Đọc truyện Tình Nhân Tuổi 18 – Chương 257: Vô cùng hối hận
“Vũ Tình, con đến rồi!” Kha Dĩ Lam sớm đã đếncông ty, ngồi chỗ Vĩ Tình đợi cô.
Ngày hôm qua kia vẫn còn vang vọng liên tục trong lòng bà, ngay cả hít thở cũng không thể bình thường. Có chút cảm thấy như không thể coi thường, cảm xúc là như dòng điện bắn thẳng vào tim, rung động đến từng tế bào.
Loại cảm giác cùng cảm xúc này khiến bà vừa đâu lòng, vừa vui sướng, thật cẩn thận đứng dậy, từ từ đi đến chỗ cô gái ở cửa.
Vũ Tình ra vẻ thoải mái cười ngại ngùng, nói giọng khác với lúc trước: “Chào dì Kha!”
Kha Dĩ lam nặn ra một nụ cười, hai mắt nhìn cô chằm chằm, nhìn cô đi qua bên cạnh mình. Trời ơi, từ bóng lưng mảnh khảnh của cô có thể tìm thấy tuổi trẻ của mình.
“Vì sao con không gọi ta là mẹ, hôm qua con đã gọi rồi mà!” nghẹn gào nói với bóng lưng phía trước, cả tiếng nói cũng đang căng thẳng, run run.
Tiếng bước chân ngừng lại nhưng cô không quay đầu, đưa lưng về phía người này thấp giọng nói: “Cháu nghĩ rồi, cảm thấy mình trèo cao! Vẫn gọi là dì Kha được rồi, ha ha, dì vẫn sẽ thích cháu đúng không?”
Kha Dĩ Lam cầm chặt góc áo, hai mắt lộ ra ánh lệ trong suốt: “Đúng vậy, cho dù không gọi mẹ thì ta cũng tốt với con!”
“Cảm ơn dì, vì ~ mẹ cháu chưa từng tốt với cháu bao giờ!” nhịn hơi nước trong mắt, Vũ Tình mỉm cười nói, cho dù mình đang đưa lưng về phía dì Kha, cô vẫn cố gắng mỉm cười!
Kha Dĩ Lam nghẹn ngào đã không nói nên lời nữa, người không ngừng run lên, chua xót chảy ra theo hơi thở.
Dùng khăn tay lau đi, chớp mắt lại ra vẻ thoải mái nói: “Dì Kha rất thích con, vậy để dì bù lại tình thương của mẹ cho con, được không?”
“Dì, dì dùng từbù quá nặng, vả lại dùng từ cũng không chính xác, dì không mắc nợ con, sao phải đền bù, dì đừng ép con chứ?”
Kha Dĩ Lam mở miệng nửa ngày, nhưng cuối cùng cũng không nói ra ngoài.
Lúc này, Vũ Tình đã hoàn toàn có thể khống chế cảm xúc, xoay người, bày ra một nụ cười, hi hi ha ha nói: “Dì Kha, nếu con có mẹ như dì thì tốt rồi. Vừa trẻ vừa đẹp, dịu dàng săn sóc lại cao quý thanh lịch, nếu dì là mẹ con, nhất định sẽ có rất nhiều người ghen tỵ với hâm mộ!”
“Vậy con coi ta là mẹ đẻ của con đi, con có biết, đứa con gái ta bỏ nhiều năm trước, ta rất nhớ nó, ta cũng rất muốn có một đứa con gái! Vũ Tình, con gọi ta một tiếng mẹ, xem như cho ta một chút an ủi được không?” cô chính là đứa con gái kia ư, ông trời, bà phải đi xác minh!
Bà không có cách nào chứng thật, cho dù có thể cảm thấy cô là con gái mình, nhưng bà không thể nào tìm kiếm đáp án.
“Ha ha, phu nhân chủ tịch ơi, nhiều người sẽ hâm mộ đấy! nhưng, dì Kha cháu không dám vượt rào đâu! Ha ha, vả lại có mẹ cháu rồi, tuy không tốt với cháu ~~ nhưng dù sao…” Cô cũng không nói hết, chỉ nhún vai.
Kha Dĩ Lam hạ khóe miệng, lo lắng gật đầu: “Đúng vậy, ta hiểu, con là cô gái tốt!”
“Dì Kha, con nghĩ dì sẽ tìm được con mình thôi!” nói rồi Vũ Tình còn lộ ra ý cười cổ vũ: “Con phải làm việc rồi, nếu không chủ tịch sẽ nổi bão!”
Nhìn ra né tránh của cô, cố ý giữ khoảng cách của cô, Kha Dĩ Lam gật gật đầu xoay người đi vào văn phòng.
Khi bà đi qua, nụ cười trên mặt Vũ Tình biến mất trong nháy mắt.
Nâng ánh mắt lên nhìn chằm chằm cửa phòng chủ tịch, bên trong mắt đẹp lại chảy ra một chút sầu não, người bên trong là cha mẹ cô ư?
—————————-
Đoạn Hồng Đào kỳ quái nhìn người phụ nữ hai mắt đỏ bừng, buông khỏi bỏ công văng lại, đi đến bên cạnh bà: “Làm sao vậy, ai làm em buồn?”
Không phải ông lo lắng, mà vô duyên vô cớ vì sao mắt bà lại chảy nước mắt?
Áp lực vô biên, bì mật chôn dấu trong lòng hai mươi mấy năm rốt cuộc không thể nhịn xuống. Ô… cho dù Đoạn Hông Đào có trách bà, cho dù không cần bà, nhưng bà cũng muốn nói ra, muốn nói cho ông.
Còn chưa chờ mở miệng, lệ nóng bỏng đã tuôn rơi.
“Em làm sao vậy, gặp phải chuyện gì? Ngày hôm qua đã cảm thấy em khác thường, có gì oan ức nói với anh, đừng khóc mà…” Đoạn Hồng Đào dịu dàng đưa tay khẽ vuốt lưng bà.
Kha Dĩ Lam gạt nước mắt, ngước hai mắt lên liếc ông cực độ bi thương nói: “Hông Đào, chúng ta có một đứa con gái, chúng ta có một đứa con gái, chúng ta có một đứa con gái đấy!”
Mặt bà đầy lệ, cnagf nói càng lớn. khi nói câu cuối cùng, tiếng nói trộn cùng tiếng khóc, hóa thành âm nức nở!
Đoạn Hồng Đào hoàn toàn giật mình, bàn tay to trên lưng Kha Dĩ Lam cũng bất động.
“A…” khóc lớn vài tiếng, phát tiết một ít cảm xúc rồi, Kha Dĩ Lam hít mũi từ từ tiếp tục nói: “Hồng Đào, chúng ta từng có một đứa con. Nhưng khi đó, em không thể nuôi nó, hơn nữa trong lòng có oán hận với anh, cho nên em đã bỏ nó lại,… ô ô… em bỏ con gái đi!…A..” Nói rồi, bà khóc lóc ngã vào lòng Đoạn Hồng Đào!
“Chúng ta từng có con gái, chúng ta từng có con gái?” con người luôn nghiêm túc rắn rỏi, toàn thân cũng không khỏi run rẩy. trong giọng nói tẩm đầy đau đớn bất đắc dĩ và hối hận!
“Vâng, chúng ta từng có con gái, Hồng Đào, em xin lỗi anh. Là em không tin anh, là em không tin tình yêu của chúng ta! Ô… em không dám nói cho anh, em sợ anh không cần em! Hồng Đào, anh có thể tha thứ cho em không? Anh có thể tha thứ cho sự nhẫn tâm của em không?”
Trong khiếp sợ, Đoạn Hồng Đào không quên an ủi vợ của mình, nâng mặt bà lên dịu dàng lau nước mắt: “Chuyện này không trách em, anh làm sao có thể trách em. Là anh không bảo vệ tốt hai mẹ con em, là anh không làm tròn trách nhiệm của chồng và ba!”
“Không phải, là do em, do em! Năm đó sao em có thể cho rằng anh nói dối em, tình cảm của anh với em đều là giả, sao có thể cho rằng anh lừa em?” Kha Dĩ Lam dùng sức lắc đầu, tự ngược cắn môi dưới.
Nếu thời gian có thể quay lại, bất kể tình huống khó khăn thế nào bà cũng nuôi con khôn lớn, chứ không phải bỏ con.
Bà hối hận, rất hối hận, nhưng chuyện này không phải hối hận là có thể thoát khỏi khiển trách của lương tâm, không phải hối hận là có thể thay đổi tất cả.
“Tất cả là do vận mệnh trêu đùa, không trách em, tất cả không trách em! Thời đại đó, nếu cô gái chưa có chồng đã có con, nhất định sẽ bị cạo đầu trôi sông. Dĩ lam, anh biết năm đó em rất khổ, anh biết em khổ bao nhiêu vì anh. Em không sai, vận mệnh đã sai, ông trời đã sai, là anh sai, quên mất hai mươi mấy năm!”
“Không, đó chỉ là biện minh, đều là anh biện minh cho em. Hồng Đào, em biết em có tội với anh, làm bẩn tình cảm của chúng ta, càng có tội với con! Ô… năm đó, nó bé như vậy, ngay cả mắt cũng chưa mở, em đã ném nó đi. Hồng Đào, em còn không nhớ được hình dáng của con, không nhớ được mùi của nó, đã ném nó đi!” Kha Dĩ Lam dùng sức cầm lấy vạt áo trước, hối hận lệ nóng tuôn rơi!
“Sai là em, là em!” Thấy bà khổ sở thương tâm, lòng ông càng đau. Tất cả không phải bà có thể thừa nhận, không phải bà có thể thừa nhận.
“Hồng Đào, anh nói con của chúng ta thế nào, em muốn đi tìm con bé, em muốn tìm nó!” Kha Dĩ Lam đau hết tim gan khẽ kêu, hai tay cầm chặt lấy cánh tay chồng.
Nghĩ đến đứa con có lẽ không còn sống, có lẽ khi bỏ con trên đường không được ai cứu lên, lòng bà lại hối hận đau đớn, giống như khắc dao đến chảy máu.
Đoạn Hồng Đào không ngừng an ủi bà, dịu dàng lau đi nước mắt không ngừng chảy ra: “Con của chúng ta nhất định là đứa trẻ kiên cường, nó nhất định còn sống. Ba mẹ nó ở đời này đã thật khổ, chẳng lẽ ông trời còn có thể bắt con chúng ta đi theo chịu tội sao? Không đâu, anh tin ông trời sẽ không tàn nhẫn như thế đối với chúng ta! Con bé, nhất định còn sống, đang đợi chúng ta đi tìm nó!”
“Ô… vậy nó ở đâu, chúng ta tìm nó thế nào? Đã ba mươi năm rồi, nó đã kết hôn sinh con, đã là một người trưởng thành, nó còn cần chúng ta sao?