Đọc truyện Tình Nhân – Chương 63: Tình nhân
Thư ký Tống vẫn âm thầm quan sát biểu cảm của Thẩm Phi Bạch. Dù gì ông ta cũng đi theo anh bao nhiêu năm nay, cũng đoán được câu nói của mình đã chạm vào gút mắc trong lòng anh.
Thật ra ông ta cũng cảm thấy con người của cô Tạ khá tốt. Tuy nhiên, ông ta cũng không dám bảo đảm Tạ U U có phải là đang giả bộ hay không. Mấy năm trước, những người phụ nữ kia tiếp cận cậu hai, ban đầu miệng lưỡi cũng ngọt, cũng không tệ với cậu chủ nhỏ, nhưng sau đó lại để lộ bản tính.
Chắc trong lòng cậu hai biết rõ đáp án có liên quan đến Tạ U U.
Theo ông ta thấy, Tạ U U hình như cũng không đến mức phải giả bộ làm gì. Ông ta không nói rõ nguyên nhân, chỉ là trực giác của chính mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như cô Tạ thật sự rất khác, vậy mà cậu chủ nhỏ khá là nghe lời cô.
Lúc này Tạ U U đã lên lầu, thấy cửa phòng của Thẩm Trung đang mở, cô bèn đi vào. Cô thấy một mình cậu ấy đang ngồi ngơ ngẩn dưới đất. Dưới đất là balo bị cậu ấy lật tung cả lên, tóc vừa mới gội vẫn còn đọng nước, hơi lộn xộn trước trán. Cậu ấy hơi ngẩng đầu, không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ yếu mềm như trước đây, ai nhìn thấy trái tim cũng trở nên mềm mại.
Lúc này, cảm giác muốn làm mẹ của Tạ U U trỗi dậy.
Không hổ là con trai của Thẩm Phi Bạch, già thì trêu ngươi, trẻ thì lại khiến người khác mềm lòng.
Tâm tư của cô hơi dao động, hình như có thể từ gương mặt này mà tưởng tượng ra dáng vẻ lúc còn trẻ của Thẩm Phi Bạch. Anh cũng trẻ trâu như vậy mà lớn lên.
Rèm cửa bị gió thổi, Tạ U U đứng ngoài cửa nhìn một lúc rồi đi vào. Cô giúp cậu ấy nhặt giấy và balo vương vãi dưới đất.
Thẩm Trung vốn vẫn còn đang ngơ ngẩn, sau khi nghe tiếng động thì quay đầu, tâm trạng cũng còn hơi ngơ ngác.
Tạ U U ngồi xổm xuống, tâm tình cũng không thay đổi, cũng không nhìn cậu ấy. Cô giúp cậu ấy nhặt sách vở lên, dọn dẹp tử tế rồi để lại trên bàn cho Thẩm Trung.
Cậu ấy nhìn thấy cô, vẻ mặt hơi khựng lại, biểu cảm trở lại dáng vẻ ban đầu. Khi nhìn thấy cô, hình như cậu ấy có hơi bất mãn, miệng còn lẩm bẩm.
Sao người phụ nữ này đi vào mà chẳng thèm gõ cửa thế?
“Tôi gọi cậu xuống ăn sáng.” Tạ U U nhìn cậu ấy, giống như người chị cả tri kỷ ngồi bên cạnh Thẩm Trung: “Nói đi, sao bây giờ còn ngồi dưới đất ngây người thế? Cũng không xuống ăn sáng nữa.”
“Ai ngồi dưới đất ngây người chứ? Đừng có nói linh tinh!”
Cậu ấm như muốn bùng nổ, đứng dậy phủi cát dính trên người, vừa kiêu căng vừa hống hách, có thể là vì muốn che đậy sự chột dạ của mình, ngay cả giọng nói cũng to tiếng hơn nhiều.
“Người phụ nữ như cô biết cái gì gọi là ngồi thiền không? Nhưng chắc cô cũng chẳng hiểu mấy thứ như Triết học kiểu này đâu nhỉ. Thôi đi, tôi không so đo với cô nữa.”
“Tôi không hiểu.” Tạ U U tỏ vẻ bình tĩnh, mỉm cười với cậu ấy: “Tôi còn tưởng có người không xuống ăn sáng là vì ngồi đây khóc nhè đấy. Cho nên tôi mới cố tình lên đây xem thử.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Trung trừng mắt: “Ai khóc nhè chứ?”
Cậu ấy giống chú sư tử con đang giận dữ.
Tạ U U nhìn cậu ấy, cuối cùng cũng mềm lòng: “Nếu cậu có tâm sự gì, có thể nói với tôi.”
Thẩm Trung nhìn cô rồi ngồi ngay ngắn.
Lúc nãy chỉ là sư tử con, bây giờ lại giống quả bóng tức giận.
Cậu ấy ỉu xìu lên tiếng: “Tối qua mẹ tôi gọi điện tới, nói là muốn đưa tôi ra nước ngoài để học, nhưng tôi không muốn.”
Khuôn mặt tuấn tú của cậu ấy vô cùng hoang mang.
Tạ U U có hơi ngạc nhiên, tuy ra nước ngoài đa số đều là con em có điều kiện, biết chọn con đường. Tô Đình lại chọn đưa Thẩm Trung ra nước ngoài, thật sự cũng không có gì để chê trách. Không có bậc cha mẹ nào không mong muốn con cái mình thành đạt, huống hồ Thẩm Trung cũng vậy.
Tạ U U lại nghĩ tới cuộc gọi tối qua Tô Đình gọi cho Thẩm Phi Bạch, hình như cô đã hiểu ra chuyện gì đó. Xem ra, Tô Đình muốn bàn với anh về chuyện đưa Thẩm Trung đi du học.
Tạ U U: “Tôi có thể hỏi một chút được không, tại sao đột nhiên mẹ cậu lại quyết định đưa cậu ra nước ngoài vậy?”
“Có thể là vì chuyện lần trước tôi đánh nhau với người khác.” Thẩm Trung nói với vẻ hời hợt: “Ba tôi tự mình tới trường bắt tôi, lại dạy dỗ tôi một trận. Tôi tưởng chuyện này coi như xong, ai ngờ bây giờ mẹ tôi đột nhiên muốn đưa tôi ra nước ngoài. Phiền chết được, biết trước thì tôi đã nhet bọn chúng vào trong bao tải rồi đưa tới khu rừng nhỏ phía sau trường, trực tiếp đánh một trận là xong chuyện, mới không chọc phiền phức này.”
Tạ U U:
“Được lắm, không phải cậu ấm nghĩ không nên đánh nhau, mà ngược lại không nên để đối phương thấy mặt mình, thật không hổ là cậu.”
Tiếp theo, Tạ U U lại biết nguyên nhân ban đầu Thẩm Trung và đám du côn kia đánh nhau.
Lúc trước, Tạ U U chỉ biết sơ qua từ miệng của thư ký Tống, Thẩm Trung xung đột với đám côn đồ ở ngoài trường là vì hoa khôi của trường họ, đánh nhau ngoài trường bị hiệu trưởng tóm được. Vì thân phận của Thẩm Trung đặc biệt, nên hiệu trưởng cũng không công khai chuyện này ra ngoài, mà gọi điện riêng cho Thẩm Phi Bạch xem xử lý thế nào mới ổn.
Thì ra, sở dĩ Thẩm Trung đánh đám côn đồ kia là vì mấy tên đó luôn quấy rối hoa khôi của trường. Hoa khôi hết cách đành bắt chuyện với Thẩm Trung, mong rằng có thể dọa đám côn đồ kia. Cậu ấy biết được những chuyện hoa khôi gặp phải, cũng rất sẵn lòng ra tay giúp đỡ, tan học thì về chung với cô ấy. Thấy đám côn đồ còn dám không biết tốt xấu mà vây quanh, cậu ấy lập tức đánh cho bọn họ một trận tơi bời.
Cứ thế qua lời kể của hiệu trưởng và đám côn đồ thì chuyện cậu ấy cứu hoa khôi, lại trở thành Thẩm Trung tranh giành phụ nữ với đám du côn ngoài trường, còn kích động mà ẩu đả với chúng.
Khi đó, mấy tên côn đồ kia bị Thẩm Trung đánh rất thê thảm, họ biết ba của cậu ấy là Thẩm Phi Bạch, đương nhiên sẽ không tha, thầm nghĩ vòi tiền nhà họ Thẩm. Nhưng Thẩm Phi Bạch là ai chứ? Mấy thằng oắt con mà cũng dám động lên đầu anh?
Tạ U U nghe xong bèn hỏi cậu ấy: “Vậy, ba cậu biết sự thật về chuyện cậu đánh người không?”
Thẩm Trung hờ hững nói: “Chắc là không biết. Khi bắt tôi từ trường về thì ông ấy còn khá tức giận. Trong lòng ông ấy, tôi là một đứa con trai hư đốn. Hừ, nòi nào giống nấy, dù tôi có hư thì cũng là đứa con do ông ấy sinh ra, không tới lượt người khác.”
Cậu ấy nói xong, lại liếc cô một cái: “Khi đó không phải cô cũng có mặt ở đấy à? Còn không biết tình huống như thế nào ư?”
Nếu không phải đột nhiên Tạ U U xông vào, còn không biết họ sẽ cãi nhau bao lâu nữa.
Tạ U U lại nhớ đến một chuyện khác. Sao Thẩm Phi Bạch có thể không biết chân tướng của vụ việc, anh chẳng thèm nói ra mà thôi.