ở đây cho trẫm, lát nữa trẫm xử lý các ngươi!”

“Hoàng Thượng!” Thanh đại nhân ở phía sau nói, “Thuốc đã nấu xong mang vào trong, bây giờ Hoàng Thượng vào, phải nói thế nào?”

Hắn xoay người trừng mắt nhìn Tiền công công, trầm giọng: “Có nô tài mắt chó, lấy nhầm nhân sâm, trẫm có gì không thể giải thích.”

Tiền công công run rẩy bò dậy quỳ gối, một câu xin tha cũng không nói.

Hắn đã nâng bước vào trong, ta thoáng chần chờ, cuối cùng cũng đuổi theo.

Hỏi thị về phòng Cảnh Vương ở đâu, chúng ta lập tức qua đó.

Đẩy cửa đi vào, thấy Tùy thái y đứng ở mép giường, chén thuốc kia đang ở trong tay Nguyên Phi Cẩm, ta còn thấy Chỉ Doanh quận chúa lo lắng ngồi bên cạnh. Mà trong phòng còn có một người ta không quen biết. Nghe tiếng có người vào, bọn họ đều ngước mắt nhìn chúng ta.

Sắc mặt Tùy thái y thay đổi, vội tiến lên, nói nhỏ: “Hoàng Thượng, nhân sâm kia…”

Ta không khỏi chấn động, chẳng lẽ, mọi người đã biết rồi sao?

Nguyên Phi Cẩm thất vọng nhìn Nguyên Thừa Hạo, run rẩy hỏi: “Hoàng Thượng, tại sao?”

“Vương huynh, đã xảy ra chuyện gì?” Chỉ Doanh quận chúa đứng lên, nhíu mày hỏi.


Nguyên Phi Cẩm giận dữ nghiến răng: “Đại phu nói đây căn bản không phải nhân sâm ngàn năm!”

Chỉ Doanh “A” một tiếng, Nguyên Phi Cẩm lại nói: “Thì ra Hoàng Thượng cũng chỉ giả bộ cứu phụ vương muội sao? A, thế cần gì phải phiền toái như vậy!”

“Bang”, gã ném chén thuốc trong tay xuống đất.

Người bên cạnh lại cười lạnh một tiếng: “Thì ra, đệ cũng không tin trẫm.”

“Hoàng Thượng!” Ta giữ chặt hắn, chỉ cần hắn tức giận, chắc chắn sẽ không giải thích! Trong lòng sốt ruột, hắn đã tới đây rồi, còn không phải vì cứu Cảnh Vương sao! Nhưng ngay lúc này, hắn lại bày vẻ kiêu ngạo.

“Đệ tin! Nhưng sự thật khiến đệ không thể không…” Gã quỳ xuống, cúi đầu, “Hoàng Thượng, cầu xin ngài ban thuốc!”

“Hoàng Thượng…” Chỉ Doanh rưng rưng nhìn Nguyên Thừa Hạo, đôi môi run rẩy, một câu cũng không nói nên lời.

Tùy thái y đi tới đứng cạnh chúng ta, thì thầm: “Hoàng Thượng, là đại phu bọn họ dẫn tới phát hiện, chén thuốc này, thời điểm thần trông thấy mới biết.”

Ta theo bản năng nhìn người còn lại trong phòng, thì ra, là đại phu bọn họ dẫn từ Quỳnh Quận đến. Đúng vậy, cho dù Tùy thái y phát hiện nhân sâm có khác thường, trước khi biết rõ sự thật, ông ấy sẽ không dám tùy tiện nói.

Mà người có thể được dẫn tới đây, tất nhiên không tầm thường. Thái Hoàng Thái Hậu còn nói không ai chú ý tới nhân sâm kia, nhưng một khi chú ý, đại phu y thuật cao minh như Tùy thái y, sợ là vừa ngửi thấy liền đoán được.

E rằng Thái Hoàng Thái Hậu căn bản không sợ bị phát hiện, bà ta chỉ muốn Cảnh Vương chết.

Phát hiện thì thế nào, bà ta căn bản không để ý tình cảm huynh đệ giữa Nguyên Thừa Hạo và Nguyên Phi Cẩm.

Phát hiện Nguyên Thừa Hạo nắm chặt hai tay, ta vội phủ lên tay hắn, hắn không dao động, vẫn nhìn người bên dưới.

“Cầu xin Hoàng Thượng ban thuốc!” Dứt lời, gã dập đầu một cái.

Ta theo bản năng nhìn người nằm trên giường, lúc này Cảnh Vương vẫn còn hôn mê, sắc mặt tái nhợt như người chết.

Sắc mặt Nguyên Thừa Hạo cũng hết sức khó coi, Nguyên Phi Cẩm vì phụ thân của mình, có thể quỳ xuống cầu xin hắn như thế. Hắn bật cười, nói với người nằm trên giường: “Trẫm cũng muốn quay về mười sáu năm trước, cũng hi vọng có cơ hội có thể cầu tình cho phụ vương. Lục thúc, ngươi thật có phúc.”

Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ có bàn tay giấu dưới ống tay áo đã không ngừng run rẩy. Ta đau lòng nắm chặt tay hắn, cắn môi gọi: “Hoàng Thượng…”

Hắn không nhìn ta, chỉ trầm giọng: “Tùy Hoa Nguyên, đi nấu thuốc.”

Tùy thái y nhìn thoáng qua Thường công công phía sau chúng ta, gật đầu lui xuống. Thường công công cũng đi theo.

Hắn không tiến lên, chỉ xoay người.

Ở phía sau, Nguyên Phi Cẩm nói: “Tạ Hoàng Thượng long ân!”

Hắn không nói lời nào, chỉ kéo ta ra ngoài.

“Hoàng Thượng, vì sao không giải thích?” Ta ngước mắt nhìn hắn, chẳng lẽ hắn cư như vậy mà đi sao? Nguyên Phi Cẩm rõ ràng đã hoài nghi hắn.

Hắn cười chua xót: “Chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng chỉ cần trẫm nói Tiền Chử Hải lấy nhầm nhân sâm thì Phi Cẩm sẽ tin sao? Chuyện này, từ lúc Thái Hoàng Thái Hậu sai Tiền Chử Hải và Thanh Tuyệt xuất cung đã chú định.” Nói Tiền công công lấy nhầm nhân sâm chỉ là hắn nổi giận với Thanh đại nhân mà thôi.

Ta biết hắn khổ sở, còn tỏ vẻ kiên cường. Bị kéo ra ngoài sân, ta nhấp môi, lại không biết phải an ủi hắn thế nào.

Tin hay không, chỉ là một suy nghĩ.

Hắn sớm đã biết, để Nguyên Phi Cẩm về bên cạnh Cảnh Vương, tình phụ tử không thể lạnh nhạt như người xa lạ, cho dù, bọn họ không ở gần nhau nhiều năm.

Nhưng, hắn vẫn quyết định thả gã đi.

Có gió thổi tới, lạnh buốt.

Đêm không trăng, phảng phất càng mơ hồ, cũng giống như tâm tình hắn lúc này.

Hắn chỉ đứng đó, không cử động, cũng không nói gì, ta không biết hắn định khi nào hồi cung. Đứng một lúc, hắn đột nhiên duỗi tay qua ôm ta, nói nhỏ: “Trẫm quên mất nàng đang có thai, trẫm sai người đưa nàng hồi cung trước.”

Ta cuống quít lắc đầu: “Không, thần thiếp muốn về cùng Hoàng Thượng.” Hắn không trở về, còn ở lại đây làm gì?

Không khỏi quay đầu nhìn về phía căn phòng của Cảnh Vương, Nguyên Phi Cẩm không theo ra ngoài.

Bỗng nhớ tới vừa rồi ở trong cung, gã còn gọi ta là “A Tụ”, trong lòng đột nhiên khó chịu, chỉ cách mấy canh giờ, thế mà lại cảm thấy vô cùng xa xôi…

Ta và hắn đều lo cách nhìn của Nguyên Phi Cẩm, nói chuyện rất cẩn thận, nhưng rốt cuộc vẫn cản không được.

Hắn nhíu mày, ôm ta càng chặt, thấp giọng hỏi: “Lạnh sao?”

Ta vẫn lắc đầu.

Hắn dời ánh mắt đi, bỗng nhiên bật cười.

Bầu không khí đau thương này khiến trái tim ta theo đó mà đau đớn.

Ta duỗi tay ôm lấy hắn, nghẹn ngào: “Xin Hoàng Thượng tha cho tiểu vương gia.”

Hắn nhìn ta, cười nhạo: “Trẫm có gì mà không tha thứ cho đệ ấy? Đệ ấy chỉ là vì cha mình, nếu như… Nếu như phụ vương trẫm còn sống, trẫm cũng giống đệ ấy.”

Lúc nãy ở trong phòng, hắn nói, Cảnh Vương thật có phúc. Hắn có lẽ nhớ tới Tân Vương mười sáu năm trước, hắn ngay cả cơ hội cầu tình cũng không có. Cho nên, hắn mềm lòng, tha cho Nguyên Phi Cẩm.

Nhưng, ai sẽ mềm lòng cho hắn, ai sẽ đau lòng vì hắn?

“Hoàng Thượng.” Phía sau có giọng của một nữ tử truyền đến.

Ta quay đầu, thấy Chỉ Doanh quận chúa đứng ở cửa, thoáng chần chờ, cuối cùng cũng tiến lên: “Bên ngoài rất lạnh, Hoàng Thượng hồi cung trước đi.”

Hắn không cử động, chỉ hỏi: “Đệ ấy kêu muội tới?”

Chỉ Doanh quận chúa xấu hổ, quỳ xuống: “Hoàng Thượng đừng tức giận, vương huynh muội vì phụ vương… Không phải… Không phải không tin Hoàng Thượng.”

Ta cắn răng, kỳ thật chuyện này Chỉ Doanh quận chúa căn bản không cần giải thích. Thời điểm Nguyên Phi Cẩm phát hiện nhân sâm Nguyên Thừa Hạo ban có vấn đề, mặc kệ nguyên nhân là gì, gã có thể vẫn tin hắn sao?

Nhưng Nguyên Thừa Hạo đã nói, không trách gã…

Không trách gã, nhưng lòng hắn khổ sở thế nào, ai cũng không thể cảm nhận được.


Hắn ôm ta càng chặt, trầm giọng: “Đứng lên đi.”

Chỉ Doanh quận chúa run rẩy đứng dậy.

Ta nhỏ giọng: “Quận chúa vào trong trước đi, nhắn với tiểu vương gia, chỉ cần lo chăm sóc vương gia.” Lặng lẽ nhìn hắn, thấy hắn không định nói chuyện, ta thoáng yên tâm.

Chỉ Doanh quận chúa nhấp môi, cuối cùng vẫn giữ im lặng, xoay người vào trong.

Lại cùng hắn đứng một lát, thấy Thường công công theo Tùy thái y trở về. Tùy thái y chỉ nhìn hắn một cái, không nói gì, lập tức vào phòng. Hắn ôm ta, nhưng lại nâng bước ra ngoài.

Ngoài cửa dịch quán, Thanh đại nhân và Tiền công công quả nhiên vẫn còn quỳ.

Tiền công công run rẩy khom người, hắn buông tay ôm ta, tiến lên, cúi đầu nhìn người bên dưới, lạnh lùng nói: “Người đâu, nô tài này làm việc bất lực, kéo xuống chém cho trẫm.”

Ta kinh hãi, nghe Tiền công công xin tha.

Mắt nhìn thị vệ dứt khoát kéo gã xuống, ta hiểu, lần này hắn không khai đao với Thanh đại nhân, đơn giản vì Cảnh Vương còn ở kinh thành, hơn nữa các đất phong đều không yên ổn, Dương tướng quân lại ở biên cương, hắn còn cần Thanh đại nhân.

Mặc kệ có thành kiến với Thanh đại nhân thế nào, nhưng giang sơn xã tắc ở trên, hắn và Thanh đại nhân đồng lòng, như vậy Thanh đại nhân mới có thể vì hắn mà sở dụng. Ta cũng hiểu, hắn giết Tiền công công là để ra oai phủ đầu với Thái Hoàng Thái Hậu, muốn Thái Hoàng Thái Hậu biết, hiện giờ hắn mới là Hoàng Thượng, không cần Thái Hoàng Thái Hậu nhúng tay vào chính sự.

“Hoàng Thượng, Tiền công công tội không đáng chết.” Thanh đại nhân giúp đỡ cầu tình.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi đừng nóng vội, lập tức đến phiên ngươi! Kéo xuống!”

Ta chấn động, vội đi lên quỳ gối trước mặt hắn: “Cầu xin Hoàng Thượng thủ hạ lưu tình!”

Hắn nhíu mày, dường như không thể tin được, âm sắc vẫn lạnh như băng: “Sao hả? Nàng cũng muốn cầu tình cho gã?”

Nhìn qua Tiền công công, ta nói: “Hoàng Thượng bớt giận, lần đó ở Úc Ninh Cung, Tiền công công có ơn với thần thiếp, thần thiếp cầu xin Hoàng Thượng tha cho gã một mạng!”

Ta tùy tiện lấy cớ, nếu nói gã là người của Thái Hoàng Thái Hậu, muốn hắn nể mặt Thái Hoàng Thái Hậu mà tha cho gã, sợ là hắn càng nổi cơn thịnh nộ.

Thấy hắn chăm chú nhìn ta, ta vội nói: “Hoàng Thượng, coi như tích đức cho hài tử của thần thiếp đi.”

Sắc mặt hắn cuối cùng cũng thay đổi, khom lưng nâng ta dậy, ta ra vẻ đứng không vững, ngã vào lòng hắn. Hắn vội ôm lấy ta, căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”

“Thần thiếp chỉ hơi mệt mỏi, Hoàng Thượng cùng thần thiếp hồi cung đi.”

Cúi người bế ta lên, hắn trừng mắt nhìn hai người dưới đất một cái, không nói gì.

“Hoàng Thượng, chờ nô tài với!” Phía sau, Thường công công đuổi theo.

Lên xe ngựa, nghe bên ngoài Thanh đại nhân điều một đội thị vệ hộ tống chúng ta hồi cung. Ngước mắt nhìn hắn, nghĩ nghĩ, ta cuối cùng vẫn nói: “Hoàng Thượng, không nên trách Thái Hoàng Thái Hậu.”

Thái Hoàng Thái Hậu suy xét như vậy cũng vì sợ giang sơn này không ổn định, rốt cuộc bà ấy không sai. Tuy rằng ta không tán đồng cách làm của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng ta cũng không hi vọng Nguyên Thừa Hạo vì chuyện này mà trở mặt với bà ấy.

Hàng lông mi dài kia run rẩy, sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Về công, trẫm không trách bà ta. Nhưng về tư, trẫm hận!”

Hận bà ấy khiến hắn mất đi người huynh đệ duy nhất.

Ta hiểu, ta hiểu cả.

Hắn dựa vào đệm phía sau, khẽ cười thành tiếng: “Sinh Nhi, một chuyến này, trẫm sai rồi.”

“Nhưng Hoàng Thượng lại không thể không tới.” Hắn không thể đích thân tới. Nếu không vừa rồi ở dịch quán, Nguyên Phi Cẩm đã nói như vậy, chỉ cần hắn nhẫn tâm thêm một chút, có thể nói một câu “Không cứu”.

Nhưng, hắn rốt cuộc vẫn không.

Mà ta đau lòng cũng vì câu nói đó của hắn, hôm nay cho dù hắn quyết định thế nào, kết quả đã chú định từ thời điểm Thanh đại nhân và Tiền công công xuất cung.

Mặc kệ Nguyên Phi Cẩm có tin hay không, giữa họ đã có khoảng cách.

“Không thể không tới, không thể không tới…” Hắn thì thầm, nhưng đang tự giễu. Nhìn ta, hắn đột nhiên hỏi, “Nàng nói xem, có phải trẫm kém hơn tiên đế không?”

Ta sững sờ.

“Trẫm không đủ tàn nhẫn. Ông ta có thể vì nghiệp lớn, không chút do dự mà diệt trừ chướng ngại bên cạnh.” Hắn nghiến răng nghiến lợi.

Ta không khỏi căng thẳng, khẳng định hắn lại nhớ tới Tân Vương, còn có tổ mẫu và mẫu thân của hắn.

Cúi người ôm lấy hắn, phát hiện thân thể hắn đang run nhè nhẹ, ta thấp giọng: “Hoàng Thượng, việc đó không giống.”

Tình cảm giữa tiên đế và Tân Vương đương nhiên không bằng giữa hắn và Nguyên Phi Cẩm.

Hắn trầm giọng: “Từ ngày thả đệ ấy đi, mỗi ngày trẫm đều nói với chính mình, có lẽ một ngày nào đó, trẫm và đệ ấy sẽ trở thành người xa lạ. Trẫm còn nói với chính mình, nếu thật sự có ngày đó, trẫm nhất định phải ra tay được, bởi vì, đệ ấy không phải thân huynh đệ của trẫm. Nhưng, thời điểm trẫm nhìn thấy đệ ấy, sẽ nhớ lại khi đó vì lo trẫm gặp nguy hiểm, một mình đệ ấy đã xông vào bãi săn, sẽ nhớ bộ dáng vì trẫm mà bị thương… Trẫm vẫn không đủ bình tĩnh, thì ra Thái Hoàng Thái Hậu nói đúng, trẫm dường như đã chấp chính quá sớm.”

Thấp thỏm nghe hắn nói hết, ta chưa từng thấy Nguyên Thừa Hạo như vậy, một Nguyên Thừa Hạo chỉ biết trốn tránh.

Nếu hiện tại hắn không tự mình chấp chính, như vậy Thái Hoàng Thái Hậu làm gì, hắn không thể ngăn cản, nhưng hắn có thể thoải mái an ủi chính mình, không phải hắn không đủ nhẫn tâm, mà vì hắn không có bản lĩnh ngăn cản Thái Hoàng Thái Hậu.

Là thế sao? Nguyên Thừa Hạo…

“Hoàng Thượng…”

“Đừng nói những lời an ủi trẫm, bản thân trẫm rất rõ ràng.”

Ngậm miệng, ta vốn cũng không định an ủi hắn, chỉ có vòng tay thoáng buộc chặt, thật lâu sau, mới cảm giác hắn cúi đầu nhìn ta.

Bị ánh mắt bất lực đó nhìn khiến tim ta loạn nhịp.

Hắn thì thầm: “Sinh Nhi, đừng thay đổi.”

Được.

Gật đầu, ta sẽ không thay đổi.

Đến hoàng cung, thời điểm xe ngựa dừng lại, thấy A Man vẫn còn chưa bên ngoài. Nàng thấy chúng ta trở về, vội chạy tới đỡ ta. Nguyên Thừa Hạo trầm giọng: “Trở về nghỉ ngơi đi.”

“Hoàng Thượng!” Ta giữ chặt ống tay áo của hắn.

“Trẫm về Càn Nguyên Cung, muốn một mình an tĩnh một chút.”

Ta là lo hắn muốn qua Úc Ninh Cung, nhưng hắn lại nói, muốn một mình yên lặng.

Ta đành phải buông tay, Thường công công đi theo, chúng cung nhân ở cửa cũng vội theo sau.

Thời điểm xoay người, ta thấy Thanh đại nhân cùng Tiền công công trở về.

Thanh đại nhân không dừng lại, trực tiếp đi về hướng Úc Ninh Cung, việc này có thành hay không, tất nhiên ông ta vẫn phải hội báo Thái Hoàng Thái Hậu. Tiền công công không nhanh chóng đi theo, mà tới đây, quỳ gối trước mặt ta, nói: “Nô tài tạ ơn cứu mạng của nương nương!” Dứt lời, gã dập đầu một cái.

Không cúi người, ta chỉ nói: “Công công đứng lên đi, Thái Hoàng Thái Hậu còn chờ ngươi về bẩm báo.”

Gã ngước mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt: “Tạ nương nương thông cảm, nô tài không dám cãi lại mệnh lệnh của Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng muốn giết, nô tài cũng không thể nói gì hơn.”

Ta khẽ cười: “Vậy công công cho rằng Thái Hoàng Thái Hậu đang làm gì?”

Gã ngẩn ra, có lẽ không ngờ ta sẽ hỏi như thế, sau một lâu, mới trả lời: “Dù sao cũng là một mạng người, cùng lắm xem như Thái Hoàng Thái Hậu thấy chết mà không cứu. Nô tài không hiểu gì cả, nhưng lời Thái Hoàng Thái Hậu và Thanh đại nhân nói, nô tài vẫn nghe hiểu. Bọn họ đều vì Hoàng Thượng. Chuyện của chủ tử, nô tài không dám bàn đúng sai.” Không dám bàn đúng sai, chỉ biết nói gì nghe nấy.

Ta thở dài, Tiền công công là người thiện lương, giống như khi trước gã không đành lòng giết tuyết cầu vậy. Ta không định khó xử gã, xoay người đi, mới nói: “Đứng lên đi, bổn cung muốn về rồi.”

Cùng A Man về Hinh Hòa Cung, vừa vào trong, liền thấy Tô đại nhân đứng dậy hành lễ: “A Man nói nương nương không khỏe, vi thần chờ nương nương đã lâu.”

Ta nhìn A Man, nàng vội vàng đỡ ta đi qua ngồi xuống, lo lắng nói: “Nương nương mau để Tô đại nhân xem đi.”


Ta nghe lời vươn tay ra, Tô thái y vừa bắt mạch vừa hỏi: “Lúc này nương nương có cảm thấy khó chịu không?”

Ta lắc đầu: “Vừa rồi chỉ là chạy mấy bước, là A Man quá lo lắng rồi.”

Hắn nhíu mày, trầm ngâm một lát mới thu tay, nói: “Không có gì đáng ngại, nương nương chỉ cần nghỉ ngơi, nhưng ngày sau không được như thế.”

Gật đầu, ta biết, chỉ là vừa rồi vì chuyện của Nguyên Phi Cẩm, dưới tình thế cấp bách ta mới chạy.

Tô thái y ra ngoài, A Man mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ ta lên giường, mới nói: “Hù chết nô tỳ, nô tỳ chờ ở cửa cung, lo lắng không chịu được.”

Ta cười cười: “Không phải bổn cung đã về rồi sao?”

“Đúng đúng, nhưng nô tỳ nhớ tới vẫn còn sợ. Nhìn Hoàng Thượng bế người ra, hai chân nô tỳ mềm nhũn.”

Ta bật cười thành tiếng, chọc nhẹ trán A Man: “Nhát gan.”

Nàng không cười, chỉ nói: “Nếu không hầu hạ tốt nương nương, nô tỳ thật đáng chết, sau này cũng không còn mặt mũi gặp thiếu gia.”

“Nói bậy.” Ta mắng nàng.

Nàng nghiêm túc nhìn ta: “Nếu nương nương bảo nô tỳ nói bậy, vậy mau đi nghỉ ngơi đi.” Nàng giúp ta cởi y phục, hầu hạ ta lên giường.”

Nàng không đi, vẫn nhìn ta ngủ.

Thở dài một tiếng, tối nay, ta quả thật cũng mệt mỏi. A Man cũng không hỏi chuyện của Nguyên Phi Cẩm là thế nào, nàng vì sợ ta mệt. Ta cũng không nhắc đến, chuyện đó, còn có thể thế nào?

Ta nhắm mắt, cơn buồn ngủ liền ập tới.

OoOoO

Bên tai truyền đến tiếng gió, thổi bay màn xe.

Nghiêng đầu, thấy Nguyên Thừa Hạo ngồi cạnh ta, xe ngựa vẫn đang xóc nảy. Ta gọi một tiếng, nam tử liền duỗi tay ôm lấy ta. Tiếng gió lạnh thấu xương, lệ khí hỗn loạn, sau đó, “Đang” một tiếng, hình như có mũi tên bắn vào xe ngựa. Màn xe bị ai đó dùng sức nhấc lên, đập vào mắt là mũi tên huyền thiết cắm thẳng vào xe, bên trên, rõ ràng còn có một chữ “Tân”.

Kinh hãi ngước mắt nhìn, trên con ngựa nâu kia, nam tử còn chưa kịp thu hồi cung tên, đang nhìn chằm chằm chúng ta. Đó, lại là Nguyên Phi Cẩm!

“A!” Ta la lên, mở choàng hai mắt.

“Nương nương!” Bên tai truyền đến tiếng Hành Nhi gọi. Nàng vội cúi người đỡ ta, nhíu mày hỏi, “Nương nương sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Ôm trán ngồi dậy, đợi thấy rõ cung nữ trước mắt, ta mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ là giấc mộng.

Giấc mộng chân thật như vậy.

Ta không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua.

Hành Nhi giúp ta lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi nhỏ: “Nương nương đỡ hơn chút nào chưa?”

Ta gật đầu, chỉ hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Sắp tới giờ Mẹo.”

“A Man đâu?”

“À, A Man tỷ tỷ ở bên nương nương đến nửa đêm, nô tỳ thay với nàng ấy, nương nương muốn gọi nàng ấy sao?” Dứt lời, nàng đứng dậy.

Ta vội bảo: “Không cần, để nàng ấy ngủ đi.” Mấy ngày nay A Man theo ta cũng rất mệt mỏi.

Nghe ta nói thế, Hành Nhi gật đầu.

Thời điểm qua Úc Ninh Cung, ta gặp Diêu Phi ở bên ngoài.

Nàng thấy ta, nhíu mày hỏi: “Tối qua muội muội không ngủ được sao?”

Theo bản năng xoa mặt, ta mỉm cười: “Sao thế, sắc mặt bổn cung rất kém sao?”

“Bổn cung trông muội có vẻ mệt mỏi, trở về nhớ truyền thái y, muội hiện giờ phải cẩn thận một chút.”

Giọng nàng vừa dứt, liền nghe tiếng Trịnh Quý Tần truyền đến: “A, hôm nay là ngày lành gì, hai vị nương nương thế mà cùng tới.” Nàng cười tiến lên, hành lễ với chúng ta.

Diêu Phi hoàn hồn, cười nói: “Trùng hợp gặp mà thôi.”

Mọi người cùng vào trong, mấy phi tần tới sớm đang ghé tai nhau nói gì đó.

Cách một lát, Thái Hoàng Thái Hậu mới tới, ánh mắt bà nhìn ta hình như có tức giận. Ta nhìn nhìn, không thấy Tiền công công, trong lòng không khỏi lo lắng, chẳng lẽ ta cầu xin cho gã trước mặt Nguyên Thừa Hạo, đến cuối cùng gã vẫn không thoát khỏi một cửa chỗ Thái Hoàng Thái Hậu sao?

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn Đường Tiệp Dư, hỏi: “Mấy ngày nay ai gia không có thời gian qua Tuệ Như Cung, Hoàng Quý Phi vẫn khỏe chứ?”

Đường Tiệp Dư vội đáp: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Quý Phi vẫn khỏe, tiểu hoàng tử cũng rất tốt.”

Thái Hoàng Thái Hậu yên tâm gật đầu, có mấy phi tần nghe bà nhắc đến Hoàng Quý Phi và tiểu hoàng tử, liền bắt đầu ríu rít nịnh nọt.

Ta làm như mắt điếc tai ngơ.

Mọi người ngồi một lát, thời điểm muốn đứng dậy cáo từ, liền thấy Tiền công công từ bên ngoài đi vào. Ta thở phào nhẹ nhõm.

“Sao rồi?” Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng hỏi.

Tiền công công trả lời: “Hôm nay Hoàng Thượng vẫn thượng triều.”

Sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu thay đổi: “Hồ nháo! Đêm qua sốt cao như vậy, sao không ai ngăn cản! Ai gia thật muốn xử lý tên nô tài vô dụng Thường Cừ kia!”

Ta kinh hãi, Trịnh Quý Tần vội vã hỏi: “Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng bị bệnh sao?”

Bà phẫn nộ nhìn ta, đứng dậy: “Hoàng Thượng nhiễm phong hàn.”

Nắm chặt hai tay, Thái Hoàng Thái Hậu cho rằng hắn bị bệnh là vì ta sao?

Rời khỏi Úc Ninh Cung, lòng ta thấp thỏm bất an, đêm qua hắn nói muốn một mình yên lặng, ta thật không biết một mình hắn rốt cuộc đã gặp chuyện gì. Hành Nhi hỏi nhỏ: “Nương nương muốn qua Càn Nguyên Cung sao?”

Thời điểm quay đầu, thấy Diêu Phi ra, ta nhíu mày hỏi: “Tỷ tỷ không đi thăm Hoàng Thượng sao?”

Nàng ngẩn ra, mới nói: “Sau khi xảy ra chuyện Ngọc Nhi càng không dám rời khỏi bổn cung, huống hồ có nhiều người đi như vậy. Bổn cung về Trữ Ngọc Cung trước, lát nữa sẽ đi.”

Nhìn nàng rời đi, ta nghĩ nghĩ, lại không qua Càn Nguyên Cung, mà trực tiếp tới Ngự Thư Phòng. Nếu hắn đã có thể thượng triều, lúc này chắc sẽ không muốn về Càn Nguyên Cung.

Quả nhiên, ở ngoài Ngự Thư Phòng trông thấy Thường công công.

Gã thấy ta, sợ hãi: “Nương nương, nơi này người không nên tới.”

“Yên tâm, bổn cung không vào trong. Công công, tối qua Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?”

Thường công công nghe vậy, thở dài, đáp: “Còn không phải vì chuyện của hầu gia sao! Một mình Hoàng Thượng đứng ngoài Càn Nguyên Cung đến nửa đêm.”

Quả nhiên vẫn vì Nguyên Phi Cẩm.

“A, Thanh đại nhân.” Thường công công hành lễ với người tới.

Trong tay cầm hai mũi tên, ông ta hành lễ với ta, sau đó vội vàng vào trong.

Qua một lát, nghe bên trong có tiếng trà cụ bị đập nát, ở giữa, hỗn loạn nghe Thanh đại nhân sợ hãi gọi “Hoàng Thượng”…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.