Tình Nồng Khó Phai

Chương 511: Thế Nên Cô Ta Không Bỏ Cuộc


Đọc truyện Tình Nồng Khó Phai – Chương 511: Thế Nên Cô Ta Không Bỏ Cuộc


Lâm Tiểu Như muốn ầm ĩ, vậy thì để một mình cô ta ở đây ầm ĩ là đủ rồi.

“Vậy cô ở đây thong thả đợi nhé, thứ lỗi cho tôi không tiếp!” Ngũ Vận Uyển rời khỏi phòng khách, quay về phòng ngủ.

“Này Ngũ Vận Uyển, chị có thái độ gì đấy? Chị tiếp đãi ân nhân của bọn chị vậy à? Tôi nói cho chị biết nhé Ngũ Vận Uyển, tôi dám đảm bảo rằng cuộc sống tương lai của chị sẽ càng đau khổ hơn!”
Giọng Lâm Tiểu Như vang lên phía sau Ngũ Vận Uyển, không biết vì sao mà trông Lâm Tiểu Như hơi đắc ý, trong lòng Ngũ Vận Uyển bỗng có một dự cảm không lành, dường như có gì đó sắp xảy ra.

Mặc dù bây giờ Lâm Tiểu Như có ơn với Nam Ngự, nhưng cô ta có thể gây ra sóng gió gì được chứ?
Thấy Ngũ Vận Uyển trốn về phòng ngủ, Lâm Tiểu Như cảm thấy mình đã
thắng rồi, nhưng cảm giác chiến thắng vẫn chưa lên đến tột đỉnh, thế nên cô ta không bỏ cuộc.

Lâm Tiểu Như cậy vào việc mình là ân nhân cứu mạng của Nam Ngự, đi quanh nhà của Ngũ Vận Uyển.


Cô ta thấy đồ đạc trong nhà Nam Ngự đều cực kỳ đắt tiền, rất nhiều thứ là hàng độc, cô ta không khỏi ngưỡng mộ và ghen tị.

Nhìn những đồ đạc khác trong nhà, đều là những tác phẩm và thiết kế hàng đầu hiện nay.

Các loại thiết bị điện gia dụng nên có thì đều có hết, cũng là loại cao cấp, còn có rất nhiều sản phẩm với chức năng điều khiển bằng giọng nói.

Xem ra nhà họ sống trong không gian tiên tiến nhất ở nước ngoài, chắc hẳn sống rất thoải mái.

Con khốn Ngũ Vận Uyển này dựa vào đâu mà có thể hưởng thụ cuộc sống xa hoa như vậy, dựa vào đâu mà có được tình yêu của người đàn ông như Nam Ngự? Đúng là bản lĩnh hồ ly tinh không hề nhỏ nhỉ.

Tiếc quá tiếc, Ngũ Vận Uyển rơi vào tay Lâm Tiểu Như cô ta rồi, đời này Ngũ Vận Uyển coi như xong! Cuộc sống tốt đẹp thế này, chắc chắn Ngũ Vận Uyển chẳng trải qua được mấy ngày nữa, cô ta nhất định sẽ khiến Ngũ Vận Uyển trắng tay, muôn đời không quay lại được nữa!

Lâm Tiểu Như cố ý giả vờ khát nước, hét lớn: “Ai da, khát quá đi, Ngũ Vận Uyển, rót trà cho tôi.”
“Chẳng phải cô vừa uống rồi à?” Ngũ Vận Uyển ở trong phòng ngủ nói, “Mới đó mà cô lại khát rồi?”
Lâm Tiểu Như la lớn: “Tôi với chị đều là phụ nữ có thai, chẳng lẽ chị không biết phụ nữ có thai rất dễ khát nước à?”
Đúng vậy, cô biết cô ta là phụ nữ có thai nên mới đổi trà xanh thành trà hoa quả, cuối cùng Lâm Tiểu Như không biết cảm kích cô một chút nào, Ngũ Vận Uyển thật sự rất thất vọng về Lâm Tiểu Như.

Ngũ Vận Uyển ra khỏi phòng ngủ, lại đi rót trà cho Lâm Tiểu Như.

Lâm Tiểu Như cầm tách trà lên, đột nhiên lắc tay, trà nóng đổ xuống đất, suýt chút nữa là hắt lên người Ngũ Vận Uyển.

“Cô!” Ngũ Vận Uyển vô thức che bụng lại.

Lâm Tiểu Như giận dữ nói với cô: “Vừa rồi suýt chút nữa chị làm bỏng tôi! Ngũ Vận Uyển, chị đúng là nham hiểm đấy, muốn hại con của tôi chứ gì! Chị
ganh tị với tôi, ganh tị tôi mang thai đứa con của Nam Bá, ganh tị Nam Ngự bỏ qua cho tôi, còn ở bệnh viện với tôi một ngày.

Thế nên chị dùng trà nóng để làm tôi bỏng? Chị đúng là nham hiểm thâm độc mà! Tôi nói cho chị biết, nếu con của tôi có bất trắc gì thì người đầu tiên xui xẻo chính là chị đấy!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.