Tình Nhân

Chương 65: Tình nhân


Đọc truyện Tình Nhân – Chương 65: Tình nhân

Chương 65: Vui mừng
Không phải Tạ U U không nghe ra sự quan tâm trong lời nói của Thẩm Phi Bạch dành cho mình.
Cô có hơi ngại khi vứt một mình sugar daddy ở thành phố A hai tháng để đi quay phim. Tuy nói, cô cũng đã thầm quyết định mình lúc nào không bận đóng phim hay khi rảnh rỗi sẽ bay về làm bạn với anh.
Nhưng sau khi Thẩm Phi Bạch biết cô phải đi hai tháng, trên mặt cũng không tỏ ra bất mãn gì cả. Anh luôn là một vị sugar daddy rất dễ nói chuyện,  Tạ U U cũng ghi nhớ trong lòng, âm thầm nhớ những điểm tốt của anh.
“Thành phố C.” Anh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi cô: “Đó có phải nơi trước đây em từng ở không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ U U thầm hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại biết.
Biết là một chuyện, nhớ lại là một chuyện khác.
Thành phố C là một thành phố nhỏ loại ba, lúc trước Tạ U U cũng chưa từng nhắc với người khác. Đây là quê hương của cô. Tuy kinh tế của thành phố C không ra sao, không cách nào so với thành phố lớn cấp một, nhưng vẫn có chỉ số hạnh phúc khá cao, người dân an cư lạc nghiệp, nhịp sống tương đối chậm.
Tính ra thì Tạ U U cũng đã nhiều năm chưa về đây.
Nếu không phải lần này đóng phim, có lẽ cô cũng sẽ không trở về.
Nhắc đến thành phố C, có vài chuyện cũ năm xưa đã phủ bụi, còn có người cũng đã lập tức xuất hiện trong đầu.

Những ký ức trong quá khứ kia giống như một lớp màng lọc cũ kỹ. Mọi thứ đều mơ hồ, không thể nhìn rõ, ngay cả trong mơ cũng không thấy rõ.
Dạo này cô luôn tỉnh giấc vào nửa đêm, bất chợt nhớ lại vài người và một số chuyện nào đó, còn hơi sợ hãi. Sau đó cô không ngủ lại được, cứ thế trằn trọc, bụng đầy tâm sự.
Tạ U U cũng không biết tại sao gần đây đột nhiên thường xuyên bắt đầu nhớ tới những chuyện trong quá khứ.
Có thể ngay từ đầu Vương Tuyền đã nói với cô trong điện thoại, lần này bộ phim lấy cảnh tại thành phố C, đã vùi một hạt giống trong lòng cô, cho dù cô ra sức giấu giếm cỡ nào đi nữa thì cũng vô ích.
Năm mười bảy, mười tám tuổi, nụ cười của Tạ U U còn chưa nặng nề, giống một cái cùm như bây giờ.
Thậm chí cô đã không còn nhớ rõ đã bao lâu mình chưa được tự do bật cười thoải mái. Năm mười bảy, mười tám tuổi hẹn hò với một người con trai là phần ký ức đầy màu sắc nhất trong ký ức của cô. Đáng tiếc, phần còn lại đều là màu xám và trắng.
Đó là một Tạ U U khác, là Tạ U U chưa từng gặp Thẩm Phi Bạch.
Nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông nằm bên cạnh mình, ở trong vòng tay anh, cô lại cảm thấy an tâm trở lại. Bàn tay vốn lạnh băng rồi từ từ khôi phục trạng thái ấm áp, cô nằm thiếp đi trong lòng anh.
Quá khứ là chuyện đã qua, không cần phải suy nghĩ nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù cuộc sống bây giờ không hoàn hảo lắm, cũng có chỗ khiến người ta không hài lòng. Nhưng đối với cô mà nói thì đã hài lòng lắm rồi, cuộc sống như vậy quá tốt rồi, rất dễ bị mài phẳng các góc cạnh, không nỡ rời đi.

Cô và Thẩm Phi Bạch không phải vì yêu nên mới ở bên nhau, tương lai cũng có khả năng sẽ chia cắt. Nhưng bây giờ phần ấm áp hiếm có này kỳ thật cũng là anh mang lại cho cô.
“Ừ, em lớn lên tại đó.” Tạ U U nhận lấy cốc sữa nóng, cùng lúc ngừng suy nghĩ, cô hơi nhếch khóe môi mỉm cười với Thẩm Phi Bạch, đã rất lâu rồi cô không trở về.
Thẩm Phi Bạch gật đầu, quan sát gương mặt của cô: “Phải đi hai tháng, thời gian không ngắn. Khoảng thời gian này hội em ở đó đã sắp xếp ổn cả chưa?”
Tạ U U: “Đã sắp xếp xong rồi. Hai tháng này mọi người đều ở khách sạn, cũng khá tiện.”
Thẩm Phi Bạch nghĩ đến một chuyện rồi nói: “Hầu hết các khách sạn ở các thành phố cấp ba đều thuộc kiểu tiết kiệm, năng lực bảo vệ không tốt, những điều kiện khác thì cũng không ổn.”
Điều đầu tiên anh nghĩ chính là vấn đề an toàn, nhất là Tạ U U là ngôi sao nữ, thân phận tương đối đặc biệt, càng phải chú ý đến sự riêng tư và an toàn.
Tạ U U biết Thẩm Phi Bạch suy nghĩ mọi chuyện khá chu đáo, thật ra khách sạn mà đoàn phim dừng chân, chắc chắn sẽ chú trọng giải quyết vấn đề bảo vệ sự riêng tư cho minh tinh. Đối với diễn viên mà nói, đây là bảo đảm cơ bản nhất. Tuy cũng sẽ có sự cố, nhưng cũng là chuyện bó tay. Chỉ cần làm ngôi sao thì phải cam tâm tình nguyện gánh rủi ro này. Tạ U U nghĩ rất thoáng về điểm này, không thể cái gì cũng chiếm hời hết.
Nhưng điều kiện sinh hoạt của khách sạn tiện lợi không tốt lắm cũng là sự thật, nhất là đối với các ngôi sao được nuông chiều từ bé, khó mà chịu được.
Nghề diễn viên này trông thì rất tươi sáng hoa mỹ, nhưng quay phim thì không thể làm ra vẻ, quay phim điện ảnh thì càng không thể cẩu thả. Yêu cầu bên phim điện ảnh tương đối cao, cũng không phải tới để nghỉ mát, đừng nói là khách sạn tiện lợi, dù điều kiện có tệ hơn nữa thì cũng phải ở. Mọi chuyện đều vì quay được cảnh đẹp và bộ phim điện ảnh hay.
Cho dù Tạ U U có sugar daddy làm chỗ dựa phía sau, một khi đứng trước mặt đạo diễn thì cũng không thể tùy hứng, cố gắng quay tốt phân cảnh của mình.

Nhưng Tạ U U vốn không ỷ lại sugar daddy được cưng chiều mà kiêu căng. Trong đoàn phim, cô cũng ngoan ngoãn đóng phim. Điểm này khiến rất nhiều đạo diễn lớn phải nhìn bằng con mắt khác, lúc sử dụng cô trong lòng cũng sẽ không bài xích.
Không phải cô không thể chịu được khổ, ngược lại còn có thể chịu cực hơn các ngôi sao nữ nhõng nhẽo khác. Tuy cô đi theo Thẩm Phi Bạch, cũng trở nên yếu ớt không ít, nhưng cũng không đến mức này.
Tạ U U: “Không sao đâu. Toàn bộ đoàn phim đều ở đó, họ sẽ sắp xếp ổn thỏa, sẽ không có vấn đề to tát gì đâu.”
Thẩm Phi Bạch đặt cốc nước xuống, nói: “Như vậy đi. Tôi nhờ lão Tống thuê khu chung cư tốt hơn cho em, điều kiện an ninh tốt, ở gần đoàn phim của em. Lại dẫn thêm mấy người qua đó, như vậy ra vào an toàn cũng bảo đảm.”
Tạ U U nghe anh sắp xếp như vậy thì hơi đỏ mặt.
“Không cần đâu. Em ở khách sạn là được.”
Hơn nữa, mọi người đều ở khách sạn, chỉ một mình cô được đặc cách, quả thật là rất ngượng.
Anh thấy dáng vẻ không tình nguyện của cô, khẽ hỏi: “Em không thích ở khu chung cư à?”
“Không phải, chỉ là cảm thấy phiền phức.”
“Không hề phiền chút nào.”
Cứ thế, Thẩm Phi Bạch quyết định dứt khoát: “Cứ quyết định thế đi.”
Đàn ông có tuổi đôi khi cũng độc tài và bá đạo, giờ phút này đã thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả việc cô ở khách sạn cũng muốn quản.
Tạ U U nghe anh nói vậy, trong lòng chửi thầm, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Thật ra chỉ ở hai tháng, có thể gặp nguy hiểm gì chứ?”

Thẩm Phi Bạch ngẩng đầu liếc nhìn cô, từ góc độ của Tạ U U thì ánh mắt anh lộ ra vẻ uy nghiêm trông rất đáng sợ.
Lúc này, Tạ U U đã được trải nghiệm giống Thẩm Trung, khó trách cậu ấy lại kính sợ ba mình như thế. Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dường như trên người tự mang khí chất này. Huống chi cô nhỏ hơn anh nhiều tuổi như vậy, có lúc khó tránh cũng sẽ có cảm giác sợ anh.
Thẩm Trung giống như cảm nhận được điều gì, ăn miếng bít tết miệng bóng loáng dầu mỡ, ăn ý nhìn vào mắt Tạ U U. Trong mắt cậu ấy hiện lên vẻ thông cảm với cô.
Phải, ai kêu Thẩm Phi Bạch vừa có quyền vừa có thế, anh lại nắm chặt mạch máu kinh tế của Tạ U U và Thẩm Trung.
Thẩm Phi Bạch thấy Tạ U U không dám phản kháng, dịu giọng lại, tầm mắt lại rơi trên người cô: “Nay phải đi quay phim, ăn sáng xong tôi sẽ nhờ thư ký Tống đưa em đi.”
“Vâng.”
Tạ U U ăn xong trứng ốp la, uống xong ly sữa rồi được thư ký Tống đưa tới phim trường.
Chiều nay cô sẽ bay tới thành phố C.
Dĩ nhiên Thẩm Phi Bạch cũng rất bận, đi sớm hơn cả Tạ U U. Khoảng thời gian này, có nhiều lúc anh bận không thể phân thân, còn phải dành thời gian ra để lo chuyện của cô.
Khi nghĩ tới điểm này, trong lòng cô lại thấy hơi vui vẻ.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.