Bạn đang đọc Tình Sắc Dân Quốc – Chương 22
Đến nơi mà Thẩm Đạc đã nói, cả người Tiết Diệu Dẫn gần như tắm trong mồ hôi lạnh.
Bình Châu xảy ra chuyện lớn thế này, là một ‘kẻ làm phản’ ở nhà họ Hàn nên Hàn Nguyên Thanh hiển nhiên cũng là đối tượng bị theo dõi.
Tiết Diệu Dẫn chần chờ ở gần đó một hồi lâu, nhận ra không còn ai khả nghi mới đi lên ấn chuông.
Một chập sau, bên trong có tiếng bước chân, rồi một giọng nam vang lên: “Ai thế?”Tiết Diệu Dẫn nói theo lời hướng dẫn của Thẩm Đạc: “Tôi là nhân viên cửa hàng may mặc phố Hưng Vinh, áo quần may cho bà Hàn không đủ nguyên liệu, vậy nên tôi đến hỏi xem có cần đổi không.
”Bên trong yên lặng một hồi, then cửa tay vặn ra, một người đàn ông trẻ tuổi nhường chỗ cho Tiết Diệu Dẫn, vươn tay chỉ về phía dưới.
Tiết Diệu Dẫn vội đi vào, người kia lại chỉ trên lầu rồi ngồi xuống cái ghế cạnh cửa, nhất mực chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Tiết Diệu Dẫn cất bước lên lầu, ở một góc khuất đã thấy một đôi chân cạnh tay vịn sô pha, chủ nhân của nó mang dáng vẻ cà lơ phất phơ.
“Người của Thẩm Đạc?”Tiết Diệu Dẫn đón nhận ánh mắt quan sát của người trên sô pha, rồi lại nghe một giọng nữ bên cạnh: “Cô Tiết?”Tiết Diệu Dẫn về nước không bao lâu, Tần Cần đã theo Hàn Nguyên Thanh về Bình Châu, tuy rằng hai người gặp nhau không được mấy lần, nhưng so với Hàn Nguyên Thanh chỉ được nghe từ những câu chuyện huyền thoại thì vẫn thân quen hơn, vậy nên bước chân cũng tư nhiên đi về hướng Tần Cần.
Tần Cần cũng không ngờ người đến sẽ là Tiết Diệu Dẫn, vậy nên phản ứng đầu tiên của cô ấy là có phải Thẩm Đạc đã xảy ra chuyện gì rồi không, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Tiết Diệu Dẫn vội nói: “Hiện tại nhà họ Hàn làm rất căng, Thiếu soái không tiện ra ngoài nên tôi thay anh ấy đến đây.
”Tần Cần nghe vậy thì cũng thả lỏng cơ mặt đi, cầm áo khoác vắt bên lưng ghế lên, quét mắt nhìn Hàn Nguyên Thanh: “Em dẫn người đi đánh lạc hướng nhà họ Hàn.
”Hàn Nguyên Thanh lắc đầu, kéo cô ấy về lại, nói: “Anh đi, em liên hệ với bên Tô Thừa nói họ chuẩn bị thuyền đi, đến lúc ấy chúng ta gặp nhau trên bến tàu.
” Dứt lời thì đi về hướng cửa.
Tiết Diệu Dẫn thấy anh ta nói chuyện và hành động rất lưu loát, không khỏi quan sát thêm.
Từng nghe cậu út nhà họ Hàn bất cần đời, là con cừu non không chăn được, bây giờ nhìn vào thì lời đồn không tin tưởng được, có tài chiếm được một vị thế của Hồng Môn, sao có thể là con cừu được.
Hai người cẩn thận hỏi đáp, nhanh chóng đi đến gần nhà thờ.
Tiết Diệu Dẫn chợt nhớ ra, xoay người đi đến một cửa hàng bách hóa, mua một vài bộ đồ rồi đi ra.
Hàn Nguyên Thanh thấy váy trên tay cô, vẻ mặt anh tuấn không khỏi mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến đây là người Thẩm Đạc có thể tin được, anh ta cũng không đến mức không phân nặng nhẹ, không nhiều lời nữa.
Vì sợ nhà họ Hàn quay lại nên Thẩm Đạc không thay cái bộ lễ phục phù dâu hồng hào trắng nõn này ra.
Lúc cửa được mở ra, Hàn Nguyên Thanh bỗng sửng sốt, còn tưởng mình gõ sai cửa, nhìn trái nhìn phải rồi lại nhìn sang Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn ôm quần áo đi vào bên trong, nhanh chóng đóng cửa lại.
“Cả đường đi cứ phải gấp gáp làm tôi sợ muốn chết! Sợ bị phát hiện rồi cơ!” Tiết Diệu Dẫn đặt mông ngồi lên giường, thở hồng hộc.
.