Tình như tơ đàn

Chương 06


Bạn đang đọc Tình như tơ đàn: Chương 06

CHƯƠNG 6
Đau và khó chịu, ngửa người xuống nước làm cho thân thể nàng khó mà nhúc nhích được, từ lưỡi truyền đến sự mạnh bạo của hắn, cảm giác không hít thở được dần dần dâng lên, khi đôi mắt bắt đầu hoa đi, áp lực trên môi cũng rời khỏi, một lực mạnh kéo nàng ra khỏi mặt nước, không khí mới mẻ không ngừng tràn vào mũi nàng. Nàng thở gấp, khôn ngừng ho khan, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cặp mắt lạnh lẽo kia, môi đối phương vung lên nụ cười tà: “Tư vị vừa trải qua cơn ác mộng như thế nào?” Chu Dục vuốt lấy gương mặt đầm đìa nước của nàng, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như cái hôn đáp xuống miệng nàng, mũi nàng, giống như đang hưởng thụ cảm xúc này. “Ngươi cảm thấy, bổn hoàng tử có thể mang đến đau khổ hành hạ cho ngươi không?”
“Ha ha… A…” Tô Thiếu Sơ không nhịn được khẽ cười, tuy trong giọng vẫn còn ho nhưng vẫn không nhịn được cười. “Ngươi để ý địa vị của ngươi trong lòng Thiếu Sơ như thế sao? Ha ha… Tam hoàng tử từ trước đến giờ tự do tự tại, chỉ nghĩ đến chuyện mà mình muốn, mình cần, lại quan tâm đến chuyện này… ha ha…”
Nàng cười đáp lại, nhìn thấy nét mặt của Chu Dục thay đổi nhưng không sao dừng lại được, “Ngươi thật sự muốn bổn hoàng tử ăn hết cả miệng lưỡi của ngươi sao?” Chu Dục bóp chặt gương mặt nàng, ánh mắt trở nên thâm trầm cảnh cáo. Những lời này thật sự làm cho Tô Thiếu Sơ ngưng cười, tựa như nghênh chiến, ngửa đầu dán vào môi hắn nói: “Ngươi thật sự muốn ăn hết miệng lưỡi của Thiếu Sơ sao? Hay là ngươi nghĩ rằng, mình sẽ không chiếm được nó?”
Tô Thiếu Sơ chủ động cắn môi dưới của hắn, lực cắn mạnh, làm cho hai hàng lông mày của Chu Dục nhăn lại, nhưng hắn không đẩy nàng ra!
Liếm máu trên đôi môi hắn, Tô Thiếu Sơ hài hước nói: “Không bằng để ta nuốt trọn miệng lưỡi của ngươi đi? Tam hoàng tử tôn quý bất phàm.”
“Tô, Thiếu, Sơ” Chu Dục âm trầm kêu. Cái hôn kia thật sự như muốn nuốt trọn hắn, nhưng hắn vừa lúc phát hiện được đôi mắt người trước mắt lóe sáng, một chưởng hướng thẳng vào hắn.
Khoảng cách chưa đến một cánh tay, Chu Dục theo phản xạ tránh ra, trong nháy mắt, Tô Thiếu Sơ mượn lực nhảy lên, cách hắn ra xa mấy bước, xoay người rơi xuống dòng nước suối bên dưới. “Ngươi muốn đụng vào ta, nhưng có độc chiếm được hay không?” Tô Thiếu Sơ khoanh tay đứng trên mặt nước, ngạo nghễ nhìn hắn. “Sao ngươi không thử học cách nhận thua đi, biết đâu lại đạt được mục đích thì sao?”
Thân hình đứng giữa dòng suối đầy nghiêm nghị, nhìn chằm chằm người bên bờ kia, nhướng mày cười với hắn: “Hoặc là, van cầu ta, thương hại Chu Dục ngươi, ta sẽ cho ngươi đụng vào ta.” Nàng hất hàm lên với hắn. “Tam hoàng tử cao cao tại thuợng, cảm giác nếm phải tư vị phải hạ mình, cầu xin như thế nào, cũng là một trò chơi vui lắm, ngươi có hứng thú hay không?”
Từ phía sau vách đá truyền đến tiếng chảy róc rách, khói nước bốc lên, quần áo ướt đẫm dán chặt vào người, tựa như trong suốt, nói nàng trần truồng cũng không quá đáng, biết rõ đôi mắt sắc nhọn này đang đánh giá thân thể trần truồng dưới lớp áo mỏng manh, nhưng nàng vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ. Đôi mắt Chu Dục tóe lửa, nhìn chằm chằm vào người trong nước, cơ hồ là không dời mắt khỏi, giữa nhiệt khí sương mù lượn lờ này, thân thể thon dài nửa trần truồng kia càng thêm nổi bật, tựa như trong mộng, cảm giác vừa kỳ ảo, vừa không có thật. “Không có bất kỳ chuyện gì, bất kỳ tình huống gì, có thể làm rối loạn sự bình tĩnh của ngươi sao?”
Từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được, hắn biết rất rõ mục tiêu của mình, nhưng lại cảm thấy thật khó khăn để khống chế nó, thậm chí, mỗi một tiếng nói, cử động của đối phương đều làm cho hắn vừa thưởng thức, vừa nghiến răng, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng, hắn lại khó mà dời đi ánh mắt. “Viên ngọc trên cổ ngươi đâu rồi?” Viên ngọc ban nãy còn nằm trên cổ nàng, mà giờ đây đã biến mất. “Đưa đi mật báo rồi.” Nàng nửa thật nửa giả nói: “Để nội ứng ngoại hợp, giết Chu Dục ngươi!”
“Thiếu Sơ yêu đệ từ trước đến giờ dịu dàng thanh nhã, chính là một người như thế sao?”
“Đối với người như Chu Dục người thì như vậy là nhân từ quá mức rồi.”
Chu Dục híp mắt lại, nói:
“Hành động tối nay của yêu đệ, là muốn khước từ thịnh tình bổn hoàng tử đi tắm trị độc cùng yêu đệ sao.”

“Thiếu Sơ làm sao dám làm người thất vọng, nhưng thật đáng tiếc…”
Nét mặt nàng tỏ vẻ áy náy, nhưng hành động lại đầy vẻ kiêu ngạo: “Ta thì muốn tiếp nhận thịnh tình của ngươi, nhưng thân thể của ta lại kháng cự, bởi vì nó không ngừng nói cho ta biết, nó không muốn đến gần cơn ác mộng của ta.”
Nụ cười trầm trầm phát ra từ môi Chu Dục, vẻ dữ tợn bắn ra khỏi đôi mắt, trở nên lạnh lùng tàn nhẫn: “Bổn hoàng tử làm gì mà làm yêu đệ không nói thẳng ra khỏi miệng được đây?” Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng nụ cười làm cho người khác phải rùng mình. Đối mặt với người đang bước gần đến, Tô Thiếu Sơ tụ khí vào trong tay, hai tay vận lực bắt đầu chuẩn bị, “Yêu đệ cố tình phá vỡ khoảng thời gian “hòa thuận vui vẻ, ở chung tốt đẹp này”, bổn hoàng tử có thể không thất vọng sao?”
“Nhưng “hòa thuận vui vẻ, ở chung tốt đẹp” thì cũng tĩnh lặng, thái bình quá nha! Coi như Thiếu Sơ nông cạn, không thể tiếp tục phụng bồi vậy…”
Đột nhiên, một luồng khí mạnh dâng lên, làm cho nước suối tiện đà cũng dâng lên, khí thế cuồn cuộn, tựa như ngày hôm ấy, nàng giả làm danh kỹ Vu Tử Yên, cùng nhau đánh một trận rung động với giang hồ danh đao Phó Diêu Phong ở Ngọc Quỳnh lâu vậy!
Đang định vung tay hướng lực về người trước mắt, Tô Thiếu Sơ chợt lộ ra vẻ mặt thống khổ, huyết khí dâng trào lên ngực, vừa cảm thấy kỳ lạ, máu tươi đã phun ra khỏi yết hầu, làm ặt nước phía dưới cũng nhiễm đỏ!
“Thiếu Sơ…”
Biến hóa trước mắt làm cho Chu Dục chấn động, đi vào trong suối, ôm lấy thân thể của nàng, thân thể trắng mịn ngồi phịch trong khuỷu tay của hắn, đôi môi vẫn còn chảy máu đỏ tươi khẽ run rẩy, ý thức đã mê man. Sao lại có thể như thế? Độc trên người nàng đã được trị liệu gần hết rồi mới đúng! Chu Dục vội vã bắt mạch giúp nàng, ngạc nhiên phát hiện, một dòng khí huyết đang cuồng loạn xoay chuyển bên trong cơ thể nàng!
Chu Dục vuốt ve thân thể của nàng, ngón tay hắn vận khí, khẽ chạm vào ngực nàng đẩy khí vào, chỉ thấy dung nhan đang hôn mê, hai hàng lông mày nhíu lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống tóc mai, cho đến khi hắn thu tay lại, nàng vẫn còn hôn mê nằm trong lòng hắn, sắc mặt cứng ngắc không giống như lúc trước “Thiếu Sơ?” Chu Dục bắt mạch cho nàng lần nữa, xác định tiếng tim đập của nàng đã phần nào ổn định lại, mới an tâm gọi. Lấy tay sờ sờ trán nàng, tuy nằm trong suối nước nóng ấm áp nhưng lại lạnh như băng, một cảm giác khác thường níu lòng hắn lại, hắn bất giác đưa tay lau mồ hôi trên trán nàng, nội thương làm cho nàng đau khổ, hay là suối nước nóng bốc hơi lên, trở thành mồ hôi lạnh của nàng?
Thấy nàng khó chịu, trái tim hắn cũng cảm thấy kỳ quái khác thường, một cảm giác không muốn làm cho nàng thống khổ thay nhau dâng lên, lại còn có cảm giác, rất muốn thay nàng chịu những đau đớn này: “Đây chính là đau lòng sao? Bổn hoàng tử không nỡ nhìn thấy?” Nhìn nàng, Chu Dục tự tiếu phi tiếu, “Buồn cười, cảm giác này cũng sẽ xuất hiện trong ta sao?”
Lúc này, người trong khuỷu tay chậm rãi mở mắt ra, không có bất kỳ phản ứng gì, hắn nặng nề cúi người xuống, cường ngạnh mút vào môi nàng, mang theo một vài phần chinh phục, chặt đến mức không cho nàng né ra!
Huyết khí ban nãy đã ổn định trở lại, giờ dường như lại xông lên lần nữa, Tô Thiếu Sơ mơ màng không hiểu chuyện gì, cho đến khi bàn tay to giật y phục trên người nàng xuống, nhu nhu hai nhũ, một tiếng tát tai giòn vang vang lên!
“Hơi quá đáng rồi!” Tô Thiếu Sơ rút tay lại, hắng giọng nóiChu Dục lấy tay che má lại, đây là lần đầu tiên hắn bị tát như thế, cũng là lần đầu tiên nếm được cảm giác đau đớn. Hắn nhìn nàng, nét mặt đối phương lạnh lùng, môi mấp máy, hai vai run rẩy, không biết là vì nội thương hay vì đối mặt với hắn. Kỳ lạ, Chu Dục không hề giận nàng đánh hắn, chỉ muốn ôm chặt nàng, lại hôn nàng, hắn muốn ngửi mùi thơm trên cơ thể nàng, muốn làm chủ mọi thứ của nàng: “Vô sỉ!” Khi hắn đến gần thêm, đưa tay muốn bắt lấy nàng, Tô Thiếu Sơ trở tay lại đánh vào gò má bên kia của hắn thêm một cái!
Cái tát này làm cho người hắn cứng lại, mơn trớn gương mặt nhìn nàng, dục vọng muốn ôm nàng lại càng mãnh liệt hơn, đến mức làm cho hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập, muốn chiếm lấy nàng, muốn cảm giác của nàng, như thau nước không ngừng xối lên đầu hắn, che mất lí trí của hắn!
Tô Thiếu Sơ xoay người, bước lên bờ, muốn rời khỏi người phía sau, bởi vì cặp mắt đăm đăm kia mang đầy khát vọng nhìn nàng, tựa như điên cuồng vậy, nhưng vừa bước lên bờ, lực đạo phía sau đã chiếm lấy nàng!

Nàng nằm úp sấp trên bờ, không cách nào nhúc nhích được, thậm chí khí lực để tránh cánh tay phía sau cũng không có, chỉ có thể khó chịu thở dốc: “Là ngươi đẩy nội thương xuống?”
Nhìn tóc mai trên trán nàng thấm đầy mồ hôi lạnh, trong lòng hắn rất rõ ràng, đây không phải do hơi nước bốc lên tạo thành, mà là nội thương trong người tạo nên mồ hôi lạnh thống khổ: “Thế nào? Đau lòng sao?”
Nàng giật giật môi châm biếm, không muốn quay đầu lại, cũng không muốn nhìn thẳng, lúc này nàng đã hoàn toàn mất đi năng lực đánh trả lại, đành để mặc cho người phía sau ôm nàng càng lúc càng chặt, hoàn toàn dán chặt vào hắn: “Với nội công của ngươi thì đây hoàn toàn là điều không thể.” Điểm này, hắn không hiểu nổi. Chu Dục mút lấy mồ hôi trên má nàng, từ phía sau: “Không thể?”Tô Thiếu Sơ bật cười, dùng âm thanh suy yếu nói: “Tô gia suýt chút nữa đã không có đứa con thứ sáu, bởi vì từ khi mới ra đời, ta đã bị một trận bệnh nặng suýt cướp đi tính mạng, cho đến trước ba tuổi… thân thể của ta vẫn không tốt, cho dù sống qua ba tuổi cũng phải che giấu thân phận, nếu không, để cho triều đình biết sự tồn tại của đứa con thứ sáu này thì ngay cả việc kéo dài chữa bệnh cũng là phiền toái, ngươi nói xem, thân thể như vậy có thể hay không?”
Chị em song sinh, tỷ tỷ vừa ra đời đã có thể chất kém đến nỗi suýt chết non, bệnh tật không ngừng kéo đến, thân thể gầy yếu đến kỳ lạ, chưa kịp đầy tháng đã vòng qua vòng lại quỷ môn quan mấy lần, không ai dám kết luận, đứa con thứ sáu này có thể sống sót hay không!
Sau đó, sự việc này cũng gây sự chú ý cho triều đình, khi triều đình phái quan viên đến thăm hỏi, Tô gia không thể làm gì khác hơn, đành ôm đứa bé thứ bảy ra bẩm với quan viên; đứa con thứ sáu của Tô gia là nam. Lấy tay đặt lên trán, xoa xoa thái dương khó chịu, âm thanh truyền ra có chút tự giễu: “Trong hai đứa bé song sinh, tỷ tỷ bị bệnh nặng, suýt nữa thì mất mạng, cuối cùng cũng sống qua ba tuổi, cứ tưởng như thế là kết thúc… Cuối cùng, suýt nữa còn bị tên quỷ hoàng tử đáng sợ đoạt mạng, song thân đành phải nhịn đau, đưa cốt nhục của mình ra khỏi Trung Nguyên, chỉ mong chúg ta có thể an toàn trưởng thành.”
Hai mắt lạnh lẽo, khóe môi mấp máy: “Tam hoàng tử, có thể hiểu rõ vấn đề này rồi chứ?”
Chu Dục chỉ lấy chuỗi hồng ngọc rên tai xuống, lấy răng cắn ra vài viên thạch, đưa đến khóe môi nàng: “Nuốt Lan Xích thạch vào, khí huyết của ngươi sẽ được ổn định lại.”
Tô Thiếu Sơ chỉ quay đầu: “Thiếu Sơ.” Hắn gọi: “Nếu như đây là thủ đoạn để ngươi điều khiển nội thương trong người ta thì Thiếu Sơ xin nhận.”
“Với trí thông minh của ngươi, ngươi cũng hiểu rõ, cho dù là thủ đoạn ép ngươi nuốt vào, cũng chỉ có tốt với ngươi, không hề có xấu.”
“Cảm ơn Tam hoàng tử, Lan Xích thạch lấy khí để tạo thành, Thiếu Sơ vô phúc, không dám nhận quý khí của Tam hoàng tử người.” Nói rõ hơn thì, nàng không muốn nhận bất kỳ vật gì từ người Chu Dục hắn: “Ngươi…” Chu Dục chưa từng bị từ chối triệt để đến thế, không khỏi phiền não! “Thiếu Sơ yêu đệ thật sự không muốn đến gần bổn hoàng tử, quyết định kháng cự quyết liệt vậy sao?”
Nàng nằm trên bờ, không quay đầu lại, không trả lời, chỉ rũ mắt xuống, cánh môi mấp máy. Chu Dục lập tức nuốt Lan Xích thạch vào, cắn nát trong miệng, kéo nàng lại, cầm chặt cằm của nàng, ép nàng mở miệng, cường ngạnh dùng môi mớm đút cho nàng!
Đối với sự cường ngạnh của hắn, Tô Thiếu Sơ không mở miệng, chỉ nghênh đón, môi của Chu Dục cùng ép buộc nàng nữa. Hai người dùng bốn cánh môi quấn vào nhau, khi Chu Dục khẽ ấn nhẹ thân thể của Tô Thiếu Sơ vào người mình, Tô Thiếu Sơ than nhẹ, sau đó đành trợn mắt tiếp nhận Lan Xích thạch từ miệng hắn. Cũng như đêm ấy, ở Điệp Phong công viên, chỉ là lúc ấy, Chu Dục muốn Tô Thiếu Sơ uống rượu cùng hắn, còn lúc này, là nàng được hắn đút Lan Xích thạch vào miệng, nhưng thủy chung nàng vẫn là bị động. Khi ngụm Lan Xích thạch cuối cùng chảy vào miệng nàng, Tô Thiếu Sơ đã muốn rời khỏi, nhưng lực đạo ở cằm lại càng mạnh hơn, cậy thế quấn vào đầu lưỡi của nàng, nàng không đẩy ra được, đành bất động để bị kiềm chế!
“Buông tay…”
Hắn hôn thắm thiết, hai tay bắt đầu vuốt ve thân thể của nàng, không thể tiến thoái được nữa, Tô Thiếu Sơ đành vận động chút nội công còn lại, muốn trong vòng một chưởng bức hắn lui, nàng nén đau vận khí.

“A!” Khi nàng bức Chu Dục buông tay, cũng là lúc máu tươi tràn ra khỏi họng!
“Trước khi Lan Xích thạch phát huy công lực thì đừng xúc động điều khiển nội lực nữa.” Thấy nàng lại hộc máu, Chu Dục muốn đưa tay, nhưng chợt dừng bước trước ánh mắt nhắc nhở của nàng, sợ nàng lại xúc động dùng nội lực mà chống đỡ nữa, hắn đành đứng yên bất động nói: “Một con người xem tính mạng người khác như đồ chơi, như kiến hôi, bây giờ lại đang nói cho ta biết, ngươi đang lo lắng cho thân thể này sao?” Khóe môi không ngừng chảy máu, nàng nhoẻn miệng cười, “Mèo khóc chuột, trò chơi này không thích hợp với Chu Dục ngươi.”
“Ta nhận thua, bổn hoàng tử nhận thua với Tô Thiếu Sơ ngươi.” Chu Dục đột nhiên nói: “Ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa, ngươi cũng đừng cử động nữa, chỉ càng làm ình bị thương nặng hơn.”
Tô Thiếu Sơ bỗng nhiên ngửng đầu lên, con ngươi hơi giật mình, mang theo kinh hãi và phức tạp, nhưng sau đó lại bật tiếng cười to: “Chu Dục ngươi nhận thua, thua Tô Thiếu Sơ ta!” Ngay cả cười cũng khó khăn, nàng lảo đảo đứng dậy, nương theo bên bờ nhìn hắn, mâu đồng sắc bén, “Tại sao ngươi phải nhận thua? Là quan tâm đến thương thế của ta, hay là… vì muốn có được ta, thân thể này có giá đến thế sao? Không tiếc dùng danh dự của Hoàng tử Thiên gia để nhận thua?”
Chu Dục không nói gì, chỉ đi đến phía nàng: “Aiz! Lời nói này thật tuyệt đẹp, nói lại lần nữa nghe thử xem thế nào? Người thắng hẳn cũng có tư cách yêu cầu người thua chuyện này chứ?” Nàng nhíu mày, tựa như đứa bé muốn chiếm hết mọi tiện nghi, đợi hắn tuyên bố người thắng một lần nữa: “Bổn hoàng tử nhận thua, thua Tô Thiếu Sơ ngươi, ta không chỉ muốn thân thể của ngươi, mà càng muốn lòng của ngươi hơn, muốn hết thảy từ ngươi.”
“Chậc chậc, sao ngươi lại tham lam như vậy?! Không chỉ thân thể mà còn muốn những thứ khác, nhưng cũng phải nghĩ lại xem, ngươi “muốn”, chưa chắc ta đã nguyện ý “cho”.”
“Cho dù có nguyện ý hay không, bổn hoàng tử cũng đã nhận định Tô Thiếu Sơ ngươi rồi, có thể làm cho bổn hoàng tử đau lòng không thôi, như vậy, nơi ngươi chôn xương không phải là Tuyết Ngọc ban công, mà là trong ngực bổn hoàng tử.”
Đi tới trước mắt nàng, hai cánh tay giữ chặt lấy gương mặt nàng, đẩy nàng vào trong lòng ngực, hắn cúi đầu xuống cạnh tai nàng, nhẹ nhàng nói như thì thầm: “Theo như trò chơi của ngươi, bổn hoàng tử cũng nhận thua rồi, có phải nên kết thúc trận cá cược này hay không?”
“Nhớ kỹ, ngươi đã thua, Tam hoàng tử, ngươi thua Tô Thiếu Sơ ta; chỉ tiếc, ta chợt phát hiện…” Nàng cười, cười vô cùng ác ý. “Ngươi nói đúng, Thiếu Sơ với trận cá cược này chỉ là dùng để trì hoãn, ta sẽ không cho ngươi đụng vào ta, bởi vì Chu Dục ngươi vĩnh viễn cũng là người ta chán ghét nhất!”
“Thiếu Sơ yêu đệ, lường gạt bổn hoàng tử, hậu quả rất là đáng sợ.”
Âm thanh nhẹ nhàng, một tay xoa gò má nàng, đôi đồng tử của hắn lóe lên: “Tiếp nhận bổn hoàng tử, đối với ngươi, đối với Tô gia, đều không phải là chuyện xấu.”
“Đây là uy hiếp.”
“Chỉ là nhắc nhở yêu đệ, nghịch ta, bổn hoàng tử có thể làm nên chuyện gì, tin chắc Thiếu Sơ yêu đệ là người rõ ràng nhất!”
“Sẽ có kết quả như Tống Mai Ngọc sao?” Gương mặt khiêu khích giương lênBàn tay đặt lên cổ nàng chợt dừng lại, trong mắt dâng lên đầy vẻ tàn nhẫn lạnh lùng!
“Ngươi nhất định muốn chọc giận bổn hoàng tử vậy sao? Vậy thì theo ý của ngươi, dù sao yêu đệ muốn tìm đến cái chết, bổn hoàng tử cũng không ngăn cản!”
Chu Dục chợt cầm lấy cổ tay của nàng, mạnh mẽ bóp lấy, một lực đạo xung kích vào làm cho Tô Thiếu Sơ bật thốt không nên lời, thân thể nằm trong khuỷu tay hắn tựa như bị rút hết sinh khí, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, ý thức mơ màng, hai mắt mê man: “Đây là ngươi tự tìm khổ ăn, chẳng trách bổn hoàng tử!”
Chu Dục cởi chiếc áo khoác của nàng ra, thấy thân thể thật sự trần truồng trước mắt, hắn khàn giọng cười một tiếng, cúi đầu hôn lên hai vú, vuốt ve không chút kiêng kỵ: “Thích cảm giác như thế không, Thiếu Sơ yêu đệ?”

Đặt nàng tựa vào ngực mình, hắn xoa nắn hai đầu nhũ màu hồng từ phía sau, Tô Thiếu Sơ không giãy dụa, không nói gì, chỉ dùng cặp mắt nghênh đón nhìn hắn: “Yêu đệ thông minh, không kháng cự, ngươi biết rõ, chỉ cần ngươi dụng lực, cả người sẽ đau khổ tựa như ngàn cây kim châm vào.” Nụ hôn ấm áp rơi xuống hõm vai của nàng. “Yêu đệ, đừng tự tìm khổ nữa, nếu không, bổn hoàng tử thật sự sẽ ra tay đả thương ngươi, như vậy chẳng phải uổng phí cho Lan Xích thạch của ta rồi sao?”
Đôi mạnh lạnh lẽo nhìn hắn, tiện đà nhếch môi khinh bỉ: “Aiz! Yêu đệ bướng bỉnh, thật làm cho người ta muốn từ bỏ ngươi như vậy, thái độ như vậy, thậm chí còn khiêu khích ham thích chinh phục của bổn hoàng tử.”
Khi bàn tay dò xuống nước, tìm kiếm nơi giữa hai chân nàng, Tô Thiếu Sơ nhắm chặt mắt: “Sao yêu đệ không mở mắt ra, bổn hoàng tử thích nhất là xem biểu tình bây giờ của ngươi, tư thái yêu kiều bị kích thích dưới bộ dạng này, thật làm cho người ta mong đợi nha!” Chu Dục hài lòng nhìn nàng nằm trong khuỷu tay, hơi thở dồn dập lên, tựa như đang rất cố gắng ẩn nhẫn điều gì đó. Hắn chậm rãi phủ lấy, không nhìn thấy được hành động dưới mặt nước, nhưng ngón tay thon dài kia đang phủ lên nơi kín đáo của người con gái, lúc thì nhào nặn, lúc thì khẽ vuốt, làm cho nơi âm nhu không có nơi nào ẩn nấp đượcTô Thiếu Sơ cắn môi, lúc nhíu mày, lúc nhắm mắt lại, tiếng than nhẹ bật ra từng miệng nàng “A …” Phía dưới bỗng trở nên mạnh mẽ, đài hoa bị vân vê trở nên rung động, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn vào hắn!
Chu Dục có thể thấy được, sâu trong đôi đồng tử kia, có một ngọn lửa lóe lên, lập lòe nhưng không bao giờ tắt, cánh hoa bên dưới đỏ ửng, làm lay động lòng người!
“Thiếu Sơ…” Chu Dục đột nhiên kêu tên nàng, hắn hôn lên hai mắt vừa nhắm lại của nàng, “Ngươi luôn biết cách làm cho bổn hoàng tử không kiềm chế được chính mình, ánh mắt xinh đẹp, ta chỉ muốn nó hiện hữu với một mình Chu Dục, tuyệt không cho người khác nhìn thấy được.”
Dục vọng độc chiếm, độc chiếm trái tim của người khác chưa từng mãnh liệt như thế, hắn không cách nào tưởng tượng được, thần thái này của nàng bị người khác nhìn thấy sẽ như thế nào, vừa nghĩ thôi, hắn lại bị cuốn vào cuồng nộ điên cuồng!
“Vốn muốn ép ngươi tuyệt cảnh, không biết ngươi có chủ động vuốt ve cầu xin bổn hoàng tử hay không, bây giờ xem lại, phải là bổn hoàng tử bị ngươi đẩy vào tuyệt cảnh mới đúng… Thiếu Sơ yêu đệ…”
Dục hỏa tham lam, lần đầu tiên hắn đè nén dục vọng đến đau đớn như thế nàng, đặt người trong khuỷu tay lên bờ, áp thân thể bền chắc lên người nàng, Chu Dục quấn lấy nàng mà hôn. Hắn một bên tự cởi quần áo ra, một bên dùng tay cầm vật nam tính lên, Tô Thiếu Sơ mở mắt ra, mắt đối mắt, mũi đối mũi với hắn!
Vật nam tính kia đã bắt đầu khát cầu rồi, nghĩ đến thứ kia sẽ bước vào cơ thể mình, nàng thống khổ khóa chặt hai hàng lông mày, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra: “Không…” Nàng gần như là van xin, bật thốt lên nói. Thấy nét mặt nàng chuyển sang cứng ngắc, đầu lông mày thống khổ nhẹ run rẩy, cảm giác không đành lòng lại chiếm lấy Chu Dục, cảm giác này thật khó chịu, vừa kỳ quái, vừa xa lạ đập vào trái tim hắn, theo nỗi thống khổ của nàng mà xoắn chặt lại. Dục vọng dường như đã muốn bộc phát, hắn cắn răng, lần đầu tiên trong đời, Chu Dục luôn luôn phóng túng làm theo điều mình, mặc kệ sống chết của người khác, lại kiềm chế dục vọng của mình như thế này!
“Thôi, bây giờ bắt buộc ngươi cũng không có ý nghĩa gì.” Hắn không muốn thừa nhận, trong thời khắc này lại bị chính vẻ yếu ớt của nàng đả động. “Chờ đến khi ngươi mạnh khỏe lại, bổn hoàng tử nhất định sẽ hảo hảo ôm thân thể xinh đẹp này của ngươi.”
Cuối cùng, hắn ôm lấy nàng, trở về dòng suối ban nãy, người trong ngực vô lực co quắp lại, nơi nữ tính kia mượn sức nước mà ma sát với vật nam tính của hắn, sợi tóc nàng lòa xòa trên cổ, dục vọng cuối cùng cũng được phát tiết phần nào trong giây phút ngắn ngủi này “Tại sao với Thiếu Sơ yêu đệ chỉ biết chống lại như ngươi, bổn hoàng tử lại không có cách nào khống chế mình chứ?”
Ôm người trong ngực nửa mê nửa tỉnh, Chu Dục thật sự không chịu đựng nổi cảm giác xa lạ này đánh vào lòng, cảm thấy có chút phiền não: “Hay là, cứ coi ngươi như món đồ chơi, dần dần hủy hoại đi cảm giác không đành lòng, aiz, Thiếu Sơ yêu đệ cảm thấy như thế nào?”
Nhưng có cảm giác như vậy với ngươi, làm sao có cách để xem ngươi như món đồ chơi đây?
Tô Thiếu Sơ nằm trong lòng hắn, rất muốn đáp lại từng câu từng chữ cho hắn nghe, nhưng giờ phút này, ngay cả mở mắt nàng cũng cảm thấy thật nặng nềHơn nữa, khi hắn nói những lời này, bàn tay cũng bắt đầu dụng khí đưa nhiệt khí vào trong cơ thể nàng, mượn Thiên Tuyền Địa Nhiệt giải trừ nội thương bên trong nàng: “Thiếu Sơ yêu đệ, sợ rằng cả đời này, ta đều bị ngươi định đoạt rồi.”
Thân thể lần nữa bị ôm chặt, hắn như muốn cảm giác được toàn bộ thân thể nàng, dán chặt không chút kẽ hở, tựa như hai thân thể hợp nhất vào nhau. Trên trán lại chảy mồ hôi xuống, nhưng không còn là mồ hôi lạnh nữa, mà là mồ hôi hột từ trong cơ thể tiết ra, không biết là vì hắn vận công giải độc trong người nàng, hay là do thân thể nóng bỏng của hai người quấn chặt vào nhau…
Hoàng tử Thiên gia tôn quý này, chẳng lẽ không biết thứ tình cảm này là gì sao? Hay là thật sự không hiểu?
Đó là ý thức cuối cùng khi Tô Thiếu Sơ lâm vào mê man…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.