Tình Nhân

Chương 74: Tình nhân


Đọc truyện Tình Nhân – Chương 74: Tình nhân

Chương 74: Vì yêu mà mê muội
Vương Tuyền biết bụng cô vô cùng đau đớn, thầm đoán có lẽ cô bị viêm ruột thừa cấp tính nên bảo cô ngồi yên ở nhà, anh ấy lập tức tới đưa cô đi bệnh viện.
Trên đường, anh ấy vô cùng nóng nảy.
“Bây giờ mới qua một đêm, sao em lại thành thế này chứ? Anh sẽ gọi cho Thẩm Phi Bạch.”
Mới từ gặp Dịch Trạm trở về, cô đã bệnh thành như vậy, giờ anh ấy không thể không nghi ngờ, liệu có phải Tạ U U vẫn còn quyến luyến người đàn ông kia không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ U U Cản lại, vì nhịn đau mà cả mặt đều tái nhợt, mặt cắt không giọt máu: “Không cần đâu, em tự đi bệnh viện được rồi.”
Cũng không phải bệnh nặng gì, anh ấy làm việc bận như vậy, không nên đi quấy rầy anh.
Vất vả lắm mới phẫu thuật xong, cô nằm ngủ trên giường bệnh.
Khi ngủ, cô mơ rất nhiều, ngủ không yên.
Có lúc cô mơ thấy người đàn ông của mình tạo cho mình những vết thương chồng chất, mà cô chỉ có thể một thân một mình liếm vết thương, cực kỳ mệt mỏi. Có lúc cô lại mơ bị Thẩm Phi Bạch đè trên giường, hít thở toàn là hơi thở của anh, như thể toàn bộ cơ thể và trái tim đều bị anh lấp đầy, không cồn bất kỳ chỗ trống nào để nghĩ đến người khác, chuyện khác, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nụ hôn và vòng tay anh.
Hình ảnh vẫn không ngừng đan xen.
Đến khi tỉnh lại, cô thấy có người ngồi bên cạnh mình.

Người đó ngồi bên giường bệnh, cô nheo mắt lại, thấy rõ ràng.
Dưới ánh sáng chói lóa, đường nét gương mặt người đàn ông rất rõ ràng. Anh mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt sẫm màu, phun nước hoa đặc biệt phù hợp với phong cách của anh. Áo khoác đã bị cởi ra, đặt ở trên ghế.
Anh cầm điện thoại, ngón tay gõ chữ rất nhanh, có lẽ đang xử lý công việc.
Thấy Tạ U U ngẩng đầu lên, anh cũng nhìn qua, phát hiện cô đã tỉnh. Cô mặc áo bệnh nhân, tỏ ra có chút yếu ớt. Vì quay phim, thực tế các sao nữ đều gầy hơn những gì khán giả thấy.
Cô gái hơi ngây ngốc nhìn anh, giống như không dám tin anh đang ở trước mắt mình.
Cô như thế này khiến anh bật cười.
“Anh…”
Thẩm Phi Bạch cười khẽ nhìn cô, nói bằng giọng trầm thấp quyến rũ: “Mới qua mấy ngày, không biết gọi người nữa à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết gọi người nữa à?
Gọi người.
Kí ức liên quan đến những chữ này đều xông ra trước mắt. Cô nhìn người đàn ông quen thuộc này, bỗng nhiên cảm xúc dâng trào. Anh xuất hiện trước mặt cô lúc này, ở bên cạnh cô lúc cô bị bệnh, cần người bầu bạn nhất.
Anh nhìn cô như vậy, cô lại hơi ngại ngùng.
Rất ít khi cô tỏ ra chật vật như vậy trước mặt anh, hình như đây là lần thứ hai.
Cô đỏ mặt lên, dưới ánh nhìn soi mói của anh, cô lúng túng gọi một tiếng: “Thị trưởng.
Giọng Tạ U U khản đặc. Đã lâu rồi không uống nước, tiếng nói phát ra khàn khàn: “Sao đột nhiên anh lại tới thành phố C?”
Rõ ràng cô đã nói với Vương Tuyền, đừng quấy rầy Thẩm Phi Bạch mà, viêm ruột thừa chỉ là tiểu phẫu thôi.
“Tôi không đến, sao biết em quay phim ở thành phố C, bị bệnh ra thế này?” Thẩm Phi Bạch cầm cái gối đệm sau lưng cô, để cô ngồi dậy.
Anh đứng lên, cầm cái ly đến máy lọc nước trước mặt, rót cho cô một ly nước ấm.
Tạ U U nhìn bóng lưng cao ngất của người đàn ông, trong lòng có chút ấm áp và thực tế.
Thẩm Phi Bạch quay lại, cô nhận lấy ly nước, uống mấy hớp, cổ họng mới đỡ khô.
Anh nhận lại cái ly, đặt xuống mặt bàn. Bàn tay to ấm áp đặt trên vai cô, rồi từ từ trượt xuống sống lưng, vuốt lưng cho cô.
Tạ U U cảm nhận được sự trân trọng và yêu thương của anh dành cho mình.

Khung xương của cô nhỏ, người cũng gầy. Anh nghi ngờ, chỉ cần mình dùng thêm chút sức, cô sẽ bị bóp vỡ hoàn toàn.
Giọng người đàn ông trầm ấm ôn hòa, giống như đang dán trên trán cô, nhưng lại không trực tiếp chạm vào được.
Anh nói: “Không phải lần trước em nói trong điện thoại là nhớ tôi à?”
Tạ U U cảm thấy môi anh dán ngay trên trán cô, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, phả trên tóc cô. Tim cô đập thật nhanh, thình thịch, thình thịch. Sự ngượng ngùng lan tràn trên gương mặt cô, trái tim cô lại đập nhanh khó hiểu, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Tạ U U không trả lời thẳng, chỉ tựa đầu vào ngực anh, đôi tay thon dài ôm chặt eo người đàn ông, rồi bàn tay sờ lên vai anh, ôm cổ anh.
Trái tim yếu đuối vì bệnh tật trước kia đã tìm về, lệ thuộc và anh.
Sự không cam lòng và gút mắc trong lòng cô từ những năm ấy, vào hôm qua khi cô mơ thấy Thẩm Phi Bạch đè mình xuống cô, cô mới hoảng hốt phát hiện ra, hóa ra chúng đang dần dần tiêu tán. Nếu không khi gặp lại Dịch Trạm, trong lòng cô đã không bình tĩnh như thế, trong đầu còn nghĩ đến Thẩm Phi Bạch trước tiên.
Dịch Trạm đã biến mất khỏi trái tim cô.
Cô nhỏ giọng nói: “Ừ, em nhớ anh.”
Thẩm Phi Bạch nhìn cô gái trong lòng, hay tay ôm cô chặt hơn, để cô cảm nhận được hơi ấm từ mình.
Yết hầu anh khẽ lăn, anh nói nhỏ: “Thật dính người.
Thật là dính người.
Tạ U U không lên tiếng, ôm anh chặt hơn, như là chứng minh lời anh nói.
Ở nơi cô không thấy được, khóe miệng anh khẽ cong lên, một cái hôn âm ái ấn xuống đầu cô.
Cô không biết, trên bàn làm việc của Thẩm Phi Bạch, trưa nay đã có mấy tấm ảnh. Đó là ảnh chụp cô và Dịch Trạm, vì góc độ có vấn đề nên thoạt nhìn rất thân mật, rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
Mặc dù là thủ đoạn cấp thấp, nhưng dưới tình huống như vậy vẫn rất có tác dụng.

Thẩm Viêm vắt chéo hai chân ngồi trên salon, lạnh lùng nói với anh: “Nhìn qua thì khôn khéo, không ngờ mới tới thành phố C đã mập mờ với đàn ông rồi. Phi Bạch, anh thấy sừng của em dài lắm rồi đó.”
Thẩm Phi Bạch chỉ bình thản nhìn mấy bức ảnh, nhíu chặt mày, gương mặt lạnh lùng.
Thẩm Viêm cho rằng anh không tin, cảm thấy anh ấy cố ý nói xấu tình nhân của anh ở sau lưng, nên nói thẳng ra hết.
“Người đàn ông này mới hơn hai mươi tuổi, còn rất trẻ, nhưng lại như ông cụ non. Anh ấy mới từ nước ngoài về chưa bao lâu đã gây sóng gió, khiến cho cô chủ nhà họ Hà muốn sống muốn chết, chia tay rồi còn nhớ mãi không quên. Bây giờ anh ấy còn mượn nhà gái thăng quan tiến chức nhanh chóng, bây giờ đã đáng giá mấy trăm triệu rồi. Ồ, hai người này thật không đơn giản, chỉ có thể nói, đều là người lăn lộn trong giới giải trí, tâm cơ không hề cạn. Anh đã nhắc em lâu rồi mà, đừng có mê muội vì phụ nữ, cuối cùng cũng giống cô chủ nhà họ Hà, bị hại thảm, khóc cũng khóc không được.”
Thẩm Phi Bạch rít một hơi thuốc, chờ anh ấy nói xong, mới ung dung trả lời: “Vậy anh cứ coi như em mê muội đi.”
Thẩm Viêm bị sặc khói, trợn tròn cả mắt.
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Phi Bạch thật nghi ngờ liệu Tạ U U có biết dùng cổ độc hay không, giống như dân tộc Miêu trong truyền thuyết Vân Nam vậy, không thì sao anh lại lún sâu thế chứ.
Thẩm Phi Bạch nhìn người trong ảnh, tàn thuốc trong tay rơi lên ảnh, cháy xém một góc, cũng cháy trái tim anh, đốt nóng hừng hực.
Trẻ tuổi?
Anh già rồi sao?

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.