Tình Sắc Dân Quốc

Chương 14


Bạn đang đọc Tình Sắc Dân Quốc – Chương 14


Phù Đại lại nói thêm: “Diệu Diệu là vị hôn thê của Thẩm Thiếu soái đấy, không phải anh cứ hay tới lui với Thẩm Thiếu soái à, sao lại không biết?”Tưởng Sở Phong nghĩ thầm, trước đấy ngay cả Thẩm Đạc còn chưa được gặp vị hôn thê gì kia nữa là, sao anh ta biết được chứ.

Có điều hành tung dạo này của Thẩm Đạc thì anh ta có biết, nên không khỏi nhìn Tiết Diệu Dẫn thêm vài bận, dẫu sao người không để tâm đến mặt mũi của Thẩm Đạc cũng rất hiếm thấy.Tiết Diệu Dẫn bị Tưởng Sở Phong nhìn đến hai lần mà cứng đờ cả người, cũng may Phù Đại ngốc nên không nhận ra, vội giục: “Anh Cửu, em muốn ăn que nướng, chúng ta đến nhà hàng của lão Giang Than kia đi!”“Nghe em hết.” Tưởng Sở Phong nói đoạn, cầm áo khoác lên mặc cho cô ấy, nắm tay cô ấy rời đi.Phù Đại huơ tay với Tiết Diệu Dẫn, “Tôi đi trước nhé Diệu Diệu, hôm khác cô có thời gian thì đến nhà tôi chơi.


Túi thơm ấy tôi sẽ nói Tiểu Thiến lấy cho cô, nếu dùng tốt thì cứ đến mà dùng, không cần trả tiền!”Thấy cô ấy hào phóng như thế, Tiết Diệu Dẫn không khỏi cười lên, gật đầu đáp: “Tôi biết rồi.”Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, Tiết Diệu Dẫn nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ đầy tự nhiên của Tưởng Sở Phong, thầm than một câu: “Thứ thép cứng trăm lần tôi luyện, lại hoá mềm yếu uốn vào ngón tay”.

Nhưng rồi lại không khỏi tò mò, mặt lạnh như Thẩm Đạc thế kia, tương lai không biết sẽ vì ai mà thay đổi, và thay đổi thành như thế nào nữa.Ôm ý nghĩ ấy, đến lúc gặp lại Thẩm Đạc thì trong tiềm thức Tiết Diệu Dẫn mang thêm sự đánh giá, vì nghĩ mãi không ra ngoài gương mặt này thì anh còn giấu những thứ gì để làm lòng ai chờ mong.Lại thêm Tiết Chính Dương hết lòng thuyết phục, đây là lần đầu tiên Tiết Diệu Dẫn có cái nhìn nghiêm túc về tương lai của mình.


Cô thật không muốn kết hôn cũng chẳng muốn sinh con, chỉ là cô đương còn rất trẻ, có chút bối rối về một cuộc sống hôn nhân giữa hai con người kết hợp lại với nhau mà thôi.Tiết Diệu Dẫn không có chị em gái, các chị vợ trong nhà rất tốt, có gì tri kỷ cũng kể hết với họ.

Nhóm bà vợ lẽ thấy Tiết Diệu Dẫn không thể giải thích được, thì thay cô so sánh và loại trừ.“Nhìn cả thành phố Việt Châu này, nhân phẩm, tướng mạo, địa vị của Thẩm Thiếu soái đều nổi bần bật, không phải em đã kiếm hời sao!”“Đúng thế, đàn ông hơn mình bảy tuổi mới là xứng đôi nhất, đàn ông ở cái tuổi này là thành thục và chững chạc nhất đấy, sẽ không có chuyện xấu đâu.”Tiết Diệu Dẫn ngồi trong vòng vây của nhóm vợ lẽ, lười nhác nâng mí mắt, “Nhưng sao em lại nghe là, “Năm hơn nữ bảy dễ gặp tai ương lao tù?”Bà Tư vung tay nói: “Đừng quan tâm những lời tầm phào của người khác, miệng lưỡi làng trên xóm dưới cũng không linh nghiệm bằng chị, em tin chị là được!”Tiết Diệu Dẫn chẹp miệng, không phản bác lại.Bà Cả là người vào cửa nhà cô sớm nhất, tuổi tác và kinh nghiệm phải nói là đi đầu, chị thấy hái dưa xanh không ngọt, đàn ông có bãn lĩnh, người phụ nữ sầu trong lòng cũng không còn cách nào, bèn hỏi: “Diệu Diệu, em nghĩ thế nào? Muốn hủy hôn thật sao?”Ngoài mặt Tiết Chính Dương tận lực tác hợp cho hai người, nhưng đến cùng nếu vẫn không thành, không thể thay đổi được nữa thì chắc chắn cũng không gây khó dễ cho em gái mình, bây giờ cũng chỉ dựa vào thái độ của Tiết Diệu Dẫn thôi.“Ban đầu em đã tính như thế thật.” Tiết Diệu Dẫn do dự đổi tay khác chống cằm, “Nhưng nghĩ kỹ lại thì sớm hay muộn em cũng phải lấy chồng thôi, trước mắt thì Thẩm Đạc là một lựa chọn.”Bà Tư bấy giờ mới cuộn tay lại, “Vậy thì còn chờ cái gì nữa! Lên thôi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.