Tình Nồng Ý Đậm

Chương 27


Đọc truyện Tình Nồng Ý Đậm – Chương 27

Người phụ nữ nói xong liền rời đi vừa rồi là bạn gái của Cố Đông Minh – nữ luật sư Lưu Hi, so với ảnh trên tạp chí nhìn có chút tầm thường, trên mũi có vài nốt tàn nhang.
Lưu Hi rời đi, Ninh Nhiễm Thanh tựa lên ghế sofa đè nén tức giận trong lòng, trải qua nhiều chuyện, cô ít nhiều có thể kìm chế cảm xúc của mình, chỉ có điều cái cô Lưu Hi này thật sự quá ngạo mạn.
Lại nới tới Lưu Hi, nhân vật có tiếng trong giới luật sư, được khen là đóa hoa mỹ lệ, đã từng tuyên bố rằng: “Tôi chỉ lên tòa thay người có tiền.”
Khách sạn này quá sang trọng nên lượng khách ở đây rất ít, chỉ có vài nhân viên đi qua đi lại, sau một lát, hầu bàn trong trang phục màu đen mang ra hai ly nước chanh.
Ninh Nhiễm có phần khẩn trương, hít thở sâu một chút, nhìn sang Hứa Trừng nói: “Đợi lát nữa đừng lo lắng quá.”
“Chị không lo lắng.” Hứa Trừng quay đầu nhìn cô nở nụ cười, thần sắc dịu dàng.
Hứa Trừng có đôi mắt đen trắng rõ ràng, tuy thuộc loại mắt một mí nhưng mắt không hề nhỏ, con ngươi như làn nước mùa thu. Ninh Nhiễm Thanh nhớ trước đây Ninh Tuần Tuần có nói, chủ nhân của những đôi mắt như vậy đều có tính cách rất quật cường.
Lần thứ hai đi ra, Lưu Hi đã đổi sang bộ váy công sở màu be, mái tóc màu hạt dẻ được búi cao, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ, đối lập với Hứa Trừng trang điểm đơn giản, ăn mặc cũng đơn giản, quần jeans và áo T-shirt.
Một người tinh xảo, một người bình thường.
Cố Đông Minh đi xuống cùng Lưu Hi, mặc bộ complet trắng, khuôn mặt tĩnh lặng không nhìn ra cảm xúc. Lưu Hi cúi đầu nói gì đó, Cố Đông Minh gật đầu.
“Chúng tôi tới rồi.” Lưu Hi nhìn Ninh Nhiễm Thanh nói.
Ninh Nhiễm Thanh đứng lên, vươn tay: “Xin chào.”
Lưu Hi và cô bắt tay, bên kia Cố Đông Minh hơi nghiêng người, nhường Lưu Hi ngồi bên trong.
Bốn người mặt đối mặt, Ninh Nhiễm Thanh và Lưu Hi, Hứa Trừng và Cố Đông Minh.
Ninh Nhiễm Thanh ngước mắt, mỉm cười: “Có người nói luật sư Lưu chỉ tiếp nhận những thân chủ trong giới thượng lưu, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Tôi và Cố Đông Minh là bạn bè quen biết đã lâu, lần này anh ấy có rắc rối, tôi đương nhiên phải giúp đỡ.” Lưu Hi đương nhiên nghe hiểu Ninh Nhiễm Thanh đang ám chỉ điều gì, trêu chọc đối phương: “Tôi còn tưởng luật sư Chu Yến đích thân ra mặt, không ngờ tới đây lại là một luật sư thực tập.”
Lưu Hi căn bản thấy chướng mắt nữ thực tập sinh này, bởi vì đây là bạn gái của Tần Hựu Sinh, cô cũng đã nghe mọi người nhắc tới, cô vẫn cho rằng Ninh Nhiễm Thanh ngoài ngoại hình ra thì không có gì cả, nhất định là một loser.
Ninh Nhiễm Thanh: “Cô giáo của tôi luôn bận rộn, mặt khác luật sư Lưu tranh đấu còn muốn chọn đối thủ sao, tôi chỉ là một thực tập sinh, chẳng phải sẽ có lợi cho cô hơn à, hẳn là cô nên hài lòng mới đúng chứ.”
Ninh Nhiễm Thanh vốn định nói: Không cần ra vẻ thông minh” suy nghĩ một chút liền thay đổi lí do xoa dịu tình hình.
Lưu Hi cười cười, quay đầu về phía Cố Đông Minh: “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Cố Đông Minh vẫn trầm mặc không nói, chỉ gật đầu.
“Được rồi, chúng ta vào chủ đề chính, lần này mọi người gặp nhau tại đây cũng chỉ vì muốn tìm cách hòa giải, chúng tôi thành tâm muốn cô Hứa giao con cho Cố tổng nuôi nấng.” Lưu Hi nói đến đây, lấy từ trong túi xách ra hai tập tài liệu đưa cho Ninh Nhiễm Thanh và Hứa Trừng, “Hai người hãy xem, Cố tổng đồng ý đưa ra điều kiện, ngoại trừ khoản tiền mặt lớn, khách sạn này cũng sẽ sang tên cô Hứa.”

Kẻ có tiền có một thói quen xấu, đều thích dùng tiền để giải quyết mọi việc.
Ninh Nhiễm Thanh buông tập văn kiện xuống: “Rất tiếc, chúng tôi không đồng ý.”
Lưu Hi ngước mắt: “Chúng tôi sẽ cho cô Hứa quyền thăm nom.”
Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn Hứa Trừng, Hứa Trừng khẳng định: “Mặc kệ Cố tiên sinh có đưa ra bao nhiêu tiền, Đồng Đồng và Cố tiên sinh cũng sẽ không có bất kì quan hệ gì, huống chi là quyền nuôi dưỡng.”
Lưu Hi lại lấy ra một tập kết quả DNA, đưa đến trước mặt Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh trực tiếp đem trả lại Lưu Hi, nói rõ ràng: “Kỳ thực tôi không biết luật sư Lưu dựa vào cái gì nói ra lời như vậy, chỉ dựa vào một bản giám định DNA sao? Đừng quên, thân chủ của tôi đã kết hôn rồi, từ khi Đồng Đồng sinh ra cho đến bây giờ, đều là chồng cô ấy chăm sóc cho con bé, anh ấy và Đồng Đồng cũng là mối quan hệ cha con trên pháp lí.”
“Luật sư Ninh, Cố tổng không chăm sóc con gái nhưng đó vẫn là quan hệ huyết thống.” Lưu Hi nhấn mạnh.
Ninh Nhiễm Thanh cười ha hả: “Quan hệ huyết thống thì đã sao, Cố tiên sinh đã thực hiện trách nhiệm làm cha sao, nuôi nấng? Giáo dục? Chăm sóc?”
“Nếu không phải do cô Hứa giấu giếm, Cố tổng đương nhiên sẽ thực hiện trách nhiệm làm cha.”
“Thật như vậy sao?” Ninh Nhiễm Thanh lại nhìn Hứa Trừng, nhận được sự đồng ý từ cô, tiếp tục nói: “Nghe nói khi Cố tiên sinh và cô Hứa đang trong giai đoạn tình cảm mặn nồng, Cố tiên sinh đã yêu cầu cô Hứa phá thai một lần, vậy thì xin hỏi luật sư Lưu, nếu như lúc đó Cố tiên sinh biết rõ chân tướng, ngài ấy sẽ thật sự hoàn thành trách nhiệm sao? Hay sẽ một lần nữa yêu cầu cô Hứa tiếp tục phá thai.”
Sắc mặt Cố Đông Minh trở nên khó coi, bàn đàm phán đột nhiên lâm vào cục diện bế tắc, Lưu Hi có lẽ không biết chuyện này, nhấp một ngụm trà phục vụ mang tới.
Ninh Nhiễm Thanh mím môi nói tiếp: “Hiện tại thân chủ của tôi có một gia đình hạnh phúc mĩ mãn, Cố tiên sinh đột nhiên chen vào như vậy, tôi thật sự nghi ngờ ý đồ của ngài, sao lại phải hạ mình đến thế, luật sư Lưu, cô cũng là phụ nữ, cô cho rằng nuôi lớn một đứa bé đơn giản như thổi bong bóng sao?”
“Cô Hứa, theo tôi được biết, tiền lương hàng tháng của cô không quá năm ngàn tệ?” Lưu Hi nói.
Ninh Nhiễm Thanh cùng Ninh Bối Bối cãi nhau đã thành thói quen, kinh nghiệm là không nên chờ đối phương nói xong phải cướp lời ngay lập tức: “Chúng tôi đương nhiên biết Cố tiên sinh là người nhiều tiền, luật sư Lưu cũng có tiền lương rất cao, thế nhưng có tiền là có thể nuôi dưỡng một đứa trẻ thành tài? Hay theo luật sư tiền lương năm ngàn một tháng không xứng đáng được làm một người mẹ?”
Lưu Hi: “Cô hiểu lầm rồi, chỉ là Cố tổng so sánh với cô Hứa, khẳng định sẽ đem lại chất lượng cuộc sống và điều kiện học tập tốt hơn.”
“Tôi nghĩ luật sư Lưu và Cố tiên sinh không hiểu rõ một đứa trẻ cần nhất là điều gì.” Ninh Nhiễm Thanh nhẹ nhàng cười: “Mỗi ngày tự mình đưa đón con đi học, buổi tối kèm cặp con học bài, mỗi tuần ít nhất một lần đưa con ra ngoài chơi, hàng năm nghỉ hè đưa con đi chơi xa hơn một chút… Những thứ này thân chủ tôi đều làm cho Đồng Đồng, năm năm nuôi nấng cô bé, có điểm nào không tốt? Bởi vì tiền lương chưa tới năm ngàn? Khắp nơi ít nhiều cũng có những bà mẹ không có năm ngàn tiền lương, lẽ nào họ cũng phải đem đứa con mình mang nặng đẻ đau tặng cho người khác?”

Hôm nay là một ngày thời tiết tốt , bầu trời trong xanh, mây xốp xếp thành từng tầng từng lớp, ánh mặt trời cũng không quá chói mắt, yên lặng từ cửa sổ chiếu đến chiếc bàn uống nước. Một tia nắng đúng lúc dừng trên khuôn mặt Cố Đông Minh khiến nửa bên mặt người đàn ông vàng rực.
Người đàn ông này gương mặt tuấn lãng nhưng vẫn rất sắc bén.
Tần Hựu Sinh nói với cô, Cố Đông Minh là người “chuyên quyền độc đoán”, Ninh Nhiễm Thanh nghĩ Cố Đông Minh vô cùng tự phụ.
“Trừng Trừng, em hãy nói suy nghĩ của mình đi.” Cố Đông Minh nhìn về phía Hứa Trừng.
Hứa Trừng ngẩng đầu, thần sắc kiên định: “Suy nghĩ của tôi luật sư Ninh đã trình bày hết rồi, mong Cố tổng không nên quấy rầy gia đình chúng tôi nữa.”

” Người một nhà?” Cố Đông Minh hơi nhíu mày, đôi mắt thâm trầm nhìn thẳng vào Hứa Trừng: “Trừng Trừng, chỉ cần em ly hôn, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em và Đồng Đồng.”
Hứa Trừng không chờ Cố Đông Minh nói xong, lặp lại câu nói lúc trước, thanh âm đã trở nên lạnh lẽo hơn: “Cố Đông Minh, ý của tôi rất rõ ràng, Đồng Đồng không phải là của anh, xin đừng phá hoại hạnh phúc của người khác.”
“Đã như vậy, chúng ta không cần phải thương lượng nữa.” Lưu Hi đặt câu hỏi: “Hai người muốn ra tòa?”
Ninh Nhiễm Thanh khẽ thở dài một hơi: “Nếu thái độ của hai người kiên quyết như vậy, chúng tôi cũng không có gì để nói.”
Cố Đông Minh hừ lạnh một tiếng, hỏi Hứa Trừng: “Người đàn ông kia tốt như vậy sao?”
“Đúng, anh ấy rất tốt.” Hứa Trừng trả lời, đúng lúc này , đột nhiên có tiếng chuông reo, Hứa Trừng lấy điện thoại ra, ấn nút nhận.
“Ừ… Được, mấy giờ anh đến sân bay…” Hứa Trừng cúp điện thoại, Ninh Nhiễm Thanh đoán được người gọi tới là ai, mặt khác qua ánh mắt âm trầm của Cố Đông Minh cô có thể thấy anh ta cũng đoán ra người này.
Lâm Dật, anh cũng đến đây sao?

Từ khách sạn đi ra, Ninh Nhiễm Thanh và Hứa Trừng nhìn thấy Lâm Dật, người cũng như tên, tuấn tú phiêu dật, song trên trán lại có vết thương xanh tím.
Lâm Dật chậm chạp không đến thành phố A là bởi vì bị người khác đánh, kẻ này tám phần mười là tay sai của Cố Đông Minh, Ninh Nhiễm Thanh lấy điện thoại di động ra quay Lâm Dật một lượt.
“Sau này trên tòa án, mấy tấm hình này sẽ có lúc hữu dụng.”
___
Có thể thấy, ngày hôm nay hòa giải thất bại, Ninh Nhiễm Thanh quay về văn phòng báo cáo với Chu Yến mọi chuyện, Chu Yến khen ngợi cô: “Làm luật sư, điều quan trọng là phải tuân thủ các nguyên tắc.”
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy hơi choáng váng, đối với lời khen của Chu Yến cũng chỉ mỉm cười: “Cảm ơn chị.”
Bên ngoài, các đồng nghiệp cũng đang thảo luận sôi nổi về Hứa Trừng và Cố Đông Minh.
“Tôi hiện tại ủng hộ chồng của Hứa Trừng, năm năm đội nón xanh* cơ mà” Một nam luật sư nói.
*Đội mũ xanh: Chỉ việc bị cắm sừng.
“Thật không có tôn nghiêm gì hết.” Một thực tập sinh nam phụ họa, ngân nga một bài hát: “Anh là một con búp bê xanh… Anh là một con búp bê xanh…”
Vương Trân đưa ra người giả thiết: “Nếu như chồng của Hứa Trừng đã sớm biết chuyện này thì sao?”

“Cô hoài nghi người chồng bất lực?”
Lâm Dật bất lực? Ninh Nhiễm Thanh không tin cho lắm.
“Anh dựa vào cái gì mà đoán vậy?” Vương Trân bật người phản bác.
“Từ góc độ của một người đàn ông mà nói, chỉ có bất lực mới có thể bỏ qua chuyện này..”
“À, tôi hiểu rồi, thì ra anh cũng bất lực nên mới hiểu rõ vậy.” Vương Trân đáp trả, thấy Ninh Nhiễm Thanh đi ra, liền lôi cô lại: “Cố Đông Minh trông như thế nào, có giống như trong tạp chí không?”
Quan niệm thẩm mĩ của Ninh Nhiễm Thanh đã bị ảnh hưởng lớn bởi Tần Hựu Sinh, đối với hai chữ “đẹp trai” có yêu cầu rất cao, hơn nữa nhân phẩm của Cố Đông Minh cũng không ra gì nên anh ta trong mắt cô vô cùng tầm thương.
“Cũng bình thường thôi.” Ninh Nhiễm Thanh nói.
“Hôm nay hòa giải thế nào rồi?”
“Mình không muốn nhắc tới chuyện này nữa.”
Ninh Nhiễm Thanh trở lại bàn làm việc của mình, tự nhiên cảm thấy trong lòng bất an, Hứa Trừng, Cố Đông Minh, Lâm Dât… Những con người này cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Tình cảm so với pháp luật phức tạp hơn nhiều, pháp luật dù có phiền toái đến đâu thì cũng đều là chuyện chân thực thế nhưng tình cảm vòng đi vòng lại vẫn rơi vào bế tắc.
Còn nữa, quan hệ huyết thông thật sự rất quan trọng sao? Ninh Nhiễm Thanh thầm nghĩ.
____
Ninh Nhiễm Thanh quay về nhà chị gái sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị sang nhà Tần Hựu Sinh.
Cô sống ở nhà chị cũng đã khá lâu, có thể thấy khắp nơi đều có đồ đạc của cô, thảm yoga ở phòng khách, mấy cuốn truyện tiếu lâm phòng Trương Tiểu Trì, còn có cả đồ ăn vặt trong tủ lạnh…
Hiện tại đều phải nói lời từ biệt với chúng.
Ninh Nhiễm Thanh chỉ mang theo mấy bộ quần áo thường ngày, một vài quyển sách, thêm vài lọ mỹ phẩm dưỡng da, tất cả đều được xếp gọn gàng trong vali rộng 20 inch (=60 cm)
Trong khi cô thu dọn hành lí, luôn có một đôi mắt hình viên đạn nhìn cô, như muốn xuyên thủng đầu cô vậy.
Ninh Nhiễm Thanh thở dài, quay đầu, nhìn Trương Tiểu Trì nói: “Thầy Tần bị gãy chân, dì phải chăm sóc anh ấy.”
Trương Tiểu Trì không vui, xoay người nằm xuống bàn học: “Chân của chú ấy khi nào khỏi?”
Ninh Nhiễm Thanh: “Ít nhất phải ba tháng.”
Trương Tiểu Trì lẩm bẩm: “Ông ngoại nói không sai, con gái trưởng thành đều không giữ được.”
Ninh Nhiễm Thanh: “…”
Nếu như có thể, cô thực sự cũng không muốn rời xa căn nhà này, chỉ là cô thực sự không thể đối mặt với Ninh Bối Bối, vả lại trong căn nhà này không có chỗ để cô che giấu cảm xúc.
Ninh Bối Bối tuy rằng chưa từng nói cái gì nhưng ánh mắt luôn có tia giễu cợt.

Dọn ra ngoài ở, Ninh Nhiễm Thanh có cảm giác mình sẽ gặp chướng ngại về tâm lí, may là cô còn có Tần Hựu Sinh.
Bởi vì không muốn lời nói dối bị bại lộ, Ninh Nhiễm Thanh không để cho Tần Hựu Sinh đến đón mà trực tiếp bắt xe đến nhà của anh, muốn gây bất ngờ lớn cho anh.
Xuống xe, cô kéo chiếc vali đến tòa nhà, vào thang máy mới lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Tần Hựu Sinh.
Thang máy dừng ở tầng 29, Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười đi tới, ấn nút gọi, không biết thầy Tần có bất ngờ không đây?
“Số điện thoại này hiện không liên lạc đươc, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..”
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy kì lạ, kéo hành lí đến trước cửa, ấn chuông, vẫn không có người mở cửa.
Rõ ràng hôm nay, trước buổi hòa giải, cô vẫn còn nói chuyện điện thoại với anh.
Ninh Nhiễm Thanh không nhịn được gọi điện thoại cho trợ lí của Tần Hựu Sinh, A Thẩm. Sau năm, sáu hồi chuông, A Thẩm cuối cùng cũng nhấc máy: “Sư mẫu, tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi muốn hỏi một chút, Tần Hựu Sinh có phải đang ở Dịch Hòa không?”
“À, thầy Tần có việc gấp nên ra nước ngoài rồi.” A Thẩm đáp, đột nhiên thanh âm của A Thẩm ngừng lại, một lát sau, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
Điện thoại di động đã bị Giang Hành Chỉ cầm đi.
“Tần Hựu Sinh có việc phải trở về nhà một chuyến, bây giờ chắc vẫn chưa xuống máy bay, cô… có chuyện gì sao?” Giang Hành Chỉ hỏi cô qua điện thoại, thanh âm nhàn nhạt như đang “giải quyết việc công”.
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu: “Không có việc gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi..”
“Có gì thì mau nói đi.” Giọng nói của Giang Hành Chỉ trở nên thiếu kiên nhẫn.
Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu, nhìn hành lang sâu hun hút trước mặt, khóe mắt cay cay: “Tôi dọn đồ đạc ra khỏi nhà rồi, bây giờ đang ở trước cửa nhà Tần Hựu Sinh.”

Giang Hành Chỉ cúp điện thoại, tự trách bản thân mình thích lo chuyện bao đồng, Ninh Nhiễm Thanh quanh năm suốt tháng đều nhìn có vẻ yếu đuối, cần người bảo vệ, khách sạn nhiều như vậy, việc gì phải đến đó một chuyến đưa cô chìa khóa.
Giang Hành Chỉ đúng thật là có chìa khóa nhà Tần Hựu Sinh, giống như Tần Hựu Sinh cũng có chìa khóa nhà anh, nếu như quên hay làm mất chìa khóa cũng có thể giúp đỡ nhau.
Anh và Tần Hựu Sinh đều không phải là người thành phố A, nhiều năm học cùng nhau, họ không chỉ coi nhau là bạn bè mà còn là người thân.
Vì vậy Ninh Nhiễm Thanh đối với anh mà nói là gì, chị dâu?
Giang Hành Chỉ vừa lái xe vừa cười nhạo bản thân, đi thẳng đến nhà Tần Hựu Sinh, ra khỏi thang máy anh nhìn thấy một cô gái cúi đầu ngồi ở góc hành lang, đáy lòng có chút dao động.
Anh đi đến trước mặt cô, giày da rơi trên đá cẩm thạch, không thể nói là im hơi lặng tiếng, thé nhưng cô không hề phản ứng.
Anh ho nhẹ hai tiếng: “Này.”
Vẫn không phản ứng.
Cuối cùng Giang Hành Chỉ nhấc chân đá đôi giày màu vàng nhạt của Ninh Nhiễm Thanh: “Này, Ninh Nhiễm Thanh…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.