Tinh Quỹ

Chương 41: Phiên ngoại


Đọc truyện Tinh Quỹ – Chương 41: Phiên ngoại

Khi Ngô Hàn Giang trở về từ bữa tiệc xã giao, thì Hứa Minh đã ngủ. Ngô Hàn Giang đi chân trần, nhẹ nhàng đến bên đầu giường, nương theo ánh trăng, trông thấy Hứa Minh với tư thế nằm dựa lưng vào thành giường mà dạy mãi không chịu sửa, đầu đặt trên gối vẹo cả sang một bên, nét mặt điềm tĩnh, đang ngủ say.

Ngô Hàn Giang nhẹ nhàng nâng cậu dậy, điều chỉnh tư thế cho tốt, khom người vốn định hôn cậu, nhưng nghĩ đến một thân mùi rượu của mình, đành từ bỏ, xoay người muốn đi tắm rửa, thì bị kéo lại.

“Ngô Hàn Giang……”

Hứa Minh còn buồn ngủ, tay túm lấy cổ tay áo Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang khom lưng, dịu dàng nhìn cậu nói:    ”Ngủ đi, ta đi tắm rửa một cái.”

“Ừm……”    Hứa Minh trở mình.

Ngô Hàn Giang đi vào phòng tắm, nhanh chóng cởi quần áo, đứng dưới vòi sen, để cho dòng nước xối xả cuốn trôi đi mệt mỏi trên cơ thể. Liên tiếp một tuần với mật độ làm việc cao, đi sớm về trễ, cũng chưa thể nhìn Hứa Minh, thật như muốn phá huỷ y.

Bỗng nhiên, cửa phòng tắm bị mở ra, Ngô Hàn Giang vuốt nước trên mặt, liền trông thấy Hứa Minh không một mảnh vải che thân, xinh đẹp trơn tuột như nhân ngư tiến vào, nhào vào ngực y.

Ngô Hàn Giang vô cùng kinh ngạc, nâng mặt Hứa Minh lên,     ”Sao không ngủ vào đây làm gì?”

Hứa Minh sợ y ngốc nghếch không hiểu phong tình, cầm chai dầu bôi trơn quơ quơ trước mặt y.

Ngô Hàn Giang biết nghe lời bắt lấy đặt sang một bên, ôm Hứa Minh đứng trên bàn chân của chính mình, gắt gao giam chặt vào ngực, muốn ôm nát cậu, hôn không giống hôn, mà là giống như cắn nuốt man rợ, môi Hứa Minh bị mút đến chết lặng, lổ tai và cổ đều bị cắn mạnh đau rát.

Hôm nay Hứa Minh đã có dự tính trong đầu, cậu cố sức đẩy Ngô Hàn Giang ra, thở hổn hển nói:   ”Nhắm mắt lại.”

Hai gò má Ngô Hàn Giang ửng hồng nổi lên dục vọng, giọng khàn khàn hỏi:    ”Hửm?”

Hứa Minh quyết tâm che mắt y lại,    ”Nghe lời.”

Ngô Hàn Giang kiềm chế dục vọng, đóng đôi con ngươi.

Hứa Minh đạt được ý đồ cười cười, nhanh chóng ngồi xổm xuống, một ngụm ngậm lấy khí quan cực đại đang nửa đứng lên của Ngô Hàn Giang.

Ngô Hàn Giang chỉ cảm thấy một dòng điện chạy xẹt qua sống lưng, mình bị một không gian eo hẹp nóng ấm mềm mại vây quanh, y giật mình mở to mắt, nhìn thấy gương mặt của Hứa Minh đang vùi dưới khố gian mình, đôi môi đáng yêu bị lấp đầy bởi khí quan dữ tợn của mình. Trán y bất thình lình trương phình, thanh âm khàn khàn quát bảo ngưng lại:    ”Minh Minh, đứng lên!”

Nói xong, tay bắt lấy bả vai Hứa Minh, Hứa Minh dùng hai cánh tay gắt gao ôm thắt lưng của y, quyết liệt nuốt sâu vào, môi cơ hồ bị dán tới gốc, khoang miệng bị lấp đầy không khe hở, đầu đỉnh sưng to đâm tới cổ họng, cậu ứa nước mắt, cực lực nhịn xuống xúc động muốn nôn, gắt gao ngậm Ngô Hàn Giang không nhả, vừa lòng nghe được thanh âm rên rỉ khàn khàn của Ngô Hàn Giang.

Ngô Hàn Giang hít sâu, giữ chặt phần đầu của Minh Minh đang cố gắng thực hiện ý đồ, buộc cậu phải tránh khỏi người mình, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt ươn ướt khát cầu của Hứa Minh.

“…… Tiểu tử ngốc.”

Hứa Minh nhận được sự đồng ý ngầm, khoang miệng liền chậm rãi đảo quanh, cự vật trong miệng không biết khi nào thì đã đột ngột to lên gấp đôi, cậu miễn cưỡng chỉ có thể ngậm được một nửa, nuốt không hết.

Khóe mắt Ngô Hàn Giang đỏ lên, hai tay vuốt tóc Hứa Minh,    ”Đừng miễn cưỡng.”

Hứa Minh chậm rãi phun cự vật ra, ôm đùi Ngô Hàn Giang, ánh mắt quyến rũ nhìn y, hai má kề sát phần dưới của Ngô Hàn Giang, cọ qua cọ lại thô vật cứng như thép kia, vươn cái lưỡi đỏ tươi liếm từ gốc thẳng đến đỉnh, hút chất lỏng chảy ra ở nơi đó, ngậm sâu đầu đỉnh hồng hồng cứng rắn rồi dùng môi hôn lên, ánh mắt ái mộ mà khát vọng nhìn về phía Ngô Hàn Giang đang ở trên cao.

Ngô Hàn Giang ngẩng mạnh đầu, gân xanh trên cổ trương phình, ngón tay gắt gao nắm lấy tóc Hứa Minh, đứa nhỏ này phải bức điên mình mới được à!

Hứa Minh vừa lòng với phản ứng của Ngô Hàn Giang, bắt chước y đem đầu lưỡi đâm vào lổ nhỏ ở đỉnh, quả nhiên rước lấy một tiếng thở gấp của Ngô Hàn Giang.

“Thật lớn, rất thích……”     Hứa Minh mơ hồ thốt nên lời tán thưởng tự đáy lòng, chỉ cần ngậm nó vào, cả người cậu sẽ liền nóng bừng bừng mềm nhũn, muốn bị nó hung hăng đâm vào mình, đỉnh lộng, muốn nuốt trọn toàn bộ nó.

Ngô Hàn Giang nhìn chằm chằm Hứa Minh đang phủ phục ở dưới chân, dục vọng trong mắt bốc lên, cả cơ thể đều bị buộc chặt, cực lực ngăn chặn xúc động muốn tàn sát bừa bãi.

Hứa Minh không biết sâu cạn, hai tay ôm lấy thắt lưng Ngô Hàn Giang, sau một cái hít sâu, không muốn sống mãnh lực nuốt cự vật thô dài cứng rắn đến đáng sợ kia vào.

“Ngô ——”    Hứa Minh bị đỉnh nức nở ra tiếng, vẫn còn một nửa ở bên ngoài, không cam lòng!

“Đủ rồi……”     Ngô Hàn Giang đẩy Hứa Minh ra, một phen kéo cậu lên, xoay người, đổ cậu trên vách tường, đè lại, một ngụm ngậm cắn vành tai cậu, hung tợn nói:     ”Lát nữa đừng khóc!”

Hứa Minh sợ run cả người, nhưng lại mười phần chờ mong.

Ngô Hàn Giang vặn nhỏ nước, làm cho dòng nước chậm rãi chạy dọc theo da thịt của Hứa Minh, tựa như lướt qua phiến bạch ngọc xinh đẹp nhất, y hơi khom người, hôn lên từng tấc một.

Hứa Minh gấp gáp dùng mông cọ xát âm hành của Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang vỗ mông cậu một cái chát, ngồi xổm xuống, cắn một ngụm lên cánh mông thịt của cậu, rước lấy một tiếng kêu sợ hãi của Hứa Minh, chân cậu lập tức mềm nhũn,    ”Đừng……”

Hơn một tháng hai người ở chung, đã làm qua năm sáu kiểu, Hứa Minh ở trên giường rất táo bạo, nhưng ngoại trừ một kiểu này, cậu luôn luôn rụt rè, Ngô Hàn Giang biết cậu thoải mái, mỗi lần đều luôn dùng cách này để khi dễ cậu.

Ngô Hàn Giang tùy ý vuốt ve rồi ngậm cắn một phen, hai cánh mông đều đã trở nên đỏ ửng, đầy dấu răng, Hứa Minh mềm yếu dựa dính sát vào vách tường, sau gáy cũng đỏ hồng mê người, không cần nhìn, phía trước nhất định là một mảnh xuân tình.

Ngô Hàn Giang tách hai cánh mông cậu ra, lỗ thủng ở giữa ngượng ngùng xinh đẹp hiển lộ, chọc người thương yêu mà co rút lại, Ngô Hàn Giang lửa nóng hôn lên.

“A!”     Hứa Minh kêu sợ, vặn vẹo mông ý đồ tránh né, Ngô Hàn Giang vững vàng nắm chặt cái mông của cậu, không cho cậu trốn, đầu lưỡi dùng sức tham nhập vào lỗ sâu.

“Ô ô ——”    Hứa Minh chịu không nổi kích thích, chảy nước mắt sung sướng, nghĩ đến tư thế phóng đãng hiện tại của mình, thì phần dưới dựng mạnh thẳng lên, cậu đơn giản chỉ biết cam chịu, vặn vẹo khố bộ, cọ xát đầu đỉnh sưng cứng của mình lên vách tường, đong đưa trước miệng lưỡi của Ngô Hàn Giang,    ”A Ngô Hàn Giang, ưm đừng cắn con, ngứa, đừng liếm, đừng vói vào, bẩn, ô ô, chán ghét người! Không được con phải bắn, người mau đâm con!”

Ngô Hàn Giang đầu đầy mồ hôi đứng lên, mở nắp bình, đổ ra một đống dịch trơn, dịu dàng xoa rồi tiến vào vách tràng của Hứa Minh, bôi trơn khuếch trương liên tục, thẳng đến khi nơi đó đủ mềm mại, có thể tiếp nhận y, y mới chậm rãi cắm vào, xâm nhập đến cực hạn.

Hai người đồng thời hít sâu, lẳng lặng cảm thụ giờ khắc dung hợp này.

Hai tay Ngô Hàn Giang vòng qua trước người Hứa Minh, ôm lấy chiếc eo nhỏ của cậu, vuốt ve ngực cậu. Hứa Minh ôm cánh tay y, nghiềng đầu sang … Đến, dịu dàng hôn lên đôi môi ướt át,   ”Động đi……”

Ngô Hàn Giang cầm âm hành của Hứa Minh, một bên âu yếm, một bên di chuyển thắt lưng cắm rút, Hứa Minh bắt lấy ngón tay Ngô Hàn Giang ngậm vào miệng, mút liếm,    ”Ông xã, dùng sức làm em.”    Hứa Minh không ngại nói ra ngôn ngữ quyến rũ, những lúc như vậy luôn khiến Ngô Hàn Giang không thể khống chế được.

Ngô Hàn Giang luôn luôn phải cực lực kiềm nén đến tan tác rối tinh rối mù, nhịn không được khố hạ dùng sức, va chạm nặng nề, một lần nữa đỉnh lộng vào điểm mẫn cảm của Hứa Minh, Hứa Minh sảng khoái khóc la, dùng sức co rút vách ruột, lấy lòng Ngô Hàn Giang.

Ngô Hàn Giang bị cậu cắn nhíu cả mày,      ”Đừng cắn, Minh Minh!”

Hứa Minh cố tình giở trò, dùng sức nhiều hơn nữa, khiến Ngô Hàn Giang than nhẹ một tiếng, cậu chính là muốn nghe tiếng rên rỉ của Ngô Hàn Giang, tại vì sao mỗi lần đều chỉ có một mình mình vừa khóc vừa la, mất mặt muốn chết.

Ngô Hàn Giang bị cậu kẹp suýt chút nữa thì bắn, hít sâu mấy hơi, không để Hứa Minh kịp thở, rất nhanh làm mạnh bạo kịch liệt, điên cuồng tiến lên, xâm nhập khủng bố, muốn xuyên thấu Hứa Minh.

Hứa Minh thét chói tai được một lúc, sau đó rốt cuộc không la nổi nữa, sức lực trên người đều bị trút đi hết, cơ thể hoàn toàn bị khoái cảm cực độ chi phối, như trèo lên được đỉnh núi gặp thần tiên, hưởng hết vui thích ngập đầu.

Thậm chí mình bắn khi nào cũng không biết, chờ một trận sóng đánh ngất trời này qua đi, không có dư thừa cơ hội được thở dốc, cậu đã bị Ngô Hàn Giang xoay người, một chân bị nâng lên cao, mặt đối mặt tiến nhập.

Ngô Hàn Giang bao bọc Hứa Minh, giam cậu trong pháo đài bất khả xâm phạm của mình, không ngừng ra vào thân thể cậu, kịch liệt va chạm ma xát bên trong nóng hổi mềm dẻo của cậu, đón lấy ánh mắt bị *** hãm sâu mà vô hạn yêu thương say đắm, chiếm được khoái cảm và thỏa mãn cao nhất.

Khối thân thể ngây ngô này, không ngừng khắc ghi bộ mặt xinh đẹp *** đãng vì mình mà nở rộ, y có thể nào không hung hăng chà đạp cậu, tiến vào bên trong tối bí ẩn thơm tho của cậu, bắn ra trọc dịch của chính mình, làm bẩn cậu, độc chiếm cậu, hận không thể một ngụm một ngụm cắn nuốt cậu.


Hứa Minh cố gắng điều chỉnh tiêu điểm, thấy được gương mặt Ngô Hàn Giang hơi vặn vẹo mà gợi cảm đến mức tận cùng, cậu si mê nhìn gương mặt này, chìm nổi trong bể dục, dần dần choáng váng xay xẩm……

Như cậu mong muốn, cậu bị làm đến hôn mê, tỉnh lại là khi bọn họ đã nằm trên giường, cả người cậu ghé vào trên người Ngô Hàn Giang, được y ôm, triền miên mà dịu dàng âu yếm, hôn môi..

Hứa Minh rất là buồn ngủ, nhưng vẫn phối hợp thức dậy, hôn môi Ngô Hàn Giang, mặt sau đau rát gần như chết lặng, nhưng còn có thể chịu được.

Hứa Minh phỏng chừng mình đã bắn rất nhiều lần, nên phần dưới ẩn ẩn đau, nửa cứng không mềm, trên đỉnh còn hơi ươn ướt ngượng ngùng, thật sự bắn không được.

Mà Ngô Hàn Giang thì vẫn có thể duy trì, vừa thô vừa nóng, cũng khó trách, bọn họ đã chưa làm một tuần, Ngô Hàn Giang lại cấm dục nhiều năm như vậy, nên tinh lực tràn đầy khiến kẻ khác giận sôi, cơ mà ai bảo Hứa Minh nói cái gì cũng sẽ thỏa mãn y.

Hứa Minh nắm vật cứng của Ngô Hàn Giang, cắm vào mặt sau của mình, Ngô Hàn Giang ngăn cậu lại, xoa đầu cậu nói,     ”Con mệt muốn chết rồi, nghỉ ngơi đi.”

Hứa Minh lắc đầu, ngậm lấy bờ môi của y, nói:     ”Con phải vắt khô người, làm con ngất đi, vừa rồi thích muốn chết.”

Ngô Hàn Giang vỗ mông cậu một cái chát,      ”Còn nói, vừa rồi hù chết ta, muốn ngất thì ngất vậy đó à?”

“Ai kêu người mạnh như vậy.”     Nhớ tới tình hình vừa rồi, Hứa Minh sợ run người, đỏ mặt oán giận,    ”Con bị người lộng phá, có điều, rất thích, yêu người chết mất. Ông xã, em còn muốn, lại đến.”

Hứa Minh ngồi dậy, dạng lớn hai đùi, nâng mông lên, cầm thô vật của Ngô Hàn Giang nuốt vào từng chút một, cảm giác bên trong của mình cũng sắp bị thiêu đốt, xé rách.

Ngô Hàn Giang đã một lần phát tiết, khả năng phục hồi một phần mười, nên động tác không vội vã, kéo Hứa Minh xuống, ôm hôn môi, hạ thân chậm rãi luật động.

“Có đau hay không? Vừa rồi ta nhìn nhìn, thấy hơi sưng đỏ, đừng cậy mạnh.”    Ngô Hàn Giang đau lòng nói.

Hứa Minh lắc đầu không nói, hỗ trợ Ngô Hàn Giang làm cho hai người ngồi dậy, chân vòng qua lưng y, đem đầu của y đặt lên ngực mình, đem □ (núm vú) sưng đỏ mẫn cảm đưa vào miệng y,    ”Ngô, cắn hư cũng không sao.”

Ngô Hàn Giang ngậm lấy một vòng đỏ ửng, mút vào khẽ cắn, ngón tay vuốt ve bên kia đến thay hình đổi dạng.

Hứa Minh sợ run phát ra thanh âm rên rỉ ngọt ngào, tay giữ lấy đầu của y, dùng sức vuốt ve,     ”Người ăn con đi……”

Mưa tạnh trời trong, Hứa Minh giống mèo nhỏ được cho ăn no chán chê, nằm trên ***g ngực Ngô Hàn Giang nói.

“Nói thật đi, con là người thứ mấy, kỹ thuật xếp thứ mấy?”    Hứa Minh cào ngực Ngô Hàn Giang truy vấn, vấn đề này cậu đã bị nghẹn thật lâu, tuy rằng cậu biết hỏi như vậy rất nhàm chán, đáp án có lẽ sẽ khiến cậu không thoải mái, nhưng vẫn không thắng nổi sự tò mò.

“Người thứ hai.”

Hứa Minh dựng người dậy, không thể tin,      ”Chính là……?”

Ngô Hàn Giang kéo cậu vào lòng, hôn lên lỗ tai cậu,      ”Lần đầu tiên là mười bảy năm trước, hiểu chưa?”

“Vậy Ngô Lạc Dương tới bằng cách nào? Từ trong đá sinh ra?”

“Thụ tinh nhân tạo, có nghe qua sao không?”

”Con biết!”    Hứa Minh vui mừng quá đỗi, ôm Ngô Hàn Giang tấm tắc hôn lên dồn dập,     ”Thân ái, người không làm con thất vọng, con  cả đời làm trâu làm ngựa cho người!”

Ngô Hàn Giang buồn cười,     ”Con khỏe mạnh bình an là được rồi. Ta đã liên hệ với một học viện âm nhạc, chờ cuối tuần này qua sinh nhật của con, ta dẫn con đi xem xem, nếu con đồng ý, chọn một bộ môn mình cảm thấy hứng thú, rồi sau đó mau chóng nhập học.”

Được đào tạo thanh nhạc chuyên nghiệp vẫn là ước mơ của Hứa Minh bấy lâu, nghe xong lời đề nghị của Ngô Hàn Giang, cậu vô cùng háo hức, nhưng lại có chút lo lắng,    ”Có điều con không đi học đã lâu, theo không kịp thì làm sao bây giờ?

Trong lòng Ngô Hàn Giang chua xót một trận,     ”Không đến trường con đã xuất sắc ưu tú như vậy, không hề thua kém ai. Con có thiên phú, học này nọ tiếp thu nhanh, chuyện này rõ như ban ngày mà, con phải tin tưởng bản thân mình. Mặt khác, ta sẽ bảo giáo viên đặc biệt chăm sóc con, con được nhiều người thích như vậy, rất nhanh sẽ có thể hoà đồng với giáo viên và bạn bè.”

Những lời cổ vũ này khiến Hứa Minh tăng không ít niềm tin, tính cách của cậu vốn rất kiên cường, liền đồng ý quyết tâm và vỗ tay vui mừng với Ngô Hàn Giang,     ”Tốt lắm, con sẽ không khiến người mất mặt!”

Ngô Hàn Giang nắm tay cậu,     ”Tiểu tử ngốc, bất kể lúc nào, ta cũng đều tự hào về con.”

Giữa trưa ngày hôm sau, Hứa Minh ngơ ngẩn tỉnh dậy, ngửi được mùi thuốc Đông y quen thuộc, biết là Ngô Hàn Giang đã bôi thuốc cho mình. Cậu cảm thấy đau nhức cả người, thắt lưng giống như bị bẻ gãy, mặt sau đau rát nóng bừng, này gọi là cái giá của việc làm tình, mà này cũng là do cậu không chấn nhận lời đề nghị hai người đổi vị trí cho nhau của Ngô Hàn Giang, thứ nhất cậu không muốn Ngô Hàn Giang phải chịu dày vò, thứ hai sợ Ngô Hàn Giang cảm động lây, về sau có làm e là sẽ làm nhẹ nhàng chậm rãi, nói không chừng còn bị giảm bớt tần suất! Hứa Minh cho rằng trạng thái bây giờ mới là tốt nhất, Ngô Hàn Giang chỉ có hơi quỷ súc, chịu ngược rất ít, nhất là trong lúc phối hợp, không hoàn toàn cứng rắn xuống tay.

Ngô Hàn Giang hỏi thăm không ít bác sĩ Đông y Tây y, tổng kết ý kiến của bọn họ, bình thường nên chú ý dinh dưỡng cho Hứa Minh, thoa thuốc ngoài da, kiểm tra định kỳ cho Hứa Minh, vui mừng chính là tình huống luôn rất khả quan, ngoại trừ mỗi lần thực chiến, y đều không kiểm soát được, hoặc nhiều hoặc ít làm mạnh bạo, sau đó có bổ cứu như thế nào, thì Hứa Minh vẫn cảm thấy không được thoải mái một hai ngày, tiểu tử ngốc này còn không chịu thừa nhận, giả bộ không sao, khiến Ngô Hàn Giang càng thêm áy náy đau lòng.

Ngô Hàn Giang đỡ Hứa Minh ngồi dậy, đút chút nước cho cậu,     ”Bảo bối có không thoải mái chỗ nào không?”

“Không sao, rất tốt, đừng lo lắng. Hôm nay không cần đi làm?”

“Hôm nay nghỉ ngơi một ngày.”

“Thật tốt quá, mấy ngày nay dường như không có thì giờ gặp người, con nhớ người nhớ nhiều lắm.”

“Ta cũng nhớ con. Hôm nay hảo hảo ở nhà với con. Trước đứng lên ăn cơm trưa đi.”

Nửa ngày kế tiếp trôi qua ở trên giường, mặt sau của Hứa Minh không được thoải mái, nên cậu không có tinh thần, Ngô Hàn Giang liền bồi cậu ở trên giường xem TV, chơi game, nói chuyện phiếm.

Hứa Minh ở trong lòng Ngô Hàn Giang, say sưa ngủ trưa, ngủ thẳng tới khi mặt trời sắp lặn, ăn nhẹ bánh ngọt uống chút trà, chậm rì rì theo sát Ngô Hàn Giang tản bộ trên đường.

Nhà chung cư cách khu trường cấp ba không xa, Hứa Minh có tính toán trước dẫn Ngô Hàn Giang đi vào trường, biến mất trong đám người, hướng đến một nhóm học sinh đang ùa ra về giờ tan học.

Hứa Minh nhìn thấy Ngô Lạc Dương trước tiên, lặng lẽ chỉ Ngô Hàn Giang xem.

Ngô Hàn Giang vẫn nhìn chăm chú vào Ngô Lạc Dương đang lơ đãng đẩy xe đạp cùng một nhóm học sinh ra về, cưỡi xe rời đi.

Hứa Minh nhìn Ngô Hàn Giang, nắm chặt tay y, trong lòng nói, thực xin lỗi Ngô Hàn Giang, nhưng con sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh người.

Ngô Hàn Giang nắm chặt bàn tay cậu, dắt tay cậu về nhà. Đứa ngốc, ta không buồn, cũng không hối hận.

Sinh nhật mười tám tuổi của Hứa Minh được tổ chức thực long trọng, Ngô Hàn Giang mời tất cả những bạn bè ở Đông Phương của Hứa Minh tới, mời thêm vài bằng hữu và cấp dưới của mình, bao một hội quán lịch sự tao nhã, dựa theo sở thích Hứa Minh mà bày trí với phong cách đơn giản cởi mở, mời Trương quản lí biết ăn nói đảm nhiệm vị trí người điều khiển chương trình, hơn nữa, Trương quản lí cũng được xem như là bà mối của hai người.

Hứa Minh mặc âu phục tuyết trắng, gắn nơ con bướm, được Ngô Hàn Giang một thân tây trang màu đen tuấn mỹ không có đối thủ nắm tay đi vào khán phòng.

Nghênh đón cậu chính là tiếng vỗ tay hoan hô và ruy băng đủ loại màu sắc bay đầy trời, Hứa Minh vui mừng kinh ngạc, thậm chí có chút không biết làm sao, Ngô Hàn Giang thấp giọng ghé vào lỗ tai cậu nói:     ”Không cần câu nệ, con chỉ cần cười ngây ngô là được.”

Mặt Hứa Minh đỏ lên, mỉm cười gật đầu với những vị khách, chào hỏi.

Tiểu Nguyên đang mang thai cũng không ngại vất vả cùng Trịnh Khải đến để chúc mừng, Hứa Minh vô cùng cảm động, dặn Ngô Hàn Giang nhất định cẩn thận chăm sóc tốt cho nàng.

“Yên tâm đi.”


Ngô Hàn Giang giới thiệu Hứa Minh với vài người bạn và cấp dưới, những người này đều có kinh nghiệm ứng phó, giọng điệu hàm súc kính cẩn, ca ngợi,    ”Thật sự trăm nghe không bằng một thấy, Hứa tiểu công tử hồn nhiên rực rỡ, thần thái tuấn tú, cùng Ngô thính quả là tuyệt phối, chúc mừng sinh nhật mười tám của Hứa tiểu công tử, cung chúc nhị vị hạnh phúc mỹ mãn.”

Hứa Minh đỏ mặt không biết đáp lễ như thế nào, Ngô Hàn Giang dẫn cậu đi cám ơn từng người.

Đến phiên Tống Thành Trạch, bị hắn trêu chọc một phen,    ”Ta nói từ lúc nhìn thấy Hứa Minh, thì đã cảm giác cậu nhóc này rất đặc biệt, ngay cả lão Ngô mà cũng dám đùa giỡn, khẳng định có thể được việc. Thế nào, người ta nói muốn qua lại với cậu, cậu cãi, cứng rắn không thèm, bây giờ nhìn xem, mới có mấy tháng thôi đã bị người ta bắt đi mất, lão Ngô cậu có phục hay không hử?”

Hứa Minh xì nở nụ cười, nhìn trộm phản ứng của Ngô Hàn Giang, người nọ câu mày mà cười, dịu dàng mà dung túng, là cảm tình mà Hứa Minh yêu nhất,    ”Người khiến tôi chịu khuất phục nhất cũng chỉ có cậu ấy mà thôi.”

Hứa Minh hì hì cười ngây ngô.

Được mọi người nhìn chăm chú, chúc phúc, Hứa Minh hạnh phúc như một hoàng tử bé, Ngô Hàn Giang nhìn cậu, vì cậu hạnh phúc mà mình cũng hạnh phúc theo.

Bảo bối, con xứng đáng với tất cả những thứ này, ta còn nợ con rất nhiều rất nhiều, ta sẽ dùng quãng đời còn lại để chậm rãi hoàn trả.

Ông mai Trương mời Hứa Minh và Ngô Hàn Giang đến trung tâm yến hội, tuyên bố lảnh lót,      ”Xin cho phép tôi được trịnh trọng tuyên bố, bữa tiệc tối sinh nhật mười tám tuổi của Hứa Minh Hứa tiểu công tử, hiện tại bắt đầu!”

Thanh âm ủng hộ và tiếng hoan hô vang lên.

“Đầu tiên, cho mời Ngô Hàn Giang tiên sinh có đôi lời!”

Hứa Minh hướng ánh mắt ái mộ về phía người thương Ngô Hàn Giang, có loại ảo giác, Ngô Hàn Giang là chú rễ của mình, hôm nay là ngày bọn họ cử hành hôn lễ.

“Cảm tạ các vị bằng hữu đã tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của Hứa Minh, chân thành hy vọng mọi người sẽ trải qua một đêm vui vẻ. Hôm nay, là ngày Hứa Minh nhà tôi mười tám tuổi trưởng thành ——”

Nghe thế, vài người bạn trẻ tuổi của Hứa Minh bắt đầu huýt gió, lo ó om sòm, náo loạn đến nổi khiến Hứa Minh đỏ bừng mặt, bằng hữu và cấp dưới của Ngô Hàn Giang thì mặt ngoài bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong nội tâm cũng vô cùng phấn khởi, Ngô Hàn Giang đối với đứa nhỏ vừa mới trưởng thành này thật sự sủng lên trời!

Ngô Hàn Giang ôm bả vai Hứa Minh, tiếp tục nói:     “Tôi tin tưởng bất kỳ ai là bằng hữu của Minh Minh, thì cũng là bằng hữu của Ngô mỗ, tất cả mọi người thành thực chúc phúc Minh Minh, cũng giống với tôi, đều hy vọng cậu ấy khỏe mạnh, hạnh phúc, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người.”

Ngô Hàn Giang xoay người hướng tân khách cúi đầu chào, dắt tay Hứa Minh, thâm tình chân thành nói với cậu:     ”Minh Minh, sinh nhật vui vẻ!”

Trương quản lí dẫn đầu hát bài chúc mừng sinh nhật,     ”Chúc bạn sinh nhật vui vẻ ——”

Hứa Minh cảm giác hạnh phúc đến ngây ngất, hồn nhiên cười tươi với mọi người nói lời cám ơn,    ”Tôi không giỏi ăn nói, tôi và thân ái nhà tôi giống nhau, vô cùng cảm ơn mọi người đã đến, tôi thực hạnh phúc, vâng, mọi người hãy ăn uống vui vẻ!”

“Ai êu, gọi buồn nôn quá nhể!”   Đoàn người lại bắt đầu ồn ào, Hứa Minh ngượng trốn vào lòng Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang cười nói:     ”Đứa nhỏ nhà tôi da mặt mỏng, mọi người hãy tha cho cậu ấy một lần, tôi sẽ chịu thay cậu ấy.”

Không ai thèm cố kỵ thân phận Ngô Hàn Giang nữa, đều trầm trồ khen ngợi,     ”Ngô tổng thực gă lăng!”

“Xin hỏi Ngô tổng một đêm bao nhiêu lần?”     Nhóm người trẻ tuổi không biết điều độ đưa ra câu hỏi.

Thư ký của Ngô Hàn Giang đổ mồ hôi, lo lắng Ngô Hàn Giang đen mặt, nhưng Ngô Hàn Giang chỉ mỉm cười pha trò,     ”Kế tiếp là tiết mục đặc biệt, thỉnh mọi người chờ mong!”

Trương quản lí đảm đương nói,       ”Âm nhạc! Mở Spotlight (1) lên, khi âm nhạc dừng lại, đèn chiếu vào người nào, thì người đó sẽ nhận được một món quà bất ngờ!”

Âm nhạc sống động nổi lên, tình thần khán giả trào dâng, đèn Spotlight vừa chớp, âm nhạc dừng lại, dưới ngọn đèn, vang lên một trận thét chói tai.

“Chúc mừng vị tiểu Mi xinh đẹp, cô nhận được một món quà là thẻ mua sắm mười nghìn nhân dân tệ!”

“Oh my god! Cảm tạ Minh Minh, cảm tạ Ngô tổng, cảm tạ CCGV……”  [ CCGV =  China Central Gay Video =)))) ]

“Nè cô đủ rồi nha, cẩn thận coi chừng bị người ta cướp mất nha!”

“Âm nhạc tiếp tục!”

Qua hơn mười lượt, mỗi lần đều là những món quà giá trị xa xỉ, không khí sôi trào.

Hứa Minh lặng lẽ nói với Ngô Hàn Giang:    ”Không biết có phần của con không.”

Kết quả lượt tiếp theo, Hứa Minh trúng thưởng, cậu ngạc nhiên nói:      ”Sẽ là cái gì đây?”

Ngô Hàn Giang mỉm cười ghé vào lỗ tai cậu hỏi,     ”Con hy vọng là cái gì?”

Hứa Minh nghĩ nghĩ, ánh mắt chờ mong,     ”Không thể nào……”

Trương quản lí cười tủm tỉm nói,    ”Phần món quà này, mời Ngô tổng trao cho Hứa Minh!”

Không khí chợt trở nên khẩn trương, ở giữa vạn chúng chú mục, Ngô Hàn Giang dắt tay Hứa Minh, tiếp nhận một bó hoa hồng từ người bên ngoài mang đến, từ trong túi âu phục lấy ra một chiếc hộp đồ trang sức hình trái tim màu đỏ tươi loá mắt.

Đám người bắt đầu hưng phấn và nghị luận, Hứa Minh ngừng thở.

Ngô Hàn Giang đem bó hoa đưa đến trước mặt Hứa Minh, đồng thời mở chiếc hộp ra, quỳ một gối xuống, chiếc bộp bảo thạch phản xạ ánh sáng chói mắt, chiếu vào mắt Hứa Minh —— là một đôi nhẫn kim cương.

Bốn phía nổi lên tiếng thét chói tai.

Ngô Hàn Giang trìu mến nhìn lên Hứa Minh,       ”Minh Minh, món quà của tôi, em có nhận không?”

Hứa Minh kích động không nói nên lời, điên cuồng gật đầu.

Ngô Hàn Giang khẩn trương hiếm thấy,    ”Hứa Minh, kết hôn với tôi đi!”

Phía dưới là tiếng la hò hét đinh tai nhức óc, nhưng Hứa Minh lại cảm thấy được thế giới quanh mình thực yên tĩnh, như không phải là sự thật.

“Được.”

Hứa Minh ôm hoa hồng vào lòng, lấy nhẫn ra, đeo cho Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang cầm tay cậu, hôn lên thật sâu.

Hứa Minh ôm hoa hồng nhẹ nhàng đánh về phía Ngô Hàn Giang, người mà cậu yêu cả đời, giấc mơ của cả đời cậu, cuối cùng đã đến.

Ngô Hàn Giang bế cậu lên, quay hai vòng, còn luyến tiếc buông, Hứa Minh ôm cổ y, cười tươi như hoa.


“Hôn lưỡi! Hôn lưỡi!”    Người xem đều muốn xem kịch vui.

Hứa Minh ôm lấy gương mặt Ngô Hàn Giang, ngượng ngùng dâng lên môi mình, Ngô Hàn Giang hôn mổ xuống, rồi buông cậu ra.

Một tràn thanh âm thất vọng. Ông mai Trương cao giọng nói:     ”Mời mọi người nhập toạ!”

Bước chân của Hứa Minh có chút phù phiếm, mơ mơ màng màng ngồi xuống bên cạnh Ngô Hàn Giang, ôm hoa luyến tiếc không muốn buông tay, lúc sau cùng Ngô Hàn Giang cắt bánh ngọt, rót rượu vang đỏ, bị rải một đầu đầy kim tuyến, lại mơ mơ màng màng tiếp nhận vô số lời chúc, quà cáp, kính rượu.

Ngô Hàn Giang thay cậu uống hầu hết các loại rượu, cậu chỉ uống vài chén nhỏ, nhưng cũng đủ khiến cậu ngà ngà say, phần lớn thời gian, cậu đều ngây ngô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kim cương trên tay mà bật cười, khoe nó với mọi người, quà tặng của người yêu dấu nhà mình.

Mọi người đều nhất trí quyết tâm chèn ép Ngô Hàn Giang, nhân lúc này mà chuốc rượu y, Ngô Hàn Giang hăng hái tiếp nhận, ỷ vào ngàn chén không say, sừng sững không ngã, kỳ thật phía sau lưng đã đổ mồ hôi, tầm nhìn cũng bắt đầu lay động, thư ký thấy thế muốn ngăn cản, Hứa Minh đỏ mặt thay y cản rượu,      ”Đến lượt tôi, giúp thân ái nhà tôi, à không, ông xã tôi một ly, tôi uống cùng mọi người!”

“Phu thê tình thâm a, tốt lắm, mọi người chúng ta kính phu phu bọn họ một ly cuối cùng, buông tha vợ chồng son bọn họ đi!”

Mọi người nâng chén, Hứa Minh ôm lấy cổ Ngô Hàn Giang, cùng y uống một ly rượu giao bôi.

“Buổi lễ kết thúc, đưa vào động phòng!”

Hứa Minh ha hả ngây ngô cười, chân vắt trên người Ngô Hàn Giang, ôm hôn y mạnh hơn, Ngô Hàn Giang dìu cậu, trấn an nói:    ”Minh Minh con say, chúng ta ngồi xuống mở quà được không?”

Hứa Minh rung đùi đắc ý để cho y ôm đến chỗ ngồi, tiến vào trong ngực y, choáng váng mà bắt đầu mở quà.

Đột nhiên một chiếc váy sa mỏng tiên diễm chấn động rớt xuống trước mắt, Hứa Minh trì độn trừng con ngươi nhìn,     ”Đây là cái gì a?”

Nhóm nít ranh cười xấu xa không ngừng, vài đồng nghiệp của Ngô Hàn Giang thì rất có hứng thú nhìn Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang không chút sợ hãi gợn sóng mà đặt nội y tình thú kia trở về hộp, Trương quản lí tinh mắt chuyển đề tài,     ”Kế tiếp là vũ hội, các vị xem xét thuận mắt thì liền chọn cho mình một bạn nhảy đi nào! Có ai muốn chọn tôi không a?”

Mọi người thực nể tình trốn ra xa, đều tự chọn bạn nhảy, bước vào sân nhảy.

Hứa Minh mời Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang đỡ lấy vòng eo nghiêng ngả của cậu,   ”Được không?”

Hứa Minh tựa cả người vào y,     ”Người mang con theo.”

”Được.”

Hứa Minh nhắm mắt lại, để Ngô Hàn Giang dìu dắt mình từ từ di chuyển, xoay tròn, đưa cậu đến đâu cũng đều tốt cả.

Khi Hứa Minh mở to mắt ra, thì chung quanh thực im lặng, mới phát hiện mình đã về đến nhà, Ngô Hàn Giang đang giúp cậu cởi áo ra, đoá hoa hồng nở rộ được đặt trong bình hoa thủy tinh trên đầu giường, hương thơm ngọt ngào nồng đậm vươn vấn quanh thân bọn họ.

Vốn uống không nhiều lắm, và đã ngủ được một lúc, nên Hứa Minh tỉnh rượu hơn phân nửa, Ngô Hàn Giang thoạt nhìn cũng rất thanh tỉnh, Hứa Minh bái phục tửu lượng của y.

Hứa Minh nắm cà- vạt của Ngô Hàn Giang túm y ngã lên trên người mình, cùng y trao đổi vài nụ hôn mang theo hương rượu,    ”Bây giờ mấy giờ?”

“Mười một giờ, ta ôm con đi tắm rửa?”

“Ưm, từ từ, đừng quên tháo nhẫn ra.”

Vừa nhìn đến chiếc nhẫn, tâm Hứa Minh nở rộ như hoa, yêu thích không buông mà cầm nhìn một hồi lâu, sờ cũng sờ thật cẩn thận, giống như đó là vật dễ bể vô giá biết bao nhiêu.

Ngô Hàn Giang không đành lòng nhìn bộ dáng này của cậu, thu nhẫn bỏ vào hộp.

“Thật không nghĩ tới, người thế nhưng lại cầu hôn con, mấy tháng trước, người còn không thèm nhìn con một cái.”

Hứa Minh hồi tưởng về hơn nửa năm qua, cảm giác mình từ nơi địa ngục được phi thăng tới thiên đường, một Ngô Hàn Giang núi băng không có khả năng lay động lại biến thành một tình nhân hoàn mỹ, quả thực không thể tin được.

Ngô Hàn Giang ôm Hứa Minh vào lòng, vuốt ve lưng cậu, hôn đỉnh đầu của cậu,    ”Bảo bối đại nhân xin đại lượng cho, trước kia là ta không đúng, về sau không dám nữa.”

“Thế thì tốt, con cũng sẽ đối xử thật tốt với người. Đi tắm rửa đi.”

Hai người ở trong phòng tắm một bên tắm rửa một bên bàn chuyện kết hôn.

“Muốn khi nào thì tổ chức đám cưới? Đều nghe lời con.”  Ngô Hàn Giang xoa bóp cho Hứa Minh, hỏi.

Hứa Minh suy tư trong chốc lát, do dự mà hỏi:     ”Gia đình của người có thể tán thành cho chúng ta hay không, con chỉ là, không muốn người vì con mà phản bội toàn bộ thế giới.”

“Ta sẽ cố gắng tranh thủ, nhưng nếu không đạt được, thì cũng đừng thất vọng, càng đừng áy náy, ta có con là đủ rồi.”

Hứa Minh đỏ mặt cào cào cơ ngực y,     ”Con cũng vậy.”

Ngô Hàn Giang nắm lấy tay cậu, có ý hỏi:     ”Bảo bối con mệt không?”

Hứa Minh cười xấu xa,     ”Mệt quá, đêm nay không muốn làm!”   Nói xong cầm áo ngủ, ra vẻ không chịu trách nghiệm chạy đi mất, Ngô Hàn Giang cười cười đành chịu.

Hứa Minh chạy đến phòng khách, tìm cái váy hồng lụa mỏng nằm trong đống quà, tim đập càng lúc càng nhanh. Vừa nãy ở bữa tiệc ngay từ đầu cậu đã nhận ra đó là cái gì, nhưng vì tránh cho bị xấu hổ nên mới giả ngu, hiện tại không có ai, cậu rất muốn thử một lần, muốn nhìn xem phản ứng của Ngô Hàn Giang như thế nào.

Hứa Minh một bên sửa sang lại quần áo một bên đi vào phòng ngủ, trang phục của phụ nữ được mặc ở trên người cậu khiến cậu phá lệ không được tự nhiên, bắt đầu hối hận, kết quả vừa vào đến cửa thì trông thấy Ngô Hàn Giang đã tắm xong xuôi ngồi trên giường, nhất thời hoảng sợ.

Ngô Hàn Giang nhìn đến trang phục của cậu, hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đứng lên đi đến bên cạnh Hứa Minh đang bối rối không biết làm sao.

Tầng vải hồng hồng trong suốt phủ lên thân thể Hứa Minh, hai dây áo treo trên bờ vai trắng nõn của cậu, cổ áo thấp tới ngực, hai khỏa hồng anh như ẩn như hiện, váy rất ngắn, chỉ che khuất đùi, bộ vị thấp thoáng ở giữa chân, mờ ảo xinh đẹp.

Hứa Minh mắc cỡ không ngẩng đầu lên được, ngón chân chà chà lên sàn nhà, Ngô Hàn Giang có thích mình như vậy không nhỉ, có khi nào sẽ chê cười mình……

Ngô Hàn Giang nhẹ nhàng nâng cằm Hứa Minh, hôn lông mi đang run rẩy của cậu,     ”Minh Minh, con rất đẹp.”

Hứa Minh nhẹ nhàng thở ra, lập tức khôi phục ngạo kiều,     ”Từ giờ trở đi gọi bà xã, hoặc là thân ái!”

Kết quả Ngô Hàn Giang thật sự gọi:    ”Bà xã thân ái ~”

Hứa Minh kêu lên một tiếng, ngượng ngùng cúi đầu, vẻ mặt dịu ngoan, một vẻ đẹp không liên quan gì đến ***.

Ngô Hàn Giang quỳ trên mặt đất, cầm tay Hứa Minh, hôn tay cậu, ôm lấy thắt lưng Hứa Minh, hôn cái bụng nhỏ của cậu, nâng chân Hứa Minh lên, chạm đến lòng bàn chân của cậu, hôn ngón chân cậu, mu bàn chân, hướng lên trên, cẳng chân.

Hứa Minh vịn vào bả vai của y, do một chân bị nâng lên, nên góc váy bị kéo đến bắp đùi, giữa hai chân đều bại lộ ra ngoài, cậu muốn che, nhưng Ngô Hàn Giang đã hôn tới đùi cậu, tiến tới vùi vào giữa hai chân cậu, Hứa Minh nức nở một tiếng, thiếu chút nữa đứng không vững.

Khí quan của Hứa Minh chôn thật sâu trong khoang miệng cực nóng và ẩm ướt của Ngô Hàn Giang, cậu kìm lòng không đậu hạ thắt lưng, rút ra cắm vào trong miệng y, Ngô Hàn Giang ôm lấy mông cậu, nuốt cậu vào, Hứa Minh chịu không nổi khom người, ôm lấy y, kêu ra thành tiếng.

Ngô Hàn Giang phun ra nuốt vào thật sâu, rất nhanh Hứa Minh đành bị tước vũ khí, Ngô Hàn Giang cắn nuốt sạch sẽ này nọ, nhả vật nhỏ đỏ tươi đáng yếu kia ra, ôm Hứa Minh quay về trên giường, âu yếm cậu từ đầu đến chân, cách sa hồng mà yêu thương nhũ tiêm của Hứa Minh, xuyên thấu sa mỏng ướt át kề sát làn da Hứa Minh, thấy Hứa Minh chịu không nổi, y mới dùng miệng cởi dây áo ra, kéo cổ áo xuống, khăng khít mà ngậm hôn vào, Hứa Minh phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn,    ”Ngô, dùng sức mút, a……”

Ngô Hàn Giang liếm ướt bên ngoài mật huyệt của Hứa Minh, âu yếm đến xốp, không dùng bôi trơn, mà thoải mái tiến nhập cậu. Hứa Minh đã hòa tan thành mật đường dính chặt, bao vây y, cho y vô tận nhiệt tình ngọt ngào.

Những chiếc hôn nóng bỏng dừng trên cổ Hứa Minh, trên vai, Hứa Minh lấy tay dùng sức vuốt ve phần gáy ướt đẫm của Ngô Hàn Giang, từ xương sống đụng đến vòng eo y, dùng sức ấn tới,     ”Còn chưa đủ sâu…… A!”

Khố gian của Ngô Hàn Giang kề sát mông Hứa Minh, rốt cuộc cắm vào tận bên trong, còn lại dùng lực xâm nhập, trầm trọng va chạm,   ”Không đủ sao?”

Hứa Minh cắn gối, mê loạn lắc đầu, lại gật đầu. Góc váy hỗn độn bị vén lên tới bắp đùi cậu, ngọc trụ dựng thẳng đỏ bừng ở bên trong, ở đỉnh không ngừng chảy ra chất lỏng, làm ướt toàn bộ, dịch thể ngượng ngùng chạy dọc theo hội âm ( vùng nằm giữa hậu môn và phần ngoài bộ phận sinh dục) chảy xuống, phía dưới là cái miệng nhỏ tham lam đỏ bừng phun ra nuốt vào thô vật tím đỏ giận trướng, Ngô Hàn Giang nhìn thấy, cứng đến phát đau, phát tiết cắn một ngụm lên xương quai xanh tinh tế của Hứa Minh, dấu răng in thật sâu trước mắt.

Hứa Minh đau, ngón tay vô thức cào trên lưng y, lưu lại vài vết máu, răng nanh cắn bả vai và cổ của y, cắn mạnh đến hầu kết.

Ngô Hàn Giang gầm nhẹ một tiếng, ôm Hứa Minh trở mình, khiến cậu cưỡi trên người mình,    ”Tự mình động!”

Hứa Minh mềm nhũn không xương đong đưa thắt lưng, gắt gao co rút vách tràng, lắc lắc mông không trình tự, vịn vào bả vai Ngô Hàn Giang ra sức phun ra nuốt vào, càng lúc càng nhanh, âm hành vểnh lên của cậu theo động tác cao thấp mà di chuyển sang trái sang phải, cậu ngượng ngùng dùng váy che đi, lại bị Ngô Hàn Giang xé bỏ, không thể che đậy thân thể, thân váy rơi xuống, Hứa Minh có cảm giác mình bị cường bạo, nhưng đối phương là Ngô Hàn Giang, thì cậu một trăm phần trăm tình nguyện.


Hứa Minh không hề rụt rè, hai tay chống trên cơ ngực của Ngô Hàn Giang dùng sức xoa nắn, một bên điên cuồng di chuyển thắt lưng, cái mông nâng lên cao cao, rồi hạ xuống thật mạnh, động tác kịch liệt giống như cưỡi ngựa, Ngô Hàn Giang sợ cậu bị gãy lưng, nhéo đầu nhũ của cậu một cái,    ”Chậm một chút!”

“A a a!”    Hứa Minh dựng mạnh thắt lưng, bắn ra, dịch trắng thật nhiều phun ở ngực bụng Ngô Hàn Giang, cả người xụi lơ.

Ngô Hàn Giang ôm cậu hôn môi trấn an, Hứa Minh trả thù cắn nhũ đầu của y, hung tợn dùng răng nanh nghiền nát, Ngô Hàn Giang vừa đau vừa ngứa, cũng tuỳ ý cậu.

Hứa Minh làm đến chán, chậm rãi từ trên người Ngô Hàn Giang trượt xuống, hậu huyệt lưu luyến nhả vật cứng nóng hổi ra, thay đổi cách thức dùng miệng hầu hạ nó.

Hai tay Hứa Minh đang cầm hung khí nặng trịch nóng bừng, cảm thấy nó so với trước đây càng thô dài hơn, thậm chí hơi đáng sợ, trụ thể thẳng tắp tím đỏ ẩm ướt, gân mạch trương phình, đầu đỉnh cực đại no đủ, nơi lỗ thủng mở ra khép lại, tràn đầy chất lỏng mê người, cậu cơ khát nuốt nước miếng, miệng lưỡi lấy lòng, dùng sức mút vào, làm cho nó xâm nhập đến tận yết hầu, đâm vào tới mức mình hít thở không thông.

Ngô Hàn Giang mắt thấy Hứa Minh đỏ mặt tía tai, nghẹn đến nước mắt chảy ròng ròng, vội vàng kéo cậu lên,     ”Đã bảo đừng cậy mạnh! Đi ra!”

Hứa Minh muốn Ngô Hàn Giang bắn trong miệng mình, lại cúi đầu ngậm mút, tập trung công kích đầu đỉnh tối mẫn cảm của y, mút đến nỗi miệng tê rần, cũng không có hiệu quả, cậu hơi nhụt chí phun đầu đỉnh ra, hai tay nắm phần gốc, đôi môi đỏ bừng từng tấc một hôn lên tính khí dữ tợn, ánh mắt ướt đẫm khao khát ôm lấy Ngô Hàn Giang, giống một tiểu yêu tinh, đương nhiên tiểu yêu tinh này chỉ thuộc về Ngô Hàn Giang.

Ngô Hàn Giang có chút ngẩn người, trong lúc không phòng bị Hứa Minh đã dùng răng nhọn cắn một miếng vào chóp đỉnh yếu ớt nhất, lại mút vào một trận mãnh liệt, rốt cục y phải đầu hàng ở trong miệng Hứa Minh.

Dịch trắng nồng đặc lấp đầy khoang miệng Hứa Minh, cậu tham lam nuốt xuống, tràn ra khóe miệng thì được cậu dùng đầu lưỡi đỏ tươi liếm trở vào, nuốt ừng ực xuống.

Ngô Hàn Giang kéo tóc Hứa Minh lên, hôn đến nghẹt thở, đặt cậu nằm lại trên giường, kéo một chân của cậu ra, chôn sâu đi vào, tính khí đã phát tiết qua không hề có dấu hiệu mềm nhũn, trái với lẽ thường rất nhanh cứng trướng, vô độ mà tác cầu Hứa Minh.

Hứa Minh cố ý không vỗ về chơi đùa phía trước, mà hưởng thụ hậu huyệt bị đâm rút khoái cảm muốn ngừng mà không được, nức nở cầu xin Ngô Hàn Giang cắm mình bắn.

Cuối cùng dã thú mập hợp kịch liệt tiến lên chạy nước rút, Ngô Hàn Giang cắn cẳng chân và bụng Hứa Minh, Hứa Minh dường như bắn ra một cỗ nước tiểu, giữa lúc cao trào kéo dài, thích đến run rẩy.

Hứa Minh kẹp Ngô Hàn Giang không cho y rút ra, hai người mồ hôi đổ đầy như nước, trong chốc lát, Hứa Minh chậm rãi nhả thô vật nửa cứng rắn không chút mềm nhũn của Ngô Hàn Giang, chất dịch màu trắng không thể khống chế mà chảy ra khỏi cửa huyệt, Hứa Minh vói hai ngón tay vào chơi đùa, đem ngón tay dính này nọ của Ngô Hàn Giang bỏ vào miệng, mút liếm sạch sẽ, vừa lòng nhìn đến Ngô Hàn Giang đương đỏ cả mắt, cậu xoay người, nằm sấp trên giường, mặt dán ra giường, nhếch mông cao cao, dùng sức tách hai cánh mông, lộ ra cửa động, cố ý hé mở rồi co rụt lại, mấp máy ngăn cản dịch trắng bên trong, quay đầu cố sức nhìn về phía Ngô Hàn Giang,     ”Ông xã, lại cắm em, dùng sức cắm hư em……”

Ngô Hàn Giang không khống chế được vọt mạnh đi vào, độ mạnh đáng sợ đâm tới mức khủng khiếp, Hứa Minh cơ hồ muốn ngất xỉu, sau đó cậu không thể không gắt gao bám chặt lấy ra giường, để tránh bị đâm bay đi, cậu biết Ngô Hàn Giang bị cậu quyến rũ không kiểm soát được nữa, điều này khiến cậu có cảm giác thành công vô cùng.

Rốt cuộc thì Hứa Minh phải nhận lấy hậu quả xấu, bị làm tới kêu khóc khàn cả giọng, cầu xin tha thứ như thế nào cũng không ăn thua, tay Ngô Hàn Giang nắm chặt mông cậu hung ác va chạm, mỗi lần đều chuẩn xác đâm vào tuyến tiền liệt, Hứa Minh thích đến nghẹt thở, nước mắt và nướt bọt dính đầy ngực, đã muốn bắn hơn hai lần rồi, có cứng rắn dựng thẳng nhưng chết sống không phát tiết được, nghẹn tới mức khó chịu.

“Ông xã tha em đi, em thực không được, ô ô……”

“Bảo bối nhi không nên quyến rũ ta……”

Ngô Hàn Giang giống như đã biến thành con người khác, tùy ý phát tiết đùa bỡn khi dễ Hứa Minh, ngón tay vói vào trong miệng cậu mà càn quấy, tay giữ chặt hai tay cậu không cho cậu tự an ủi, cắn lổ tai cậu cười tà nói:    ”Bảo bối nhi không phải nói cho ta cắm hư con hay sao, hửm? Phá hư chưa?”

Hứa Minh gật đầu liên tục,      ”Ô ô, phá hư rồi, dừng lại đi, xin người!”

“Bảo bối nhi làm sao mà bị phá hư cho được?”

“Phía trước, phía trước trướng quá, người sờ sờ con a!”

Ngô Hàn Giang lúc này mới ban ân cầm lấy âm hành trướng căng của Hứa Minh, hai ngón tay vuốt ve chóp đỉnh, đầu ngón tay tham nhập vào chính giữa gãi gãi, rất nhanh bị văng lên đầy tay, chất lỏng thực loãng, y đem ngón tay dính ướt của mình cắm vào miệng Hứa Minh, xoay mặt cậu lại, kịch liệt hôn môi cậu.

Hứa Minh còn chưa kịp thở dốc, hai chân bị Ngô Hàn Giang tách thật lớn ra, hai đùi bị ôm lấy, cậu ngửa lưng tựa vào lòng Ngô Hàn Giang, tư thế giống như cho trẻ đi tiểu, nghĩ đến Ngô Hàn Giang dùng âm hành không ngừng rút ra cắm vào ở nơi bài tiết của mình thì phần dưới nhất thời lại cứng lên, có loại xúc động muốn bài nước tiểu, cậu vừa phấn khởi vừa sợ hãi, xoay người trở qua, cánh tay ôm cổ Ngô Hàn Giang, Ngô Hàn Giang cúi đầu cắn nhũ đầu hồng đến dị thường sưng bầm trông sắp chảy máu, cơ hồ muốn nhai nát cậu.

“Không cần —— a a a!!!”

Một cỗ nước tiểu màu vàng nhạt từ lỗ nhỏ của Hứa Minh phun ra, rơi tí tách tưới ướt một mảng ra giường.

Hứa Minh từ trong cao trào không thể khống chế được mà phục hồi tinh thần lại, tim như muốn ngừng đập.

Ngô Hàn Giang ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng cười xấu xa,    ”Bảo bối nhi đừng thẹn thùng, vừa rồi con uống say, đây là ta giúp con……”

“Người câm miệng! Rất chán ghét người!”

“Ôm chặt!”

Ngô Hàn Giang duy trì tư thế cắm xuyên, ôm Hứa Minh xuống giường.

Hứa Minh hoảng sợ vội nhắm mắt lại, cánh tay và vách tràng đều gắt gao kẹp chặt Ngô Hàn Giang.

Ngô Hàn Giang ôm Hứa Minh đứng trước tấm gương to, buộc Hứa Minh phải mở mắt ra, nâng một chân của cậu lên, lộ ra phần dưới trần trụi đang dính sát vào nhau của hai người, phần eo đĩnh mạnh về phía trước trên diện rộng.

Hứa Minh chính mắt nhìn thứ thô to tím hồng cứng rắn không thể tin được lặp đi lặp lại ra vào hậu huyệt nhỏ hẹp của mình, hai túi căng phồng nặng trịch đập liên tục vào mông mình, ba ba rung động, hình ảnh kích thích da đầu Hứa Minh run lên một trận. Cậu nhắm mắt, nghiêng mặt không dám xem nữa, chỉ thấy giang khẩu sưng đỏ của mình bị kéo ra đến cực hạn, thỉnh thoảng nội bích đỏ bừng bên trong bị làm mà lòi ra ngoài, dịch thể màu trắng nồng đặc tràn ra, giống như cái miệng nhỏ tham ăn phun ra nuốt vào âm hành bừng bừng phấn chấn của Ngô Hàn Giang. Mà tính khí của y thì vẫn nửa cứng rắng không mềm nhũn rũ xuống một giây nào, lay động qua lại. Bắp đùi đến xương hông ngượng ngùng ướt đẫm một mảnh, đầy ngôn hân và vết cắn do Ngô Hàn Giang gây ra, không riêng gì nơi này, mà toàn thân đều có dấu vết hoan ái tiên diễm, hơn nữa hai điểm trên ngực, sưng to lên mấy lần. Lại nhìn vào gương mặt mình, đỏ đậm như gan heo, môi cũng sưng, mắt sưng, ánh mắt miễn bàn quá ư là *** đãng, chảy nước, một bộ dáng bị làm không đủ, khó trách Ngô Hàn Giang muốn khi dễ mình.

Ngô Hàn Giang tràn ngập dục vọng chinh phục, hai tròng mắt ám trầm nhìn chằm chằm Hứa Minh trong gương, không cho kháng cự ra lệnh nói:      ”Bảo bối nhi, lại bắn cho ta xem, cái gì đều được.”

Hứa Minh nghe ra ý tứ trong lời nói của y, xấu hổ muốn độn thổ cho xong, nhưng không đào thoát được, phía trước đã bị ép khô, mặt sau thì bị bắt buộc cao trào liên tục ở tuyến tiền liệt, không thể nào phát tiết. Cậu cùng đường cầm lấy âm hành khô héo của mình, thô lỗ xoa nắn, lấy tay vuốt ve đầu đỉnh hồng nộn, đầu ngón tay kích thích thọt vào lổ nhỏ, trước sau đều bị đâm khoái cảm mãnh liệt đến đáng sợ, cậu muốn bắn, nhưng kỳ thật cái gì cũng không bắn ra được, cậu khóc không ra nước mắt,     ”Bắn không được, người giúp giúp con, khó chịu quá……”

“Bảo bối nhi kiên trì thêm lát nữa, rất nhanh……”

Ngô Hàn Giang lần đầu tiên không nhường nhịn Hứa Minh, kiên quyết làm bừa.

Thanh âm ma xát với dịch thể dính dấp và tiếng va chạm trầm trọng vang dội tràn ngập bên tai Hứa Minh, lửa dục vô tận thiêu đốt tinh thần cậu khiến cậu dần dần trở nên không mơ hồ, trong đầu chỉ có một ý thức, trong thân thể mình là tính khí của người mà mình yêu nhất, làm chuyện tối thân mật *** mỹ với người mà mình khao khát nhất trong nửa đời còn lại, không biết mệt mỏi tác cầu mình, vì mình mà mất đi kiểm soát, phát điên, cậu cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, rồi cảnh tượng tưa như không thật, nghĩ đến bản thân mình của trước đây bị giam hãm bởi những giấc mơ vô căn cứ, u mê lỡ lời kêu lên:      ”Phụ thân, ba ba……”

Ngô Hàn Giang bỗng nhiên dừng lại động tác, tình triều trong mắt nháy mắt lui bước, y kinh ngạc nhìn người trước mặt đang mê loạn mà vặn vẹo thân thể, cậu trai nhỏ ở giữa □ (cao trào) không thể tự thoát ra được.

“Ba ba ——!”

Loạt hình ảnh đột nhiên thoáng hiện ra trong đầu, một buổi sáng sớm nọ, nước mắt Hứa Minh rơi lả chả, ánh mắt khát vọng mà ái mộ gọi mình ba ba.

Tiếp theo, là Hứa Minh ngủ say trong lòng mình, rồi nói mê ngọt ngào; Hứa Minh khi phát sốt bất tỉnh, thống khổ bất lực rên rỉ; Hứa Minh khi biết được quan hệ Cha Con giữa hai bọn họ, nằm trong ngực mình hưng phấn đến mức không thể đi vào giấc ngủ…… Bây giờ, Hứa Minh đang lúc mập hợp cao trào với mình, lạc mất bản thân, vẫn duy trì bản năng xưa kia gọi mình, đòi hỏi mình.

Tình yêu cấm kỵ vốn đã được định sẵn, nhưng Minh Minh của mình vĩnh viễn là tốt đẹp nhất.

Ngô Hàn Giang cầm lấy hai tay đang không yên của Hứa Minh, dịu dàng ôm chặt cậu vào lòng, ở bên tai cậu nhu tình gọi,    ”Bảo bối, ba ba ở đây, con mở mắt ra nhìn cha.”

Hứa Minh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mê mang, Ngô Hàn Giang trong gương đã khôi phục điệu bộ bình thường, đang dịu dàng nhìn chăm chú vào cậu. Cậu an tâm ôm cánh tay y, mệt mỏi dựa vào lòng y, nhắm mắt lại.

Chỉ có đêm nay.

“Ba ba, con yêu cha.”

“Ba ba cũng yêu Minh Minh, yêu vô cùng.”

“Ba ba, đừng bao giờ rời xa con, vĩnh viễn ở bên cạnh con.”

“Được, ba ba vĩnh viễn không rời xa con, vĩnh viễn cùng con.”

Ngô Hàn Giang nhẹ nhàng rút ra khỏi cơ thể cậu, giúp cậu tẩy rửa thân mình sạch sẽ, đặt cậu lên một chiếc giường khô ráo khác, ôm cậu ngủ say.

f.

P.s:

(1) đèn Spotlight:

Có lẽ phiên ngoại này là một bước đột phá trong cách nhìn của bạn Di về Ngô Hàn Giang, em Minh thì không cần phải nói, *** đãng ngay từ đầu…

Tác giả nói sẽ cho ra phiên ngoại nữa, vậy thỉnh mọi người chờ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.