Tình Sắc Dân Quốc

Chương 27


Bạn đang đọc Tình Sắc Dân Quốc – Chương 27


Người dân sớm đã ủ đầy một bụng ai oán, Tô Thừa vừa nhắc đến liền bắt đầu phản đối, tiếng la hét ầm ĩ ngày một lớn, có xu hướng trở thành một cuộc biểu tình.

Hàn Nguy thấy thế, nét mặt cũng dần khó coi.

Trong lời nói của Tô Thừa như có một cái cầu chì, đám đông bị ngăn lại rất lâu mất kiểm soát, cửa cổng bị chèn lại.

Thẩm Đạc ở trong đám đông nhìn chòng chọc vào tình hình phía trước, muốn nhân cơ hội để chen qua cửa cổng, thì cánh tay bỗng dưng bị một bàn tay bắt lấy.

Thẩm Đạc cảnh giác theo bản năng, trở tay túm chặt lấy cổ tay đối phương, sau khi nhìn thấy người đó là Tiết Diệu Dẫn thì vội dừng tay.

Tiết Diệu Dẫn bất chấp cơn đau nơi cổ tay, kéo cánh tay anh đi sang bên cạnh, “Xe Tô Thừa bên kia, chúng ta mau lên thôi!”Thẩm Đạc thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiết Diệu Dẫn kéo sang bên.

Nhìn thấy xe Tô Thừa từ tòa nhà bên cạnh đi ra, lúc này mới lùi về một bước.


“Tô Thừa!” Hàn Nguy thấy hắn ném một quả bom rồi toàn thây lui về, cơn giận không thể lấn át, gào rống đến mất cả giọng nói, ngặt nỗi bị đám đông phía trước cản trở, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lên xe, nghênh ngang rời đi.

“Lát nữa nhà họ Hàn chắc chắn sẽ quay lại làm rõ trái phải, chúng ta không thể ở đây lâu được nữa, mau mở thuyền đi.

” Tô Thừa đi vào trong xe, sắc mặt cũng nghiêm trọng hơn, quay đầu lại thấy Thẩm Đạc ngồi bên cạnh thì chợt sửng sốt.

Tay trái của hắn vẫn còn đặt trên cửa xe, cứ như giây sau sẽ tông cửa chạy bay luôn vậy.

Thẩm Đạc nhìn thoáng qua rồi chỉ gật đầu, tỏ vẻ mọi chuyện do hắn an bài.

Tô Thừa nhìn vẻ mặt và phản ứng bất biến của anh, mới tin rằng bản thân không bị hoa mắt, trong lòng cũng không sao tin nổi như Hàn Nguyên Thanh.

Tiết Diệu Dẫn vẫn còn ôm dáng vẻ sống sót sau tai nạn, khẽ vỗ ngực, quay sang nhìn thấy hai hàng cúc áo, bảy tám cái bị bung ra, vội vươn tay vào lấy ra.


“Tất cả là vì tính đến sự an toàn, đắc tội, đắc tội!”Tô Thừa nhìn thấy Tiết Diệu Dẫn lấy ra hai bên hai nửa miếng bánh bao, ánh mắt hắn lúc này đã chẳng thể dừng ở mức dùng mỗi hai từ khiếp sợ đặng mà hình dung nổi nữa rồi.

Chờ đến khi nhà họ Hàn mang người ngựa đến truy chặn thì thuyền đã rời sông Bình Châu một đoạn, cả đám người chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng ở bến tàu.

Cùng lúc, chiếc tàu được bỏ tiền ra để chở khách đi tham quan cũng bị Tô Thừa đuổi hết, Tiết Diệu Dẫn nhìn chiếc tàu chở khách xa hoa thế này mà chậc lưỡi cảm thán, lần này nhà họ Tô đau thịt thật đấy.

Con tàu to là thế, mà ngoại trừ thuyền trưởng và Tô Thừa, cũng chỉ có chừng chưa đến hai mươi người.

Tiết Diệu Dẫn nhớ lại lúc về nước với căn phòng chính kia, cũng kín kẽ lấp hết người, bây giờ có thể độc hưởng một phòng, lại còn được đi lại khắp nơi cũng xem như là một niềm vui trong nỗi kinh ngạc rồi.

Vậy nên lần này Tiết Diệu Dẫn không thấy mệt nhọc, tuy rằng lo lắng hãi hùng một phen, nhưng cũng có thu hoạch bất ngờ— Ví như, mặt khác của Thẩm Thiếu Soái.

Ánh mắt Tiết Diệu Dẫn dời từ khoang thuyền sang người Thẩm Đạc, tuy anh đã đổi sang một bộ áo sơ mi quần dài, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, nhưng ánh mắt của Tiết Diệu Dẫn như có một lớp lọc, luôn tự động lọc sang dáng vẻ anh trong trang phục nữ.

Thẩm Đạc đang đứng ở trên boong tàu đầu thuyền nói chuyện với Tô Thừa, vóc dáng hai người như nhau, chỉ là với tư thế đứng và động tác cũng đủ nhận ra sự khác biệt rất lớn.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.