Tinh Quái

Chương 14


Đọc truyện Tinh Quái – Chương 14

Edit: Khía.

Beta: Tum.

___________

Xa xa có người xinh đẹp lượn lờ đi tới, Chiêu Hồn Đăng đi trước, người đi một bước ba hoảng, sắp tới trước Trầm Bạch mới ngừng lại, híp mắt miễn cưỡng nói: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là Phật Long, ngươi ngồi chồm hổm ở đây làm gì?”

Trầm Bạch liếc kẻ trước mặt: “Ta không ngồi chồm hổm, ta đứng mà.”

Trần Uyên lộ ra nửa cái đầu trong bờm ngựa y, phun ra lưỡi rắn với người mới tới, Trầm Bạch ngước mặt ngựa lên: “Đây là Mạnh Bà.”

Mạnh Bà lấy tay áo che miệng cười, người này vẽ một vòng trên trán Trần Uyên, hơi nhíu mi bấm ngón tay tính.

Người này quay đầu nhìn Trầm Bạch, biểu tình nghiêm túc đứng đắn hiếm thấy, chứa mấy phần lạnh lùng: “Phật Long, vị ngươi mang tới rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao ta không thấy rõ lục đạo luân hồi.”

Trầm Bạch tỏ ý Trần Uyên ngồi vững trên lưng y, nhàn nhạt nói: “Đạo hạnh yêu đạo của nhân yêu ngươi quá cạn, Diêm Vương đâu rồi?”


Mạnh Bà méo miệng: “… Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là nhân yêu.”

Advertisement / Quảng cáo

Trầm Bạch rất sắc bén cắt ngang người này: “Người là do người sinh, yêu là do yêu sinh, ngươi là do người và yêu sinh ra, không phải nhân yêu thì kêu là cái gì?”

Mạnh Bà: “…”

Lúc Trầm Bạch nhìn tới Diêm Vương thì thấy đối phương đang mặc áo lót xắn quần, ngay cả mũ thô cũng đội, khom người trồng hoa ở ven Vong Xuyên, Mạnh Bà chuồn tới ôm bắp đùi đối phương lập tức bắt đầu thút thít, Diêm Vương bất đắc dĩ quay người qua.

Dáng dấp nam nhân rất cao lớn, đưa tay tới nâng Mạnh Bà như đứa con nít ở khuỷu tay, cảnh cáo hai người bên kia bờ sông: “Trầm Bạch, đã nói bao nhiêu lần rồi, không có chuyện gì thì đừng bắt nạt Bà Bà.”

…Vì vậy Mạnh Bà càng khóc dữ dội hơn.

Trầm Bạch đắc ý an ủi: “Nghe chưa? Nhân yêu dễ nghe hơn nhiều so với Bà Bà đúng không?”

Mạnh Bà: “…”


Trần Uyên bơi chầm chậm ở sông Vong Xuyên, vảy thất thải toàn thân hiện lên ánh sáng gợn sóng trong veo, nước Vong Xuyên vốn đen, bị hắn khuấy đảo giống như một viên hắc diệu thạch vẽ thêm hoa văn lên, xinh đẹp nhưng chói mắt.

Trầm Bạch ngồi trên bờ lẳng lặng nhìn, Mạnh Bà suy nghĩ mấy nước rồi ngồi lên lưng Trầm Bạch, bị đuôi đối phương không khách khí hất ra, chỉ đành bỉu môi vén ống quần lên chạy theo sau Trần Uyên.

Advertisement / Quảng cáo

Diêm Vương rót trà, đẩy tới trước mặt Trầm Bạch: “Nghĩ gì đó, uống nước này.”

Trầm Bạch tức giận đẩy ly trà về: “Miệng của ta là miệng ngựa, ngươi đưa cái chén nhỏ vậy, uống cái rắm chứ uống.”

Diêm Vương cười, mời ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, ly trà lập tức thành bát to: “Lần này được rồi chứ gì.”

Trần Uyên bơi đủ rồi, sức sống dầm dề leo lên, hắn cũng không làm khô mình, nằm bên cạnh Trầm Bạch, đuôi nhọn hất bờm ngựa Trầm Bạch khiêu khích.

Diêm Vương nhìn bọn y một hồi, nhàn nhạt nói: “Tinh quái này cũng dính ngươi thật.”

Trần Uyên quay đầu, con ngươi thất thải hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, hắn phun lưỡi rắn ra xì xì, miễn cưỡng nhắm mắt không để ý người nữa.

Diêm Vương cười ha hả: “Cái tính ngươi rất hợp với người kia.”

Trầm Bạch không đồng ý lắc mũi thở phì phì: “Không nên nói lung tung.”

Diêm Vương bí hiểm khó đoán nhìn chằm chằm y: “Trầm Bạch, thật ra ta nói gì ngươi cũng hiểu, có lẽ người khác không tính ra nhưng ngươi đừng quên, trong người ta có hồn của Thần Nông thượng cổ, chiến thần mấy trăm triệu năm trước, Thần Nông chỉ để lại một hồn một phách, trong đó một hồn ở trong cơ thể ta, một phách biến thành âm ti địa phủ như bây giờ.” Nam nhân dừng một lát, ánh mắt nhàn nhạt rơi lên người Trần Uyên: “Ngay cả Thần Nông cũng can dự vào lục đạo, trừ người nọ, ngươi cảm thấy còn ai nữa chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.