Đọc truyện Tĩnh Nữ Truyền – Chương 61: Ta là Túc Sa môn
Tĩnh Ảnh vừa nghe, vỗ vỗ tay, sau đó từ cửa đi vào hơn mười người hầu đang ôm đồ trong tay.
Ngay từ khi tay trái Phượng Tĩnh Xu kéo lấy Phượng Duy Tĩnh tay phải kéo lấy Tuân Thư quan sát sân đấu võ, cũng đã có người bắt đầu chú ý đến sự hiện hữu của bọn họ, đợi đến khi hơn mười hạ nhân đi lên, sự chú ý của đám người càng liên tục bắn tới bốn người kia, trong lòng khó hiểu cũng không biết mấy người này đang muốn làm cái gì.
Chỉ thấy trong tay hơn mười hạ nhân hoặc cầm một bao lớn, hoặc bưng mâm điểm tâm, hoặc bưng một bàn trái cây, nối đuôi nhau đi tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu. Phượng Tĩnh Xu gật đầu, vì thế mấy hạ nhân mới bắt đầu lấy đồ ra từ trong túi —— một cái bàn gấp bằng gỗ, mấy chiếc ghế xếp, một chiếc ô che nắng làm bằng gỗ, những thứ đồ này đều do Hắc Linh Lung chế tạo ra, vốn muốn làm đồ bằng nhựa, nhưng vì thời đại nhựa quả thật quá mới lạ, dieendaanleequuydonn vì vậy đành thôi, chế mấy đồ làm bằng gỗ. Người ngoài nhìn mấy hạ nhân này giống như làm ảo thuật, mở ra từng khối cọc gỗ, biến thành một cái bàn và mấy cái ghế, còn một hạ nhân khác còn có vật gì đó bằng gỗ, hình dáng có chút giống dù giấy vẽ, nhưng lại lớn hơn dù giấy vẽ, xòe căng ra đặt ở phía sau ghế, vừa lúc chặn lại ánh nắng mặt trời. Người ngoài đưa mặt nhìn nhau —— thì ra còn có cách che nắng thế này sao? Đợi sau khi dựng bàn ghế xong, còn lại mấy hạ nhân cầm đồ trên tay đều đặt lên bàn, nào là điểm tâm, hoa quả, đồ ăn vặt, lại còn có cả một trong nhưng phát minh vĩ đại nhất thế kỷ hai mươi mốt —— coca!
Sau đó Phượng Tĩnh Xu lôi kéo ba người nhàn hạ ngồi xuống, bắt đầu ăn hoa quả đặt trên bàn.
Người khác vừa nhìn, thèm ăn nuốt nước miếng, nhưng cũng đưa mặt nhìn nhau —— đây đang diễn tuồng gì vậy? Sao mấy người này lại dưng bàn ghế ngồi ở bên kia vậy hả?
Rốt cuộc, có người nhìn không được, đứng trước mặt bốn người Phượng Tĩnh Xu, hung ác kêu lên: “Tiểu mao đầu(da lông ngắn, ý nói khinh thường bốn người Phượng Tĩnh Xu còn trẻ) ở đâu tới, lại có thể quấy rối trên đại hội võ lâm!”
Phượng Tĩnh Xu miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn tráng hán (đàn ông khỏe mạnh) đứng ở trước mặt nàng ầm ĩ, không biết. Lại cúi đầu bóc nho cho Tuân Thư.
Đại hán kia vừa thấy Phượng Tĩnh Xu khinh thường hắn như thế, tức giận tiến lên một bước, bàn tay nắm được cái bàn mắt thấy sẽ bị ném đi, mọi người thấy thế, trong lòng hô to, cho là lần này bốn tiểu tử mao đầu da mịn thịt mềm gặp họa rồi! Nhưng, trong chốc lát, thấy tráng hán kia vẫn duy trì tư thế lật bàn, nhưng không thấy hắn có hành động, mọi người ngạc nhiên, cẩn thận nhìn lại, hóa ra là do tay của tên nam tử áo đen trong bốn người kia đặt ngay tại trên mặt bàn.
Bộ dáng kia, giống như chỉ tùy ý đưa tay đặt trên bàn, lại thoải mái ngăn trở tráng hán cậy mạnh, mọi người thầm giật mình, nam tử này, Die nd da nl e q uu ydo n tướng mạo lạnh lùng, trầm mặc không nói, cũng rất khó khiến người ta bỏ qua sự hiện hữu của hắn, khí thế bình tĩnh này, khiến người ta vừa nhìn liền liên tưởng đến bốn chữ “cao thủ võ lâm”.
Mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt ——
Nam tử này là ai?
Sao lại chưa từng thấy hắn?
Thực lực của hắn thế nào?
Xem ra đại hội võ lâm năm nay lại có thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Phía bên này mọi người đang dùng ánh mắt “đưa tình” nhìn nhau giữa không trung, phía bên kia, tên đại hán khiêu khích bởi vì thua trong tay da.nlze.qu;ydo/nn một người trẻ tuổi mà cảm thấy trên mặt không chút ánh sáng, vừa muốn nổi trận lôi đình, một tiếng cười hì hì chen vào: “A! Có chuyện gì sao?”
Mọi người theo tiếng cười nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng màu hồng, áo trắng bồng bềnh ( thắc mắc sao bóng người màu hồng mà còn áo trắng???), như hoa hồ điệp bay múa, tóc đen bay lượn, thoáng một cái, bóng dáng này đã đi tới bên trái võ đài.
“Hồng ca ca!” Tuân Thư ngẩng đầu nhìn lên, ngọt ngào kêu một tiếng với Hoa Ngọc Dung.
Hoa Ngọc Dung run người một cái, nhớ tới lần đầu tiên nghe thấy Tuân Thư gọi mình là Hồng ca ca, trong lòng lạnh run……nhưng để cho hắn đi đổi y phục màu khác, hắn lại không quen, màu hồng vẫn là màu hắn thích nhất!
Tự động xem nhẹ xưng hô kì lạ của Tuân Thư, nhìn đại hán đứng ở trước bàn, nở một nụ cười phong lưu phong khoáng, ôn hòa hỏi: “Vị tráng sĩ này, nhìn mặt ngươi đỏ bừng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Vị đại hán kia nhận ra người trước mặt, chính là cháu ngoại của đương kim Minh chủ võ lâm —— đệ nhất tài tử Hoa Ngọc Dung, suy nghĩ mình ở nơi này dạy dỗ danh bất chính ngôn bất thuận, hiện tại không chiếm được thứ gì tốt, làm cho mình mất mặt, vẫn nên tranh thủ thời gian ném củ khoai lang phỏng tay này cho chủ nhân tới xử lý là được. Vì vậy nói: “Hoa công tử, chuyện này vốn không phải do ta quản, nhưng mấy tiểu tử mao đầu thật quá càn rỡ, lại ở trong sân sắp đặt bàn ghế, đây cũng quá xem thường các ngươi đi!”
Hoa Ngọc Dung quay đầu nhìn, bốn người Phượng Tĩnh Xu vẫn một bộ dáng việc không liên quan đến mình, Hoa Ngọc Dung âm thầm lắc đầu, may mắn mình vẫn theo chân bọn họ, bằng không nhìn thấy bọn họ coi thường người như vậy, chẳng phải khiến người ta tức giận đến nghiến răng sao. Có điều thấy tình huống, bọn họ hẳn sẽ không xử lí chuyện nhỏ như hạt vừng bày, xem ra vẫn phải dựa vào bản thân rồi! Vì vậy Hoa Ngọc Dung lại nở nụ cười chiêu bài, lấy giọng vô cùng thành khẩn và ánh mắt thẳng thắn nhìn về phía đại hán, dùng phạm vi âm thanh đến người trong nhà cũng nghe được, nói: “Vị tráng sĩ này, thật cảm tạ ngươi đã suy nghĩ cho trật tự cho hội trường của chúng ta, chuyện này do chúng ta không xử lý tốt, ở chỗ này ta trước xin lỗi ngươi!”
Đại hán không khỏi nhìn Hoa Ngọc Dung, không biết tại sao Hoa Ngọc Dung muốn nhận tội với mình? Ngay sau đó chỉ nghe thấy Hoa Ngọc Dung nói: “Mấy vị này là khách mới nhận được thư mời, bởi vì nhất thời vội vàng chưa kịp an bài chỗ ngồi cho bọn họ, vì vậy liền tùy bọn họ chọn chỗ bày ghế ngồi, không ngờ tráng sĩ nhiệt tình như thế, vì Tuyên Bình bảo chúng ta nổi lên xung đột với mấy vị này, đây là sai lầm của chúng ta, kính xin tráng sĩ tha lỗi!” Hoa Ngọc Dung vừa ám hiệu hành động kì lạ của đoàn người Phượng Tĩnh Xu là được quan gia cho phép, lại đội lên cho đại hán kia cái mũ cao, khiến hai bên đều có bậc thang để xuống, dinendian.lơqid]on vì vậy đại hán kia vừa nghe liền cũng không truy cứu nữa, chỉ là nhìn mấy tiểu tử mao đầu này, vẫn không tin được bọn họ lại là một trong những khách lấy được thư mời, phải biết, điều kiện để có được thư mời rất nghiêm khắc, vì thế hắn liền lớn tiếng hỏi: “Này! Các ngươi là người của môn phái nào? Thế mà cũng muốn tới tham gia đại hội võ lâm, chưởng môn của các ngươi là ai? Sao lại để mấy tên trẻ tuổi như các ngươi tới đây chứ!?”
Hoa Ngọc Dung nhìn bọn họ (đoàn người Phượng Tĩnh Xu) còn chưa thèm để ý tới người này, chỉ sợ lại muốn xảy ra xung đột, vì vậy vội vàng nói: “Bọn họ là…… là…..” Là cái gì? Dù là đệ nhất tài tử Hoa Ngọc Dung giờ phút này cũng nghĩ không ra tên môn phái gì, bởi vì tất cả các môn phái nổi danh đều đã ngồi vào vị trí rồi!
Ngay lúc Hoa Ngọc Dung gấp đến độ trán cũng rỉ đầy mồ hôi, Phượng Tĩnh Xu rốt cuộc cũng nhân từ, lên tiếng giải cứu Hoa Ngọc Dung: “Chúng ta là Túc Sa môn, môn chủ là cao nhân ẩn sĩ, nay phụng mệnh tới tham gia đại hội võ lâm, cải thiện rèn luyện kinh nghiệm, đồng thời chiêm ngưỡng khí phách của các hào kiệt võ lâm.” Tài bịa chuyện nói dối không chớp mắt đối với Phượng Tĩnh Xu chỉ là một bữa ăn sáng. Nếu không phải là thấy bộ dạng Hoa Ngọc Dung đáng thương, nàng còn lười phải bịa!
Quả nhiên, vừa nghe đến mấy người tới để rèn luyện, đại hán kia lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ để mấy người quan sát học tập, tư thái kia, giống như mình chính là hào kiệt võ lâm trong miệng Phượng Tĩnh Xu vậy.
Sau khi đại hán rời đi, Hoa Ngọc Dung thở phào, ngồi trên một chiếc ghế trống, oán giận nói: “Hoàng Vũ muội muội, ngươi cũng thật biết gây chuyện đó!”
Phượng Tĩnh Xu nhìn dáng vẻ toát mồ hôi này của Hoa Ngọc Dung, trong mắt hiện lên nụ cười, đệ nhất tài tử này, mặc dù có phong lưu phóng khoáng một chút, nhưng vẫn rất ngay thẳng, mấy người bọn hắn từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, thế nhưng hắn lại chủ động kéo lấy phiền toái về phía bản thân, tận tâm tận lực vì bọn họ giải quyết vấn đề, từ điểm này mà nói, coi như hắn miễn cưỡng lọt vào mắt Phượng Tĩnh Xu, vì vậy Phượng Tĩnh Xu tốt bụng rót một ly coca ướp lạnh đặt ở trước mặt Hoa Ngọc Dung.
Hoa Ngọc Dung tò mò nhìn cái ly trong suốt trước mặt, bên trong chứa chất lỏng màu đen tỏa ra khí lạnh, hơn nữa còn thỉnh thoảng sủi bọt khí, thoáng nhìn qua, tựa như một ly độc dược màu đen! Hắn có chút rụt rè nhìn Phượng Tĩnh Xu, không dám đưa tay bưng lên cái ly trước mắt, nhìn mấy người còn lại, cũng là mặt không đổi sắc bưng ly lên liền uống, đặc biệt là Tuân Thư, hai mắt càng thêm sáng rỡ nhìn chằm chằm cái bình to đựng “độc dược” trước mặt, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) bộ dáng kia, giống như hận không thể ôm ấm to vào trong ngực uống cho đủ. Hoa Ngọc Dung lại chuyển ánh mắt sang Phượng Tĩnh Xu, chỉ thấy mắt nàng chứa nụ cười, gật đầu với hắn một cái, làm như nhìn thấy băn khoăn của hắn, cặp mắt trong suốt làm nội tâm của hắn vừa động, vội vàng bưng lên cái ly trước mặt, lại bị cảm xúc lạnh lẽo trên bề mặt cái ly làm kinh sợ nhảy dựng lên! Cắn cắn môi, Hoa Ngọc Dung lấy vẻ mặt bi tráng giống như tráng sĩ chặt tay uống ly “độc dược” vào trong miệng!
Phía bên này, đám người Tĩnh Ảnh coi như không nhìn vẻ mặt tức cười này của Hoa Ngọc Dung, dù sao chờ hắn uống coca xong vẻ mặt còn có thể càng buồn cười hơn. Mấy người liền dời tiêu điểm đặt ở trên người Phượng Tĩnh Xu.
“Tĩnh nhi, khi nào thì chúng ta gia nhập Túc Sa môn vậy?” Phượng Duy Tĩnh buồn cười nhìn Phượng Tĩnh Xu.
Phượng Tĩnh Xu đương nhiên nói: “Vừa mới nhập.”
“Chẳng lẽ Tĩnh nhi cũng muốn tham gia sao?” Phượng Duy Tĩnh nhắc đến là đại hội võ lâm.
“Hết cách rồi, ” Phượng Tĩnh Xu nhún nhún vai, dfienddn lieqiudoon “Quy tắc không phải như vậy sao, chỉ có lên làm Minh chủ võ lâm mới có khả năng lấy được trân bảo.”
“Xu nhi thật sự muốn này trân bảo sao?” Tĩnh Ảnh hỏi.
Phượng Tĩnh Xu vừa muốn trả lời, bên cạnh lại vang lên một giọng nói trong trẻo: “Thư nhi không muốn trân bảo đâu!”
Ba người Phượng Tĩnh Xu chợt đưa mắt nhìn Tuân Thư, Tuân Thư vừa thấy mấy người cũng nhìn hắn chằm chằm, khiếp sợ hỏi: “Thư nhi nói sai gì sao?”
Phượng Tĩnh Xu đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Ảnh, chế nhạo nói: “Cuối cùng ta cũng biết vì sao biết sao mỗi lần chàng gọi ta đều cảm thấy quái lạ rồi.”
(vì theo âm tiếng trung, “xu” với “thư” giống nhau, đều phát âm là [shū] nên mới gây ra hiểu lầm như trên)
Hai người còn lại cũng ý thức được Phượng Tĩnh Xu đang nói cái gì, Phượng Duy Tĩnh mím môi mà cười, Dieenndkdan/leeequhydonnn Tĩnh Ảnh thì lúng túng đỏ mặt. Không đành lòng thấy bộ dạng ngượng ngùng của Tĩnh Ảnh, Phượng Tĩnh Xu lên tiếng nói: “Ảnh, chàng đổi cách gọi là được rồi!”
Tĩnh Ảnh mấp máy đôi môi, một hồi lâu sau, nặn ra một chữ: “Xu.”
Thật cố chấp!
Phượng Tĩnh Xu nghĩ thầm trong lòng. Đành theo hắn đi, hiện tại chính sự quan trọng hơn.
“Ảnh, chờ lát nữa chàng đại diện cho Túc Sa môn của chúng ta lên đài tỷ thí đi!” Phượng Tĩnh Xu cười nói.
Tĩnh Ảnh gật đầu, quay đầu thấy Hoa Ngọc Dung lại có vẻ mặt tham lam nhìn chằm chằm bình coca kia, nét mặt như thế lại giống hệt Tuân Thư, cũng thèm thuồng không nhịn được, Tĩnh Ảnh không khỏi nghĩ đến, chẳng lẽ lúc trước mình cũng có bộ dạng ngu xuẩn này!?