Đọc truyện Tinh Nhi Hãy Để Anh Yêu Em Lần Nữa FULL – Chương 17: Anh Vẫn Luôn Đợi Em
16 giờ 30 phút chiều.
Cả một ngày học tập mệt mỏi cuối cùng cũng kết thúc.
Ánh hoàng hôn bắt đầu trải dài lên khắp hành lang của trường học.
Từng nhóm học sinh rời khỏi khuôn viên trường học để ra về.
Số còn lại thì trở về kí túc xá.
Vì trường có bán trú cho học sinh ở xa.
Mọi người về hết.
Tinh Nhi mới cẩn thận thu lại sách vở đề cương để ra về.
Xuống hết cầu thang bộ.
Cô đi từng bước nhỏ ra đến khuôn viên rộng lớn của trường.
Lúc này chỉ còn lác đác vài học sinh, sinh viên đi sau cùng.
Bên ngoài cánh cổng lớn, Tinh Nhi nhìn thấy, đa phần đám nam sinh, nữ sinh đều được cha mẹ đi xe sang đến rước, xoàng thì cũng được tài xế riêng trong nhà đưa về.
Không có như cô, cái gì cũng một thân, một mình.
Nghĩ vậy thôi mà sóng mũi Tinh Nhi cay xè….
Một thân cô nhi, không cha không mẹ, cái câu có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, nghĩ cũng đúng quá còn gì.
Tinh Nhi khoác chiếc giỏ trên vai, đi chầm chậm, nói đúng hơn là cô không muốn rời khỏi trường, vì cô không muốn anh thấy cô trong bộ dạng như vầy.
Nếu anh hỏi, chả lẽ cô lại nói cô bị như vậy là do anh sao?
…
Từ xa, thanh âm quen thuộc lại vang lên, “Tinh Nhi, Tinh Nhi !”
Là Phùng Lam Vương.
Anh cũng vừa từ lớp ra, ngay lúc thấy Tinh Nhi đang đi ra cổng, liền không chút do dự mà đuổi theo cô.
“Anh Lam Vương, anh định đi đâu? Cặp xách của anh?” Tinh Nhi tròn mắt nhìn Phùng Lam Vương hỏi.
“À…anh định đi mua đồ ăn tối cho bạn cùng phòng kí túc với anh.
Vừa lúc thấy em đi ra.” Phùng Lam Vương tươi cười đáp.
“Anh ở kí túc sao?” Tinh Nhi miệng hỏi, chân vẫn bước đi.
Phùng Lam Vương gật đầu, anh đi song song bên cạnh Tinh Nhi, “Ừm, anh mới đăng kí lúc chiều.
Cuối tuần anh về một lần.
Giúp cha mẹ phụ em khôi phục lại xưởng gốm.”
Ồ, Tinh Nhi gật đầu.
“Vậy anh đi mua đồ ăn đi, em nhớ còn quên đồ ở thư viện, em quay lại thư viện chút.” Tinh Nhi lời còn chưa nói xong, đã nhanh chân chạy trước.
Quên đồ thật ra chỉ là cái cớ, mà trốn tránh mới là chủ yếu.
Cô không muốn giáp mặt với phần tình cảm kia của Phùng Lam Vương, càng không thể gặp Thiên Trình với cái bộ dạng thảm bại này của cô.
Phùng Lam Vương chỉ kịp nhìn theo thân ảnh của cô nhóc Tinh Nhi mà thở ra một hơi, miệng lẩm bẩm, ” Tinh Nhi ơi, bao giờ em mới có thể đón nhận tình cảm của anh đây?”
…
Bên ngoài cổng trường, một chiếc ô tô hiệu BMW đã đậu ở đó hơn 20 phút kể từ giờ học sinh tan học.
Còn có thể là ai ngoài ô tô của nhà Lục Minh.
Trên xe, Lục Thiên Bảo ngao ngán, ngáp lên ngáp xuống, vừa ngáp vừa đưa tay lên che miệng, rồi hỏi, ” Trình Trình à, chúng ta về được chưa? Anh đói lắm.”
Thiên Trình khẽ nhíu mày một cái, ” Chưa, em phải đợi một người, nếu không gặp, em sẽ không về.”
“Là ai thế?” Thiên Bảo bắt đầu bát quái.
“Không liên quan đến anh.” Vừa nói Thiên Trình vừa quay sang tài xế rồi dặn dò, ” Chú Thẩm, chú đưa anh Thiên Bảo về trước đi ạ, nếu mẹ cháu mà hỏi, thì chú cứ nói cháu có việc, sẽ về sau.”
Chú Thẩm gật đầu, cũng không dám hỏi thêm.
Thiên Bảo càng tò mò, nhưng là em trai anh không muốn nói, thì người làm anh trai như anh làm sao dám hỏi.
Im lặng là vàng.
Thiên Trình bước xuống khỏi BMW thì chiếc xe cũng chuyển bánh, rời khỏi cổng trường.
Bên ngoài chỉ còn lại vài người qua đường, dăm ba sinh viên ở kí túc xá đi mua đồ ăn tối.
Thiên Trình nhìn vào xa xa bên trong sân, anh nhìn rất kĩ để tìm thân ảnh cô gái nhỏ của anh, nhưng nhìn thật lâu vẫn không thấy.
Tinh Nhi về rồi sao?
Cô không có nghe được lời anh nói ban sáng, nên không biết anh đợi ngoài này.
Đợi thêm nữa tiếng nữa, nhưng bóng dáng Tinh Nhi một chút tăm hơi cũng không thấy.
Thiên Trình do dự một lát, anh quyết định quay lại trong trường để xem thử.
Trong đầu vừa nghĩ thì hai chân đã bước đi rồi.
Không thấy cô, anh liền sốt ruột.
Bên trong trường lúc này vắng lặng, đã là 6 giờ tối, mặt trời đã lặn rồi, chỉ còn vài mảng mây xám sáng cuối chân trời, vài ba ánh đèn đã dần lên, thay thế cho ánh sáng của mặt trời.
Thiên Trình đi thẳng vào bên trong, vẫn chưa biết nên tìm cô gái của anh ở đâu.
Đôi mắt lại đảo một lần để tìm.
Cả ngôi trường, chỉ có khu thư viện là sáng, nhìn về nơi đó, đôi môi Thiên Trình khẽ cong lên, đoạn anh đi thẳng vào thư viện.
Lí trí của anh nói anh biết, Tinh Nhi của anh chính là ở trong thư viện.
Đến cửa lớn của thư viện, bên trong đèn vẫn bật sáng, anh giao thẻ học sinh cho thầy quản nhiệm thư viện rồi tiến thẳng vào bên trong.
Nhìn hết một lượt, khu thư viện này cũng khá lớn, nhưng cũng không khó để tìm ra một người, nếu như họ ở trong đây.
Thiên Trình đi chậm rãi qua từng khoảng cách qua các kệ sách.
Đến khi qua dãy cuối cùng, thì cô gái nhỏ của anh đã xuất hiện ngay trước mắt anh.
Tinh Nhi từ chiều sau khi tránh mặt khỏi Phùng Lam Vương, thì chui vào đây đọc sách, mục đích chủ yếu là không muốn gặp Thiên Trình, cô sợ anh thấy mặt mũi cô bị đánh, lại không thích.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn treo trên trần nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút xanh xao của Tinh Nhi lọt thẳng vào đôi mắt của Lục Thiên Trình.
Khoảng cách chỉ cách 10 bước chân, Thiên Trình không lên tiếng gọi, anh chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn cô gái của anh đang chăm chú đọc sách, một dạng nghiêm túc.
Xem ra, cô cũng là mọt sách giống anh.
Nhìn kĩ hơn, anh bắt đầu đánh giá cô gái của mình, mái tóc nâu dày ngang vai, được búi gọn lên.
Đôi chân mày không tỉa tót, còn dày, đen sẫm mọc tự nhiên nổi trội trên khuôn mặt trắng nõn.
Thiên Trình khẽ nhíu hai chân mày khi nhìn đến thân hình nhỏ con ốm yếu của cô, khuôn mặt kia tuy thanh thoát, nhưng lại xanh xao, còn bị bầm do bị đánh thì phải.
Còn nữa, Tinh Nhi của anh gầy quá, rốt cuộc thì cuộc sống của cô thường ngày lại trải qua thế nào chứ?
Thiên Trình vẫn chưa vội lên tiếng gọi Tinh Nhi, anh lặng yên đứng dựa ở kệ sách nhìn chằm chằm dáng vẻ chăm chú kia của Tinh Nhi.
Bình thường, cô làm việc gì cũng chăm chỉ thế này sao? Đúng là cô gái mà anh chọn.
Phàm việc gì cô làm, anh cũng thích.
Dương Tinh Nhi ngồi đọc sách đến mỏi cả lưng, nhìn lại đồng hồ đã là gần bảy giờ, cô vươn vai một cái, ” thế mà đã muộn thế này rồi.”
Chắc là Trình Trình về rồi ấy nhỉ? Cô tự lẩm bẩm trong miệng, rồi thu sách vào cặp, đứng lên chuẩn bị ra về.
Vừa đứng lên, quay đầu lại, chân cũng bước tới, cô liền giật bắn mình, một thân ảnh cao lớn, lù lù ngay trước mặt cô.
Càng khó tin hơn, cái thân ảnh lù lù kia lại là Lục Thiên Trình.
Sửng sốt lẫn kinh ngạc, Tinh Nhi cứ đứng chôn châm tại chỗ mà nhìn anh.
Anh ấy sao lại ở đây? Muộn như vậy mà vẫn chưa về, hình như đã đứng đó rất lâu chỉ để nhìn cô.
Còn chưa biết nên hỏi thế nào? Thì giọng nói trầm ấm của Thiên Trình vang lên.
” Tinh Nhi, em muốn cho anh leo cây?”
Tinh Nhi nghe anh hỏi, vẫn chưa kịp trả lời, lại nghe anh nói tiếp.
“Đọc sách là phụ, muốn tránh mặt anh mới là chính?”
Tinh Nhi miệng lí nhí, cô muốn nói to lên, “không phải, em không có muốn tránh anh đâu!” Cô muốn giải thích nhưng lưỡi bị líu lại, một chữ cũng không có âm lượng.
“Tinh Nhi, trả lời anh, em không nhận ra anh? Thiên Trình lại đặt câu hỏi, cứ mỗi câu hỏi, anh lại tiến thêm hai bước đến trước mặt cô.
Thật nhanh, dáng vẻ cao lớn đã đứng ở ngay trước mắt cô gái của anh.
Dương Tinh Nhi run run, hai tay nắm chặt quai túi sách, cúi đầu, vừa xấu hổ vừa sợ, nơm nớp hồi hợp, không dám nhìn mặt anh.
Khí chất tôn quý của anh, chắc là phải đạt đến level max ấy chứ? Nó khiến cô đến thở thôi cũng không dám thở mạnh.
Môi nhỏ mãi mới lắp bắp được mỗi mấy chữ, ” Lục Tiên Sinh, anh chưa về sao?”
Thiên Trình nhìn bộ dạng của cô, y như thỏ con run rẩy trước mặt con sói, anh liền buồn cười trong lòng, nhưng không có thể hiện ra ngoài..
Chỉ nhàn nhạt, dịu giọng nói, ” Anh chưa về, anh vẫn luôn đợi em !”
…